Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 43

Hành động của ông cụ không phải là nhanh chóng ở mức độ bình thường...

Ngày hôm qua Nam thế Dương mới vừa đồng ý sẽ gặp gỡ cô gái mà ông sắp xếp, sáng sớm tinh mơ ngày hôm nay, ở trên bàn ăn, ông cụ đã thông báo cho hắn tối đi gặp mặt.

Vừa sáng sớm đã nhận được loại tin tức này, Nam Thế Dương một chút khẩu vị cũng không có, khóa lại túi xách mở cửa bước ra ngoài.

Mang một bụng khó chịu, sáng sớm, cả tinh thần của Nam Thế Dương vô cùng gấp gáp, nhất là lúc nhìn thấy Văn Đình Tâm.

Loại chuyện như vậy, hắn không dám nói cho cô biết, cũng không thể nào không nói cho cô.

"Hôm nay tan học đi đâu dạo một lát đi?" Ngồi xuống xe, Văn Đình Tâm tràn đầy hứng thú mở miệng nói.

Ý của cô là hôm nay tan học sẽ đi tản bộ, sau đó xem có cái nhà nào muốn bán thì sẽ mua.

Một việc bình thường như vậy, vốn là Nam Thế Dương sẽ đồng ý, thế nhưng hôm nay lại chỉ có thể từ chối.

"Buổi tối tôi còn mắc một số việc, ngày mai sẽ đi cùng cô nhé" Cầm lấy túi xách của cô bắt đầu sắp xếp lại, lúc từ chối, Nam Thế Dương quay mặt đi chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt của cô.

Hắn có chút sợ hãi sẽ nhìn thấy sự mất mát trong ánh mắt cô...

Nhìn thấy Nam Thế Dương tránh đi ánh mắt của mình, Văn Đình Tâm dường như cũng hiểu được điều gì, "Được, vậy ngày mai đi".

Hắn sẽ không nói láo, cũng sẽ không che dấu, cho nên chút tâm sự đó cô có thể nhìn ra được.

Ánh mắt tránh đi, chứng tỏ rằng hắn chột dạ, mà nguyên nhân, không nói cũng đoán được là do ông nội.

"Buổi tối cô đừng ra ngoài, nếu mà một mình đi dạo trễ trở về sẽ không an toàn" Thu dọn túi xách của cô, Nam Thế Dương mở miệng dặn dò.

"Vậy anh cũng đừng đi ra ngoài" Nhìn qua phía hắn, Văn Đình Tâm buột miệng đáp lại một câu, "Buổi tối anh ở nhà với ông nội, đừng đi ra ngoài".

Trực giác của phụ nữ khiến cho cô phát hiện ra một chút hương vị lạ, không biết là do cô suy nghĩ nhiều hay là nguyên nhân gì khác, cô có cảm giác rằng, cảm thấy, ông cụ giống như là ép hắn phải làm điều gì đó.

Quả thật, điều cô đoán rất nhanh đã được chứng minh...

"Tôi..." chần chừ một chút, bàn tay đang cầm túi xách của hắn cũng trở nên luống cuống.

Ngoài miệng sẽ không nói dối, hắn đành phải gật đầu lung tung coi như là đồng ý.

Nhưng hắn đáp ứng lần này, làm cho Dư Dương ngồi phía trước cũng cảm thấy sốt ruột.

Nhìn vào thái độ của nhị thiếu qua kính chiếu hậu, Dư Dương cảm thấy thất vọng không biết làm thế nào, rõ ràng đây là một cơ hội tốt để từ chối cô gái kia chỉ cần nói một tiếng là ông chủ đã sắp xếp gặp mặt một cô gái khác, có lẽ cô ta sẽ hết hy vọng. Nhưng nhị thiếu nhà hắn, lại không thể nào mở được miệng.

Đã như vậy, lần này hắn sẽ giúp nhị thiếu mở miệng.

"Nhị thiếu, buổi tối cậu không phải là muốn đi gặp tiểu thư Cao gia sao? Ông chủ đã chuẩn bị cho hai người một vị trí rất tốt nha". Giả bộ như trong lúc vô tình xen vào một câu, Dư Dương cố ý nói đến vấn đề này.

Đại loại là hắn muốn cho cô gái kia hiểu được địa vị của chính mình, nào biết, lời này vừa nói ra nhị thiếu nhà hắn lại vô cùng sốt ruột.

"Anh lắm lời cái gì, chuyện của tôi cần anh lo sao?" Đưa tay vỗ lên ghế lái, đang nói dối bị Dư Dương phá đám, Nam Thế Dương lúng túng đến mức mặt cũng nghẹn đỏ.

Sau đó nhìn sang Văn Đình Tâm, hắn gấp gáp đến mức tay chân cũng vung lên, "Văn Đình Tâm, cô đừng nghĩ linh tinh, chỉ là ăn một bữa cơm bình thường, rất nhanh về, tuyệt đối là không ở lại lâu đâu".

Nói thật ra, làm sao có thể không nghĩ lệch đi chứ...

Nghe được tin tức này, trong phút chốc Văn Đình Tâm biết rõ được thủ đoạn của ông cụ. Đồng thời, cũng không nói ra điều gì...

Tên nhóc mới có mười tám tuổi, thế mà để hắn đi xem mắt...

Đây là đề phòng cô, hay muốn cảnh cáo cô?

"Văn Đình Tâm, cô thật sự đừng có nghĩ nhiều, không có gì cả". Đưa tay ra trước mặt cô quơ quơ hai cái, Nam Thế Dương cố gắng dùng chính mình để giải thích, "Tôi không thích phụ nữ, cô cũng biết. Ngay cả cô tôi cũng không thích, thì đừng nói đến người khác, thật!"

Nói quá nhanh, quá mau, chờ lúc hắn hồi phục lại tinh thần, mới ý thức được mình vừa nói gì.

"Vẻ mặt Văn Đình Tâm bỗng chốc cứng đờ, thoáng qua có vài phần khó coi.

Ngay cả cô tôi cũng không thích...

Mấy chữ này nói ra chắc chắn như vậy, rõ ràng như vậy, thậm chí còn có vài phần ghét bỏ.

"Văn, Văn Đình Tâm, tôi không có ý tứ đó" sắc mặt của cô làm cho Nam Thế Dương cuống đến mức trên trán cũng đổ mồ hôi.

Hắn biết cô thích hắn mà lại nói ra những lời như vậy, cô sẽ thương tâm, sẽ khó chịu không đúng sao?

"Ý của tôi là, tôi vẫn luôn không thích qua lại với phụ nữ, cô là cô gái duy nhất ở bên cạnh tôi. Bởi vì chúng ta khá giống nhau, hơn nữa tôi cũng muốn trợ giúp cho cô, cho nên đối với cô tốt như vậy. Nhưng mà, nếu nói thích, đối với tôi mà nói là không, không phải là, chuyện đó tôi..."

Gấp đến mức đưa tay lau trán, càng nói nhiều càng lộ ra sai sót, hắn nói năng cũng trở nên lộn xộn...

"Đừng nói nữa" Bắt lấy cánh tay hoảng loạn của hắn, Văn Đình Tâm rất là bất đắc dĩ, rõ ràng người từ chối là hắn, kết quả so với cô hắn còn căng thẳng hơn...

"Tôi không có nghĩ nhiều, cũng không cảm thấy khó chịu. Mặc kệ là do muốn thân cận hay là vì nguyên nhân gì mà đi gặp cô gái khác, tôi cũng không để ý".

"Sẽ không sao?" Dừng lại một hồi lâu, Nam Thế Dương không nhịn được hỏi ngược lại, "Nhưng không phải là cô thích tôi sao? Tại sao lại không để ý?"

"Tại sao tôi phải để ý, tôi với anh cũng không phải đang là quan hệ yêu đương, tôi cũng chỉ thích anh giống như thích một người em trai mà thôi". Mím môi cười nhạt, cô đưa tay vuốt vuốt đầu của hắn.

Vốn là động tác này vô cùng tình cảm, nhưng sau câu nói đó hương vị cũng biến đổi hoàn toàn.

Đây là lần đối thoại đầu tiên của hai người làm cho Dư Dương cảm thấy thoải mái.

Một người nói không thích, một người nói chỉ thích giống như thích một người em trai, hai người từ chối ăn ý như vậy, dường như đó là sự thật - bọn họ không có thích nhau!

"Nếu buổi tối đã muốn đi xem mắt, cũng không nên quá tùy tiện, lúc gặp gỡ cũng phải để cho người đó có được ấn tượng tốt". Thuận tay chỉnh lại cà vạt của hắn, Văn Đình Tâm cẩn thận dặn dò.

Mà vào lúc này, Nam Thế Dương không biết phải đáp lại cô như thế nào.

Trong đầu hắn vẫn còn đang suy nghĩ về những lời nói của cô...

Nghe hiểu, chỉ là không biết nên thích ứng như thế nào...

"Văn Đình Tâm..."

"Tốt lắm, đừng suy nghĩ quá nhiều. Buổi tối biểu hiện cho thật tốt, sớm thành đôi một chút, ông nội của anh cũng yên tâm đúng không" Vỗ vỗ bả vai hắn, Văn Đình Tâm hé ra một nụ cười.

Nhìn thoáng qua cô thật sự là không có một chút khổ sở thương tâm, hình như là thực sự không thích hắn.

Bộ dạng thoải mái này, làm cho ngực của Nam Thế Dương cảm thấy khó chịu.

Hắn không trả lời, chỉ là gật đầu có lệ rồi sau đó dựa vào thành ghế.

Ở bên cạnh Văn Đình Tâm thấy hắn hình như là nghe lời của mình, cũng không nói nhiều nữa, dựa người vào thành ghế nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là một đoạn đối thoại hoàn toàn không vui, cô biết rõ...

Dù sao sau khi nói xong, cô cũng không thấy vui.

Kiếp này, Nam Thế Dương không thích Văn Đình Tâm.

Mặc dù đã nghĩ đến chuyện này trước, nhưng sau khi nghe thấy, trong lòng vẫn cảm thấy mất mát, rất nhiều, rất rõ ràng...

Cũng như thế, lần nói chuyện này làm cho tâm tình Nam Thế Dương cảm thấy kém đi rất nhiều.

Chỉ là hắn cũng không hiểu được, vì sao tâm tình mình lại kém...

Ở bên trong chiếc xe này, đại khái chỉ có trong lòng Dư Dương là cảm thấy thoải mái. Cuối cùng cũng có thể báo cáo tin tốt với ông chủ, cả người hắn cảm thấy cũng giảm bớt áp lực đi rất nhiều.

... ......

Trong lúc đó, trong nội thành thành phố ở trên xe bus có một cặp vợ chồng, hai người vác trên tay bao lớn bao nhỏ gì đó, chen chúc đi xuống.

"Ai da, thật sự là việc dọn nhà này, mệt chết tôi" Lắc lư cơ thể hai vòng, người phụ nữ trung niên đó nói toàn lời oán hận, "Ông nói đại gia đình bọn họ ra đón chúng ta vào thành phố, như vậy mới có lòng thành có đúng không? Tối thiểu cũng phải mang một chiếc xe tới đón chúng ta vào chứ".

"Người trong đại gia đình vốn thích sĩ diện, chúng ta cũng không nên càm ràm. Tôi nói cho bà biết Nam gia không phải là chỗ đơn giản, chúng ta cứ cẩn thận là hơn. Lần trước thằng nhóc kia thiếu chút nữa là giết chúng ta đó, bà có biết không hả?" Lấy một bao đò vác lên vai, cúi đầu nhìn tờ giấy có ghi địa chỉ, sau đó cất cẩn thận.

Đúng vậy, cặp vợ chồng này đúng là Từ Kiến Bình và Cao Tài.

Bắt được tin tức của nam gia, hai vợ chồng lập tức vào thành.

Hào hứng tràn đầy, nhìn qua vô cùng đắc ý.

Tại tối ngày hôm qua, thôn trưởng tới nhà bọn họ, còn nói ông chủ của Nam gia chuyển lời qua __ Ông cụ thật rất coi trọng con gái của nhà các người!
Bình Luận (0)
Comment