Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 44

Thật ra mà nói, từ mấy ngày hôm trước khi Nam Thế Dương rời khỏi nhà bọn họ, hai vợ chồng này trong lòng đã cảm thấy khó chịu, lời đồn ở trong thôn về việc Văn Đình Tâm đi cùng với thiếu gia Nam gia lại càng làm họ đã khó chịu lại càng khó chịu hơn.

Vốn là chỉ muốn xả giận một chút, không nghĩ lại thực sự đưa người của Nam gia đến.

Vào buổi tối hôm qua thôn trưởng vô cùng kích động nói với họ. Nói nam gia ở thành phố thật khí phách, ngay cả truyền tin qua điện thoại thôi cũng đã oai hùng như vậy. Một trận khen ngợi của thôn trưởng cứ vậy nói xong, một chút trọng điểm cũng không hề đề cập tới.

Trước khi đi, mới chính thức truyền lại lời của ông cụ cho hai vợ chồng nghe...hai vợ chồng nhà các người tại sao lại đem con gái mình ném cho người khác! Để cho ông cụ phải để ý trông chừng cô ta.

Nhưng mà, hai vợ chồng cũng không hiểu được trong giọng nói của ông cụ tràn đầy tức giận, qua sự truyền lời của người làm, lại qua vẻ mặt và cái miệng nịnh nọt của trưởng thôn, khi đến lỗ tai bọn họ đã không còn là mùi vị tức giận nữa.

Bọn họ cho rằng nhất định là thiếu gia của Nam gia mang theo cô đi chơi hơi thái quá, cho nên ông cụ nhà mới muốn mời vợ chồng bọn họ đến quản lý. Như vậy là tốt nhất, có thể dựa vào nam gia, nói không chừng con gái nhà mình còn có thể leo lên chức nhị phu nhân..

A~ chỉ nghĩ đến đây hai vợ chồng đã thấy tương lai của mình huy hoàng.

Mang theo ý nghĩ như vậy, vậy một chiếc taxi lại, hai người đi thẳng về phía Nam gia. Về tiền thuê xe, Từ Kiến Bình còn xin một tờ hóa đơn, dự định nếu có cơ hội sẽ đòi lại tiền từ Nam gia.

Chỉ là, suy nghĩ trong đầu này của hai vợ chồng sau khi gặp ông cụ thì phải bỏ đi hoàn toàn...

Đừng nói đến ông cụ, ngay cả người giữ cửa cũng chỉ khinh thường nhìn bọn họ...

"Các người muốn tìm ông chủ nhà tôi?" Một tiếng hỏi ngược lại, sau đó nghĩ đến chỉ cười nhạo một tiếng, rồi vung tay đi, "Đừng có nằm mơ, chỉ là mấy người mà cũng muốn gặp ông chủ. Đi nhanh đi, ở đây không có phát cơm từ thiện".

"Ôi trời, ông đang nói cái lời gì vậy, cậu đây là..." Trả lời một câu, trong lòng Từ Kiến Bình bừng bừng lửa giận, ném hai túi đồ trên tay, xắn tay áo chuẩn bị ra tay với người bảo vệ, "Quá xem thường người khác. Ông có biết tôi là ai không hả?"

"Ai nhỉ?" Sự khinh thường vẫn như trước nhìn hai người bọn họ, ánh mắt lão An cực kỳ sắc bén.

"Tôi nói cho ông biết, con gái nhà chúng tôi chính là người nhị thiếu xem trọng! Hai chúng tôi đến đây là do ông chủ mời!" Bước tới gần, Từ Kến Bình Dùng tay đập lên cửa, "Ông đừng dùng mắt chó mà đánh giá người khác, về sau tôi cũng sẽ chuyển đến đây ở đó!"

"Hừ!" Lời nói mạnh miệng đó lão An cũng chẳng buồn nghe, "Chỉ bằng bà, bà cũng không thèm soi gương xem".

"Ôi trời, ôi trời, hai chúng tôi thì sao chứ" Đứng ngoài cửa Cao Tài đợi cả buổi cũng không thấy mở cửa, lúc quay trở lại đã nghe được câu nói của người kia, cơn tức cũng xông lên không ít, "Tôi nói ông tức cái gì chứ, không phải là muôn có tiền boa sao. Đến đây, tôi cho..."

Lục trong túi quần một hồi lâu, mò ra tờ năm trăm đồng nhét vào tay ông ta, không nghĩ tới, lập tức bị lão ném ra ngoài.

"Đi đi, đừng ở chỗ này mà mất mặt. Coi như tôi có cho các người vào, thì ở bên trong các người cũng không thể ở lâu. Mấy ngày hôm trước cô gái kia cũng lừa dối đi vào, sáng sớm hôm sau cũng bị mấy vệ sỹ ném ra ngoài". Lão An nói chuyện hết sức chắc chắn, "Đây là Nam gia không phải nơi các người muốn vào là vào, ở bên trong cũng đều là vệ sỹ cấp cao, chỉ dùng một bàn tay đã có thể cho các người nếm đủ".

"Ông hù dọa ai vậy, hai chúng tôi được ông chủ mời tới, nếu như ông không mở cửa đợi lát nữa ông chủ mà biết, đảm bảo ông sẽ nếm mùi". Trừng mắt lên, Từ Kiến Bình ngoài miệng chanh chua không ít.

"Không nên tán gẫu cùng ông già này nữa" Nhặt tiền trở lại, Cao Tài đã không còn kiên nhẫn đôi co cùng ông ta nữa, lôi Từ Kiến Bình đến chõ cửa sắt chỉ vào trong nói, "Bà đứng ở đây kêu lên, ta không tin người không ra".

"Được chúng ta sẽ kêu ông chủ ra để ông ấy trừng trị ông Trương" Nhìn về phía lao An một cái, Từ Kiến Bình đưa tay chọt chọt Cao Tài, "Phải gọi ông chủ thế nào?"

"Gọi là ông nội Thế Dương, chúng tôi đã tới rồi" Đẩy Từ Kiến Bình ra phía trước, Cao Tài mới dặn dò bà ta, "Bà là phụ nữ, bà gọi to lên".

"Được! Ông nội Thế Dương, chúng tôi tới rồi đây!"

Giọng hét to lớn như vậy truyền đi, khiến lão An giật mình lăn từ trên ghế xuống đất, ngay cả ống quần cũng không kịp phủi, nhấc ngay điện thoại báo cho vệ sỹ, "Cửa chính có người tới gây chuyện, mau tới đây, mau tới đây đi".

Thời cơ không thích hợp lắm, sau khi báo vệ sỹ, ở bên trong lập tức lái ra một chiếc xe có rem che, ông ta tập trung nhìn lại.

Emma, ông chủ!

"Đúng là người tự gây họa, sao lại có thể đúng lúc như vậy chứ!" Lau cái trán đầy mồ hôi vì bị hù dọa, ông An kìm chế mở cửa ra, một chiếc xe màu đen sang trọng đi ra.

"Ở bên trong ghế ngồi phía sau, ông cụ mặt mày nhăn lại, ánh mắt nhìn về phía vợ chồng Từ Kiến bình đang la hét, trầm giọng nói, "Dừng xe"

Sau khi chiếc xe dừng lại bên cạnh hai vợ chồng Từ Kiến Bình, hai vợ chồng bà ta chào đón ông bằng ánh nịnh bợ, nào biết sau khi cửa xe từ từ quay xuống, đối diện với bọn họ là sắc mặt tối sầm khó coi của ông cụ...

"Cha mẹ Văn Đình Tâm?" Trầm giọng mở miệng, hai vợ chồng lập tức gật đầu liên tục, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ông cụ, tới khi chuẩn bị nói chuyện thì ông cụ đưa tay chặn lại, "Nếu đã đến đây hãy quản giáo con gái mình thật chặt, để nó cách xa cháu trai tôi một chút"

"Ông chủ…" Xoa xoa hai tay định chen vào nói, ai ngờ vừa gọi câu này, đã bị chặn lại.

Hai vợ chồng vừa tới gần, lông mày của ông cụ đã nhíu chặt, nhìn Từ Kiến Bình giơ tay ôm lấy cửa xe, thì ông đóng chặt cửa lại, thiếu chút nữa kẹp cả ngón tay bà ta.

Emma đóng lại..." Ôm hai tay lui về phía sau, vẻ lạnh lùng đáng sợ này làm cho Từ Kiến Bình kinh hãi, cuối cùng bà ta ngoan ngoãn rúc ra phía sau Cao Tài. Mà Cao Tài thì không cần phải nói, dưới chân lùi lại hai bước lớn, cách chiếc xe xa một chút.

Quay cửa kính xe xuống, ông cụ trừng mắt nhìn về phía bọn họ, một tay che mũi nói bằng giọng tràn đầy ghét bỏ, "Cách xa tôi một chút, cả người đầy mùi".

Lời này dù trong miệng ai nói ra, Từ Kiến Bình cũng sẽ bất chấp gây chuyện trở lại, nhưng từ miệng của ông cụ đi ra làm Từ Kiến Bình một tiếng thở mạnh cũng không dám...

Vì cái gì,... là bởi vì người ta có tiền.

Trong mắt người giàu mà nói, người ngèo chính là cả người đầy mùi hôi.

"Đưa địa chỉ con nhóc kia cho ta" Đưa tay tới bên cạnh trợ lý, ngay lập tức trợ lý đã đưa trở lại cho ông một tờ giấy. Tờ giấy đó ở trong tay của ông không quá ba giây, trong phút chốc ném ra ngoài xe, bị Cao Tài tiến lên lấy được.

"Ta cảnh cáo các người, tìm được nhà con nhỏ đó, hãy giám sát nó cho chặt vào. Nếu lại dám dựa dẫm vào cháu ta, ta sẽ cho mấy người ăn cơm tù!"

Để lại một lời đe dọa, sau đó hai vợ chồng họ thấy cửa kính bắt đầu quay lên, chiếc xe nhanh chóng rời đi...

Đây là tình huống hai vợ chồng họ chưa hề nghĩ tới, có thể nói là trở tay không kịp...

"Ôi, ông ta, tại sao có thể như vậy?" Kéo ống tay áo Cao Tài, trong đầu Từ Kiến Bình đã bị hù dọa không ít, "Nếu không chúng ta về thôn lại đi? Ông ta nói muốn cho chúng ta vào tù, ông lại cũng đang có án tù".

Cao Tài cũng sững sờ một chút, nhưng sau khi suy nghĩ lại, chỉ khiêng hành lý lên, quay mặt lạnh lùng nói, "Trở về thôn cũng không kịp nữa. Tối thiểu cũng phải lấy khoản tiền kia từ tay con nhóc đó trước".

"Được" Khiêng hành lý lên, Từ Kiến bình theo sát với Cao Tài, "Con nhỏ còn chưa trưởng thành, không lấy được khoản tiền kia đâu".

"Vậy hãy ở lại đây đợi đến khi nó trưởng thành".

Không chỉ có khoản tài sản kia, mà trong mấy tối trước, từ miệng của Trương Phóng Túng nói ra cho hắn biết Văn Đình Tâm trúng ba tờ vé số giải nhất.

Bản thân Trương Phóng Túng cũng may mắn trúng giải nhất, nhưng mà Văn Đình Tâm trúng nhiều hơn hắn, sự vui vẻ của Trương Phóng Túng cũng biến mất, chỉ lo bấu víu quan hệ với Cao Tài.

Số tiền kia tồn tại như vậy, Cao Tài đã nghẹn một bụng tức, lần này tìm Văn Đình Tâm hắn nhất định phải lấy cho được hai khoản tiền đó.
Bình Luận (0)
Comment