Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 45

Trường cấp ba chương trình học mỗi ngày lại càng nặng nề hơn, trong một đống học sinh giỏi, Văn Đình Tâm quả thật là người ngoại lệ.

Một tay chống cằm, một tay cầm bút, ở trên bàn không ngừng ghi chép, chưa từng dừng lại phút nào, chỉ là ánh mắt cũng không có chú ý tới tờ giấy.

Nếu như bây giờ có người đi qua nhìn thấy chắc chắn sẽ phát hiện ra rằng Văn Đình Tâm liên tục chỉ ghi một câu - hắn không thích mình.

Kiếp này, Nam Thế Dương không thích Văn Đình Tâm….

Văn Đình Tâm chưa từng hoang mang giống như bây giờ, đột nhiên cô cảm thấy cả người mình không có ý chí chiến đấu. Sau khi trùng sinh trở lại, cô cả ngày lên kế hoạch, muốn kiếm tiền, muốn có địa vị xã hội sau đó dùng năng lực của mình hỗ trợ cho hắn, để cho hắn ngày càng hạnh phúc hơn.

Lúc mới bắt đầu quả thật rất khó, cho tới bây giờ cô cũng không ngừng cố gắng dù cho chưa đạt được kết quả như ý muốn.

Bởi vì hắn liên tục ở bên, liên tục giúp đỡ, nên cô cảm thấy sự cố gắng rất đáng giá, cũng rất nhiệt tình.

Nhưng ngay tại sáng ngày hôm nay, lần thứ hai cô bị hắn từ chối…

Đúng vậy, kể cả lần trước ở cửa trường, hắn nói không nên thích hắn, cộng thêm lần sáng hôm nay, chính xác đã là hai lần.

Cô quen Nam Thế Dương suốt mười bốn năm trời, cũng chỉ bị từ chối có hai lần này.

Nói không thất vọng, không có chịu, không thương tâm đều là lừa gạt!

Cô còn nhớ hắn yêu nàng vài chục năm, yêu tới hồ đồ, yêu mãnh liệt.

Lại không nghĩ tới, khi trở lại, hắn sẽ nói là không thích cô…

"Ai…" thở dài một hơi, hai tay dựa xuống mặt bàn, cây bút trên tay vẫn còn hí hoáy viết, một chút cũng không dừng lại.

Đầu óc cô rối rắm, hỗn loạn, khó chịu.

Có một ý nghĩ nói cho cô rằng, như vậy cũng rất tốt, hắn yêu cô cả một đời, kiếp này đổi lại cô sẽ yêu hắn. Cô có thể không cần hắn đáp lại lặng yên bảo vệ, trợ giúp cho hắn, cuối cùng có thể nhìn thấy hắn hạnh phúc là tốt rồi.

Có một ý nghĩ khác lại nói, tại sao hắn lại từ chối cô, cô có thể buông tha không? Chẳng lẽ không thể thử, không lẽ lại để chuyện phát triển như quỹ đạo kiếp trước sao, lại làm cho hắn yêu cô à? Chẳng lẽ kiếp này cô không thể tự tay đem hạnh phúc trả lại cho cô hay sao chứ?

Cái loại ý tưởng to gan đó sau khi tồn tại trong đầu, làm cho cô cũng giật mình.

Mạnh mẽ ngồi thẳng lên, trong phút chốc như vậy cô cảm giác rằng tim mình cũng đập nhanh hơn…

"Điên khùng, điên khùng, điên khùng…" Tay vỗ vỗ hai má, cố gắng xua đi khiếp sợ trong lòng, không suy nghĩ đến những việc này nữa.

Nào biết khi suy nghĩ mới dừng lại một chút, ánh mắt cô lại bị thu hút bởi một câu cuối cùng trên tờ giấy.

Một phút kia, trong ngực Văn Đình Tâm "bịch" một tiếng, sắc mặt tái nhợt.

Không nghĩ tới mình liên tục viết rằng "hắn không thích mình" nhưng càng về sau, không lý giải được tại sao lại thành "nhưng mình thích hắn".

Phụ nữ ba muôi hai tuổi, thế nhưng lại viết ra những lời đáng xấu hổ như vậy, Văn Đình Tâm quả thật xấu hổ với chính mình!

Cầm lấy trang giấy, mạnh mẽ vò lại trong lòng bàn tay, như vậy không được, âm thanh "xoẹt" xé nát cùng với động tác nổi khùng của cô làm gây sự chú ý cho cả lớp.

Thầy giáo đang dậy trên bục nhíu mày, "khụ" một tiếng, xoay người ném viên phấn xuống cạnh bảng, trầm giọng nói, "Bạn học mới, lên bảng làm bài".

"Vâng" yên lặng cầm miếng giấy nhét vào ngăn bàn, Văn Đình Tâm đứng dậy đi lên bục giảng.

Mạnh mẽ, kiếp trước khi còn đi học, cô cũng chưa bao giờ sợ những bài tập như vậy.

----

Cùng lúc đó, ở một căn phòng học trong trường khác, tên nhóc mà cô luôn nhắc đi nhắc lại đó cũng đang không hề thấy thoải mái.

Ngồi ở vị trí cuối cùng của phòng học, Nam Thế Dương cúi đầu nhìn vào ngăn kéo, "tít tít tít" nhấn điện thoại di động.

"Nhị thiếu, những tiết học trọng quan trọng đều phải chép sao?" Tiểu đệ bên cạnh liên tục chép bài giúp hắn những tiết học quan trọng, tiểu đệ này biết rõ, thứ này giao cho nhị thiếu, hắn cũng chẳng thèm xem.

"Viết" Trả lời một câu, hết sức gọn gàng.

"Được" Ủ rũ đáp lại, tiểu đệ liếc Nam Thế Dương một cái, chợt, ánh mắt bị thu hút bởi màn hình điện thoại.

Oh~ My god!

Nếu như hắn không nhìn lầm, nhị thiếu bây giờ đang lên mạng xin giúp đỡ vấn đề tình cảm sao?

Trang bìa "Cái gì cũng biết" nhìn quen như vậy!

Yên lặng nhẹ nhàng, hắn khẽ ghé đầu vào gần điện thoại hơn!

Không ngờ! Vấn đề lại là - nếu cô gái chỉ coi mình như em trai, điều đó có nghĩa gì?

Sau khi nhấn đồng ý trên màn hình điện thoại di động, nhìn thấy dòng chữ trả lời - - người anh em, có lẽ là do bạn chủ động thôi! Cô ấy không thích bạn!

"Bịch" Nam Thế Dương đặt di động xuống, mặt mày nhăn lại, nhìn vô cùng bực bội.

Trong một buổi sáng, Nam Thế Dương không có tâm tình để học bài, trong đầu liên tục lặp lại câu nói kia của Văn Đình Tâm - tôi chỉ thích anh như thích một người em trai!

Đối với một cô gái mà nói, tình cảm giành cho em trai là cái dạng tình cảm gì, Nam Thế Dương nghĩ mãi cũng không ra.

Khó chịu nửa ngày, tiểu đệ ở bên cạnh hỏi, một chữ hắn cũng không nói. Đương nhiên đối với Nam Thế Dươnh mà nói, muốn hắn ở trước mặt đàn em mình xin giúp đỡ chuyện tình cảm với một cố gái, vô cùng mất mặt! Những chuyện thế này, hắn nguyện ý ghi trong nhật ký chứ không muốn đem ra nói với người khác.

Cuối cùng, một số tiểu đệ khuyên hắn lên web "Cái gì cũng biết" xin giúp đỡ.

Ở thời đại này internet cũng chưa phát triển lắm, nên việc bảo vệ thông tin bảo mật riêng tư của trang web cũng khá tốt.

Vì vậy, hắn làm theo.

Trong lòng hắn nghĩ, dù sao cũng chỉ là nặc danh nên cũng không có người nhận ra hắn.

Mà thứ này quả thật là rất nhanh, không đầy một lát hắn đã nhận được không ít trả lời...chỉ là đọc được những câu trả lời...làm hắn càng ngày càng giận dữ...

"Nhị thiếu anh phát bệnh rồi hả?" Nhướng lông mày lên, nhìn vẻ mặt u buồn của hắn, tiểu đệ không nhịn được buồn cười!

Thế nhưg nhị thiếu tàn bạo của nhà họ ai biết sẽ có một ngày như thế này! Thật sự là mặt trời mọc từ phía tây!

"Muốn chết sao?" Trừng mắt một cái, Nam Thế Dương đưa tay nhấn đầu của tên tiểu đệ, "Mau chép bài cho ta".

Mặc dù chưa từng nói yêu đương một lần nào nhưng ít nhất Nam Thế Dương cũng biết khái niệm của nó là như thế nào.

"Anh rất tốt, nhưng tôi không thích anh!"

F*ck, cái câu ngu ngốc đó, quả thực là sự sỉ nhục của đàn ông!

"Nhị thiếu, em đã nói với anh, cô gái là không thể chiều thành quen, anh chiều nàng quá đáng, người ta sẽ chỉ coi anh giống như một người tốt thôi". Ở đằng trước tên tiểu đệ nghe được một số câu nói, quay đầu lại nói chắc chắn một câu đầy lý lẽ như vậy.

"Không có chuyện của mày, mau ngủ đi" Đẩy lưng tiểu đệ phía trước một chút, Nam Thế Dương bị bọn họ nói mặt mũi đều cảm thấy xấu hổ.

"Nhị thiếu, nếu chị dâu coi anh giống em trai, anh hãy coi cô ấy giống em gái, mạnh mẽ nuông chiều, em nói cho anh biết, anh là người mạnh mẽ, không có bệnh cũng không có lỗi lầm gì, ở bên cạnh thời gian lâu, chẳng phải cô gái đó có chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến anh hay sao". Tiểu đệ bên cạnh nói một câu trọng điểm, sau đó nhịn không được lại quay đầu tiếp tục nói.

Thật ra mà nói, nhị thiếu nhà bọn họ trong thời gian qua ghét con gái là có vấn đề về tình cảm, tất cả tiểu đệ đều trông mong chuyện tình yêu này. Quả thật không thể chờ đợi được muốn nhìn mặt khác của nhị thiếu.

Không phải người suốt ngày đánh, giết, nhị thiếu nhất định có một mặt ôn nhu!

"A? Chị dâu coi anh giống như em trai sao?" Tiểu đệ phía trước nghe thấy, trực tiếp xoay đầu lại, "Nhị thiếu, như vậy anh cũng có thể nhịn sao? Thân là đàn ông, cần phải khống chế cô gái từ đầu, tại sao lại để cô ấy coi như em trai chứ".

"Qua đây" Đưa tay túm lấy tiểu đệ, Nam Thế Dương đè thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi, "Mày nói, coi như em trai là có ý tứ gì?

"Chính là" Chính là bị đánh quá....

Tiểu đệ cũng không dám nói như vậy, vội lảng sang chuyện khác, đổi câu khác, "Nhị thiếu có phải anh làm cho chị dâu có cảm giác không an toàn? Nếu một người đàn ông không cho cô gái cảm giác an toàn cô gái ấy nhất định sẽ không muốn dựa dẫm vào. Nếu như vậy, sẽ đem người đàn ông đó thành em trai thôi".

"Là như vậy phải không?" Nheo mắt lại, Nam Thế Dương nửa tin nửa ngờ.

"Còn có thể không phải sao! Cô gái nào cũng thích người đàn ông mạnh mẽ, em trai chứng tỏ người đàn ông đó chưa đủ mạnh, còn quá non!"

"Nói hưu nói vượn!" Chụp bàn đứng lên, trong phút chốc hắn bị lời này làm cho tức giận....
Bình Luận (0)
Comment