Lúc này, Chúc Trường Thanh mới nói với Cố Y Tình: "Sư tỷ, nên trở về nói cho Quách môn chủ thôi, chúng ta không thể giết được Bách Cốt Ma Tôn kia, còn để hắn trốn thoát, phải thương nghị lại bước kế tiếp đuổi bắt hắn mới được!"
"Ừm!” Cố Y Tình nhẹ gật đầu với sư đệ, chuyện Bách Cốt Ma Tôn chạy trốn không thể coi thường, bọn họ phải nhanh chóng mang tình báo này về.
Sau đó, nàng lại nói với ba người Lãm Nguyệt tông: "Bản tôn phải đi rồi, cầu chúc ba vị có thể lấy được một thành tích tốt ở ngũ tông môn diễn võ!"
Ba tên tiểu tử Lãm Nguyệt tông trăm miệng một lời: “Cám ơn Tiên Tôn tỷ tỷ!"
"Tiên Tôn tỷ tỷ đi thong thả!'
Trước khi đi Cố Y Tình không khỏi nhìn về phía quán trà, ánh mắt rơi vào trên người Tần Huyền Khê.
Nàng vẫn cảm thấy nữ nhân này lộ ra một loại quỷ dị nào đó, nhưng nàng lại nói không rõ được quỷ dị ở nơi nào.
Huống hồ, ở Ly quốc phương bắc, thành thị đang lúc hãm sâu chiến loạn, một mỹ nữ nhân thế này, còn mặc một bộ váy trắng như tuyết không nhuốm bụi trần xuất hiện ở loại địa phương này, vốn đã có chút không bình thường rồi.
Nhưng trên người nữ nhân kia cũng xác thực không thể tìm ta chút dấu vết tu vi nào.
Cố Y Tình cũng không có nghĩ quá nhiều, cùng sư đệ bay đi mất.
Ba người đệ tử Lãm Nguyệt tông ngẩng đầu đưa mắt nhìn hai vị Tiên Tôn này rời đi, thần sắc thành kính, giống như chiêm ngưỡng thần tích, dù hình bóng hai vị Tiên Tôn đã biến mất khỏi tầm mắt nhưng bọn họ vẫn duy trì tư thế ngưỡng vọng rất lâu.
Lúc này, Tống Diệp nhìn mặt đất bừa bộn, không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Hai vị Tiên Tôn cùng một vị Ma Tôn kia đã dắt tay nhau bay mất rồi, nhưng bọn hắn lại để lại cho thôn Thu Ngữ sự phá hủy vĩnh viễn.
Hiện tại toàn bộ thôn Thu Ngữ, cũng chỉ có mấy căn nhà cuối thôn xem như là vẫn ổn, còn những ngôi nhà khác, trừ quán trà của hắn, cơ bản đều đã tan hoang.
Tình huống hiện trường giống như vừa mới bị một trận vòi rồng to lớn tàn phá không còn một mảnh.
Tống Diệp hắn tự xưng là người thủ thôn cuối cùng của thôn Thu Ngữ, nhưng chung quy là vẫn không giữ vững được cái thôn này rồi.
Tần Huyền Khê dùng giọng điệu đùa giỡn nói với Tống Diệp: "Tiểu phu quân lúc trước còn nói muốn dùng mỗi một gian phòng trong thôn động phòng với ta một lần, giờ xem ra dự định này bị bóp chết từ trong trứng nước rồi! Thật đáng tiếc, một cái thôn tốt đẹp cuối cùng vẫn không trốn được vận mệnh bị phá hủy."
"Không sao, sao này vẫn có thể xây lại được!” Tống Diệp cười khổ nói.
Tần Huyền Khê hơi hơi hé miệng, "Ngươi chỉ có một người, làm sao có thể xây lại nhiều nhà như thế, ta thấy ngươi vẫn nên mau chóng rời đi đi, nếu không...chờ lão thôn trưởng kia trở về, nhìn thấy thôn làng tan hoang thành thế này này không chừng sẽ tính sổ với ngươi đấy!"
Có lẽ nàng cảm thấy, bây giờ thôn làng thành bộ dáng này, Tống Diệp cũng không cần thiết tiếp tục thủ ở đây nữa.
Nhưng Tần Huyền Khê hiển nhiên không biết, bất luận thôn làng biến thành cái dạng gì, dù là thành một mảnh hoang mạc hay là đại dương, Tống Diệp đều không thể rời khỏi phạm vi thôn làng lúc đầu được.
Tống Diệp từ đầu đến cuối đều phải sống ở nơi này.
Hiện nay, hai vị Tiên Tôn kia phủi mông một cái liền đi, nhưng hắn lại phải quét dọn sạch sẽ đống hỗn độn trước mắt này.
Dù sao, đây vẫn là nơi hắn sống.
Những tấm ván gỗ vỡ nát, đồ dùng trong nhà, đổ cây cối ngã đổ xung quanh, sau này hắn về sau sẽ chậm chậm quét sạch, giờ chuyện đầu tiên phải giải quyết chính là hơn mười con rối mà Bách Cốt Ma Tôn vứt bỏ lại.
Con rối Ngô thị tuy bị Chúc Trường Thanh chém đứt thành hai đoạn, nhưng đoạn thân trên vẫn phát ra tiếng kêu thảm thiết trầm thấp.
Thanh âm này nếu nghe kỹ sẽ làm người ta sợ hãi vô cùng.
Tống Diệp cảm giác những con rối này giống như có sinh mệnh, nên cho bọn họ một giải thoát, kết thúc nổi thống khổ của bọn họ.
Sau đó, Tống Diệp đi đến trước mặt con rối Ngô thị, lấy một thanh thiết kiếm từ trong ba lô rồi đâm thẳng vào tim con rối Ngô thị.
Khóe miệng con rối Ngô thị hình như cong lên một cái mỉm cười nhàn nhạt, dường như đang cảm tạ Tống Diệp, rốt cục đã cho nàng giải thoát rồi.
Cùng lúc đó, cửa sổ trò chơi xuất hiện tin tức nhắc nhở.
"Tích, người chơi đánh giết con rối của Bách Cốt Ma Tôn, điểm kinh nghiệm + 15 vạn!"
Tống Diệp đầu tiên là sửng sốt, sau đó là thầm cuồng hỉ.
Hắn không ngờ, thanh trừ những con rối này thế mà còn có thể thu được điểm kinh nghiệm.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, những con rối này từ hoạt cốt luyện hóa, bị rót vào sinh mệnh lực, liền như là yêu vật giống như tồn tại,
Đánh giết yêu vật, tự nhiên là sẽ có điểm kinh nghiệm!
Chỉ là, ban đầu Tống Diệp không nghĩ tới điểm này, cho nên với hắn mà nói, đây là niềm vui ngoài ý muốn.
Sau đó, hắn liền đưa ánh mắt đặt trên thân bảy con rối tiên sư.
Lúc này, quan tài băng phong ấn cùng viêm thương đâm xuyên thân thể bọn họ đều đã biến mất không còn, Tống Diệp cứ thế tiếp tục cầm kiếm đâm vào tim bảy con rối tiên sư.
Điểm kinh nghiệm từ bảy con rối tiên sư càng nhiều hơn, bình quân ra, mỗi con rối tiên sư cho Tống Diệp 40 vạn điểm kinh nghiệm,
Những con rối của Bách Cốt Ma Tôn đều luyện thành từ xương cốt người sống, bên trong có kết giới, chỉ có phá hủy kết giới mới được xem là chính thức bị hủy. Mà kết giới trong cơ thể con rối Ngô thị cùng bảy tôn tiên sư trùng hợp lại ở trái tim.
Sau khi điên cuồng kiếm lời hơn 200 vạn điểm kinh nghiệm, Tống Diệp liền đưa ánh mắt rơi vào trên thân mười bảy con rối xương khô.
Nhưng lần này đâm vào trái tim đám con rối xương khô kia lại không thu hoạch được chút điểm kinh nghiệm nào, bởi vì kết giới trong cơ thể bọn chúng cũng không phải ở trái tim.
Tống Diệp liền thử chém đứt cổ đám xương khô này.
"Tích! Người chơi đánh giết con rối của Bách Cốt Ma Tôn, điểm kinh nghiệm + 20 vạn!"
Quả nhiên có tác dụng, thì ra yếu điểm của đám xương khô này là cổ.
Chỉ là, trong mười bảy con rối này thì có ba cái đã bị Chúc Trường Thanh chém đứt đầu rồi, cho nên tới tay Tống Diệp chỉ có điểm kinh nghiệm từ mười bốn con rối xương khô thôi.
Sau cùng lầ con đại hắc xà kia, yếu điểm vẫn là cổ, sau khi chặt đầu nó xuống, Tống Diệp lấy được 25 vạn điểm kinh nghiệm.
Cho nên sau tràng quét dọn chiến trường, Tống Diệp tổng cộng đã thu được 600 vạn điểm kinh nghiệm,
Tùy theo, trên người hắn thăng cấp kim quang một mực đang lóe lên,
"Ting, chúc mừng người chơi lên tới 46 cấp!"
"Ting, chúc mừng người chơi lên tới 47 cấp!"
"Ting, chúc mừng người chơi lên tới 48 cấp!"
. . .
"Ting, chúc mừng người chơi lên tới 68 cấp!"
Qua một đợt cuồng nhặt kinh nghiệm thế mà khiến Tống Diệp từ cấp 45 lập tức thăng lên cấp 68, thăng liền 23 cấp!
Như thế xem ra, người thắng lớn nhất trong trận chiến cấp bậc Tôn giả này không phải ba tên tiểu quỷ Lãm Nguyệt tông, mà chính là Tống Diệp hắn rồi!
Càng quan trọng hơn là, theo thăng cấp, Tống Diệp cũng thu được rất nhiều điểm thuộc tính.
Từ 40 đến cấp 60, mỗi lần thăng cấp là có thể thu được 5 điểm thuộc tính, mà từ 60 đến cấp 80, mỗi lần thăng cấp là có thể thu được 6 điểm thuộc tính.
Cho nên, từ cấp 45 thăng đến cấp 68, tổng cộng Tống Diệp đã thu được 118 điểm thuộc tính.
Lúc này Tống Diệp đã dùng toàn bộ 118 điểm thuộc tính cộng vào điểm khí huyết. Sau khi cộng thêm:
Ngay từ đầu Tống Diệp cũng không ngờ, đám con rối mà Bách Cốt Ma Tôn vứt bỏ lại là gói quà lớn chứa đầy điểm kinh nghiệm với hắn!