Lão Bà Nhặt Trong Game Đúng Là Nữ Ma Đầu (Dịch)

Chương 33 - Chí Lớn Hùng Vĩ

Tống Diệp vừa tiếp tục quét dọn bên chiến trường vừa nghĩ,

Nếu Bách Cốt Ma Tôn kia có thể vòng trở lại đánh một trận với vị Tiên Tôn nào đó thì tốt biết bao!

Đương nhiên, loại xác suất này là cực kỳ bé nhỏ.

Dù sao, đa phần người đều giống ba vị đệ tử Lãm Nguyệt tông kia, sống trên phiến đại lục này vài chục năm cũng là lần đầu gặp phải cuộc chiến cấp bậc, mà có rất nhiều người cả đời đều không có cơ hội gặp được.

Nếu gặp phải một lần liền có thể khoe khoang cả đời!

Mà Tống Diệp đi vào thế giới này bất quá chỉ một năm đã để hắn bắt gặp một lần, có thể nói là gặp vận may!

Nhưng, kỳ thật đối với Tống Diệp mà nói, ngay ở cạnh quán trà mà hắn cũng có thể nhặt về một nữ Ma Tôn, sau cùng còn mơ mơ hồ hồ đính hôn với hàng, giờ ngẫu nhiên gặp một trận chiến cấp bậc tôn giả thì cũng không có gì hiếm lạ.

Lúc này, Chu Nông Sơn cùng Đoàn Lăng cũng đi tới, bọn họ cũng dự định góp một phần lực, muốn giúp đỡ quét dọn chiến trường,

Sau đó, Tống Diệp liền cùng bọn hắn gom đám con rối về một chỗ rồi phóng hỏa đốt sạch.

Ngọn lửa bốc lên mấy trượng, còn tản ra mùi cực kỳ khó ngửi.

Trần Hoài Âm trốn ở xa xa trong quán trà che mũi, loại vị đạo này nàng ta chỉ ngửi một chút cũng đã muốn buồn nôn rồi.

Mà Tần Huyền Khê thì quay người đi vào hậu viện.

Nàng không có chút hứng thú gì với chuyện quét dọn chiến trường này nọ, càng không khả năng đi hỗ trợ.

Tuy Nam Cung Lãnh Vũ cùng Tần Huyền Khê nàng đều là Ma Tôn, nhưng dù là Ma Tôn cũng phân tu vi cao thấp, thân phận có khác.

Bách Cốt Ma Tôn Nam Cung Lãnh Vũ kia ở trước mặt người khác thì cao ngạo vô cùng, nhưng ở trước mặt Huyền Uyên Ma Tôn nàng cũng phải quỳ mà nói chuyện.

Cho nên từ trước đến nay, một người cao ngạo như nàng há có thể giúp đỡ Nam Cung Lãnh Vũ đám đồ vật đã bị hắn vứt đi chứ.

"Chủ quán, thôn giờ đã tan hoang thế này rồi, ngươi có tính toán gì không?” Trong mắt Đoàn Lăng tràn ngập hỏa quang hỏi Tống Diệp bên cạnh.

Tống Diệp mỉm cười: "Ta không vật ngoài thân, cũng không thành thạo nghề nào, chỉ có thể lưu tại nơi này, còn có thể đi đâu được chứ!"

Đoàn Lăng vỗ vỗ bả vai Tống Diệp nói: "Chủ quán, ta thấy tuổi tác của ngươi cũng tương đương ta, ta liền gọi ngươi một tiếng Tống huynh vậy."

"Tống huynh, kỳ thật ngươi chưa từng nghĩ đến việc ra ngoài, nhìn thử thế giới rộng lớn bên ngoài sao?"

"Cuộc chiến vừa nãy xảy ra trước mặt chúng ta đủ hùng vĩ kịch liệt, đủ đặc sắc nhỉ, có phải loại chiến đầu mà đời này ngươi chưa từng thấy đúng không?"

"Nói thật, cho tới bây giờ, tâm tình kích động của ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục nữa đấy."

"Ta tự nói với mình, một ngày nào đó, ta cũng phải lên Tuyền Cơ sơn, dành tôn hiệu mà về, trở thành sự tồn tại mà vạn người ngưỡng mộ, trở thành tiên chủ một phương, che chở bách tính!"

Giờ phút này, thiếu niên này hình như đã thầm lập ra mục tiêu cùng chí lớn hùng vĩ cả đời hắn.

"Tống huynh, hay là ngươi cũng rời khỏi nơi này ra ngoài xông pha một lần đi, tìm kiếm tiên duyên của chính mình.” Đoàn Lăng lại khuyên nhủ Tống Diệp. "Không chừng, lần sau lúc chúng ta gặp lại, cả hai đều đã đứng trên Tuyền Cơ sơn rồi!"

Tống Diệp vẫn lắc đầu nói: "Không được, ta cảm thấy ở nơi này rất tốt, hơn nữa, phần lớn nhà trong thôn đều sụp đổ cả rồi, đương nhiên cần có người phải xây lại."

"Mà Tống Diệp ta thân là người thủ thôn cuối cùng của thôn Thu Ngữ, sau này phải có trách nhiệm xây lại gia viên, rất bận rộn, nào có rảnh rỗi đi khắp nơi."

Đoàn Lăng nghe được Tống Diệp lại cự tuyệt rời khỏi ngôi làng nhỏ này, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một chút khinh miệt.

Hắn cho là lá gan Tống Diệp quá nhỏ, không dám đi ra bên ngoài xông xáo, chỉ dám loanh quanh ở mảnh đất quen thuộc của mình, cả đời này cũng chỉ như vậy.

Kỳ thật, tuy hắn không biểu hiện ra sâu trong lòng tất nhiên là xem thường Tống Diệp,

Dù sao, tuổi bọn họ tương đương, nhưng Đoàn Lăng hắn đã là một tu sĩ trẻ tuổi ưu tú, tu vi đã đến Đoán Cốt cảnh, còn may mắn có thể đại biểu Lãm Nguyệt tông tham gia ngũ tông môn diễn võ cử hành ở Huyền Thanh cung.

Nếu tu hành của hắn có thể luôn thuận lợi như vậy, lại thêm một số kỳ ngộ, không chừng thật sự có thể đoạt được tôn hiệu trên Tuyền Cơ sơn mà về.

Mà Tống Diệp bất quá là một thôn dân ở làng quê nho nhỏ, trông coi một quán trà nhỏ, chưa thấy các mặt của xã hội, lá gan lại còn nhỏ.

Cho nên ở trước mặt Tống Diệp, Đoàn Lăng tự nhiên là có cảm giác ưu việt.

Nhưng cũng chính vì hắn xem thường Tống Diệp, cảm thấy người như Tống Diệp tương lai sẽ không trở thành đối thủ của hắn, trở thành uy hiếp của hắn, cho nên hắn mới có thể thổ lộ tâm tình nói vài lời xuất phát từ tâm can với Tống Diệp.

Cái này có lẽ chính là sự thương hại của cường giả đối người yếu hơn.

Đương nhiên, Đoàn Lăng cho rằng ở trước mặt Tống Diệp, mình mới là cường giả một phương, có điều là mong muốn đơn phương của hắn.

Dù là khi Tống Diệp vẫn ở cấp 44 thì thực lực đã vượt xa Đoàn Lăng rồi, chớ nói chi hiện giờ Tống Diệp đã lên tới cấp 68.

"Tống huynh, chúng ta quen biết ở đây ũng coi là hữu duyên.” Đoàn Lăng tiếp tục nói với Tống Diệp: "Ta muốn ngay bây giờ đặt ra lời thề, đời này nhất định phải đoạt được danh hiệu trên Tuyền Cơ sơn, không chết không thôi, Tống huynh ngươi làm chứng cho ta đi."

"Phàm nhân thọ mệnh không hơn trăm năm, hi vọng trước khi nhân chứng trăm năm là Tống huynh quy thiên, ta đã có thể hoàn thành thề nguyện này!"

Tống Diệp khẽ cười nói, "Ha ha ha , có thể, ta tạm thời làm nhân chứng cho ngươi, dù sao bất luận bao nhiêu năm trôi qua, ta vẫn sẽ ở chỗ này,...chờ ngươi đoạt được tôn hiệu trên Sơn Kê sơn gì đó trở về, nhớ đến tới nơi này nói cho ta biết một tiếng là được!"

"Ha ra ha, Tống huynh, không phải Sơn Kê sơn, là Tuyền Cơ sơn!” Đoàn Lăng cười nói, "Tuyền Cơ sơn là thánh địa của tất cả tiên tu giả chúng ta, nếu muốn trở thành một Tiên Tôn, đều phải thông qua thí luyện Tiên Tôn trên Tuyền Cơ sơn, sau đó mới có thể được trao cho danh xưng Tiên Tôn chính thức."

"Tựa như U Di sơn cũng là thánh địa của tất cả ma tu giả, ma tu giả muốn trở thành Ma Tôn cũng phải thông qua thí luyện Ma Tôn trên U Di sơn, mới có thể có được tôn hiệu trở thành Ma Tôn!"

Tống Diệp nhún nhún vai nói: "Ta không quan tâm nó gọi là Tuyền Cơ sơn, hay là Sơn Kê sơn cũng không quan tâm Tống mỗ ta, dù sao đời này ta cũng không có khả năng đi đến nơi đó rồi!"

"Tống huynh, ta thấy cùng ngươi có chút duyên phận, nói chuyện một lát lại muốn nói vài câu thật lòng với ngươi.” Đoàn Lăng đột nhiên chuyển lời.

"Ta biết ngươi không có ý đi lên con đường tu chân tiền đồ tươi sáng này, đương nhiên có thể ngươi cũng không có tư chất ở phương diện này, nhưng bên cạnh ngươi một vị tiểu nương tử xinh đẹp như hoa đến thế, nếu ngươi muốn có thể bảo hộ nàng, muốn nàng có thể luôn ở bên cạnh ngươi, thế nào cũng phải học chút công phu quyền cước mới được."

Đoàn Lăng nói xong còn lấy ra một quyển sách từ trong không gian trữ vật, tên sách là “Luyện thể từ nhập môn đến tinh thông”.

"Quyển sách này là tất cả những người tiên tu mới học nhập môn cần đọc, năm chương đầu chủ yếu viết một ít kiến thức cơ bản làm thế nào rèn luyện thể phách, rất thích hợp với ngươi, nội dung năm chương thì tương đối cao thâm cùng tối nghĩa, ngươi không cần phải để ý đến, cũng chỉ cần học năm chương trước là đủ rồi!"

"À, cám ơn nhé!” Tống Diệp cứ thế nhận lấy quyển sách kia.

Tuy nhiên sách này đối với hắn lại không hề có chút tác dụng nào, nhưng dù sao cũng là đối phương có ý tốt nên cũng liền tạm thời nhận lấy, sau này lấy ra đệm chân chút cũng được.

Bình Luận (0)
Comment