Lão Cha

Chương 14

Tả Tễ Nguyệt tới gần hai người, nhìn vào mắt Triển Hoài Quân nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật sự nguyện ý gả cho Mộ Liễu? Không bởi vì cha bức các ngươi?”

Triển Hoài Quân cảm giác được Triển Mộ Liễu hơi buộc chặt ôm ấp, hiển nhiên đang khẩn trương, không khỏi ảm đạm cười: “Không hối hận.”

Ngực ôm hắn càng chặt hơn, lần này là vì cảm động.

“Được rồi, ngươi không hối hận, phụ thân cũng sẽ không để ý ngươi gả cho ai...” – Tả Tễ Nguyệt xoa xoa dầu hắn: “Đối phụ thân mà nói, các ngươi hạnh phúc là được rồi.”

Triển Mộ Liễu đem Triển Hoài Quân ôm chặt, cúi đầu chôn ở vai hắn, khẹ cọ.

Triển Hoài Quân ửng đỏ hốc mắt, nhẹ đáp: “Ân, cám ơn phụ thân.”

Tả Tễ Nguyệt vì sao không hỏi Triển Mộ Liễu, đương nhiên là bởi vì Triển Mộ Liễu cho rằng mình che dấu rất tốt, nhưng chỉ cần chú ý nhiều một chút là có thể nhìn ra tình cảm của hắn, Tả Tễ Nguyệt so với bất cứ ai đều quan tâm tới hài tử của mình, lẽ nào nhìn không ra? Chính là việc này quá mức không tầm thường, Triển Hoài Quân không tỏ thái độ, Triển Mộ Liễu cũng không nói gì, hắn liền bảo trì im lặng.

Với hắn, thậm chí với toàn Triển gia, đây có lẽ là kết cục tốt nhất, cho dù này không hợp lẽ thường, cho dù vi phạm chính thống đạo Nho, chỉ cần đương sự cảm thấy hạnh phúc không nguy hại gì tới người khác là tốt rồi.

Gia hòa vạn sự hưng (trong nhà hòa thuận thì mọi sự đều thành), vô luận bên ngoài có bao nhiêu mưa gió, chỉ cần người Triển gia có thể thông cảm cho nhau, lý giải là tốt rồi, Tả Tễ Nguyệt nhớ tới lúc trước mình cùng Triển Quang Phong hãy còn lấp lửng là do mấy đứa nhỏ này hoàn toàn mặc kệ lễ giáo mà ủng hộ mình.

“Chúng ta là người một nhà nha.” – Tả Tễ Nguyệt ôn nhu cười, sờ đầu Triển Mộ Liễu cùng Triển Hoài Quân: “Nếu bên ngoài chịu ủy khuất, trở về nhà, biết không? Các ngươi vĩnh viễn là hài tử của ta.” Bọn họ không có khả năng cả đời trốn trong nhà tránh mưa gió giang hồ, nhưng nhà tổng là nơi yên ổn nhất.

Hai người con trai đều cười rộ lên, cùng kêu: “cám ơn phụ thân!”

“Cũng vĩnh viễn là hài tử của ta!” – Triển Quang Phong cố gắng bày ra khí phách của phụ thân: “Nếu bên ngoài có ai nói lung tung, nói cho cha, cha đi đánh cho hắn hoa rơi nước chảy!”

Triển mộ Liễu mỉm cười: “Ta tin tưởng Kiếm thánh lão nhân gia hội có rất nhiều ý kiến, vậy giao ngài cho cha!”

Triển Quang Phong lập tức cứng đờ, nhớ tới lão nhân cổ lỗ mà kiếm thuật kinh người kia liền đau đầu, lần trước gặp chỉ bị mắng, kêu hắn không cần phá hư Triển Hoài Quân, giờ tốt rồi, môn sinh đắc ý gả cho ma giáo đệ tử, quên hai người là nam, quên luôn hai người là thân huynh đệ.... Xong rồi, Kiếm thánh nhất định chém chết hắn!

“Chẳng lẽ đây chính là tai họa của Triển gia sao!” – Triển Quang Phong sợ tới mức nhảy dựng lên: “Chúng ta nhất định bị Kiếm thánh diệt môn! Lão nhân kia nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta! Mau, mau trốn!” – Nói xong đem Tả tễ Nguyệt đang dở khóc dở cười chạy ra khỏi phòng: “Chúng ta mau tìm chỗ trốn hắn một năm rưỡi ---không, ba năm mới ổn!”

Mắt thấy tuyên bố xung hỉ có thể giải quyết tai họa của Triển gia lại mang tới một tai họa lớn hơn nữa, Triển Mộ Liễu cùng Triển Hoài Quân cùng nhau trầm mặc.

Kiếm thánh lão nhân gia làm việc phi thường có hiệu suất, có được tin tức hôn lễ liền đuổi tới Triển gia, đem lộ trình mười lăm ngày áp súc còn năm ngày, vấn đề là người nhà Triển gia làm việc cũng rất có hiệu suất, chủ sự đã chạy không còn một mống, hạ nhân Triển gia cũng quá quen việc chủ nhân thường xuyên chạy mất, căn bản hỏi không được một người, Kiếm thánh liền đem ba đồ đệ lại truy một lần nữa, thiếu chút đem lời thề không giết người vô tội quăng sạch, đem Triển gia tru sát.

Hạ nhân là vô tội a, Kiếm thánh nói với chính mình, rồi nổi giận đùng đùng mang ba đồ đệ đi tìm đại sư huynh vô phép.

Giờ phút này ‘đại sư huynh vô phép’ kia đang cùng ‘tên bại hoại vô sỉ lừa gạt đồ đệ’ đi hội chùa, địa điểm là cái trấn nhỏ xa xôi nào đó, nhỏ thì nhỏ, nhưng hội chùa vẫn rất náo nhiệt, tiếng người ồn ào, ánh lửa rực sáng một phương.

“Thực không cần đi gặp sư phụ ngươi sao? Kỳ thật cho dù bị đánh ta cũng không một câu oán hận...” Triển Mộ Liễu một tay nắm tay Triển Hoài Quân, một tay cầm xâu mứt quả, trên cánh tay còn một số đồ loạn thất bát tao, tiêu chuẩn một du khách.

Chờ sư phụ hết giận đi, chỉ sọ không chỉ đánh một chút.” Triển Hoài Quân hơi nhấc mạo sa, cắn một miếng mứt quả, lại nhanh hạ xuống, vì tránh né giang hồ nhân sĩ, cho dù ở nơi thôn quê hoang dã hắn cũng không dám sơ suất, trên đầu lúc nào cũng mang mạo sa.

“Cha lần này làm ra quyết định thật sáng suốt a...” – Triển Mộ Liễu bật cười: “Nhưng nói đi nói lại, nói cần xung hỉ là hắn, theo ta nói chúng ta lẳng lặng thành thân là được, hắn lại cố chấp muốn chiếu cáo toàn võ lâm, hoàn hảo hắn còn nhớ rõ không cho sư phụ ngươi, bằng không chỉ sợ huyết tẩy Triển gia.”

“Cha chỉ sĩ diện thôi, hơn nữa hắn không phải giống bình thường, đối với hắn hài tử thành thân là chuyện vui, đương nhiên phải cho toàn giang hồ biết...” – Triển Hoài Quân lại cắn một miếng mứt quả: “Na, tuy rằng chúng ta như cũ ngại hắn thích gây chuyện, bất quá nói thực ra.... rất tốt nha.”

“Ân, thật sự rất tốt, hoàn hảo hắn là cha chúng ta.” Triển Mộ Liễu cười nhẹ, đem Trển Hoài Quân ôm chặt trong lòng.

Triển Hoài Quân cũng là ảm đạm cười: “Đi thôi, không phải nghe nói bên kia cầu thấy pháo hoa rõ nhất sao?”

Hai người đi hướng về phía cầu đá trên sông nhỏ, gần đó đã đầy người, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé cười đùa, tràn ngập không khí vui sướng.

Triển Mộ Liễu ôm Triển Hoài Quân vào lòng, tránh cho hắn bị người đụng phải, lại thay hắn cầm mạo sa, miễn cho hắn nhìn không thấy, hai người an tĩnh một lát, Triển Mộ Liễu bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Hoài Quân, ủy khuất ngươi rồi.”

Triển Hoài Quân hơi sửng sốt, nghĩ có lẽ là bởi vì chuyện phải phẫn nữ trang với mai danh ẩn tích, trước đây hắn là chính nhân quân tử nổi danh giang hồ, đến chỗ nào đều là đường đường chính chính, hôm nay lại phải giấu đầu giấu đuôi, sợ người khác nhận ra, xác thực là ủy khuất. Hắn cười khẽ, lắc đầu nói: “Là rất ủy khuất, bất quá, cho dù có được quay trở lại một lần nữa ta vẫn sẽ chọn gả cho ngươi, thậm chí dù đến cuối cùng võ lâm vẫn không chấp nhận chúng ta, nhưng được ở bên cạnh ngươi, ta luôn luôn cảm thấy hạnh phúc.”

“Hoài Quân…” Triển Mộ Liễu nghẹn ngào, ôm chặt lấy hắn, “Đời này ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi, tôn trọng ngươi, kính yêu ngươi hơn bất cứ ai, cũng càng thương ngươi, sủng ngươi hơn bất cứ kẻ nào…Nếu như ta có điểm nào làm không tốt, chọc ngươi giận, ngươi nhất định phải nói cho ta biết, ta muốn làm ngươi vui sướng, vì thế khuyết điểm gì ta cũng có thể sửa…”

Triển Hoài Quân cười thật tươi, thân thủ khẽ vuốt tóc hắn.

Người này, hẳn là không phát hiện mình nói tựa như đang ký khế bán thân sao?

Đang lúc ồn ào huyên náo, bầu trời bỗng nhiên tuôn ra pháo hoa sáng rực, tượng như những đóa hoa tầng tầng nở rộ, một tầng lại một tầng bay xuống, đám đông du khách sôi trào lên, tiếng khen ngợi trầm trồ cùng tiếng hoan hô vang dội.

Triển Hoài Quân ôm hắn, mỉm cười nói: “Ta thích nhất, ngươi là chính mình.”

Triển Mộ Liễu ôm chặt hắn lần nữa, đang muốn đáp lời, chợt nghe thấy trong tiếng ầm ầm có người kêu to: “Đó là Triển Mộ Liễu với Triển Hoài Quân!” Hai người quay đầu nhìn lại, là mấy người cầm kiếm đứng gần đó.

Triển Hoài Quân nhíu mày, đang tính toán có nên ly khai hay không, chợt nghe Triển Mộ Liễu cười hỏi: “Tính cách ta không theo quy củ lễ giáo, ngươi có thích không?”

Triển Hoài Quân không do dự gật đầu: “Thích.”

Triển Mộ Liễu cười ra tiếng, bỏ mạo sa, giữ lấy mặt hắn, hôn lên môi hắn.

Bọn họ nghe được tiếng chửi bậy của đám võ lâm nhân sĩ, cũng nghe thấy chung quanh tiếng hít thở sâu, nhưng trong không gian ngập đầy pháo hoa rực rỡ, bọn họ chỉ nhiệt liệt đáp lại đối phương.

Một lúc lâu, Triển Mộ Liễu hơi thở dồn nói: “Chúng ta không cần tránh.”

Triển Hoài Quân cong môi cười, “Hảo.”

Hài tử Triển gia lại một lần nữa gây chấn động giang hồ, sau khi tránh được một tháng, Triển Mộ Liễu cùng Triển Hoài Quân bỗng nhiên quang minh chính đại mà đi, bọn họ không chỉ công khai dắt tay nhau trên phố, hơn nữa còn suốt ngày một bộ phu xướng phụ tùy, khanh khanh ta ta, khiến cả giang hồ choáng váng.

Đầu năm nay xảy ra chuyện gì? Như vậy có thể sao? Một đôi không tuân thủ lễ giáo này, biểu hiện còn ngọt ngào gấp mấy lần phu thê bình thường, chẳng lẽ như vậy cũng có thể?

Lời đồn đãi từ trấn nhỏ xa xôi truyền tới kinh thành, lại từ kinh thành truyền về trấn nhỏ xa xôi, toàn bộ võ lâm đều bị chấn kinh rồi.

Đương sự đương nhiên không thèm để ý, không chỉ không thèm để ý mà còn tận lực làm cho được, lời đồn càng phóng đại, bọn họ càng so với lời đồn thêm khoa trương, kết quả chỉ trong vòng ngắn ngủi một tháng, Triển Mộ Liễu và Triển Hoài Quân cùng với cha và phụ thân của họ quang vinh đăng lên vị trí phu thê ân ái nhất võ lâm, tuy rằng đại bộ phận không công nhận bọn họ là phu thê, nhưng bọn họ vẫn được cho là ân ái.

Việc này cũng khiến cho Kiếm Thánh tức điên rồi, thế là lại bắt đầu dẫn ba đồ đệ tiếp tục con đường truy sát, và đương nhiên Triển Mộ Liễu cùng Triển Hoài Quân cũng lại tiếp tục sống những ngày vừa lưu vong vừa ân ái.

Đến nỗi cặp đôi bị tụt xuống hạng hai là Triển Quang Phong và Tả Tễ Nguyệt cũng bởi vì Kiếm Thánh có mục tiêu mới, nên bình yên quay trở về nhà, Triển gia cuối cùng cũng qua khỏi đại họa, quyết định xung hỉ thực sự là anh danh a anh danh.

“Cha, đây là thư gửi đến cho chúng ta mấy tháng qua, mau mau nhìn một cái, đều chất thành núi rồi.” Triển gia trưởng tử cũng vừa mới đi tránh đầu sóng ngọn gió trở về, hiện đang nỗ lực đọc thư.

“Sao lại bắt cha xử lý công sự a…” Triển Quang Phong vừa kêu rên vừa đọc, “Mau viết thư cho tiểu tứ với tiểu ngũ, bảo bọn họ nhanh  chóng về nhà! Cha ta sao?”

“Gia gia nói trong vòng ba năm hắn sẽ không về nhà, bảo ngươi tự mình giải quyết.” Triển Tư Hoàn nhìn nhìn bàn trà, bỗng nhiên dừng tay, “Ách…cha?”

“Có chuyện chi?” Triển Quang Phong ngẩng đầu.

Triển Tư Hoàn nhìn Tả Tễ Nguyệt đang pha trà bên cạnh, do dự nói: “Liễu tiền bối viết thư cho ngươi.”

Triển Quang Phong cũng dừng một chút: “Tố Tố?”

Tả Tễ Nguyệt kinh ngạc, “Mẫu thân của Mộ Liễu sao?”

Sau khi gọi tên thân mật như vậy Triển Quang Phong ngay lập tức bị nhi tử liếc mắt trách móc, quay qua nhìn thần sắc thê tử thấy không có gì thay đổi, mới cầm lấy thư, vừa mở vừa lẩm bẩm nói: “Cái gì a, mười mấy năm không liên lạc rồi, ngay cả ta kết hôn cũng chưa từng chúc mừng ta…”

Trong phòng một mảnh im lặng, một lát sau Triển Quang Phong đen mặt nói: “Thật tốt quá, người trong giang hồ có thể sẽ không chửi mắng tiểu nhị với tiểu tam rồi.”

“Xảy ra chuyện gì?” Tả Tễ Nguyệt vội vàng đứng dậy, tiếp nhận thư nhìn xem.

Triển Tư Hoàn cũng nghiêng qua nhìn, nắm được trọng điểm thì thầm: “Tuy rằng khó có thể mở miệng, mười tám năm trước lúc ta cùng ngươi một chỗ, ta song song cùng chưởng môn phái Hoa Sơn, trang chủ Vạn Kiếm Sơn Trang, giáo chủ Ngũ Độc Giáo có chút qua lại, nhưng ngươi thích hợp làm phụ thân hơn nhiều so với bọn hắn, cho nên mới đem hài tử giao cho ngươi, hiện tại nghe nói hắn cùng nhi tử khác của ngươi kết hôn…”

Tả Tễ Nguyệt ngạc nhiên nói: “Mộ Liễu không phải là hài tử của Quang Phong?”

“Chỉ là có thể không phải mà thôi! Trời ạ, vì cái gì khi đó ta chưa từng phát hiện a!” Triển Quang Phong che mặt kêu rên, “Ta không có mị lực đến thế sao? Chỉ gặp gỡ một mình ta không thể sao?”

Triển Tư Hoàn khẽ cười nói: “Nếu là vậy thì thật tốt quá, chân tướng rõ ràng rồi! Cáp, thảo nào lão nhị hoàn toàn không giống cha, ta xem hắn không chừng là nhi tử của Ngũ Độc Giáo giáo chủ, như vậy có thể giải thích vì sao hắn chọn bái nhập môn phái này, nguyên lai là huyết nùng vu thủy (máu đậm hơn nước aka huyết thống quy tụ)…”

“Vớ vẩn! Hắn đương nhiên là nhi tử của Triển Quang Phong ta!” Triển Quang Phong nổi trận lôi đình, kiên quyết bảo vệ địa vị phụ thân của mình.

“Việc ấy…” Tương Mạt từ nãy đến giờ vẫn an tĩnh phân loại thư tín bỗng dưng giơ tay lên, chậm rãi nói: “Thư của tiền bối Quân Vô Ưu…”

Triển Tư Hoàn bước qua, lấy thư trên tay thê tử, xem lướt qua một chút, cuồng tiếu nói: “Đại ý không sai biệt lắm, mặt khác, tiểu tam có thể là nhi tử của những kẻ sau: quán chủ Tường Long Quán, cung chủ Nhược Thủy Cung, môn chủ Thiên Tuyệt Môn, còn có.... Kiếm thánh! Ha ha ha ha ---------- ”

“Cái gì!?” Triển Quang Phong thất thanh kêu to, “Vì cái gì sẽ như vậy a!? Tiểu Ưu a --- ngươi không phải đã cam đoan chỉ có một mình ta sao ----------- “

“Giang hồ đệ nhất ma nữ nói ngươi cũng tin.” Triển Tư Hoàn cười nhạo liếc nhìn lão cha của mình một cái, “Thật tốt quá, cha, mắt nhìn người của ngươi cũng giúp cho tiểu nhị với tiểu tam giải quyết một chút khó khăn.”

Tương Mạt bật cười giảng hòa: “Chí ít cha cuối cùng chọn phụ thân cũng là thực tinh mắt.”

Triển Quang Phong đang muốn mọi người đồng ý, Triển Tư Hoàn đã lập tức phá: “Còn không phải nhờ năm nhi tử chúng ta trợ giúp sao? Chỉ bằng hắn muốn bao lâu mới có thể tỉnh ngộ a?”

Triển Quang Phong cả giận nói: “Ngươi không được nói như thế! Ta là cha ngươi a!”

Triển Tư Hoàn suy tư: “Cái này cũng khó nói lắm, không chừng ta là nhi tử của đương kim hoàng thượng cũng nên.”

Triển Quang Phong không còn gì để nói, nhìn hai phong thư chán nản nói: “Lẽ nào tiểu nhị với tiểu tam không phải là con ta?”

Triển Tư Hoàn liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi mà xứng đáng làm cha của chúng ta sao? Tên vô trách nhiệm…”

“Được rồi được rồi.” Tả Tễ Nguyệt mỉm cười cầm lấy thư, “Công sinh thành không bằng ân dưỡng dục, bất luận trong người bọn họ chảy dòng máu của ai, bọn họ vĩnh viễn vẫn là hài tử của Triển gia, không phải sao?”

Ba người đang ngồi đều gật đầu, một lát sau Triển Quang Phong than thở: “Chờ bọn hắn trở về, nếu như ta còn nhớ rõ sẽ nói cho bọn họ…tin tức tốt này.”

Mọi người lại gật đầu, một lúc lâu, Triển Tư Hoàn lẩm bẩm: “Hắc, cái kia Kiếm Thánh mặt ngoài ra vẻ đạo mạo a…”

Xa xa, ‘chính nhân quân tử’ hiện đang truy sát đôi phu thê ngọt ngào đột nhiên đánh cái hắt xì.

[ Hoàn Mộ Quân ]
Bình Luận (0)
Comment