Lão Cha

Chương 15

“Vì cái gì sự tình sẽ biến thành như vậy?” Triển Niệm Linh vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Nhị ca! Tam ca! Các ngươi mau mau về nhà a!” Triển Niệm Hoa ngửa mặt lên trời than thở.

“Làm cái gì thế, đều đã lớn rồi, bình tĩnh một chút đi!” Triển Quang Phong một bộ không có việc gì, phất phất tay, “Chẳng qua bảo các ngươi chăm nom hai người thôi, còn có thể đưa người đi đâu chứ?”

“Vì cái gì ngươi lần nào cũng phải tha phiền phức về nhà a!” Triển Niệm Linh ôm đầu kêu to, “Cha a, mấy tháng nay không phải ngươi đang du ngoạn giang hồ sao? Vậy ngươi hẳn phải biết gần nhất võ lâm xôn xao về cái gì chứ?”

Triển Quang Phong lẽ thẳng khí hùng (lẽ phải thuộc về mình),đương nhiên nói: “Còn không phải là chuyện hai nhi tử của ta kết hôn lan truyền khắp nơi sao?”

Triển Niệm Hoa trợn trắng mắt, cùng ca ca đồng thanh kêu to: “Là chuyện Nhược Thủy Cung diệt vong!”

Tả Tễ Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Đừng cãi nhau nữa! Khách nhân còn quỳ ở ngay đây các ngươi không thấy ngại sao? Trước để họ đứng lên đi!”

Đường nhìn trong nháy mắt tập trung về phía nam tử đang ôm một tiểu oa nhi, hắn quỳ trên mặt đất, khẩn thiết nói: “Tại hạ nguyện ý chết theo cung chủ, nhưng ta van ngươi cứu lấy thiếu cung chủ!”

“Các ngươi nhìn đi!” Triển Quang Phong lập tức liếc mắt trách cứ hai nhi tử, “Các ngươi muốn giết chết hắn sao!”

Song sinh cùng kêu: “Ngươi mới muốn giết chúng ta thì có!”

Sự tình là như vầy, trong chốn giang hồ vốn hay có các loại môn phái đấu đá nhau, cũng do hòa bình thịnh thế, đại hiệp không có việc để làm, phát triển một cái ma cung tà giáo phá vỡ võ lâm liền biến thành đại sự của hai phái chính tà, như là Nhược Thủy Cung tác phong nham hiểm, Ngũ Độc Giáo giỏi dụng độc, Thiên Tuyệt Môn thần bí, Thần Long Giáo chuyên  môn cướp của, buôn lậu cùng một chút môn phái đều bị gom vào tà ma ngoại đạo, đại hiệp tự nhiên cũng đều nhanh nhanh chạy đi diệt trừ lấy danh tiếng, nhưng bởi vì đại hiệp thực sự nhiều lắm, hại cho …những tà giáo này mãi cũng không phát triển được.

Dưới bối cảnh đáng buồn cười như vậy, Nhược Thủy Cung với Thần Long Giáo cùng nhau tỉnh ngộ, đoàn kết lực lượng lại, muốn lấy thịt đè người, vấn đề là lấy thịt đè người này vốn là tác phong của danh môn chính phái, bọn họ là tà ma ngoại đạo, lại giống như danh môn chính phái đi thông cáo võ lâm lập liên minh quả thực khó coi, cho nên phương thức giải quyết chỉ có một – đó là trước tiên thôn tính lẫn nhau!

Thế là, Nhược Thủy Cung cùng Thần Long Giáo đối địch, đánh cho phong vân biến sắc, sinh linh đồ thán, vừa vặn võ lâm minh chủ có việc ở gần Nhược Thủy Cung, thấy Nhược Thủy Cung nguyên khí đại thương, dẫn theo một số cao thủ, thuận lợi diệt gọn Nhược Thủy Cung.  (đại hiệp ko hổ đại hiệp, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của)

Tuy rằng chuyện này so ra kém việc chấn động giang hồ của Triển Mộ Liễu với Triển Hoài Quân, nhưng cũng coi như là chuyện lớn, không, cũng coi như là số một số hai đi, này cũng không có cách nào, dù sao trong chốn giang hồ ngày ngày đều có người chết, thường thường có giáo phái diệt vong, nhưng không phải lúc nào cũng có hai huynh đệ kết hôn lại còn rêu rao như thế…

Nói chung, Nhược Thủy Cung tuy  rằng có điểm yếu hơn, nhưng được cái có thuộc hạ trung thành, ví dụ như Hữu hộ pháp Trác Tấn Minh, vị thuộc hạ trung thành và dũng cảm này nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, mở một đường máu, đưa con trai độc nhất của Cung chủ Lạc Thanh Đức là Lạc Hữu Ân trốn thoát khỏi vòng vây.

Như vậy, vấn đề hiện tại, chính là đệ tử của Nhược Thủy Cung trên giang hồ đã như chuột chạy qua đường, có thể trốn được tới lúc nào?

Sự tình không ngờ lại trùng hợp như thế, Triển Quang Phong cũng bởi vì có công chuyện mà vừa vặn tới gần đó (a thiệt giỏi lượm họa, nhầm, lượm con dâu về nhà). Triển Quang Phong với Trác Tấn Minh trước đây có gặp nhau một lần, vì con đường võ học của hai người tương đối giống nhau mà trò chuyện thật vui, lúc đó Tả Tễ Nguyệt cũng ở đấy, hơn nữa lại quan sát rất kỹ Trác Tấn Minh, đối với cá tính chính trực quả cảm của hắn rất có ấn tượng.

Khi Trác Tấn Minh mở đường máu chạy ra Nhược Thủy Cung thì bị thương, chỉ có thể chạy chữa qua loa, chẳng ngờ lại gặp được Triển Quang Phong, thế là mèo mù vớ chuột chết, mới được cứu trợ, không thể không nói mạng của bọn họ vẫn chưa tận.

Như vậy, hiện tại lại có thêm một vấn đề nữa, lão nhị, lão tam Triển gia nghe nói đã đi Miêu Cương du ngoạn, cho nên Triển Quang Phong phải xử lý công vụ phần giang hồ, Tả Tễ Nguyệt đương nhiên theo hắn, Triển gia gia, Triển nãi nãi thì tuổi đã cao nên không cần lo chuyện trong nhà rồi, Triển Tư Hoàn tất phải xử lý thương trường sự vụ, người nào tới chiếu cố bọn họ đây?

Nhìn khắp cả Triển gia chỉ còn lại có --- lão tứ và lão ngũ.

Triển Niệm Linh nắm vai đệ đệ, hạ giọng hỏi: “Ngươi xem cha lại phát điên cái gì? Lần trước dẫn người trở về biến thành đại tẩu của chúng ta, lại trợ giúp nhị ca, tam ca, lẽ nào hắn cũng muốn biến chúng ta thành đoạn tụ? Người nào giúp Triển gia nối dõi tông đường?”

Triển Niệm Hoa do dự nói: “Tứ ca, có lẽ ngươi suy nghĩ hơi nhiều, ngày hôm nay cho dù ôm tiểu hài tử tới là một thiên tiên mỹ nhân, chúng ta cũng không nhất định phải cưới a, lão cha chỉ là thích gây phiền phức…Với lại, ngươi thực nguyện ý thú cái loại này?”

Hai huynh đệ quay đầu nhìn, nam nhân quỳ trên mặt đất tuổi chừng hai mươi bảy, vì là gấp gáp trở về, trên đường cũng bị tập kích vài lần, trên người hắn đầy huyết ô, bộ dáng phong trần mệt mỏi, nhưng lưng lại rất thẳng, trên tay giống như là đang phủng ngọc tỷ hơn là ôm tiểu hài tử, diện mạo mười phần cương nghị, nhưng cũng không hẳn là đẹp, đương nhiên cũng miễn bàn tuấn mỹ hay không, nếu không phải trên mặt hắn biểu tình quyết liệt cùng kiên nghị trong ánh mắt, thật sự là một võ phu tầm thường, tùy tiện tới các đại môn phái quơ một cái cũng được cả đống.

Triển Niệm Linh than thở: “Tiểu ngũ a, người như thế, chúng ta muốn thú, hắn cũng không chịu gả đâu!”

Hai người kết thúc khe khẽ nói nhỏ, cùng nhau hơi nhìn về phía Triển Quang Phong, “Cha a, vì sao ngươi lúc nào cũng mang phiền phức về nhà thế?”

“Câm miệng! Hai người này không thể chết!” Triển Quang Phong lần thứ hai xuất ra uy nghiêm của phụ thân, “Ta bảo các ngươi chiếu cố các ngươi liền chiếu cố! Trác Tấn Minh nói thế nào cũng là bằng hữu của ta, bằng hữu gặp nạn, Triển Quang Phong ta nhất định giúp bạn không tiếc cả mạng sống! Đừng nói là một tiểu hài tử, một trăm tiểu hài tử ta cũng cứu!”

Trác Tấn Minh ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy cảm kích.

“Người tốt ngươi làm, người xấu chúng ta đương…Là chúng ta chiếu cố cũng không phải ngươi chiếu cố…” Triển Niệm Linh lẩm bẩm.

Triển Niệm Hoa rõ ràng là bất chấp giá nào, hanh cười nói: “Cha, có vết xe đổ của đại ca ngươi cũng không sợ? Lần trước ngươi dẫn người về bắt đại ca chiếu cố, cuối cùng phát sinh chuyện gì?”

Triển Niệm Linh tiếp lời: “Ngươi không sợ chúng ta cũng đưa người chiếu cố tới trên giường sao?”

Trác Tấn Minh chấn động nhìn về phía bọn họ, lộ ra phẫn nộ cùng không dám tin, mắt đều có điểm tức đỏ.

Kỳ thực Triển Niệm Linh và Triển Niệm Hoa đương nhiên không muốn phẫn mặt đen, thế nhưng không nhúng tay vào việc phân tranh của hai phái là quy củ trên giang hồ, bọn họ không có cừu oán với Thần Long Giáo, cũng không muốn dây vào, hà tất phải che giấu thiếu chủ của Nhược Thủy Cung? Hơn nữa, chuyện võ lâm nên tìm Triển Mộ Liễu với Triển Hoài Quân xử lý, hai người bọn họ là phụ trách thương giới a!

Bọn họ cũng không muốn nhục nhã loại thuộc hạ trung thành như Trác Tấn Minh, nhưng không có cách nào khác, để không liên lụy toàn bộ Triển gia, chỉ có ra hạ sách này thôi, chung quy lại chẳng phải vì suy nghĩ đến sự tồn vong của Triển gia sao? Dù như thế quá mức vô tình, nhưng nếu năm bọn họ cũng nhiệt huyết giống như lão cha, Triển gia sớm đã không còn.

“Các ngươi ---------” Triển Quang Phong trợn trừng mắt.

Trác Tấn Minh cúi đầu, lãnh đạm nói: “Triển huynh, đại ân đại đức của huynh kiếp sau tái báo, trời không tuyệt đường người, tại hạ cùng mấy thuộc hạ cũ còn liên lạc, không dám lại quấy rầy Triển huynh.” Nói xong, cúi đầu thật sâu liền đứng dậy ly khai.

Triển Quang Phong chỉ nhi tử mắng to: “Các ngươi xem! Chẳng lẽ muốn bức tử người ta mới cam tâm sao?”

Hai huynh đệ coi như không nghe.

Tả Tễ Nguyệt than thở: “Được rồi, đều bình tĩnh một chút cho ta, hài tử luôn luôn vô tội mà? Các ngươi muốn hại chết hắn sao?”

Viền mắt Trác Tấn Minh đỏ lên, đau thương nhìn hài tử nhu thuận trong lòng, “Tả huynh — không, Triển phu nhân, tại hạ nguyện ý hy sinh tính mạng nhượng hài tử này sống sót, chỉ là…”

“Chỉ là ngươi hy sinh hắn cũng không sống nổi a.” Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trác Tấn Minh đương nhiên nghe thấy được, căm giận trừng hướng bọn họ.

Hai huynh đệ cùng nhau thối lui một bước, đồng dạng giả  bộ vô tội.

“Được rồi, nhà này là ta đương gia làm chủ, ta đã quyết tâm rồi!” Triển Quang Phong đập bàn.

Vẻ mặt hai huynh đệ như khổ qua, nhìn về phía Tả Tễ Nguyệt.

Không ngờ Tả Tễ Nguyệt nói: “Ta biết các  ngươi vì Triển gia lo lắng rất nhiều, nhưng cha các ngươi không có cùng suy tính, giúp đỡ bằng hữu là việc nên làm, cũng không phải muốn các ngươi chiếu cố họ cả đời, chỉ cần xác nhận an toàn rồi, có người đến tiếp ứng, chuyện này sẽ kết thúc, phụ tử các ngươi đều thối lui một bước có được không?”

Đã nói đến nước này, Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa còn gì để nói? Đương nhiên chỉ có thể làm theo
Bình Luận (0)
Comment