Cách Cách Chào Đời
Nháy mắt đã sắp tới ngày sinh, từ lúc biết mình mang thai, tôi đã quyết định đẻ mổ mà không chọn đẻ tự nhiên rồi. Vì tôi không thể chịu đau, tuyệt đối không thể dùng sức mình mà sinh con, cho nên đã chọn ngày với bệnh viện chờ bé cưng đủ tháng là sẽ lên bàn mổ ngay.
Có điều người tính không bằng trời tính, tôi xem phim hài mà cười lớn quá, nên bị đau bụng, vỡ nước ối.
Cả nhà gồm cả mẹ chồng tôi vừa từ quê lên, thế là luống cuống tay chân, chẳng kịp mang theo giỏ đựng đồ chuẩn bị sinh, chỉ vơ đại vài món đồ dùng cần thiết, thay quần áo rồi đưa tôi lên xe. Khang Duật bình thường điềm tĩnh như thế nhưng bây giờ vô cùng hồi hộp đến nỗi không thở được, tay nắm vô-lăng cũng run cầm cập.
Khi tới lầu dưới khoa sản, thang máy không nhấn được, Khang Duật đành đỡ tôi leo năm tầng lầu bằng thang bộ. Vốn anh muốn bế tôi lên, nhưng bụng tôi quá lớn, cũng nặng nữa, anh hồi hộp đến nhũn cả người như thế, chắc chắn không thể làm được đâu. Khi gặp cô y tá trên hàng lang khoa sản, nói với cô ta rằng tôi bị vỡ nước ối, y tá nhìn tôi, nói một câu – “Vỡ nước ối mà còn dám đi bộ sao?!”
Tôi và Khang Duật sửng sốt, không đi bộ thì đi bằng gì?!
Thế là, nhanh chóng chuyển vào phòng chờ sinh. Ba giờ rưỡi sáng, phòng chờ sinh đột nhiên rất ồn ào, tiếng kêu gào cứ liên tục không ngừng.
Lại có một cô y tá vào nhìn tôi, hỏi rõ tình hình, đỡ tôi nằm lên giường, còn ném thêm một câu – “Cô cũng gan lắm, dám đi thang bộ lên đây nữa.”
Tôi và Khang Duật lại sửng sốt, tôi đoán đầu óc anh giờ cũng trống rỗng rồi.
Chứ không thì đi gì lên chứ?
Đang hoang mang không biết làm sao, cứ thắc mắc mãi đến khi Khang Duật nhìn thấy tờ giấy ‘Những điều cần biết khi sử dụng xe cấp cứu 120’.
Thì ra khi bị vỡ nước ối phải gọi 120 dùng cáng để nâng.
Tốt nghiệp đại học chính quy cái mốc xì, lái máy bay cái mốc xì, chúng tôi đều vô văn hóa, vô văn hóa hết!
Vốn định một tuần nữa mới mổ tử cung, đột nhiên nay lại bị vỡ nước ối, bác sĩ hẹn trước bây giờ đang làm phẫu thuật cho một sản phụ khác, không có thời gian giúp tôi mổ trước thời hạn.
Vậy phải làm sao đây?
Y tá đáp – “Chờ đi!”
Chờ sao?
Chọc chửi!
Lúc này, tôi bắt đầu đau bụng đến khó mà chịu được, cứ mỗi lần đau thì tần suất từ bảy phút một lần thành năm phút một lần, sau đó chỉ còn bốn phút một lần, càng lúc càng rút ngắn dần. Mỗi đợt đau bụng, tôi nắm tay Khang Duật thật chặt, đầu cứ ong ong.
Đã hơn một giờ chiều, tôi đau đến không chịu được, Khang Duật nắm cổ áo uy hiếp một y tá – “Tìm một bác sĩ đến đây ngay cho tôi, nếu không… nếu không…” – Bây giờ đầu óc anh cũng lung tung mất rồi, hồ đồ gào lên – “Tôi lái máy bay đâm kính nhà các người, đâm bể kính nhà các người!”
Nhờ câu này của anh, cuối cùng cũng có một bác sĩ bước vào giải quyết.
Vì thế, tôi được đưa vào phòng sinh, Khang Duật bị ngăn ở bên ngoài, tôi được nghe anh nói loáng thoáng – “Để tôi vào, nếu không tôi lái máy bay…”
Ôi, người vũ trụ, anh cũng là người mà thôi!
Cửa phòng sinh hết cái này đến cái khác, phải qua bốn cánh thì mới vào tới căn phòng trong cùng.
Trừ cô y tá thì chẳng có một ai, yên lặng tới đáng sợ. Chốc sau, bác sĩ dự định sẽ mổ đẻ cho tôi đi tới, báo với tôi rằng, hôm nay ông ta không thể giúp tôi mổ được, tôi chỉ có thể sinh tự nhiên mà thôi. Trước tiên, sẽ tiêm cho một mũi, theo dõi hai giờ rồi tính sau. Nói xong, ông ta xoay người bỏ đi.
Mặt mũi tôi trắng bệch.
Mấy phút đồng hồ sau, ý thức tôi bắt đầu mơ hồ, mê man không tỉnh, nhưng cơn đau bụng sinh càng lúc càng trầm trọng hơn, hai chân được đặt lên giường đẻ, xung quanh không hề có bất kì tiếng động nào, im lặng đến đáng sợ.
Tôi bắt đầu kêu khóc như thú, bên cạnh chẳng có lấy một ai. Gào thét đến khi miệng đắng lưỡi khô, muốn uống một ngụng nước cũng không thể nhờ bất kì ai hết.
Ý chí của tôi đổ sụp trong nháy mắt, không thể chống cự được nữa!
Tôi đã nghĩ nếu có thể chết đi, tôi cũng bằng lòng.
Đau đớn chẳng hề đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là lúc mình đau khổ nhất lại không có bàn tay to của Khang Duật bên cạnh, mỗi khi đau bụng chỉ có thể nắm thật chặt vào lan can bằng thiết bên giường, đau đớn như muốn chết.
Không biết đã bao lâu, bác sĩ và y tá lại xuất hiện lần nữa.
Bác sĩ hỏi y tá – “Có tiến triển gì không?”
Y tá đáp – “Cũng chưa cô ấy đau đớn gì nhỉ?”
Đm! Đm! (chửi tục) Bà cắn răng đến bể quai hàm rồi mà còn dám nói bà không đau?!
Bà gào lên cho mày xem!
Nhưng mà đến khi tôi cất tiếng gào như thú lần thứ hai, cổ họng đã khàn, khó nghe như tiếng chiêng vỡ, phòng sinh vẫn bị tôi la hét như lò mổ heo.
Quả thật tôi không thể chịu đựng được nữa, vừa thấy bác sĩ liền gào lên – “Tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn mổ đẻ, tôi muốn mổ đẻ, tôi muốn mổ đẻ. Không mổ đẻ cho tôi, tôi nói chồng tôi đâm kính nhà các người, đâm bể kính nhà các người!”
Tôi như bị tâm thần, hù dọa bác sĩ và y tá, sợ tôi bị kích động thái quá, lại nảy sinh vấn đề khác, đành bàn bạc với nhau giải quyết chuyện của tôi thế nào.
Tôi kêu khóc nghe bọn họ bàn bạc từng chi tiết, thật chỉ muốn chết mà thôi.
Cuối cùng tôi được đẩy tới phòng phẫu thuật. Đầu tiên là gây mê, gây tê cục bộ, một lúc sau thuốc có tác dụng, tôi bắt đầu run như điên, rùng mình cả người, chỉ có tinh thần còn tỉnh táo.
Chuyên viên gây tê ở phía sau thốt lên – “Ôi chà, cô ấy high kìa!”
Sau ót tôi không biết có bao nhiêu vạch đen.
High? Bây giờ nghe từ đó tôi chỉ muốn làm thịt người.
Người đầu tiên chính là Khang Duật.
***
Buổi tối, sáu giờ ba mươi hai phút, tôi sinh được một bé gái nặng gần bốn kí rưỡi.
Bốn kí rưỡi? May mà tôi không đẻ tự nhiên, bằng không đừng nói sinh đẻ chi nữa. Tôi đã ‘thăng’ từ trước rồi.
Về lại phòng bệnh, cảm thấy mọi chuyện thật dễ dàng, thuốc cũng dần hết tác dụng, nhưng không thấy bóng dáng Khang Duật đâu. Tôi thoáng ngạc nhiên, nhưng tạm thời không để trong lòng. Thấy mẹ vào, không để ý vẻ mặt lo lắng của bà, bô bô than phiền kể khổ, nằm được thêm một lát, bắt đầu gởi tin nhắn cho đám chị em. Tụi nó trả lời ngay lập tức, còn kích động hơn cả tôi.
Bấy giờ, mẹ tôi vừa lo lắng, lại vừa như đã hiểu được chuyện gì nhìn tôi.
“Mẹ, sao thế ạ? Khang Duật đâu rồi?”
Mẹ tôi trả lời – “Nó đang khóc bên ngoài đấy, cả bố, mẹ chồng con và Diễm Diễm đều không thể khuyên được!”
Khóc?
“Miểu Miểu à, lần đầu tiên mẹ thấy một người đàn ông có thể khóc đến thế, như thể con sắp chết vậy. Sau khi con vào phòng sinh, các bác sĩ y tá không cho nó vào, thiếu chút nữa là xảy ra đánh nhau. Cũng may còn bố con, thế là nó cứ ngồi trên ghế như vậy suốt. Mẹ mua đồ uống cho, nó cũng không cầm, nắm lấy tay mẹ hỏi, hỏi con có chết hay không! Ôi chao ôi! Con không biết lúc đó nó có vẻ mặt thế nào đâu, tay chân run rẩy, làm mẹ cũng xót xa trong lòng! Miểu Miểu, nếu sớm biết nó đối với con thế này, trước đây mẹ sẽ không so đo tính toán nào là bằng cấp, hộ khẩu gì cả, chỉ trông sớm gả con cho nó mà thôi. May mà con với nó đã cưới, nếu vì mẹ mà bỏ lỡ nhau, thì mẹ chính là người đã hủy hoại hạnh phúc cả đời của con gái mình…”
Nói xong, mẹ làm như thể chỉ mong quỳ gối trước tôi mà thôi.
Trong đầu tôi vẫn mãi nghĩ, Khang Duật khóc sao?
“Anh ấy đâu rồi mẹ?” – Bây giờ tôi không thể nào di chuyển.
“Bên ngoài, để mẹ đi gọi nó, con đừng cử động, cứ nằm đó đi, coi chừng lại vết mổ rách ra!”
Mẹ tôi vội vàng chạy ra ngoài gọi – “Duật, Miểu Miểu gọi con này!”
Không có âm thanh, cũng chẳng có ai.
Mẹ tôi lại gọi thêm lần nữa.
Lúc này Khang Duật mới bước vào. Tôi đã từng nhìn thấy bộ dạng này của anh, đó là lúc bác Thẩm qua đời, khi anh khóc xong đều trông như thế, hai mắt đỏ bừng, sưng như bọt nước, tóc tai bù xù như tổ chim.
“Duật!” – Tôi duỗi tay về phía anh.
Anh vội vàng chạy tới, nắm tay tôi, quỳ bên giường – “Miểu Miểu, em sao rồi?”
Nghe giọng nói vẫn còn nghẹn ngào.
“Không sao nữa rồi, em khỏe lắm!” – Tôi không hỏi chuyện anh khóc, bởi tôi biết có nói ra anh cũng không thừa nhận.
“Miểu Miểu, bây giờ anh có thể ôm em được không?” – Anh cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên là có thế, nhưng anh đừng có ôm mạnh quá nha!” – Tôi đáp.
Anh lập tức ôm tôi, nhưng không dám dùng sức, ôm lấy tôi như một báu vật. Tôi vỗ về lưng anh, biết rằng anh đang cần bình tâm trở lại.
Bấy giờ tôi lại nghĩ, cho dù có đau, cho dù có khổ, cho dù có thấy đáng sợ lần nữa, tôi cũng cam lòng sinh cho anh thêm một đứa con.
Vì anh rất xứng đáng!
***
Tôi và Khang Duật đặt tên con là Tử Ngôn. Theo chính sách mới của nhà nước, lúc đăng kí hộ khẩu cho con, không thể theo họ Ái Tân Giác La, chỉ đành dùng họ Khang.
Dù sao, tên là Khang Tử Ngôn hay Ái Tân Giác La Tử Ngôn đều hay cả, tôi cũng không quan tâm lắm.
Tử trong Tử Ngôn là mẹ chồng tôi bắt dùng, bảo là đến thế hệ này trong gia phả nhà Khang Duật phải lấy Tử làm tên lót, cho nên nhất định phải có, nếu là con trai thì sẽ là Tử Phúc.
Tử: có nghĩa là có gạo, có con. Đầy đủ vẹn tròn. (Chử tử籽 gồm米 (mễ – gạo) và子 (tử – con cái) ghép lại)
Quả nhiên đúng là hoàng tộc, đặt một cái tên thôi mà cũng có nhiều ý nghĩa truyền thống đến thế.
Có điều, tôi bình thường vất vả biết bao nhiêu, nhịn không được oán trách – “Đúng là chế độ phong kiến, ai sinh thì phải đặt theo họ người đó chứ!”
Khang Duật nhíu mày – “Miểu Miểu, tiền trong máy ATM, đều là của người đút thẻ!”
“…”
Tôi tức quá đi, cả đời này không thể nói lại anh.
***
Về chăm sóc bé con, mẹ tôi và mẹ chồng đều tranh nhau, nên tôi chẳng cần lo, dù gì cũng chẳng biết rõ. Tuy lúc mẹ chồng tôi biết sinh con gái thì có hơi thất vọng (quả đúng người Đông Bắc thật trọng nam khinh nữ), nhưng mà nhìn thấy Khang Duật khóc nức nở khi tôi đang sinh đẻ, liền biết rằng con trai bà không thể chịu thêm tác động nào, chuyện này cũng đành qua.
Mẹ chồng tôi đột nhiên cảm khái, con trai nuôi lớn rồi dùng được chỗ nào? Trưởng thành rồi, chỉ biết xun xoe quanh con dâu mà thôi.
***
Tôi nghĩ vậy là xong, thế mà không ngờ ngực tôi lại không cho sữa.
Bác sĩ bảo, phụ nữ ngực càng lớn thì xác suất tắc sữa càng cao, nhiều sữa hay không chẳng liên quan gì đến chuyện ngực to hay nhỏ, ngược lại ngực nhỏ lại được tốt hơn.
Tôi xót xa biết bao, thế thì ngực lớn dùng được chỗ mốc xì nào?
Ba ngày sau, tôi vẫn không có sữa, ngực vừa sưng vừa cứng, đụng nhẹ một chút thì đã đau rồi, còn buốt hơn lúc sinh con.
Bác sĩ nói, nếu không có sữa thì có lẽ là nhiễm trùng, có khả năng phải phẫu thuật.
Mẹ ơi… đừng có làm tôi sợ chứ.
Không còn cách nào, bác sĩ chích cho tôi một mũi thúc sữa, quả nhiên có hiệu quả, có sữa nhưng chỉ không ra được.
Bác sĩ cầm thú bảo – “Bảo chồng cô hút giùm đi! Hút ra thì tốt rồi!”
Kinh khủng chưa!
“Không phải có máy hút sữa sao?”
“Cái đó không dùng được đâu, không có lực!”
Thấy tôi có vẻ xấu hổ, bác sĩ lại hung hăng bảo – “Xấu hổ cái gì, tôi không tin lúc anh ta làm bụng cô to mà không hút!”
“…”
Sao có thể lại nói như vậy chứ!
Mẹ tôi càng hung hãn hơn, trước mặt bao người, – có Diễm Diễm, mẹ chồng tôi, một bác sĩ hai y tá, đẩy đẩy Khang Duật – “Kìa con, mau hút đi!” – Bố tôi thì vừa nghe xong, đã lấy cớ ra ngoài hút thuốc chạy mất.
Mẹ chồng cũng hùa theo – “Duật, mau hút đi con!”
Tôi ngửa đầu nhìn trời, rớt nước mắt…
Khang Duật cũng không phản đối, ở trước mặt bao người, hút thật.
Ngay sau đó, tôi liền ra sữa, tuôn như lũ Hoàng Hà.
Tôi cũng không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, đỏ ửng úp mặt vào gối mà khóc.
Đợi mọi người đi rồi, đầu óc váng vất, tôi hỏi Khang Duật – “Mùi vị thế nào hả anh?”
Anh chép miệng, cau mày đáp – “Tanh!”
Chọc chửi! Lại còn dám chê tanh nữa chứ!
***
Năm ngày sau, tôi xuất viện. Phụ nữ mới sinh con, phải ở cữ. Mẹ chồng và mẹ tôi đưa ra biết bao quy củ, nào là không thể ăn muối, không được ăn đường, phải ăn nhẹ, không xem truyền hình, chẳng được dùng máy tính. Phải nằm trên giường, không được gội đầu, tắm rửa, chỉ được lau mặt thôi…
Tôi đột nhiên cảm thấy đời này còn ý nghĩa gì nữa chứ, định bụng đưa Lassie về, mẹ tôi lập tức trừng mắt đuổi sói.
“Mày dám, mày còn dám nói nữa, mẹ làm thịt nó ngay! Mày không sợ dọa con gái mình sao!”
Quá độc ác!
Được rồi, vì để Lassie có thể bình an trải quá phút cuối đời, tôi nhịn.
Vì thế, tôi nằm trên giường, không ăn thì ngủ, nhân tiện trở thành máy sản xuất sữa tự động.
May mà, con gái ra đời khiến tôi liền có cảm giác làm mẹ. Đây là con mình sinh ra, cảm giác này thật ấm áp, thật hạnh phúc, cũng rất tự hào. Không phải chỉ một tháng thôi sao, nhịn!
Khang Duật cứ bế con mãi chẳng chịu để xuống, không có việc gì liền ôm con ra khoe trước mặt tôi.
“Miểu Miểu, em xem con bé giống em chưa này!” – Anh cẩn thận đỡ gương mặt hồng hồng của con gái.
Tôi nhìn không biết bao nhiêu lần, cũng không nhìn ra đứa nhỏ này có chỗ nào giống má nó.
Buồn ơi là sầu…
Mẹ chồng tôi nghe thế, nói với Khang Duật – “Nói lung tung, con bé giống con!”
“Nhưng mà mắt giống Miểu Miểu!” – Khang Duật chỉ vào đôi mắt to tròn nhấp nháy của con.
“Nói bậy, giống con!”
“Cái mũi nữa nè!”
Mẹ chồng tôi không kiên nhẫn nổi – “Cũng giống con!”
“Miệng?” – Khang Duật ấm ức làu bàu.
“Nói rồi, giống con, sao con không tin hả? Đi ra ngoài cho mẹ, thật là không có khá khẩm tí nào cả, chỉ tổ ở đây phá rối. Đi ra ngoài, mau đi ra ngoài, đi ra ngoài cho mẹ, dừng có phiền vợ con nghỉ ngơi nữa!” – Mẹ chồng tôi thẳng chân đạp anh ra ngoài.
Đôi khi nhìn lại, mẹ chồng tôi quả thật rất dũng mãnh.
Có lẽ vì cháu gái càng lớn trông giống Khang Duật, nên mẹ chồng tôi thương con bé mà bỏ tư tưởng trọng nam khinh nữ kia, còn lo cho nó hơn cả tôi.
Mẹ chồng tôi đặt cho Tử Ngôn một cái tên ở nhà, gọi là Cách Cách. Xem ra bà rất tự hào về dòng họ Ái Tân Giác La, tôi cũng rất thích. Cái này tuy nghe hơi kẻ cả, nhưng đọc vang vang, nghe vui vui.
Vì thế, tất cả mọi người liền bắt đầu gọi con bé là Cách Cách nốt.
Hễ gọi tên, con bé liền cười khanh khách theo, vô cùng đáng yêu.
Lúc Cách Cách đầy tháng, cả nhà chúng tôi tìm cách đưa con bé đi chụp ảnh chân dung. Tuy tìm rất nhiều tiệm chụp hình trẻ em rồi, – nhưng so sánh một hồi, cuối cùng lại hài lòng nhất với một nơi mà Diễm Diễm tìm được trên mạng. Giá cả tuy mắc hơn nhiều, nhưng khi nhìn ảnh mẫu, quả nhiên rất xuất sắc, vì thế cũng chẳng sao.
Khang Duật bế Cách Cách vào tiệm chụp hình, mặc cho người đó là nhân viên hay khách hàng, cả dì dọn vệ sinh, cậu phục vụ giao đồ ăn cũng đều không bỏ qua, gặp người liền giới thiệu – “Đây là con gái tôi, dễ thương quá đúng không? Con gái tôi đấy, xinh đẹp ghê cơ.”
Bấy giờ, có cặp vợ chồng bế con đi chụp ảnh đầy tháng. Hai người, anh chồng bảnh trai chị vợ quyến rũ, rất đẹp đôi. Khang Duật xông lên định khoe, tôi không kịp kéo lại.
“Đây là con gái tôi, dễ thương quá đúng không? Con gái tôi đấy, xinh ghê nhỉ?” – Sau đó anh liếc mắt qua nhìn con gái nhà người ta – “Rõ là nổi bật, so với con gái nhà anh chị thì con tôi dễ thương, xinh đẹp biết bao nhiêu! Anh chị không tin thì nhìn mũi con gái mình đi, thấp tẹt, mắt cũng nhỏ nữa, còn miệng sao rộng thế! Còn… Con bé chẳng giống hai người chút nào!”
Câu cuối, mẹ nó, ác ghê chứ!
Bé con khóc đến khàn giọng, cặp vợ chồng kia tức đến nỗi suýt nữa là bưng chậu hoa đập anh.
Tôi đứng bên giả vờ không quen biết, cảm thán, đàn ông vừa lên chức papa thật đáng sợ.
Đến khi kỉ niệm một trăm ngày cho con, chúng tôi cũng đến tiệm này, chụp ảnh kỉ niệm một trăm ngày cho Cách Cách, tiện thể chụp bức ảnh gia đình, ma xui quỷ khiến thế nào lại gặp cặp vợ chồng kia lần nữa.
Khang Duật vừa định chạy tới khoe con.
Cặp vợ chồng kia vừa nhìn thấy anh, lập tức ôm con, xoay người chạy biến.
Tạo nghiệt rồi rồi rồi rồi rồi!!
Sau khi chụp xong, mẹ chồng tôi chọn ra tấm ảnh toàn thân dễ thương nhất của Cách Cách, phóng tới ba mươi tấc (3m), sau đó hí ha hí hửng ôm hình về Phủ Thuận. Tôi thấy thật khó hiểu, sao bà không mang phim về Phủ Thuận để rửa, ảnh lớn như thế, mang lên tàu sẽ rất bất tiện.
Đến khi tiễn mẹ chồng về quê, tôi liền hiểu.
Mẹ chồng và Khang Duật nhà tôi mang ảnh theo, hứng chí loanh quanh trong sân ga, gặp ai cũng đều bảo – “Đây là cháu gái tôi, dễ thương quá ha…”
“Đây là con gái tôi, xinh đẹp ghê cơ!”
Tôi đau khổ xoay đầu qua nơi khác, thật đúng là mẹ nào con nấy.
Về nhà rồi, tôi hỏi anh – “Sao không rửa nhỏ thôi, người ta cũng xem được mà!”
Khang Duật trả lời – “Phóng ảnh to để người ta có thể nhìn rõ hơn!”
…
Tôi đau khổ xoay đầu qua nơi khác lần thứ hai.