Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai)

Chương 32

Nhóc Con Người Vũ Trụ

‘Cân nặng’ là cái từ mà tôi ghét nghe nhất đời. Sau khi sinh con, càng thêm ghét cay ghét đắng, mỗi lần soi gương thấy mình như có tới sáu cái bụng mỡ.

Đau đớn quá…

‘Cân nặng’, như cây kim đâm vào lòng tôi, chán quá đi thôi. Đến nỗi tôi chỉ vừa nhìn thấy cái cân là đã nổi sùng.

Tôi đã quên cảm giác khi được Khang Duật ‘bế kiểu công chúa’ thoải mái thế nào từ lâu, nói chính xác là từ khi có cái bụng mỡ này, anh chẳng bế tôi theo kiểu công chúa lần nào nữa.

Tôi từng nghe nói, nếu cứ tiếp tục cho con uống bằng sữa mẹ thì sẽ có thể ốm đi, cố gắng suốt tám tháng trời nhưng chẳng cải thiện tẹo nào.

Đấm ngực…

Thứ bảy, tôi ở nhà nghỉ ngơi, đón Cách Cách đang ở nhà mẹ. Năm ngày trước Khang Duật đã bay đến Thụy Sĩ, nói là giờ cơm tối hôm nay sẽ về nhà. Giữa trưa, tôi cho con bé uống sữa xong, dỗ Cách Cách ngủ, một mình nằm dài lên ghế sô pha xem DVD.

Nam chính đứng giữa một biển hoa, bế kiểu công chúa một cái thật ngọt ngào, dịu dàng thì thầm, thật làm tôi kích động hết sức.

Tôi quyết rồi, nhất định phải bắt Khang Duật bế mình như thế một cái, nếu không thì chết không nhắm mắt.

Để có thể giảm bớt gánh nặng cho Khang Duật, cả ngày tôi chả ăn gì, khát thì cũng dùng nước miếng để tự cung tự cấp, còn cho Cách Cách bú nữa.

Trong lúc đói khổ như thế, Khang Duật đã về.

“Duật, anh về rồi?” – Máu háo sắc của tôi nổi lên.

Khang Duật như nổi toàn bộ gai ốc, trả lời cảnh giác – “Miểu Miểu, sao thế hả em?”

“Hí hí…” – Tôi cười nham hiểm.

Chắc là vì từ trước tới nay tôi chưa bao giờ cười nham nhở như thế, anh lập tức bước lùi một bước.

“Em muốn được bế công chúa…” – Đây là giọng nói chỉ xuất hiện lúc mê trai mà thôi.

Giỏ trái cây Khang Duật vừa mua rớt cái bịch xuống đất.

“Phản ứng của anh như thế là sao hả?” – Tôi chống nạnh, trông càng giống ấm trà lớn.

Anh lắc đầu như trống bỏi.

“Vậy anh qua đây, bế em đi, được không nè…” – Còn cái giọng này, tôi nghĩ có mê trai mấy cũng không thể phát ra.

“…”

“Anh?” – Tôi bắt đầu đổi giọng.

“Anh… anh bế em ngay… bế ngay… ngay đây…” – Anh biết nếu mà liều mạng phản đối, chắc chắn tối nay sẽ phải ôm gối ra sô pha ngay.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ chờ tay anh mà thôi

Nhưng mà chờ lâu thế, anh chẳng có cử động nào, như thể anh đang không biết bắt đầu từ đâu ấy.

Tôi kiên nhẫn đứng chờ, biết cân nặng của mình đối với anh nói, đúng cần phải chuẩn bị để giảm xóc.

Đang còn cho rằng bộ giảm xóc của anh chết máy rồi hay sao ấy, lại thấy tựa như anh đang mải trầm tư suy nghĩ suy nghĩ điều gì.

“Duật?”

Nghe gọi xong, anh cười đến là đẹp trai, đến là xảo trá.

“Anh cười gì thế? Không muốn bế người ta thì cứ nói thẳng ra, đừng có cười kiểu đó.”

“Sao phải thế? Anh đương nhiên là bế được em, chẳng qua….”

“Thế thì gì hả?”

“Chẳng qua… tay anh có thể vì hoạt động quá sức mà bị chuột rút, khi bị chuột rút có thể sẽ bị co giật, mà co giật thì sẽ khiến tay không giữ được mà phát run.” – Anh đưa tay mình lên như để đưa ví dụ thế nào là ‘không giữ được mà phát run’ – “Em nói đi, ngày mốt anh lên máy bay, người cứ run thế này thì không thể nào điều khiển các nút trên máy, thế thì phải làm sao đây?”

“Gì chứ?”

“Miểu Miểu, em có muốn anh bế nữa không?”

Tôi trợn mắt nhìn anh, chỉ hận không thể trừng đến độ khoét một lỗ trên đó.

“Duật…”

“Sao hả em?”

“Em muốn ăn cơm sườn tẩm bột chiên!” – Tôi đói đến phát điên rồi.

Sao thế, một vạn câu hỏi vì sao lại thế, vì sao tôi lại bị anh ‘bắt nạt’ đến thế này chứ.

Ông trời thật không công bằng.

***

Bữa cơm tối quả là có món cơm sườn tẩm bột chiên, do Khang Duật tự nấu. Bây giờ tôi đúng là mười ngón tay không đụng lấy một giọt nước, chỉ cần lo chăm sóc con cho tốt là được rồi.

“Duật, sữa pha xong chưa?” – Tôi ôm Cách Cách đi từ phòng ngủ ra.

Khang Duật vừa tắm xong, bước ra từ phòng tắm – “Pha rồi, để trên bàn đó em!”

Tuy Cách Cách là con gái, nhưng sức ăn rất lớn, điểm này thật giống Khang Duật. Tôi còn cảm thấy cái ‘vựa lúa’ nhà mình hơn cả vú em nhà khác thế mà vẫn không đủ cho con bé bú. Vì đã tám tháng tuổi, sữa mẹ cũng loãng ra, nên đành phải uống thêm sữa bột.

“Cách Cách ngoan, uống sữa đi con!”

Phụt… Phụt… Nó phì phèo phun nước miếng, mắt mở to, nhưng lông mày nhăn nhúm.

Tôi cảm thấy thật kì lạ, nếu mà hơi trễ giờ một chút thôi thì con bé liền cau mày, vẻ mặt như muốn nói ‘Nhanh nhanh đi mẹ, con đói, nhanh nhanh đi.’

Tôi lắc lắc đầu, không thể nào, nó chỉ mới tám tháng thôi, sao có thể thế được, chắc là tôi hiểu sai rồi.

Thử sữa thấy ấm, vừa đạt, Cách Cách như thể đang rất vội, đạp đạp hai cẳng chân béo nung núc như củ sen.

Tôi vội vàng nhét núm vú cao su cho vào miệng, con bé lập tức bú ừng ực ừng ực.

“Miểu Miểu, nặng không, đưa đây anh bế nào!” – Khang Duật ngồi xuống cạnh tôi, đùa giỡn với con gái đang bú sữa.

“Nặng!” – Tôi thành thật đáp – “Mẹ em cũng nói, chưa từng thấy đứa trẻ nào ăn nhiều như nó!”

Khang Duật đỡ Cách Cách từ vòng tay tôi, tự hào nói – “Giống anh!”

Tôi đổ mồ hôi… chuyện ăn uống mà cũng sẵn sàng thừa nhận giống mình.

“Cứ tiếp tục ăn uống thế này, sẽ không đủ sữa bột cho con bé đâu!” – Con bé ăn nhiều hơn những đứa cùng tuổi hơn nửa muỗng sữa.

“Không sao đâu, ngày mai anh có cách để mỗi người bọn họ một tháng đưa nhiều hơn một lon là được!” – Khang Duật ẵm Cách Cách, vẻ mặt như chỉ cần có con gái thì mọi sự đều suôn.

Tôi lại đổ mồ hơi, nhớ lại sự tích ‘gài bẫy’ cực kì vĩ đại của anh lần trước.

Lại kể về chuyện này, năm 2008 có vụ bê bối về sữa bột, đó là sự kiện có nhiễm melamine trong sữa, ảnh hướng rất lớn, phạm vi lại rộng, khiến cho nhiều bậc phụ huynh không dám mua sữa bột trong nước nữa. Cách Cách vốn thích sữa nhập ngoại, nhưng bấy giờ trong nước rất thiếu hàng, sức ăn của nó lớn như thế, làm tôi rất lo lắng.

Khang Duật có thể tranh thủ mua khi bay, nhưng có một đồng nghiệp trong hãng giới thiệu một hãng sữa nào đó của Nhật, bảo rất sữa này rất tốt, cứ như là tiên đan thần dược.

Khang Duật nghe bảo là hàng của Nhật, chẳng thể hiện gì, nhưng quả thật tôi đã từng thử so sánh, nhãn hiệu sữa của Nhật kia quả rất tốt.

Vì con gái, tinh thần tẩy chay hàng Nhật của Khang Duật thả lỏng phần nào, nhưng nghĩ phải bỏ tiền ra mua đồ Nhật thì cảm thấy rất khó chịu.

Thế là, anh liền gài bẫy mấy người đồng nghiệp trong nhóm chuyên lái những chuyến bay tới Nhật Bản, bắt được thóp bọn họ rồi đe dọa, muốn mỗi người mỗi tháng phải tặng không ngần ấy hộp sữa, nếu không đừng trách anh không nể tình.

Vì Cách Cách nhà mình, anh chấp nhận cho con uống sữa Nhật Bản, nhưng kiên quyết không bỏ tiền ra.

Tôi tò hỏi anh – “Sao anh bắt được thóp của họ thế?”

Khang Duật trả lời – “Miểu Miểu, cơ hội là do mình tạo ra!”

Tôi không nói gì, thì ra những chuyện ấy do anh gây ra cả!

Nham hiểm quá sức!

***

Cách Cách bình thường ăn no rồi thì sẽ ngủ, nhưng nếu được Khang Duật ẵm thì con bé sẽ rất phấn khích. Đứa nhỏ này thật bám cha.

Khỉ gió!

“Miểu Miểu, em trông con cả ngày, chắc đã mệt lắm rồi. Em tắm trước đi, cứ để anh dỗ Cách Cách ngủ!”

Tôi không nhịn được nhắc – “Đừng có chơi với nó nhiều. Anh càng đùa với nó thì con bé càng tỉnh, y chang hôm bữa. Rõ là con bé mệt đến vậy mà nhất quyết không chịu ngủ, nên anh đừng ẵm nó đi dạo nữa nha!”

“Anh biết, anh biết! Cách Cách ngoan lắm đúng không, hôm nay papa dỗ con ngủ nha, chịu không nè!” – Anh ôm Cách Cách trong lòng đung đưa.

Khi đến cửa phòng tắm rồi mà tôi vẫn còn nghe tiếng anh đùa với Cách Cách – “Có nhớ papa không, có nhớ không nào? Papa năm ngày không được gặp con gái cưng rồi đấy, con có nhớ papa không? Cách Cách nhà chúng ta thật xinh đẹp, lại còn thơm ơi là thơm …”

Sau đó, Khang Duật dí chiếc cằm vừa nhú mấy cọng râu cọ vào mặt, vào tay Cách Cách, dạo gần đây, đó là việc anh thích làm nhất.

Cách Cách rất thích chí cười khanh khách, tay chân cũng không yên khua tứ lung tung.

Cặp cha con này… ôi… tôi cũng đến là hết cách.

Vừa đưa một chân vào phòng tắm thì nghe thấy tiếng Khang Duật đang dụi vào mặt Cách Cách nói – “Cách Cách ngon, ngủ đi con nhé, khuya này cũng đừng dậy nhé, papa muốn làm một chuyện rất quan trọng! Sao? Con hiểu không?”

Chuyện rất quan trọng?

Mà đêm khuya thì có thể làm gì nữa chứ?

Có thể làm gì nữa chứ?

Tôi đỏ mặt liếc xéo anh một cái, đúng lúc anh vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt mong chờ, lại còn ‘phóng điện’ với tôi nữa chứ.

Rầm, tôi sập cửa.

Cái người này, cho dù có làm papa rồi thì sao, vẫn cứ cợt nhả như thế.

Tắm rửa xong, tôi lau khô tóc, trở về phòng ngủ, Cách Cách đang ngủ ngon lành trong nôi, giương mắt nhìn về Khang Duật đang ở trên giường. Anh nằm nghiêng người, chống tay ngay đầu nhìn tôi, trông bộ dáng như cún con đang vẫy đuôi.

Anh vỗ vỗ vào chỗ giường bên cạnh – “Miểu Miểu, tới đây nào, chúng ta phải tranh thủ từng phút giây!”

Tôi sặc, dùng từ cũng đúng lắm.

Đến khi Cách Cách ba tháng tuổi, anh mới dám gần gũi với tôi, chắc là bị dọa lúc tôi ‘vượt cạn’ đó mà, có điều hồi phục rất nhanh, anh cứ như động cơ không biết mệt mỏi bắt đầu phát huy sức mạnh.

Đời sống sinh hoạt vợ chồng của chúng tôi vẫn rất hạnh phúc, chỉ là có chút khác biệt so với trước. Trên người tôi, càng có thêm vài nơi khiến anh vô cùng quyến luyến.

Anh lúc nào cũng hôn lên vết sẹo do mổ của tôi, lần nào cũng hỏi – “Miểu Miểu, còn đau không em?”

Bị anh hỏi đến phiền, tôi đành nói – “Đã thành sẹo, hết đau từ lâu rồi anh ạ!”

May mà, dù có bụng sáu múi nhưng khi nằm ngửa thì vẫn bằng phẳng, cũng không có mấy vết nứt do mang thai, nếu không tôi cũng chẳng để anh hôn.

Ban đầu anh đối xử rất dịu dàng với tôi, nhưng chưa được đến năm phút đồng hồ, sẽ bắt đầu kích động, sau đó là cực kì mạnh mẽ.

Tôi bị anh dày vò bao lâu nay, cũng từ từ quen dần, không biết có phải do chúng tôi gây ra tiếng động lớn quá hay không, nửa đêm khi hai đứa đang đến cao trào thì bỗng nhiên Cách Cách khóc thật to, khiến cả hai dở khóc dở cười.

Thế nên, phải tranh thủ từng phút giây thôi.

***

Hôm nay, anh quả thật rất kích động, rất mãnh liệt, lăn tôi qua lại đến không còn hơi sức nào. Mỗi lần anh vừa kết thúc xong một nhiệm vụ bay, đêm đó sẽ thành thế này, có đôi khi tôi không nhịn được, muốn đập cho anh một phát.

Chỉ muốn anh nhẹ lại thôi, thế mà không nghe, lại gây ra tiếng động lớn như vậy.

Ngay sau đó, Cách Cách liền òa khóc – “Oa oa oa…”

Anh đang lún sâu trong lửa tình, nào có thèm bận tâm.

Tôi thở hổn hển, nói từng tiếng đứt quãng – “Duật… Cách Cách… Cách Cách kìa…”

Hai mắt anh thêm sâu, cắn răng đáp – “Anh cho phép để con được phát triển tự do trong năm phút đồng hồ.”

“…”

Bây giờ anh không còn là ông bố mù quáng nữa rồi!

Năm phút đồng hồ sau, Cách Cách càng khóc to hơn, nghe khàn cả giọng, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Khang Duật thở hổn hển từng hơi, như thế đang rất bực bội lẩm bẩm – “Cái bóng đèn nhỏ này!”

Tôi và anh không còn cách nào mà tách nhau rồi, đi tới chiếc nôi bên cạnh.

Cách Cách nhìn thấy mặt tôi và Khang Duật, chẳng đợi bố mẹ dỗ dành, lập tức nín khóc, chỉ nức nở vài tiếng, sao đó cười khanh khách, với cánh tay béo nung núc tự gãi mông mình, lật người, quay mông về chúng tôi – ngủ!

Trên trán tôi không biết có bao nhiêu vạch đen!

Một lần thôi thì còn có thể trùng hợp, nhưng sao lần nào cũng thế…

“Duật, có phải con nó cố tình không?” – Tôi không thể không nghĩ như vậy.

Khang Duật đưa tay xoa cằm, như thể đang nghĩ ngợi gì rất sâu, sau cùng, hai con mắt sáng lên tự hào nói – “Quả đúng là giống anh!”

Tôi bị một đống vạch đen đè chết!

***

Lúc Cách Cách được một tuổi, có một hôm tôi đổi tã cho con. Vì muốn để con biết đây là lúc thay tã, phải dọn phân cho sạch, tôi nhắc đi nhắc lại với con – “Đây là ‘thối thối’, đợi con ‘thối thối’ xong, mẹ thay tã nhé, Cách Cách có muốn không nè?”

Cả nửa ngày sau, con cũng chẳng có động tĩnh gì, tôi nghĩ có lẽ bé con không muốn ‘thối thối, đành vội vàng thay cái tã sạch cho con.

Hôm ấy vừa đúng là cuối tuần, trùng với lễ khai mạc của thế vận hội Olympic, sau khi tan sở tôi liền ôm Cách Cách về nhà, hai ngày nghỉ, con là do tôi trông. Khang Duật vừa có chuyến bay đi Thụy Sĩ, phải ba ngày sau mới về. Tôi vội vàng dỗ con ngủ, sau đó mới có thể ăn khoai tây chiên, uống nước ngọt, tận hưởng sự kiện thế kỉ này.

Vừa mới đổi tã xong, còn chưa cài miếng dán chỗ thắt lưng liền nghe một tiếng ‘phẹt’, mùi chua thối xộc thẳng vào mũi.

Tôi kinh ngạc nhìn con bé.

Thế mà bé con lại cười khanh khách tỉnh rụi.

Tôi kéo cái tã không thấm vừa được thay xuống, mặt trên quả có một tầng dày màu vàng chanh.

Tôi không nhịn được hỏi con – “Con lừa mẹ à?”

Bây giờ Cách Cách không cười khanh khách nữa, mà khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt như có như không toát ra vẻ… tôi dụi mắt, lại dụi…

Vẻ mặt này rất quen thuộc, cực kì giống y như Khang Duật!

Cười nham hiểm! Con bé cũng cười nham hiểm thế sao.

Đột nhiên tôi như bị sét đánh trúng, toàn thân chấn động.

Có khi nào… có khi nào tôi đã sinh ra một cô nhóc người vũ trụ rồi không?

Chết mất đi thôi thôi thôi thôi!!
Bình Luận (0)
Comment