Muốn chinh phục,
nhưng sau đó Ngải Tư không có quá nhiều cơ hội nhìn thấy 72, quan hệ
giữa hai nhà Cố Thi càng lúc càng căng thẳng, vì không để cho cô cùng
bản thân tìm phiền toái, Ngải Tư chỉ có thể gác lại chuyện này trước.
Nhưng coi như anh không gác lại, mỗi lần 72 gặp anh thì ánh mắt của cô
cũng tràn đầy phòng bị, dưới hoàn cảnh này khiến cho anh có lực cũng
không phát ra được.
Trước khi Cố Lạc chưa quay về, 72 đã từng lén lút đi tìm Ngải Tư, điều này khiến cho Ngải Tư “Thụ sủng nhược kinh *.”
(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được cưng mà sợ.
Đó là đêm đầu tiên khi anh trở lại chỗ ở, nửa đêm khi anh đang ngủ say thì đột nhiên bị một tiếng động rất nhỏ đánh thức, anh mở to mắt tay sờ súng lục giấu dưới gối. Trong bóng tối, đôi mắt xanh lam của anh giống
ra radar tìm tòi phạm vi có thể đập vào mắt, anh xác định có người tiến
vào, nhưng đối phương giấu rất kỹ.
Ngải Tư lặng lẽ kéo chốt bảo
hiểm, đi chân trần giẫm trên sàn nhà lặng yên không phát ra tiếng động
đi tới cửa phòng, tay cầm lên quả đấm cửa, nhẹ nhàng mở hết ra, rồi sau
đó đưa súng ra trước cửa.
Nhưng khi anh giơ súng thì một lực ở
ngoài cửa nắm lấy cổ tay anh, lúc Ngải Tư định đánh trả thì bỗng nhiên ý thức được điều gì —— sức lực cùng xúc cảm này không phải đến từ một
người đàn ông, rõ ràng đến từ phụ nữ.
Phụ nữ?
Ngải Tư còn đang nghi ngờ, liền nghe thấy người nọ mở miệng: “Muốn tìm anh, thật đúng không phải là chuyện dễ dàng.”
Ngải Tư không hề xa lạ giọng nói này, anh chậm rãi nhếch mép, thu cánh tay
lại đồng thời kéo cô đến gần. “Phụ nữ nửa đêm chạy vào phòng anh, muốn
đi cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Khi 72 bị Ngải Tư hôn lên mu
bàn tay thì rút tay lại, d#đ&l@q&đ lướt nhìn bốn phía chung
quanh anh, tiện tay nhặt một chiếc quần cộc ném cho anh. “Mặc vào.”
“Tại sao?”
72 xoay người không nhìn anh, “Chướng mắt.”
Nghe được ám chỉ trong lời nói của cô, Ngải Tư cúi đầu nhìn thứ đang diễu võ dương oai kia của mình, nghe lời vì bản thân mình vốn là người ăn mặc
văn minh.
“Để cho anh đoán một chút, em đang nghĩ đến anh?” Anh bật đèn tường, đối diện với bóng lưng yểu điệu của 72 mà huýt sáo lỗ mãng.
72 mượn ánh sáng lờ mờ mà anh đem lại đánh giá căn phòng có thể nói là đơn sơ một lần: “Nếu như tôi nói, có thể mua một tin tức từ anh không?”
Ngải Tư để trần nửa trên, cố ý rêu rao khắp nơi, lấy bình rượu ở phía sau
giá sách, cũng không lấy ly, ngồi ở trên bàn, trực tiếp ngửa đầu ực một
hớp, vị cay nồng xâm nhập vào phân nửa thần kinh, sảng khoái phát ra một tiếng rên ngâm hưng phấn là dấu hiệu thuộc về người trong nước M. “Tình báo trên tay anh chưa bao giờ bán ra, phải xem em có thứ gì đáng giá để trao đổi không.”
Dục vọng trong đáy mắt anh rất rõ ràng, hai
cánh tay 72 ôm ngực giằng co với anh một lát, sau khi lý giải ý của anh
thì thong thả mà tao nhã ngồi bên giường anh, nhẹ nhàng kéo khóa kéo ở
ngực ra một chút, lộ ra làn da trắng như tuyết cùng bóng mờ như ẩn như
hiện.
…
…
Trong nháy mắt không khí trong phòng biến đổi khiến cho người ta miệng đắng lưỡi khô, Ngải Tư nhìn thẳng cô chằm
chằm, trầm mặc lại ực một ngụm rượu, sau đó đặt lên bàn đứng dậy đi về
phía cô, bàn tay to giữ chặt phía sau cổ mảnh khảnh của cô để cho cô ngẩng mặt lên, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại.
72 chỉ định dò xét anh, nào ngờ anh lại to gan trực tiếp như vậy —— không, là thô lỗ tới đây cưỡng ép hôn mình.
Cô phản kháng theo bản năng, lại bị Ngải Tư tóm được mánh khóe nghiêng
người đè lên giường, người đàn ông này giống như một ngọn núi, chặt chẽ
chân thật đè trên người cô, nơi nào đó bùng nổ cộm vào khiến cho cô phát đau, ý thức được đó là cái gì, đầu óc cô ong lên, lại hơi —— luống
cuống.
Cùng người đàn ông như Ngải Tư, nếu chỉ liều mạng đơn thuần, sợ rằng có rất ít người là đối thủ của anh, huống chi cô là phụ nữ?
Nhưng nếu như không liều mạng, cô vốn không có cơ hội, Ngải Tư giảo hoạt tiên hạ thủ vi cường *, lấy một tay khống chế hai tay của cô trước, lại nhân lúc cô chưa kịp phản ứng một tay tách hai chân của cô ra đặt mình ở
giữa, trong lúc đó ngay cả môi cũng bị anh lấy khí thế như gió cuốn mây
tan mà ăn…
(*) tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước giành được lợi thế/ ra tay trước đoạt thế mạnh
Mặc dù đã bị đặt vào thế yếu, dieenddaânleequyyddôn 72 không định khoanh
tay chịu trói, thân thể giãy dụa không yên, cố gắng tránh sự đụng chạm
của anh, nhưng sự phản kháng của cô chỉ là uổng phí hơi sức đối với Ngải Tư.
Chờ sau khi anh vui vẻ tràn trề nếm vui sướng, rốt cuộc
buông môi cô ra, vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn nhìn người phụ nữ đang thở
hổn hển: “Mùi vị không tệ, rất tốt.”
72 thở gấp kịch liệt, hai
mắt gần như muốn phát hỏa, Ngải Tư vốn tưởng rằng sẽ nghe cô chửi ầm
lên, nhưng không ngờ cô lại cười khẽ: “Không ngờ anh lại dễ dàng thỏa
mãn như vậy, chỉ là một cái hôn mà thôi.”
Nếu như cô đã hạ chiến thiếp *, vậy Ngải Tư sẽ tiếp nhận!
(*) chiến thiếp: thiệp mời chiến đấu
“Nếu muốn thỏa mãn anh, chỉ sợ em sẽ chết trên giường của anh.” Ngải Tư cười xấu xa, liếm lên gáy trắng mảnh khảnh của cô, hấp thu thật sâu hương vị tươi mát trên thân thể người phụ nữ này. “Anh vốn không thể tưởng tượng được cảm giác vùi mình vào trong thân thể của em, anh sợ sẽ không khống chế được mà xé nát em.”
Những lời này, Ngải Tư không giống như
đang nói đùa, tiên đoán cùng uy hiếp tràn đầy đáng sợ, 72 rõ ràng cảm
nhận được trên thân thể người đàn ông này tản ra hơi thở nguy hiểm cùng
tính cách xâm lược không che giấu chút nào, không hề khiêu khích tiếp,
cũng không dám cử động nữa, chỉ sợ hành động kế tiếp của anh ta chính là xuyên qua cô.
Thấy cô đã đàng hoàng, khóe miệng Ngải Tư hơi
nhếch, vậy mà lại buông lỏng kiềm chế cô, lật thân thể nằm nghiêng bên
người cô. “Nói đi, muốn tin tức tình báo gì?”
Trong nháy mắt, 72
không kịp đề phòng bị thuần túy của anh biến thành bối rối, cầm cổ tay
đau giật giật vẻ mặt kỳ quái nhìn anh, gần như đã định hỏi anh “Không ăn hả”?
Ngải Tư nhíu mày, lại ép người tới. “Nhìn vẻ mặt của em, hình như có chuyện gì đáng tiếc hả?”
Một câu nói khiến 72 cả kinh lập tức đẩy anh ngồi dậy, kéo khóa kéo ở ngực
lên đến tận cổ, từ sau lưng truyền đến tiếng cười trầm thấp của Ngải Tư, sau khi 72 bình tĩnh lại mới mở miệng: “Tôi quả thật muốn biết một
chuyện từ anh.”
Ngải Tư chống cằm, tầm mắt lướt qua đường cong của cô dưới lớp áo nịt bó sát. “Gì hử?”
“Chuyện kia, rốt cuộc có phải do Cố Doãn gây nên?”
“…” Ánh mắt Ngải Tư ngừng một chút, thu lại vài phần nét mặt bất cần đời, anh không nói lời nào khi 72 quay đầu nhìn anh.
“Em biết anh là người của Athena chứ?”
“Vậy thì sao?”
“Anh cũng có đạo đức nghề nghiệp, tiểu thư, em vì ông chủ của em, chẳng lẽ anh liền bán ông chủ của anh?”
Mặt 72 tràn đầy khinh bỉ, “Thù lao d#đ*l@q&đ anh đã nhận, cho tôi câu
trả lời như vậy, cũng coi là đạo đức nghề nghiệp của anh?”
Mặt Ngải Tư vô lại, nhún vai. “Thù lao của em chỉ có một nụ hôn thôi, em sẽ vì một nụ hôn mà bán Thi Dạ Triêu?”
72 từ chối tranh luận với anh, đổi sang vấn đề khác: “Rốt cuộc Cố tiểu thư ở đâu?”
Ngải Tư lại không nói, thái độ 72 trì hoãn, “Tôi chỉ muốn biết cô ấy còn sống, có đúng không?”
“Nếu như cô ấy còn sống, có phải em sẽ càng xác định chuyện này do Cố Doãn gây nên?”
“…”
Ngải Tư vuốt mông cô một cái: “Thật sự mà nói, anh cũng không biết.”
“Có quỷ mới tin!” 72 hất bàn tay xấu xa của anh ra, “Athena chính là tay sai của Cố Doãn!”
“Có một việc, em có thể tin tưởng.” Ngải Tư không thèm để ý tới cách dùng
từ của cô, trái lại ánh mắt mềm đi vài phần. “Athena không có ai hy vọng Cố Lạc chết, đối với anh và Từ Ngao mà nói cô ấy không chỉ có thân phận là em gái Cố Doãn, tụi anh nhìn cô ấy lớn lên, tình cảm giữa tụi anh
sâu nhiều hơn em tưởng tượng, huống chi ——” Ngải Tư cười gian: “Trước
khi gặp em, cô ấy chính là người phụ nữ duy nhất anh không đoạt tới tay, anh không hy vọng cô ấy hương tiêu ngọc vẫn như vậy, cho dù trong tay
Cố Doãn.”
Rốt cuộc Ngải Tư là người như thế nào, lúc này 72 đã
không có cách nào xác định, trong ấn tượng anh chính là người miệng lưỡi trơn tru nhìn thấy phụ nữ liền cợt nhả là ngựa đực t*ng trùng lên não,
càng không chịu thua thiệt dù chỉ một điểm, ngay vừa rồi, cô đã
chuẩn bị sẵn tâm lý bị Ngải Tư mạnh mẽ đoạt lấy, nhưng anh đòi hỏi thù
lao của cô chỉ có một nụ hôn mà thôi.
72 vốn tưởng rằng mình hiểu rõ kiểu đàn ông này, nhưng vào giờ phút này, sau khi Ngải Tư nói xong,
chứng kiến tình huống chỗ bụng dưới của anh chống thành cái lều, trong
lòng cô bắt đầu có chút dao động.
“Có muốn anh cởi hết cho em xem rõ ràng không?” Ngải Tư làm ra vẻ sẽ cởi dây lưng quần, 72 lập tức liếc anh một cái, đứng dậy muốn đi, tự biết sẽ không chiếm được bất cứ tin
tức tình báo có ích nào từ anh, cô đã tính toán sai, Ngải Tư người này
khó đối phó hơn cô nghĩ.
“Chậm đã.” Ngải Tư gọi cô, sau đó có thứ gì đi qua.
72 vững vàng nhận được, nhìn kỹ, là một dãy số điện thoại di động. “Làm cái gì?”
“Gọi số điện thoại này tìm anh, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu.” Anh chớp mắt
ám muội, “Giải quyết tất cả các vấn đề cá nhân của em.”
72 vốn không muốn, nhưng không biết tại sao lại giữ lại.
“Cô em, nhớ kỹ, lần sau nếu nửa đêm tới phòng anh, anh sẽ không dễ dàng để
cho em rời đi như vậy.” Ngải Tư vẫn giữ tư thế kia nhìn cô, bàn tay vô
tình hay cố ý lướt qua háng, cho cô ám hiệu rất rõ ràng, trong lòng 72 giật nảy, phụng phịu mạnh mẽ đạp cửa
mà đi.
Trăng sáng sao thưa, sau khi cô đi Ngải Tư ngã ầm xuống
giường, ôm nơi cứng rắn phát đau khổ sở lăn lộn, tự biên tự diễn với
không khí.
“Lại có thể để cho cô ấy chạy? Tối nay sống sao? Phế bỏ?”
…
Về sau, có một khoảng thời gian rất lâu bọn họ không gặp lại, cảm xúc của
Ngải Tư vô cùng không tốt, anh không thích cảm giác nhớ mãi không quên
một người, đối với người như anh mà nói là rất nguy hiểm, vì thế anh bắt đầu săn tình.
Rốt cuộc, anh lăn lộn thoải mái sảng khoái hai
buổi tối liên tiếp với một người phụ nữ da trắng ngực lớn, càng nhớ bóng dáng mảnh khảnh, rốt cuộc 72 định làm cái quỷ gì với anh, Ngải Tư nghĩ
mãi không xong.
Sau này, Cố Lạc bình yên vô sự đột nhiên trở lại, sau nữa, trước khi đám cưới, cô và Thi Dạ Triêu lấy phương thức đoạn
tuyệt khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi, Thi Dạ Triêu bị thương
nặng được Thi Dạ Diễm mang đi.
72 đón anh ta trở về Canada vào ngày đó, nhiệm vụ của Ngải Tư là để ý tới Cố Lạc đến đưa tiễn.
Cố Lạc nói chuyện với Thi Dạ Diễm ở bên kia, 72 lạnh lùng nhìn, Ngải
Tư rảnh rang tựa vào chỗ nhộn nhịp trong đám đông cách đó không xa nhìn
chăm chú tất cả.
Đột nhiên, 72 quay đầu lại, tầm mắt rơi chính
xác trên người anh, giống như đã biết anh ở đó từ trước, sau đó, cô đi
về phía anh.