Thiếu nữ hắc y cuồng ngạo đứng trên lưng Bạo Phong Thần Điểu. Dung mạo khuynh thành cùng mái tóc màu huyết sắc tung bay trong gió làm mê đảo chúng sinh dưới kia.
Nàng đáp nhẹ xuống, bước tới bẳng nhiệm vụ dong binh. Đường đường là sát thủ chi vương lại không có tiền, haizzzz. Sống mà thiếu tiền, không thể chấp nhận được! Bởi vậy nàng mới hạ mình đi làm việc kiếm tiền a.
Những kẻ mãng phu xung quanh vừa cảm nhận được khí thế bức người của nàng liền tránh ra hai bên, tỏ vẻ tôn kính nàng. Đối với việc này Lãnh Thiên Hạ nàng cũng chẳng quan tâm, không có lấy một phần kiêu căng, tự mãn. Biểu hiện 'bình thường' của nàng khiến cả những người kia thập phần nể phục. Người như nàng, tìm khắp thế gian cũng chẳng thể tìm thấy người thứ hai. Không hống hách, ngang ngược, cuồng ngạo mà không kiêu.
Một tên trong số chúng đứng ra đối diện với nàng.
"Ta là Tả Phong Hành, chủ nhân Công hội dong binh đoàn. Xin hỏi quý danh các hạ đây là..."
"Lãnh Thiên Hạ"
Lãnh Thiên Hạ, cuồng vọng, quá mức cuồng vọng, tên như người. Nữ tử này trong tương lai ắt thành danh, là một bậc cường giả đáng nể. Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu những kẻ đang đứng đó, kể cả Tả Phong Hành. Bọn họ nhất định phải bằng mọi cách lôi kéo nàng về phe của mình.
"Không biết các hạ đây đã có chỗ dừng chân chưa, hay là tới chỗ ta..."
"Không hứng thú."
Ba chữ nàng nói ra làm mọi người giật mình. Người ta là chủ nhân Công hội dong binh đoàn đó, làm sao thiếu nữ này lại có thể không lưỡng lự, không do dự, trực tiếp cự tuyệt như thế. Rốt cuộc nữ tử tên Lãnh Thiên Hạ này là thần thánh phương nào!
Không chờ những kẻ phàm phu tục tử kia kịp bình phục, tờ giấy trên tay nàng làm mọi người trực tiếp phụt máu, hóa đá, chưa ngất đã là may. Trên tờ giấy hiện rõ chữ 'S' màu vàng thấm máu. Chính cái chữ đó là nguyên nhân dẫn đến cú sốc cho mọi người.
Trong các nhiệm vụ dong binh, các cấp bậc được sắp xếp theo khả năng thực hiện: dễ dàng nhất là C, khó nhất là A, và S chính là bất khả thi'.
"Các hạ...đây..đây...là nhiệm vụ cấp S không biết ngài có biết không?"
Thấy nàng im lặng hắn liền nói tiếp.
"Nhiệm vụ này căn bản là không thể thực hiện, rất nhiều người nhận nhiệm vụ này đã không thể sống sót trở về."
Nàng vẫn không nói gì nhưng trong ánh mắt thể hiện rõ hàm ý "Thì sao?"
Tả Phong Hành cười khổ. Đây rốt cuộc là có hiểu hay không!
"Sao Lãnh các hạ đây không nhận nhiệm vụ cấp A sẽ dễ hơn?"
"Ta cần tiền"- Nói xong nàng liền rời đi để lại những kẻ đang trở thành tượng đá phía sau bị đả kích nặng nề. Một cường giả mạnh mẽ như vậy lại...không có tiền! Đặc biệt là khi nhìn thấy nàng nhảy lên người Bạo Phong Thần Điểu, bọn chúng liền hồn phi phách tán. Cả đám cùng ngửa mặt lên trời. Lão Thiên a, sao một người như vậy có thể sống! Cả đám bọn họ ngây người tận ba nén nhang, tới khi sực tỉnh lại nàng đã đi quá xa rồi. Bọn chúng nhìn nhau, cùng thống nhất, tuyệt đối không được để nàng chết!
Lãnh Thiên Hạ bây giờ mới để ý tới cái nhiệm vụ 'bất khả thi' đang cầm trên tay. Ban đầu nàng lấy cũng chẳng để ý mấy, nàng chỉ lựa nhiệm vụ nào kiếm nhiều tiền nhất, đâu quan tâm nó như thế nào. Cơ mà giờ nhìn lại thấy cũng không khó, chỉ là bắt một con hồ ly nhỏ bé thôi mà. Lời này của nàng nếu người không hiểu chuyện gì tự nhiên sẽ thấy bình thường nhưng nếu để bọn dong binh bị nàng bỏ lại phía sau nghe thấy liền trực tiếp ngất đi a. Rõ ràng là Hỏa Hồ trong truyền thuyết vậy mà nàng liền coi là hồ ly bình thường, còn nhỏ bé, nàng có phải là người nữa hay không!
Nàng suy ngẫm một chút.
"Tên ngươi dài quá."
Cái này căn bản là nói với Bạo Phong Thần Điểu. Người ta đường đường là thần thú tên rõ rqngf oai phong lẫm liệt như vậy lại bị gọi là dài. Số hắn thật khổ a, một chủ nhân như vậy, haizz.
Thiên Minh bên trong Thời Không Chi Giới nghe thấy lời nàng nói lập tức cười lớn. Không ngờ một cái thần thú ngay cả vạn thú chi vương nàng hắn cũng khinh thế mà giờ liền không thể cãi lại một con người. Tiếng cười này lọt vào tai Bạo Phong Thần Điểu liền ném cho Thiên Minh một ánh mắt tức giận sau đó là khinh thường. Nó không dám cãi vì nàng là chủ nhân, cũng là người cho hắn thấy khí thế cường giả của chí tôn đã biến mất mấy ngàn vạn năm qua, con cái tên 'tiểu miêu' này vì sao nó phải nghe lời. Nó hất cằm.
Nói thì rất hay cơ mà câu tiếp theo của Thiên Hạ nói liền tạt thẳng một gáo nước lạnh lên người con thần thú đang kiêu ngạo.
"Từ giờ gọi ngươi là Tiểu Phong đi."
Con thần điểu vừa nghe xong liền hóa đá. Thiên Minh không biết lấy đâu ra một tách trà, vừa đưa trà vào miệng còn chưa kịp nuốt liền bị lời nàng nói làm phun hết ra ngoài, nàng cười lớn, không ngừng cười.
"Như vậy không được đâu chủ nhân."
"Nếu không chịu vậy thì gọi là Phong đi."
"Nhưng mà..."
"Không nói nhiều, từ giờ ngươi gọi là Phong."
Chủ nhân ơi, ta đường đường là Bạo Phong Thần Điểu, là thần thú cao ngạo nhất đó, tên sao có thể đơn giản thế! Cơ mà những lời này chỉ có thể nói ở trong lòng, nếu nói ra thì...thật không dám nghĩ tới. Thật là thần thú số khổ a.
(End chương 10)