Hỏa hồ là thần thú hệ Hỏa nên theo lí phải sống ở nơi nóng bức. Cơ mà thực thế thì... Nó sống ở Hàn Băng Động. Nói ra có lẽ hơi khó tin nhưng trong Hàn Băng Đọng chính là Hỏa Vực được bao bọc bởi kết giới. Việc này chỉ có một số thần thú và Thiên Minh biết. Thân là vạn thú chi vương đương nhiên nàng luôn được vạn thú tôn kính, dĩ nhiên trừ Phong, việc này chắc chắn biết.
Lãnh Thiên Hạ cũng vì nghe được từ Thiên Minh nên biết được, nhanh chóng chuyển hướng sang Hàn Băng Động.
Không khí lạnh lẽo đến cực hạn, nếu không có sức mạnh cường đại e rằng Thiên Hạ đã bị đông cứng từ lâu. Phong đập mạnh đôi cánh, không khí lạnh tách hẳn qua một bên, kết giới bị phá vỡ.
Cảm nhận được kết giới bị vỡ, Hỏa Hồ nhảy lên khỏi vực. Sự kiêu căng trên khuôn mặt nó duy trì được một lúc thì dẹp hẳn, như chưa từng có lúc nhận được khí thế bức người của Thiên Hạ, khí tức của vạn thú chi vương và thần thú.
Thiên Hạ nhìn nó.
"Bộ lông dày như vậy làn gối cũng không tệ"- Nàng khẽ cười.
Vừa nghe xong, Hỏa Hồ liền nhảy phắt lên vai nàng, dùng bề ngoài khả ái cố gắng làm nàng mềm lòng. Nó thật sự không muốn thành cái gối a. Nó không muốn chết sớm! Nó mới sống có mấy trăm năm thôi!
Thiên Hạ khẽ cười, ánh mắt bị một tầng mây đen dày che mất. Dù vậy, vẫn không có cách nào ngăn được cái lạnh lẽo tỏa ra từ nụ cười "dịu dàng" của nàng. Thiên Minh thầm kêu không tốt.
Đơn thuần, rất đơn thuần a.
Nàng mở miệng.
"A, ta cũng không muốn làm hại ngươi đâu..."
Hỏa hồ liền vui mừng nhưng không được lâu.
"Cơ mà ta không có tiền, đành phải giết ngươi."
Con hồ ly đáng thương bây giờ mới thấy được ánh mắt "không có gì tốt đẹp" của nàng. Nó nhanh chóng nhảy xuống vực rồi quay lên với tốc độ nhanh nhất. Trên miệnh nó từ khi nào xuất hiện thêm hai cái quả một lạnh tựa hàn băng ngàn năm, một tựa hỏa chi vương.
"Là Hỏa Linh Quả và Thiên Hàn Quả."- Thiên Minh nói. Hai thứ này trong mắt phàn nhân là linh dược bậc cao, hiếm có, có thể luyện thành dược tề hoặc đan dược để tằn tu vi cũng như tăng cấp. Cơ nà trong mắt Thiên Minh thì nó chẳng là gì so với đống đồ tốt của nàng. Bởi vậy nàng không có lấy một chút bgạc nhiên thay vào đó là sự xem thường.
Lãnh Thiên Hạ cũng vậy. Có điều nàng vẫn chưa có nhiều dược liệu, cái này xem như tạm chấp nhận.
Nhìn thấy vẻ khinh thường của hai người, Hỏa hồ ngay lập tức hiểu ra, lại một lần nữa nhảy xuống vực. Lần này trên miệng nó là một cái huyết cầm.
"Huyết Ngục Cầm!"- Thiên Minh có chút sửng sốt. Đậy là bảo vật truyền đời của Huyết Ngục chi địa- Huyết Ngục Vươg, kẻ mà ngay cả vạn thú chi vương nàng cũng không dán đắc tội. Thứ này Huyết Ngục Vương chắc chắn sẽ không để mất, làn sao có thể rơi vào tay một con Hỏa hồ!
Thấy được sự ngạc nhiên cùng chút sợ hãi của Thiên Minh, Thiên Hạ chợt hiểu ra, đâg không phải phàm vật.
"Huyết Ngục Hỏa Cầm chỉ nhận Huyết Ngục Vương làm chủ, tuyệt không có người thứ hai."- Sắc mặt Thiên Minh trở nên nghiêm nghị.
Huyết Ngục Vương? Chính là vương của Huyết Ngục chi địa sao. Tương truyền trong thiên hạ có tam giới: Thần giới, Nhân giới, Minh giới. Huyết Ngục chi địa nằm trong Minh giới, là nơi lạnh lẽo, tối tăm nhất tam giới, cũng là mạnh nhất. Các đời Huyết Ngục Vương âm lãnh, không màng thế sự Các vị thần đặc biệt kiêng kị hắn, kể cả Minh Vương nên ngàn vạn lần gặp đều phải nhượng bộ. Huyết Ngục Hỏa Cần chính là bảo vật truyền đời cùa Huyết Ngục Vương, chỉ nhận duy nhất hắn làm chủ.