Hậu trường, như cũ cũng chật ních người, hoá trang, mặc hí phục, tập hí luyện giọng, ồn ào đến khiến người hoa mắt chóng mặt.
Cẩn Du đi tới cái bàn trước mặt, từng điểm từng điểm dỡ xuống trang dung dày đậm, lộ ra dung nhan nguyên bản thanh lệ.
Một năm qua, dáng vẻ của y cũng không có thay đổi quá nhiều, chỉ là giữa đầu lông mày hơn một phần thành thục ổn trọng, vóc dáng cũng cao hơn một chút, nhưng ở giữa đám người, vẫn có điểm thấp bé.
Từ sau khi Nghiêu Hi ly khai, Cẩn Du cùng sư phó liền bắt đầu bận rộn xây dựng, chỉnh lý đoàn kịch, nhận người, mua trang phục và đạo cụ, tập luyện, một khắc cũng không chịu ngừng, vừa lúc, cũng giúp chính y bớt mong nhớ cả ngày, trái lại cũng trải qua những ngày tự tại.
Đoàn kịch ban đầu quy mô khá đầy đủ, người xem kịch cũng chậm rãi nhiều lên, Cẩn Du vốn định thối lui ở sau hậu đài, giảm bớt rắc rối tìm đến, cũng không muốn cấp Nghiêu Hi thêm phiền phức, thế nhưng vừa vặn giai đoạn đầu, căn bản không có nhiều diễn viên như vậy, Cẩn Du chỉ có thể tiếp tục xướng tiếp, cuối cùng ngay cả sư phó đều phải một lần nữa lên đài.
Phong Tử Tích tuy rằng đã gần tuổi nhi lập, nhưng giọng hát tư thái vẫn như cũ không giảm so với trước kia, lần đầu tiên thượng hóa trang, đúng là đem Cẩn Du dọa cho hoảng sợ, Dương Quý Phi đứng ở trước mặt không biết so với chính mình vũ mị nhiều ít, quả nhiên là một vị mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, ngay cả y đều có chút tâm động.
Trước khi gặp Cẩn Du, Phong Tử Tích vẫn là tiểu đán xướng ở kinh thành, danh khí còn không nhỏ, lần này, vì đoàn kịch, hắn trọng thao cựu nghiệp*, xuất ra danh hào lúc trước của mình – Lưu Oanh, quả nhiên hấp dẫn rất nhiều người nổi tiếng mê kịch, cũng cấp bọn họ thêm không ít nhân khí.
*trọng thao cựu nghiệp: luyện lại nghề cũ
Tiếp đó, một truyền mười, khỏi cần mấy tháng, toàn bộ Giang Nam đã biết Tích Ngọc Lâu nơi này, cùng hai tiểu đán danh tiếng rất lớn bên trong – Ngọc Nhi, Lưu Oanh.
Cẩn Du nhìn dung mạo mình qua gương, không biết vì sao, lại nghĩ tới người kia nơi phương xa, một năm, ngoại trừ mấy tháng đầu, cách mỗi năm ngày đều gửi tới một phong thư, bản thân không biết chữ, đành để sư phó đọc cho mình nghe, sau đó lại cẩn thận cất hảo, thường thường còn lấy ra xem xem.
Nhìn chữ viết kiên định của người nọ trên giấy, nghe trên thư mang theo vị đàn hương nhàn nhạt trên người người nọ, phảng phất như lúc này hắn đồng dạng đang ở bên người.
Cũng không biết thế nào, sau đó, đầu tiên là thời gian mỗi phong thư gửi càng lúc càng dài, tiếp theo thì không còn có tin tức, hiện tại hại y cả ngày mất hồn mất vía.
Đột nhiên, bên má nóng lên, Cẩn Du quay đầu lại, thấy sư phó cười cầm khăn mặt, đưa cho y:
“Nghĩ cái gì ni, đồ hóa trang cũng không tháo xong, mệt mỏi?” Phong Tử Tích nhẹ giọng hỏi.
Cẩn Du lắc đầu, tiếp nhận khăn mặt, tiếp tục tháo trang sức, nói:
” Hoàn hảo, nào có mệt như trước đây, ngược lại sư phó người, ngày mai còn có vài màn của nguời ni, thế nào lại không hảo hảo nghỉ ngơi?”
” Ta so với ngươi nhẹ nhõm hơn, ngươi trước quản hảo chính ngươi đi!”
Nói xong, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi chen qua, thật vất vả đột phá trở ngại trùng điệp, đi tới trước mặt Cẩn Du, mở miệng nói:
” Tiểu lão bản, đây.. Sở công tử vừa truyền thiếp mời cho ngài.” Nói xong, vươn tay, đưa tới một hồng kim thiếp còn ấm.
Cẩn Du hơi nhíu mi, trong lòng thầm than một tiếng, nói:
” Lý bá, ngươi biết quy củ nơi này của chúng ta, còn hỏi ta làm cái gì, trả về!”
Lý bá này là Nghiêu Hi lưu lại giúp Cẩn Du, làm việc ổn trọng, thập phần đáng tin, Cẩn Du cũng vẫn rất kính trọng hắn, nhưng điều duy nhất khiến Cẩn Du chịu không nổi, chính là hắn thế nào cũng không đổi được xưng hô đối y.
Ban đầu, Cẩn Du vẫn không quen, nói thật nhiều lần, nhưng Lý bá cứ kiên trì gọi y “Tiểu lão bản” khiến cho những người khác cũng chỉ có thể gọi theo, nhượng y cực kì xấu hổ, dù sao ở trong lòng y hí viên này vẫn không phải của chính mình.
” Thế nhưng, Sở công tử kia ngày hôm nay dẫn theo nhiều người đến, nói là ngài không tiếp, hắn sẽ đập phá viên tử này!” Lý bá nói tiếp, ngữ khí rất khó xử.
” Hắn thật đúng là kiêu ngạo, hắn không sợ Bát vương gia sao?” Phong Tử Tích nói chen vào.
” Hắn, hắn, hắn nói….” Lý bá bắt đầu ấp a ấp úng.
” Nói cái gì?” Phong Tử Tích hỏi, giống như dẫn dắt Lý bá nói ra cái gì.
“Lời hắn nói quá khó nghe, lão thân bắt chước không được.” Lý bá vẻ mặt tức giận.
” Đại thể ý tứ là được, hắn nói cái gì?” Phong Tử Tích hỏi tiếp.
“Hắn nói, Vương gia chán Ngọc công tử, từ lâu đã mặc kệ y, lúc này sớm không biết cùng người nào tốt hơn, mới sẽ không quản ni.” Nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cẩn thận mà nhìn sắc mặt Cẩn Du.
Phong Tử Tích cũng đang quan sát y, không tái hỏi nữa.
Nghe được sư phó nhắc tới Nghiêu Hi, tâm Cẩn Du liền siết lại, phảng phất như bị người nắm trong lòng bàn tay hung hăng ngắt một phát, lại nghe thấy Lý bá nói, trong lòng thực sự rất không tư vị.
Cẩn Du không phải không nghĩ qua loại khả năng này, mỗi lần đều nhượng chính mình ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng lại nghĩ tới bọn họ cùng một chỗ điểm điểm tích tích mấy tháng ngắn ngủi, lại cảm thấy không có khả năng.
Cứ như vậy, mỗi đêm trước khi ngủ, đều sẽ ở trong lòng yên lặng nhớ đến hắn thật là hảo, giống như cấp chính mình thôi miên giống nhau, nghĩ hay là ngày mai hắn sẽ trở lại cũng không chừng, thẳng đến khi lòng bình thản lại, mới có thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng vô số ngày mai trôi qua, Nghiêu Hi vẫn như cũ không có tin tức.
Phong Tử Tích nhìn Cẩn Du diện vô biểu tình, thở dài, nghĩ thầm.
Hài tử này trong một năm ở đây không học được gì khác, trái lại biết ẩn dấu tình cảm trong lòng, không hề giống như trước, hỉ nộ ái ố toàn bộ viết tại trên mặt, hiện tại cả ngày mặt sa sầm, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên, Phong Tử Tích phát hiện, Cẩn Du hiện tại tựa hồ càng ngày càng giống chính mình lúc trước, không giận không bi, sống như cái người gỗ giống nhau.
Chính mình là lúc nào bắt đầu như vậy? Hình như…cũng là khi biết bản thân xác thực bị người nọ vứt bỏ đi, từ lúc đó, cũng phát thệ không tái lên đài, không tái để lộ dáng người cao ngất người nọ thích nhất, sống như cái xác không hồn, thế nhưng hiện tại…
Phong Tử Tích nhìn một chút tấm gương trước mắt, người ở bên trong có một đôi mi nhãn hữu thần, khóe miệng vi khiêu, dáng tươi cười nhàn nhạt còn đọng bên môi.
Ta cười qua? Phong Tử Tích mê hoặc suy nghĩ.
Đúng nha, chính mình không chỉ có cười qua, còn từng khóc qua, ở trong ngực cái người ngốc hề hề kia khóc qua, đối hắn phát giận, thường thường phát nộ, đánh qua hắn, mắng qua hắn, còn..còn từng bị biểu tình động tác vụng về của hắn chọc cười qua.
Hiện tại, càng một lần nữa đứng ở trên đài, xướng hí khúc đã từng khiến mình kiêu ngạo, tiếp nhận ánh mắt tán thưởng của mọi người cùng tiếng vỗ tay,
Làm như vậy, thực sự chỉ là vì giúp Cẩn Du sao?
Hắn là từ lúc nào từ trong quá khứ thoát ra? Thế nào một điểm cũng chưa từng nhận thấy được?