Lê Yên Ký

Chương 28

Tái quay đầu nhìn nhìn Cẩn Du trước mắt, Phong Tử Tích mê hoặc a,

Lẽ nào hắn muốn đem Cẩn Du kéo theo con đường lúc đầu của chính mình sao?

” Sư phó? Sư phó?”

Mơ hồ nghe được có người gọi mình, Phong Tử Tích gắng sức hồi thần.

” Cái gì?”

Cẩn Du lo lắng nhìn Phong Tử Tích, hỏi:

” Sư phó người có phải khó chịu hay không, bằng không thì sớm một chút trở lại nghỉ ngơi đi!? ”

” Không có việc gì, vừa nãy là đang nghĩ đến lời kịch ngày mai ni, ngươi muốn nói gì?” Phong Tử Tích hỏi.

Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, nói:

” Ta đi ra nhìn xem cái Sở công tử kia, một hồi sẽ trở lại.”

” Ta và ngươi cùng nhau đi.” Phong Tử Tích lo lắng mà nói, ai biết cái kẻ ăn chơi trác táng kia có hay không đối Cẩn Du bất lợi, nếu như dùng vũ lực sẽ rất phiền phức, nếu là trước đây thì hoàn hảo, nhưng hiện tại vì cái Vương gia nọ, không biết…

” Yên tâm đi, ta sẽ xử lý, đừng luôn xem ta thành hài tử.” Nói xong, Cẩn Du xoay người đi ra ngoài.

Phong Tử Tích kinh ngạc đứng ở tại chỗ, nhìn Cẩn Du bóng lưng đơn bạc nhưng rất thẳng, cười cười, thầm nghĩ,

Đã thực sự trưởng thành, không còn là một tiểu Du nhi gặp phải phiền phức thì thủ túc vô thố (luống cuống) khóc tìm hắn nữa.

Từ khi Ngọc Nhi trải qua chuyện Tiền gia, lần thứ hai lên đài sau, tuy rằng cũng có không ít khách nhân trước đây đến cổ vũ, nhưng đều không dám tái đưa thiếp mời, một là biết Cẩn Du đã là người của Bát vương gia, hai cũng là sợ người Tiền gia cấp chính mình trở mặt, trái lại lại nhượng Cẩn Du giảm bớt không ít tâm tư.

Nhưng ngày lành tháng tốt không kéo dài bao lâu, liền nhảy ra một cái Sở công tử như vậy, rõ ràng là đã nhiều lần nói rõ qua, tất cả bái thiếp nhất loạt không tiếp, nhưng hắn chính là không nghe, không chỉ một mà nhiều lần hướng bên trong chuyển giao, nói cái gì mà y đều phải ưng thuận.

Bất quá hoàn hảo, Sở công tử này tuy rằng cả ngày không làm việc đứng đắn, thường thường trên đường phố đùa giỡn lương gia phụ nữ (phụ nữ ở đây là phụ nhân, nữ tử) vân vân, nhưng chuyện chân chính vượt quá giới hạn thì lại không có làm qua, nguyên nhân tối chủ yếu, chính là trong nhà có một người có thể trị được hắn.

Trong đại sảnh, một thiếu niên phá lệ khiến người chú ý, thiếu niên khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, tướng mạo đường đường, vẻ mặt phong lưu, chỉ là nhìn qua như vậy, lại có vài phần khí phách quý phái.

Mà thiếu niên này, chính là Sở công tử vừa nhắc tới.

Chỉ thấy hắn ngồi ở bàn chính giữa nhàn nhã mà phẩm trà, vài người trang phục gia đinh vây quanh bên cạnh cẩm y thiếu niên.

Cẩn Du cùng Lý bá chậm rãi từ sau đài đi ra, vừa lúc thấy một màn như vậy, hai bên trái phải còn vây không ít bách tính vô giúp vui.

Sở công tử kia thấy Cẩn Du, vội vã từ trên chỗ ngồi đứng lên, đi tới nghênh đón, thân thủ muốn kéo tay Cẩn Du, lại bị nhẹ nhàng né tránh.

Cẩn Du hướng hắn cung kính hành một lễ, nhân cơ hội kéo giãn cự ly giữa hai người, nhàn nhạt mở miệng nói:

” Sở công tử đại giá quang lâmTích Ngọc Lâu, thực sự là bồng tất sinh huy*.”

*bồng tất sinh huy: vẻ vang cho kẻ hèn

” Hừ, ngươi trong lòng e rằng không nghĩ như vậy đi.” Vừa nói, mở ra cây quạt trong tay, hữu mô hữu dạng (bắt chước) quạt lên.

Cẩn Du xem cười lạnh trong lòng một tiếng, nghĩ thầm, hắn cũng không ngại lãnh, tháng mười một còn quạt quạt, bắt chước bừa.

Sở công tử sao có thể biết nhiều như vậy, còn nghĩ thập phần tiêu sái lỗi lạc ni, nào biết hắn sớm trở thành trò cười cho mọi người một bên vây xem.

” Ngươi nếu đã đi ra, chính là đáp ứng đi, đi thôi, bản công tử sẽ hảo hảo đối đãi ngươi!” Nói,liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Cẩn Du thở dài, lòng nghĩ, ta không ra ngươi sẽ phát động đập phá, ta còn có thể không ra sao?

” Sở công tử dừng chân, Ngọc Nhi không tiếp thiếp mời, ngài muốn vui vẻ nghe Ngọc nhi hát kịch, quả thực phiền phức ngài cứ đến vài lần, Ngọc Nhi nhất định bảo bọn họ cấp ngài chuẩn bị một chỗ trang nhã nhất.” Cẩn Du bình tĩnh nói.

Sở công tử chậm rãi quay đầu, sắc mặt đã đổi thành bất duyệt, nhìn một chút người cười trộm xung quanh, mở miệng nói:

” Ngươi là tính toán không cấp cho ta chút thể diện?” Nói xong, khẽ nhấc cánh tay, vừa vặn bọn gia đinh bên kia đều vung lên gia hỏa trong tay, người vây xem chung quanh một số đã bắt đầu hướng bên ngoài tháo chạy, dù sao ai cũng không nghĩ muốn rước họa vào thân.

Cẩn Du nghiêng đầu nhìn một chút những gia đinh này, nghĩ nghĩ, lại quay đầu nhìn người hung thần ác sát trước mặt, mở miệng nói:

” Ngọc Nhi nào dám, chỉ là…”

” Là gì?” Sở công tử hỏi, vẫn như cũ một bộ tư thế thời khắc chuẩn bị đại náo một hồi.

” Chỉ là ngài không sợ….”

” Bát vương gia? Hanh, nói thật cho ngươi biết, cho dù cái Vương gia kia thấy cha ta, cũng phải nhượng hơn ba phần, thế nào, đi theo hắn làm một tiểu hí tử (con hát) hắn ngoạn chán còn không bằng mau theo ta.” Người nọ không khách khí mà nói, lại đánh trúng thương trong lòng Cẩn Du.

” Hắn không nói không muốn ta!” Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, so với phản bác người nọ, càng như là đối chính mình nói.

” Cái gì?Nói lớn một chút, ta không có nghe thấy!” Sở công tử lớn tiếng kêu gào.

” Ta là nói, ngươi không sợ cái kẻ vóc dáng cao cao ở nhà ngươi sao…” Bỏ qua một bên đề tài vừa nói, Cẩn Du tiếp lời.

” Ách… Hắn… Hắn nha, ta… Ta sợ hắn để làm chi!?” Nói như vậy, nhưng đôi mắt lại đang khẩn trương quan sát xung quanh, xác định người nọ không có xen lẫn ở bốn phía, mới yên lòng, lại khôi phục đường hoàng lúc nãy.

” Ngọc Nhi chỉ là thập phần hiếu kỳ, hắn rốt cuộc là ai, mà ở trước mặt đường đường Sở công tử kiêu ngạo như vậy?” Cẩn Du đem trọng tâm câu chuyện xảo diệu dời đi.

” Hắn? Hanh, bất quá là tiểu phá hài phụ thân ta giữa đường nhặt về, không biết giở trò lừa bịp gì, khiến lão nhân kia đối hắn phục phục thiếp thiếp (ngoan ngoãn,vâng lời), lại còn để hắn tới quản ta, còn nói muốn ta hảo hảo cùng hắn học? Học cái gì, ta có cái gì bất hảo, ngày thường phong lưu phóng khoáng như vậy, không thích đọc sách thì sao chứ? Chừng đấy tuổi đầu, không biết có kiếm được đồng bạc nào không, đọc cái thứ đó để làm gì, ngươi nói hắn nếu là sáng sủa lại đọc cái tử thư kia tốt như vậy, thì với mấy biện pháp chỉnh người của ta, sớm đem hắn chỉnh đến trốn không thoát, cố ý hắn còn có chút công phu, khí lực lớn đến khủng khiếp, ngày đó.............. ”

Sở công tử nói thao thao bất tuyệt, thật vất vả có người đứng cùng chung một lập trường với mình, hắn thành thật đem hết thảy ủy khuất của mình đều trút ra, những kẻ nguyên bản tính toán xem náo nhiệt bắt đầu dần dần thở dài.

Nhưng Sở công tử lại đang cao hứng ni, tìm cái cơ hội, đem người nọ hảo mắng một trận, mà Sở công tử không chú ý tới, Lưu bá lúc đầu cùng Cẩn Du đi ra từ lâu đã không còn bóng dáng.

Cẩn Du mang theo Sở công tử ngồi bên bàn, thay hắn châm chén trà, đưa qua, người kia còn lễ phép nói tiếng cảm tạ, sau đó lại tiếp tục nói,

Cẩn Du cũng không phiền,cứ như thế lẳng lặng mà nghe.

Qua không lâu sau, Sở công tử đột nhiên cảm thấy bốn phía trở nên an tĩnh dị thường, có điểm giống loại yên tĩnh trước bão táp, ngực mơ hồ có chút bất an, thấy Cẩn Du diện vô biểu tình nhìn chính mình, nhỏ giọng hỏi:

” Ta tới đây được bao lâu rồi?”

Cẩn Du suy nghĩ một chút, nhàn nhạt mà nói:

” Không lâu, khoảng nửa canh giờ.”

” Lâu như vậy? Hắn thế nào không tới tìm ta a?” người kia gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói thầm, thừa dịp nhấp một ngụm nước trà.

” Nguyên lai thiếu gia còn nhớ rõ tại hạ, tại hạ thực sự là vinh hạnh vô cùng.”

Đột nhiên, phía sau Sở công tử truyền đến một đạo thanh âm, hắn sợ đến mức một miệng trà toàn bộ phun ra, thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.

Hoàn hảo Cẩn Du ngồi ở đối diện tránh rất nhanh, bằng không khẳng định sẽ lâm một thân nước bọt.

Sở công tử quay đầu lại, chỉ thấy một vị hắc y thanh niên đứng phía sau, niên kỷ cùng với sư phó Cẩn Du có chút tương đương, phong thần tuấn lãng, nhất cử nhất động nơi chốn đều lộ ra một cổ khí tức văn nhân thư sinh, sắc mặt ôn hòa, nho nhã hữu lễ, nhưng mơ hồ có một cổ uy nghiêm chấn nhiếp.

Cẩn Du đứng dậy, cùng người nọ hai bên điểm đầu, xem như là tiến hành chào hỏi.

Sau đó người nọ liền đem lực chú ý đều tập trung trên người Sở công tử trước mặt.

” Thiếu gia, nguyên lai ngươi ở chỗ này, còn tưởng rằng ngươi lại đi thăm ôn nhu hương trong Câu Lan viện.”

Ôn hòa cười, ở trong mắt người khác thì như mộc xuân phong, nhưng ở trong mắt Sở công tử có thể sánh bằng mỉm cười của yêu ma tuyệt không thể chọc vào, tức khắci sợ đến run rẩy liên tục, ngơ ngác tại chỗ.

“Không nghĩ tới thiếu gia cũng bắt đầu thưởng thức hí khúc cao nhã? Thế nào lại không cùng tại hạ nói ni, chúng ta cùng nhau hảo tâm sự một phen, luận bàn luận bàn.” Lại là mỉm cười.

” Ta… Ta ta…” Người kia đã bắt đầu nói không ra lời.

“Thiếu gia quấy rầy người ta cũng đủ lâu, chúng ta hồi phủ đi, thiếu gia?” Tuy là câu hỏi, nhưng trong giọng nói để lộ ra uy nghiêm không cho phép nghi ngờ gì nữa.

Sở công tử vội vàng cố sức gật đầu, khí lực lớn đến mức khiến người bên ngoài lo lắng hắn đem đầu gật đến rơi xuống.

Lúc này hắc y nhân quay đầu đối Cẩn Du ôn hòa cười, áy náy mà nói:

“Thiếu gia không tốt, làm phiền Ngọc công tử, còn thỉnh Ngọc công tử thứ lỗi, đa tạ công tử cố ý thông tri tại hạ!”

Cẩn Du hơi khom người hoàn lễ, biểu thị không lưu tâm lắm.

” Ngọc công tử giọng hát uyển chuyển trong trẻo, kịch nam diễn xuất cũng thập phần đặc sắc, tại hạ luôn rất thưởng thức, ngày khác nhất định lại đến chào hỏi.”

Người nọ lại mở lời, thái độ trái lại thập phần cung kính,

” Đâu có, là ngài coi trọng Ngọc Nhi.” Cẩn Du đáp

” Đúng là người khiêm tốn, Duy nhi, còn không đến cấp Ngọc công tử thỉnh tội?” lúc này liền đem khuôn mặt nghiêm khắc bày ra, lại nhìn một chút gia đinh bên cạnh thấy hắn liền thành thành thưc thực đứng một loạt, đâu còn có nửa phần nửa phần trương dương ngang ngược vừa nãy, mỗi người đều cúi đầu co vai rất nề nếp.

Hắc y nhân châm chọc mở miệng:

” Ngươi chuẩn bị được rất đầy đủ nhỉ, đi theo để học sao? Qua đây!” (ý anh chỉ mấy bạn gia đinh đi theo đó)

Sở Duy không tình nguyện xê dịch đi qua, vừa đi vừa ủy khuất nói:

“Còn không phải vì ngươi thích nghe hắn xướng, mới muốn đem hắn thỉnh về cho ngươi vui vẻ sao, hảo tâm lại bị xem là lòng lang dạ thú!” Chỉ là thanh âm cực nhỏ cực nhỏ, vốn chính là không muốn cho người nọ biết.

Thế nhưng người nọ võ nghệ bất phàm, cho dù là thanh âm nhỏ như vậy, cũng nhượng hắn một chữ không sót nghe được, hiểu ý cười, rồi lại lập tức thu liễm.

” Uy…Xin…lỗi.” Sở Duy hướng Cẩn Du nhỏ giọng không tình nguyện mà nói

“Sau này không cho phép trở lại tìm phiền toái, ngươi muốn nghe, cứ bảo ta bồi.” Hắc y nhân nói.

” Nga.” Sở Duy nghiêng đầu không thèm để ý đáp.

” Đi thôi, Ngọc công tử, cáo từ.” Một câu trước là đối Sở Duy, một câu sau lại quay đầu đối Cẩn Du.

” Đi thong thả, không tiễn.” Cẩn Du đạm đạm nói.

Sở Duy thấy hắc y nhân xoay người đi, lập tức đối Cẩn Du làm cái mặt quỷ, hung thần ác sát nhỏ giọng nói:

” Ngươi cư nhiên đi mật báo, hanh, xem ta sau này thế nào thu thập ngươi!”

” Duy nhi!”

” Đến đây! Ta vừa nãy là cùng hắn cáo biệt ni, ngươi, ngươi không có tức giận đi, ta ngày hôm nay chỉ đến nơi này, không có tới địa phương khác, thực sự, không tin?….Vậy ngươi đi hỏi…..”

Cẩn Du nhìn bóng lưng hai người bất đắc dĩ cười cười, nghe bọn họ lời nói vui đùa giống như giữa tình nhân, rồi lại có vài phần ước ao, nhìn bọn họ, cảm giác cô độc trong lòng càng thêm nặng.

Chờ Cẩn Du trở lại hậu viện, vừa vặn thấy sư phó dẫn dắt mấy hài tử chỉ dạy tư thái ni, nhìn mấy cái oa oa năm sáu tuổi trước mắt, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng không vững, lại vẫn bày ra vẻ mặt chăm chú, liền không khỏi nhớ tới chính mình, đảo mắt đã mười năm, bây giờ ngay cả y đều có mấy đồ đệ ni.

Mười mấy hài tử này, là Cẩn Du cùng sư phó lúc tuyển người thì ở chổ thủ hạ của bọn buôn người mua về.

Tại trong chợ buôn người, Cẩn Du thấy bọn họ mỗi người da bọc xương, đói đến xanh xao vàng vọt, trên người còn có từng lằn vết roi, run rẩy cô độc chen chúc một chỗ, trừng to mắt, kinh hoảng nhìn người mua đến chọn lựa, quả thực rất đáng thương.

Cẩn Du mềm lòng, thực sự nhìn không đành, liền đều mua về, kết quả là tốn không ít tiền, lúc này nguyên nhân chủ yếu là rạp hát vừa mới bắt đầu, diễn viên không nhiều lắm, nhìn bọn họ hiện tại đã có điểm giống tư thế hình dáng, lòng cũng rất vui mừng.

Càng làm cho Cẩn Du kinh hỉ chính là, y cùng sư phó ở bên trong phát hiện vài cái mầm non thiên phú không tệ, dự định hảo hảo bồi dưỡng, tương lai nhất định cũng là nhân vật danh chấn một phương.

Nhưng nếu như y không mua bọn họ về, tốt một chút có thể đi làm cái sai vặt, không may mắn thì bị những kỹ quán, hoặc là rạp hát khác mua, lại phải lặp lại con đường chính mình trước đây, loại cảm giác bị lừa gạt lúc đó, Cẩn Du đến nay vẫn nhớ rõ như mới, thực sự không muốn những hài tử thiên chân vô tà trước mắt lại nếm trải một lần.

Thế nhưng hiện tại Nghiêu Hi vẫn không có tin tức, vừa vặn lời nói Sở Duy cũng liên tục nhắc nhở Cẩn Du, lo lắng trước đây về chuyện tình giữa y cùng Nghiêu Hi lại ùa về.

Hiện tại y đột nhiên ý thức được, nếu như người nọ thực sự thay lòng, không đơn giản là y, toàn bộ rạp hát sợ rằng cũng sẽ gặp tai ương, không ai nâng đỡ, y khó bảo chứng có một ngày sẽ vì đắc tội những người kia, lại một lần nữa bắt đầu tiếp thiếp mời, xướng biểu diễn tại nhà.

Nếu chỉ có chính mình một người còn tốt hơn một chút, bây giờ toàn bộ mọi người trong rạp hát đều dựa vào nơi này, nếu như giải tán, bọn họ sẽ phải chịu đói, huống hồ còn có những hài tử y mua về kia, ai…,

“Người kia đi?” Phong Tử Tích thấy Cẩn Du, liền đi tới, đem y từ trong trầm tư đánh thức.

“Ân, sư phó, ta… ra ngoài đi một chút.” Cẩn Du nói.

“Lại đi đến chỗ đó? Cũng không ai còn muốn đến nhìn làm gì, chỉ tăng thêm thương tâm.” Phong Tử Tích nói

Cẩn Du không nói cái gì nữa, xoay người đi đi ra ngoài.

Phong Tử Tích ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Cẩn Du cô đơn, trong lòng lại đấu tranh kịch liệt.

Rốt cuộc có nên đem lá thư này…đưa cho y?
Bình Luận (0)
Comment