Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 102

“Tiên sinh, con không dễ gì mới học được cách đan Ngũ ty tuyến* này!”

“Đan cho ta?”

“Không….không phải…. con đan cho A Ninh, cũng không biết nàng có thích hay không.…”

“Tiên sinh…… con nói với người chuyện này, người không được giận con.…”

“Ân, nói đi.”

“Con đã đem bình phong người tặng cho con đi đổi một cái hộp nhỏ làm bằng hắc ngọc với Lưu tỷ tỷ….”

“Hửm?”

“Con, con dùng để đựng lễ vật cho A Ninh! Đợi sau này gặp nàng, con không thể cứ tùy tiện lấy túi vải để đựng lễ vật được a!”

“Tiên sinh, người dạy con dùng cỏ để bện thành châu chấu đi! Vương quản gia nói tiểu hài tử đều thích những thứ như vậy, A Ninh nhất định cũng sẽ thích.”

“Tiên sinh, người nói xem A Ninh có thích vòng tay này hay không? Còn có khoá trường mệnh này……”*

(*: Mình chú thích rõ hơn cho mọi người hiểu, đoạn này nữ chính đang nhớ lại những chuyện trong quá khứ.)

Thẩm Khước mở chiếc hộp màu đen gần như đã bị thiêu cháy trong tay ra, bên trong là một sợi Ngũ ty tuyến đeo vào Tết Đoan Ngọ, một chiếc khoá trường mệnh nhỏ bé tinh xảo, một chiếc vòng ngọc trắng mịn, còn có một con châu chấu dùng có bện thành.

Tuy rằng chiếc hộp đã bị lửa thiếu cháy không ra hình dạng gì, nhưng vài món đồ bên trong này ngược lại được giữ gìn rất tốt.

Trong đầu Thẩm Khước không khỏi hiện lên ngày đó Thẩm Ninh kiêu ngạo nói: “Hừ, trong hộp này của ngươi toàn đựng những đồ chơi rách nát!”

“Trả lại cho ta!” Thẩm Ninh đột nhiên đứng dậy, đoạt lại chiếc hộp trong tay Thẩm Khước. Nàng dùng sức quá lớn, chiếc hộp từ trong tay Thẩm Khước rơi xuống, đồ vật bên trong rơi đầy trên đất.

Thẩm Khước giương mắt lẳng lặng nhìn nàng, sau đó đỡ eo ngồi xổm xuống từng chút một, nhặt lên từng thứ vương vãi trên mặt đất.

May mắn chiếc vòng tay kia đúng lúc rơi xuống trên giày thêu hoa, nếu không e rằng đã bị vỡ vụn.

Thẩm Khước nhặt từng sợi Ngũ ty tuyến, khoá trường mệnh, vòng ngọc và châu chấu bằng cỏ đặt vào trong hộp một lần nữa, sau đó nhìn sâu một cái, mới đậy nắp hộp lại. Nàng đặt đồ xuống bên gối của Thẩm Ninh, nhìn nàng nói: “Chiếc hộp kia đã cháy hư rồi, vẫn nên vứt đi. Nếu như muội thích, ta sẽ tìm thợ sư làm một cái giống y như vậy.”

“Ai thèm lòng tốt của ngươi!” Thẩm Ninh khó chịu quay mặt đi.

Thẩm Hưu ở một bên không nhìn được nữa, nói: “Tính khí của ngươi thối như vậy, khi nào mới có thể thay đổi.”

Thẩm Ninh có chút tức giận trừng mắt nhìn thoáng qua Thẩm Hưu, vốn dĩ nàng muốn cãi lại, nhưng trên má đau đến nóng rát, giống như vừa nói chuyện sẽ khiến vết thương kéo dài ra.

Thẩm Khước liền thay Thẩm Ninh nói với Thẩm Hưu: “Còn nói nàng nữa, làm như tính khí của huynh không thối vậy đó! Nếu như tính khí thối kia của huynh đứng thứ hai trong thiên hạ, vậy thì sẽ không ai dám đứng thứ nhất!”

Thẩm Hưu lẩm bẩm: “Cũng không tự nhìn xem tính tình khó chịu kia của mình, còn không biết xấu hổ mà nói ta.”

Thẩm Ninh giống như cực kỳ thích nhìn Thẩm Hưu và Thẩm Khước cãi nhau, nhìn hai người họ cãi nhau, nàng liền không nhịn được mà bật cười. Nhưng vừa cười, liền đụng đến vết thương trên mặt, nàng đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Vải trắng băng bó rất dày trên mặt Thẩm Ninh thậm chí còn thấm ra chút máu.

“Có phải đụng đến vết thương rồi không? Có đau không? Có cần gọi đại phu đến đổi thuốc cho ngươi không?” Thẩm Khước nôn nóng hỏi.

Thẩm Hưu đi đến mép giường, cẩn thận nhìn vết thương trên mặt Thẩm Ninh.

“Không không không……” Thẩm Ninh vội vàng xua tay, “Đổi thuốc sẽ đổi da, không đổi không đổi!”

Đối với chuyện này, Thẩm Khước có thể hiểu được.

Khi còn nhỏ, chuyện Thẩm Khước sợ nhất chính là bôi thuốc. Giống như vết thương thật không dễ gì đỡ hơn lại bị xé ra một lần nữa. Khi Thẩm Khước vừa mới ở cạnh Thích Giác, mỗi lần đều không dám nói đau, không dám trốn. Nàng sợ biểu hiện của mình không tốt sẽ khiến Thích Giác không kiên nhẫn ném nàng đi. Đến cuối cùng nàng ngược lại càng ngày càng chịu đựng được sự đau đớn.

Thẩm Khước vén sợi tóc dính trên má ra sau tai cho Thẩm Ninh, nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng, đều sẽ tốt cả thôi.”

Thẩm Ninh trầm mặc trong chốc lát, nói: “Không việc gì, dù sao thanh danh của ta vẫn luôn không ra gì, trở nên xấu đi một chút cũng không sao cả.”

Thẩm Khước và Thẩm Hưu nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ và lo lắng. So với tính tình và thanh danh, dung mạo của nữ nhi thật sự rất quan trọng. Dáng vẻ kia của Hà thị, nếu sau này trong hôn sự của Thẩm Ninh lại không tìm hiểu kỹ, như vậy thật sự sẽ khổ cho Thẩm Ninh.

Thẩm Hưu vỗ vỗ vai của Thẩm Khước, cho nàng một ánh mắt đừng lo lắng.

Thẩm Khước thoáng yên tâm, may mắn ca ca của các nàng đã không giống như hồi nhỏ luôn làm xằng làm bậy gây ra hoạ, cũng sẽ thay người bên cạnh mà suy nghĩ.

“Muội cũng trở về nghỉ ngơi đi, hiện giờ muôi cũng là người đang mang thai không thể để bản thân mệt được.” Thẩm Hưu nói với Thẩm Khước, “Chỗ A Ninh có ta là được rồi.”

Thẩm Khước rất không tán thành nói: “Ca ca, người nên trở về là huynh đó. Hiện giờ là lúc tẩu tử cần huynh ở bên cạnh nhất.”

Thẩm Hưu nghe Thẩm Khước nói xong liền sửng sốt.

Tô Lăng Hạm không chỉ vừa mới sinh con, càng bởi vì chuyện hôm nay Hà thị muốn nhét người cho Thẩm Hưu, nhất định nàng rất thương tâm. Tuy rằng nàng cái gì cũng không nói, nhưng không chừng trong lòng lại cực kỳ khổ sở.

Thẩm Hưu bỗng nhiên có chút khó xử.

“Hai người các ngươi thật phiền a!” Thẩm Ninh bỗng nhiên ngồi dậy, cực kỳ không kiên nhẫn nhìn Thẩm Khước và Thẩm Hưu.

“Hai người ở trong phòng ta rì rầm qua lại thật sự là ồn muốn chết! Đi nhanh đi! Cả hai người! Đừng làm ồn để ta ngủ!” Thẩm Ninh nói xong, trực tiếp nằm xoay mặt vào trong tường, lại tuỳ tiện kéo chăn đắp lên người.

Thẩm Khước vươn tay muốn thay Thẩm Ninh đắp lại chăn bông lộn xộn trên người nàng, Thẩm Hưu ngăn động tác của nàng lại, tự mình trải chăn ra, đắp lên cho Thẩm Ninh, sắp xếp mỗi góc chăn đến thoả đáng mới thôi.

“A Ninh, muội nghỉ ngơi cho tốt nhé. Chúng ta về trước. Sáng sớm ngày mai sẽ đến thăm muội.” Thẩm Hưu nói.

Thẩm Ninh không nói gì, trực tiếp dùng tay che lỗ tai lại.

Thẩm Khước bật cười, kéo Thẩm Hưu đi ra ngoài, vừa mới ra đến nơi, nàng liền không nhịn được nói: “Ca ca, A Ninh không hổ là muội muội của huynh, tính tình khó chịu kia cũng thật giống huynh.”

“Quên đi.” Thẩm Hưu vỗ vai Thẩm Khước, “Muội nhìn xem động tác bịt lỗ tai vừa nãy của nó giống y chang muội!”

Thẩm Hưu nói xong, liền đi nhanh về tử viện của mình. Chàng quả thực phải trở về chăm sóc Tô Lăng Hạm thật tốt.

Thẩm Khước nhìn bóng dáng rời đi của Thẩm Hưu, lại nhìn thoáng qua căn phòng ở phía sau, giữa mặt mày liền mang theo chút ấm áp. Nàng vẫy vẫy tay với Niếp Tuyết đã sớm chờ ở dưới hiên, Niếp Tuyết liền vội vã tiến đến đỡ nàng trở về.

“Cũng không biết muội còn có thể bồi ta mấy năm.” Thẩm Khước bỗng nhiên nói.

“Ai? Muội?” Niếp Tuyết có chút rối loạn.

Nhiều năm như vậy, cho dù Lục Nghị và Hồng Nê trước đó đều tự xưng là nô tỳ ở trước mặt Thẩm Khước, nhưng chỉ có Niếp Tuyết vẫn luôn tự xưng là “muội”. Nàng muốn sửa, nhưng thường xuyên quen miệng mà nói. Thẩm Khước không hề để ý, thậm chí có vài lần nói với nàng xưng hô nô tỳ nghe không quen. Niếp Tuyết liền tự xưng là “muội” cho đến bây giờ.

Thẩm Khước gật gật đầu, nói: “Lục Nghị gả cho Vương Xích, ta nghe nói Hồng Nê ở thôn trang bên ngoài cũng đã được gả đi. Tuổi của muội không còn nhỏ nữa, không thể kéo dài. Nếu như bản thân đã có ý trung nhân thì nhanh chóng nói với ta. Nếu như muội cứ không nói, ta sẽ tùy ý chỉ định cho muội đó.”

“A? Không gả có được không?” Niếp Tuyết ngây ngốc, trước giờ nàng không nghĩ đến chuyện này.

Thẩm Khước cười nói: “Chỉ là nói trước với muội một tiếng, để muội lưu tâm mà thôi. Cũng không phải đem muội gả đi vào lúc này. Nếu như hiện giờ muội đi mất, bên cạnh ta thật sự sẽ không còn ai nữa.”

Một lát sau, Thẩm Khước lại bỗng nhiên nói: “Lần này trở về giúp ta chọn ra vài nha hoàn thuận mắt đi.”

“Vâng,” Niếp Tuyết gật đầu, “Người hầu bên cạnh cô nương quả thực có chút ít.”

Khi Thẩm Khước về đến Chiết Tranh viện, Thích Giác đã tắm rửa xong, đang nằm trên giường đọc một quyển《 Địa lý chí 》.

Thẩm Khước để Niếp Tuyết hầu hạ tắm rửa đơn giản một chút liền lên giường, nàng ngồi xuống bên cạnh Thích Giá, thuận theo ánh mắt của chàng cùng nhau đọc《 Địa lý chí 》.

“Tiên sinh, gần đây chàng thật thích đọc sách. Sao ra cửa còn mang theo sách, còn có bản đồ.” Thẩm Khước nói.

Thích Giác kéo Thẩm Khước vào trong lòng, nói: “Bản đồ này rõ ràng là được tìm thấy ở trong khuê phòng cũ của nàng, sao lại trở thành sách ta mang theo bên người rồi.”

“Ồ? Hoá ra Chiết Tranh viện có sao?” Thẩm Khước nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, “Không nhớ nữa.”

“Rất bình thường, vốn dĩ nàng không thích đọc sách.” Thích Giác nhàn nhạt nói.

Thẩm Khước trừng mắt nhìn chàng, nói: “Không được nói thật!”

“A Khước, nàng có đặc biệt yêu thích chỗ nào không?” Thích Giác từ trong quyển sách giương mắt lên, hỏi Thẩm Khước.

Thẩm Khước ngáp một cái, chui vào trong lòng Thích Giác, nhẹ nhàng nói: “Có a, chính là trong lòng chàng.”

Thích Giác cười hôn vào trán nàng, ôn nhu nói: “Không phải nàng vẫn luôn không thích Ngạc Nam sao? Chờ sau khi hai tiểu gia hỏa được sinh ra, chúng ta đổi nơi khác sống được không?”

Thẩm Khước vốn dĩ đã có chút buồn ngủ nghe thấy lời này liền tỉnh táo trong nháy mắt.

Thích Giác nghĩ nghĩ, nói: “Ta biết nàng thích Túc Bắc. Nhưng nơi đó không được thái bình, không phải là nơi thích hợp để an cư. Ta vừa mới tìm một chút, Tắc An thành có vẻ không tồi, nơi đó bốn mùa như xuân, cũng cách xa triều đình. Chỉ là nghe nói mỗi năm sẽ có một hai tháng có gió biển rất nghiêm trọng, nhẹ thì không cách nào ra cửa, nặng thì phá hủy tử trạch nhà ở.”

“Mai Lạc thành trái lại cũng được, chỉ là nơi đó có chút lạc hậu.”

“Khí hậu ở Kim Hợp thành nàng hẳn là sẽ thích, có điều nơi đó cách Viêm Hùng có chút gần, không chừng qua vài năm sẽ có đánh nhau.”

“Còn có.…”

“Tiên sinh.” Thẩm Khước đánh gãy lời nói của Thích Giác, nàng ngồi dậy, cẩn thận ngắm nghía thần sắc của chàng.

Thích Giác cũng ngồi dậy, hỏi: “Làm sao vậy?”

Thẩm Khước mím môi, có chút nghi hoặc nói: “Tiên sinh, dự định ban đầu của chàng không phải là như vậy.”

“Dự định gì?” Thích Giác hỏi.

Thẩm Khước híp mắt chậm rãi lắc đầu, nói: “A Khước không nói ra được, ta thậm chí còn không đoán ra được dự định ban đầu của chàng là gì. Nhưng ta biết chàng vẫn luôn trù tính rất nhiều chuyện. Nếu như bây giờ chúng ta rời đi, tùy tiện chọn một thành an cư đến cuối đời. Vậy những trù tính trước đó của tiên sinh thì sao? Đều không quan tâm đến nữa sao?”

Thẩm Khước suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Bắt đầu từ khi Ảnh xuất hiện, tiên sinh liền thay đổi chủ ý ban đầu sao?”

“Không đúng….là bắt đầu từ khi ta có hài tử.” Thẩm Khước chậm rãi v.uốt ve bụng của mình, “Tiên sinh, là ta liên lụy đến chàng sao? Là bởi vì hai đứa nhỏ này mới khiến chàng thay đổi chủ ý sao? Khoảng thời gian này giống như trở về thời điểm khi còn ở Túc Bắc, tiên sinh sẽ giống như trước đây đọc sách, gảy cầm, mài ngọc…. mỗi ngày trôi qua đều nhàn nhã. Nhưng …. nhưng tiên sinh, chàng thật sự muốn sống một cuộc sống như vậy sao? Chàng thật sự cam tâm buông bỏ hết thảy chọn một nơi nào đó sống đến cuối đời sao?”

Thích Giác nhìn tiểu cô nương trước mắt đang gắt gao nhíu mày suy nghĩ, rất lâu không nói chuyện.

“Đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Thích Giác vươn tay ôm vai Thẩm Khước.

Thẩm Khước kiên định lắc đầu, nói: “Hai năm đầu ta rất tức giận tiên sinh cái gì cũng giấu ta, nhưng sau này bản thân ta đã thông suốt, dù sao thiên hạ này cũng không có gì quan trọng bằng tiên sinh. Cho nên mặc kệ chàng làm cái gì ta đều không muốn hỏi đến. Nhưng mà, ta không muốn tiên sinh vì ta mà từ bỏ một số thứ ban đầu chàng muốn. Ta cũng sẽ sợ, sợ tiên sinh sẽ không vui và tiếc nuối.”

Thích Giác nhéo nhẹ vành tai của Thẩm Khước, có chút bất đắc dĩ nói: “Đừng có cả ngày nói lời tình từ với ta!”

“Ta đâu có nói chứ!” Thẩm Khước trừng mắt phản bác Thích Giác.

Khoé miệng của Thích Giác liền xuất hiện ý cười, nói: “Mỗi một câu của nàng đối với ta mà nói đều là lời tình tứ.”

Khi Thẩm Hưu trở lại trong phòng, cố ý thả chậm bước chân, sợ làm ồn đến Tô Lăng Hạm. Nhưng Tô Lăng Hạm căn bản vẫn chưa ngủ.

“Còn chưa ngủ sao.” Thẩm Hưu đứng ở mép giường, nhìn cả người Tô Lăng Hạm đều giấu dưới chăn bông.

“A Ninh không sao chứ?” Tô Lăng Hạm giương mắt nhìn chàng, có chút lo lắng.

Thẩm Hưu không muốn khiến Tô Lăng Hạm lo lắng thêm, liền nói: “Bị thương trên mặt, có điều đều sẽ tốt thôi.”

Thẩm Hưu nói xong liền cởi giày muốn lên giường, Tô Lăng Hạm có chút do dự nói: “Chàng…… tối nay chàng vẫn nên đến nơi khác nghỉ ngơi đi.”

“Tô Lăng Hạm nàng có ý gì a!” Thẩm Hưu lập tức bực bội.

Tô Lăng Hạm bị chàng rống lên như vậy, có chút hoảng sợ. Nàng vội vàng nói: “Ta không có gì ý khác…. cũng không phải đuổi chàng đến chỗ Hồ Khiếu Nguyệt. Chỉ là….chỉ là trên giường rất bẩn, chàng ngủ sẽ không thoải mái….”

Thẩm Hưu thả chậm thanh âm, rầu rĩ nói: “Ta không ôm nàng mới không ngủ được đó!”

Trên mặt Tô Lăng Hạm chợt đỏ lên. Người này sao có thể bình tĩnh nói ra những lời như vậy, quả thực là……

Thẩm Hưu đã cởi giày lên giường, chàng ôm cả người Tô Lăng Hạm vào trong lòng, buồn buồn nói: “Sao ta cảm thấy vóc người của nàng không khác biệt lắm so với A Ninh a? Hừ, không biết còn tưởng rằng ta khi dễ nàng đó! Nàng đợi đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ nuôi nàng thành một cô nương mập mạp!”

Tô Lăng Hạm vừa muốn nói chuyện, Thẩm Hưu lập tức bịt miệng nàng lại. Thẩm Hưu khẽ hôn nàng, nói: “Nhanh ngủ đi! Đừng nói những lời ta không thích nghe!”

Chàng nhắm mắt trước, không tính nói chuyện nữa.

Tô Lăng Hạm nhìn Thẩm Hưu gần trong gang tấc, chậm rãi lộ ra vẻ mặt tươi cười. Thật may là gả cho chàng, cũng chính vì gả cho chàng, cho nên những chuyện lộn xộn kia của Thẩm gia cũng có vẻ không phiền lòng đến như vậy.

Ngày thứ hai chính là ngày Thẩm Vân xuất giá.

Mỗi tử viện đều đi sang phía tam phòng để giúp đỡ. Các tử viện trong đại phòng cũng không ngoại lệ, vì vậy trong phủ liền cực kỳ thanh tịnh. Sáng sớm Thẩm Khước đã đi sang phía Thẩm Ninh bồi nàng.

Thẩm Vân xuất giá, bên phía nàng không chỉ có người các phòng của Thẩm gia, còn có thế gia nữ quyến khác của Ngạc Nam, cho nên Thẩm Khước liền không tiện ra mặt.

Thẩm Ninh chỉ cần nói chuyện hoặc ăn cơm thì trên mặt sẽ rất đau, cho nên nàng liền không chịu ăn cơm. Một phòng hạ nhân đều không có biện pháp, Thẩm Khước đành phải đích thân bưng chén đưa đến trước mặt Thẩm Ninh, nói: “Nếu như muội còn không chịu ăn, ta sẽ đích thân đút cho muội.”

“Ai cần ngươi đút!” Thẩm Ninh đoạt lấy chén trong tay Thẩm Khước, đút từng miếng cơm vào miệng.

“Ăn chậm thôi!” Thẩm Khước nhíu mày.

Sau một bữa cơm, vài tầng vải băng bó trên mặt Thẩm Ninh đều bị máu nhiễm đỏ toàn bộ.

Thẩm Khước có chút không đành lòng dời mắt đi.

Thẩm Ninh vốn dĩ đau đến nhe răng nhếch miệng, thấy dáng vẻ như sắp khóc của Thẩm Khước, nàng hít sâu một hơi, kéo kéo góc áo của nàng, hỏi: “Uy, nghe nói lúc trước vết bỏng trên người ngươi đều dính vào quần áo. Lúc xé y phục xuống có đau không a? Ngươi nói xem khi đó là ngươi đau, hay là hiện giờ ta đau a?”

Thẩm Khước nhún vai, nói: “Hiện giờ lại không đau nữa có phải không! Nói nhiều như vậy!”

Thẩm Ninh không nói gì, cúi đầu cười một tiếng.

Khi đại phu thay thuốc cho Thẩm Ninh, Thẩm Khước căn bản không dám nhìn, nàng đứng bên cửa sổ, nước mắt rơi xuống từng giọt, giống như người đau chính là nàng.

Cuối cùng Thẩm Ninh thập phần ghét bỏ nhìn thoáng qua nàng, nói: “Xem ngươi sợ đau như vậy, có thể sống sót thật không dễ dàng.”

Thẩm Khước nhìn đáy mắt cố nén nước mắt của Thẩm Ninh, cái gì cũng nghe nàng nói, không phản bác lại.

“Tam cô nương!”

Một tiểu nha hoàn có chút hoảng loạn tiến vào, trước là nhìn thoáng qua Thẩm Ninh nửa mặt đều bị băng bó nằm trên giường, sau đó tựa như cầu cứu nhìn về phía Thẩm Khước.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Khước quan sát tiểu nha hoàn này.

Có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra là người của tử viện nào.

Tiểu nha hoàn kia nói: “Nô tỳ là người bên cạnh Bạch di nương, sáng hôm nay thân thể của Bạch di nương có chút không tốt. Hôm nay lại là ngày đại hỉ của Vân cô nương, bọn nô tỳ cũng không dám nói ra, nhưng mà.….nhưng mà bên phía Bạch di nương nếu còn không đi mời đại phu đến chỉ sợ là chống đỡ không nổi nữa…..”

“Bạch di nương?” Thẩm Khước sửng sốt một chút.

Lần này nàng về Thẩm gia, quả thực vẫn chưa gặp được Bạch di nương.

Tiểu nha hoàn đã sắp khóc đến nơi, nàng nôn nóng nói: “Phu nhân….phu nhân sợ là không muốn mời đại phu đến xem cho Bạch di nương, mà Cổ di nương còn đứng ở trong tử viện của Bạch di nương không chịu để bọn nô tỳ đi thỉnh đại phu. Nô tỳ là lén chạy ra ngoài cầu Tam cô nương giúp đỡ!”

“Các chủ tử đều đi tham gia hỉ yến của Vân cô nương, trong phủ chỉ còn phu nhân của Đại thiếu gia vừa mới sinh xong và Ngũ cô nương đang bị thương ….Nô tỳ, nô tỳ đành phải tới cầu Tam cô nương cứu mạng!”

Tiểu nha hoàn nói xong liền rơi nước mắt, quỳ xuống trước mặt Thẩm Khước.

Thẩm Khước có chút do dự.

Nàng vốn không muốn hỏi tới chuyện của Thẩm gia, vốn dĩ nàng dự định hôm nay sẽ đi, nếu không phải vì hôm nay là hôn kỳ của Thẩm Vân, Thẩm Hưu cũng phải qua đó, không ai ở với Thẩm Ninh, có lẽ hiện giờ nàng đã đi rồi.

“Tam cô nương, nô tỳ cầu xin người, cứu một mạng người là đại đức đại phúc!” Tiểu nha hoàn nói xong liền bắt đầu dập đầu với Thẩm Khước.

Thẩm Khước lùi về phía sau hai bước, vội nói: “Đừng dập đầu, nhanh đứng lên đi. Trong phòng này đúng lúc có vị đại phu, cũng đã thay thuốc xong cho Ngũ cô nương, để ông ấy qua đó xem một chút là được.”

Tiểu nha hoàn khóc nói: “Tam cô nương, có lẽ người không biết, nếu như không có chủ tử đích thân đến. Đại phu qua đó cũng sẽ bị Cổ di nương đuổi đi!”

Thẩm Khước nhíu mày.

“Cổ di nương? A Ninh, Cổ di nương này thật sự điêu ngoa không nói lý lẽ như vậy sao?” Thẩm Khước có chút nghi hoặc hỏi Thẩm Ninh.

Trong ấn tượng của Thẩm Khước vốn không có bóng dáng của Cổ di nương. Vị Cổ di nương này cũng là sau khi Thẩm Khước xuất giá mới vào Thẩm gia.

“Không phải là thứ tốt đẹp gì!” Trên mặt Thẩm Ninh tràn đầy chán ghét.

Thẩm Khước nghĩ nghĩ, liền nói với Thẩm Ninh: “Ta qua đó nhìn chút, hôm nay dù sao cũng là ngày đại hỉ, không thể xảy ra sự cố gì.  Muội trước cứ nằm nghỉ một lát, bảo đám nha hoàn đóng cửa sổ lại, đừng để gió thổi vào. Lát nữa ta sẽ trở về.”

“Biết rồi, biết rồi.” Thẩm Ninh có chút không kiên nhẫn nằm xuống đưa lưng về phía Thẩm Khước.

Thẩm Khước liền mang theo đại phu vừa mới thay thuốc cho Thẩm Ninh, theo nha hoàn kia cùng nhau đi về phía tử viện của Bạch di nương.

Còn chưa bước vào tử viện, liền nghe thấy thanh âm sắc bén mang theo chút yêu mị nói: “Ai uy, còn muốn mời đại phu sao? Đại phu là xem bệnh cho chủ tử. Không phải xem bệnh cho thứ hạ tiện như ngươi! Ngươi thật sự xem mình là chủ tử a? Ngươi chẳng qua chỉ là một thiếp thất để nam nhân đùa cợt mà thôi! Thiếp thất là cái gì a? Đó chính là thứ để vui đùa!”

Thẩm Khước đi vào trong viện, lạnh lùng nói: “Hoá ra Cổ di nương không phải là thiếp thất a.”

Cổ di nương sửng sốt, vẻ mặt phẫn hận xoay người, khi bà thấy rõ người nói chuyện là Thẩm Khước, trong nháy mắt có chút do dự. Những lời nói thô tục nghẹn trong họng liền không nhổ ra được.

Hai năm nay, Thẩm Nhân cơ hồ là ngày ngày ở chỗ của bà, cũng nói với bà rất nhiều chuyện. Bà cũng biết thái độ của cả Thẩm gia đối với Tam cô nương mười một tuổi đã xuất giá này rất không bình thường.

“Uy, hoá ra là Tam cô nương a. Sao lại không yên ổn ở trong tử viện dưỡng thai, lại tới nơi này tìm xui xẻo thế.” Cổ di nương âm dương quái khí nói.

Thẩm Khước nhàn nhạt nói: “Chính là bởi vì xui xẻo ở đây quá nhiều, mới đến đây đuổi bớt đi một chút.”

Cổ di nương ngượng ngùng cười cười.

“Lưu đại phu, Bạch di nương trong phủ bị bệnh, phiền người giúp đỡ chẩn trị một chút.” Thẩm Khước không để ý Cổ di nương, mà nói với Lưu đại phu đi theo ở phía sau.

Đối với loại người như Cổ di nương, quả thực ngay cả nói chuyện cũng sẽ dính phải xui xẻo.

Nha hoàn trong tử viện của Bạch di nương nhìn thấy đại phu rốt cuộc đã được mời tới, trên mặt đều mang theo vui mừng. Các nàng vội vàng mời Thẩm Khước và đại phu vào trong phòng.

Vỗn dĩ Thẩm Khước muốn rời đi lúc này, dù sao nàng cũng không có hảo cảm gì đối với Bạch di nương. Nhưng nàng nhìn lướt qua Cổ di nương đang cúi đầu không biết suy nghĩ gì đó, liền có chút không yên tâm.

Thôi, làm chuyện tốt thì làm cho trót vậy.

Sau khi Thẩm Khước bước vào phòng của Bạch di nương mới biết được bệnh của Bạch di nương nặng đến mức nào.

Nhìn cả người Bạch di nương lọt thỏm trong ghế, thiếu chút nữa Thẩm Khước đã không nhận ra bà.

Thẩm Khước vẫn nhớ rõ năm mười một tuổi ấy, nàng vừa mới trở lại Ngạc Nam, trở lại Thẩm gia. Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch di nương, bị khí chất toàn thân của bà làm cho kinh ngạc. Trong lòng nghĩ đây nào phải dáng vẻ của một thiếp thất, thực sự so với phu nhân chính quy không biết còn danh giá hơn bao nhiêu lần. 

Sau đó nữa, bởi vì chuyện của Thẩm Phi, Thẩm Khước lại có một số nhận thức khác về Bạch di nương. Biết bà là một mẫu thân tốt luôn yêu thương hài tử, so với mẫu thân của Thẩm Khước mà nói, không biết là tốt hơn biết bao nhiều lần.

Lúc trước trên thọ yến của tổ mẫu, Thẩm Khước đã nhìn ra thần sắc của Bạch di nương không được như trước. Nhưng không ngờ gặp lại bà lần nữa, bà đã trở thành dáng vẻ như thế này.

Thẩm Khước mới hiểu được cái gì gọi là da bọc xương.

Bạch di nương cầm khăn che miệng ho kịch liệt, trên chiếc khăn màu trắng dần dần dính vết máu. Mà tay của bà cũng đang không ngừng run rẩy.

Thẩm Khước chú ý đến thần sắc của đám nha hoàn trong phòng đều không quá kinh ngạc, có lẽ dáng vẻ này của Bạch di nương đã sớm thành trạng thái mỗi ngày.

Lưu đại phu vừa bắt mạch cho Bạch di nương, vừa thở dài.

“Đại phu, di nương nhà chúng ta thế nào rồi?” Nha hoàn bên người Bạch di nương đỏ mắt hỏi.

Lưu đại phu thu tay về, chậm rãi lắc đầu, nói: “Chuẩn bị hậu sự đi.”
Bình Luận (0)
Comment