Thẩm Khước sai nha hoàn lặng lẽ đi thông báo cho Thẩm Khí, nhưng vẫn chưa đợi Thẩm Khí đến, Bạch di nương đã qua đời.
Lúc Bạch di nương đi rất an tĩnh, bà cứ như vậy ngồi trên ghế mây, nhìn bầu trời màu xanh ngoài cửa sổ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.Giống như đang yên tĩnh ngủ say, trong thời gian cuối cùng cũng không biết bà nhớ đến cái gì, khóe miệng thế nhưng chậm rãi hiện ra ý cười nhợt nhạt.
Cũng không nói rõ là lưu luyến hay là cô đơn.
Sau khi Thẩm Nhân biết Bạch di nương đã đi, ông đứng ở trong tử viện một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm giống như trở về hơn hai năm trước khi lần đầu tiên nhìn thấy Bạch di nương. Lúc ấy Bạch di nương vẫn chưa phải là thiếp thất, mà là đích tỷ đoan trang khéo léo của Bạch gia, nhất cử nhất động lộ ra đoan trang dịu dàng của thế gia nữ nhi.
Nhưng sau đó Thẩm Nhân lại trời xui đất khiến cưới tỷ tỷ của bà. Ông vẫn luôn nhớ rõ ngày Bạch di nương rơi nước mắt kia. Ông không ngờ Bạch di nương cư nhiên sẽ vì ông mà buông bỏ cuộc sống chăn ấm nệm êm nhiều năm như vậy, cam chịu đi theo đệ tỷ của bà tiến vào Thẩm gia, làm một người thiếp.
Sao có thể không cảm động chứ?
Nhưng sau đó Bạch Ức tự sát, lúc ấy tất cả mọi người đều nói là Bạch di nương bức tỷ tỷ của mình tự sát.
Cũng từ lúc ấy Thẩm Nhân không biết nên đối diện với Bạch di nương như thế nào.
Thích? Đương nhiên thích. Nhưng bà đã không phải là Nhị cô nương cầm kỳ thi họa tinh thông mọi thứ của Bạch gia kia nữa.
Tín nhiệm? Hẳn là có đi. Nhưng dù sao bà cũng là thiếp, tín nhiệm thì có ích lợi gì?
Có hạ nhân hỏi: “Có cần thông tri cho Đại cô nương hay không?”
Thẩm Nhân nghĩ nghĩ, nói: “Trước sau chỉ là một người thiếp, lại không phải mẫu thân. Thẩm Phi đã xuất giá rồi, không cần phải dùng tang sự của một người thiếp phiền toái đến nàng.”
Bọn hạ nhân lại hỏi thi thể của Bạch di nương nên xử lý thế nào, Thẩm Nhân cau mày không nói chuyện. Hà thị lạnh lùng nói: “Chỉ là một tiểu thiếp, cho một mảnh chiếu là xong rồi.”
Phòng di nương cũng nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của Vân cô nương, sao có thể đụng chạm đến việc tang!”
Thẩm Nhân liền gật đầu.
“Gia, sao lại đứng ở ngoài như vậy, ánh nắng gay gắt biết bao nhiêu a! Thiếp thân nấu canh mát giải nhiệt cho người, đến chỗ thiếp uống đi.” Cổ di nương níu lấy tay của Thẩm Nhân, nhẹ nhàng nói.
“Ồ, vậy đi thôi.” Thẩm Nhân thu hồi tầm mắt, tùy ý để Cổ di nương kéo đi.
Thẩm Khí xông vào tử viện của Cổ di nương, muốn cầu Thẩm Nhân cho mẫu thân một chút thể diện cuối cùng. Nhưng hai bà tử trong tử viện của Cổ di nương ngăn hắn lại, không để hắn tiến vào.
Thẩm Khí mím môi, đứng bên ngoài đợi, chính là đợi cả một đêm.
Ban đêm trời bắt đầu mưa, mưa càng ngày càng lớn. Khiến toàn thân Thẩm Khí ướt đẫm.
Khi tia nắng đầu tiên xuất hiện ở phía chân trời, Thẩm Khí bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hắn điên cuồng chạy về phía bãi tha ma ở ngoại thành, hắn không ngừng tìm kiếm trong đống thi thể thối rữa.
May mà, bởi vì trận mưa to này, thi thể của Bạch di nương không bị chó hoang gặm cắn.
Thẩm Khí ôm chặt thi thể của Bạch di nương, đi thẳng một đường. Hắn dùng hai tay của mình đào đất, lại đích thân rải đất lên người Bạch di nương, đưa tang cho bà. Sau khi làm xong hết thảy, Thẩm Khí quỳ gối trước mộ rất lâu.
Khi Thẩm Khí trở lại Thẩm gia, phát hiện rất nhiều người đang thu dọn tử viện của Bạch di nương, ném từng món đồ Bạch di nương đã từng dùng ra ngoài.
Hắn gắt gao mím môi, ở giữa đống y phục cũ trên mặt đất nhặt lên vòng tay mà khi còn sống Bạch di nương thập phần yêu thích.
“Nhị đệ!” Thẩm Hưu vội vàng chạy tới, “Gần đây chuyện trong nhà tương đối nhiều. Tẩu tử đệ vừa mới sinh xong, phía A Ninh lại xảy ra chuyện. Tối qua ta ở Yên gia bồi rượu đến nửa đêm mới trở về, không biết chuyện ở bên này. Đệ…..”
Trên người Thẩm Hưu đến bây giờ vẫn còn thoang thoảng mùi rượu. Yên Đoạt cai rượu, liền kéo hắn bồi rượu, thật sự là huynh đệ tốt!
Thẩm Khí chậm rãi nhếch khóe miệng, cười nói: “Ca, đệ không sao.”
Thẩm Hưu khẽ sửng sốt, chàng vỗ nhẹ bả vai của Thẩm Khí.
Qua một hồi lâu, Thẩm Hưu mới nói: “Lát nữa ta cùng đệ đến ngoại thành tìm một chút, nói không chừng còn tìm được……”
Thẩm Khí có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Thẩm Hưu, hắn rất nhanh giấu đi dị sắc trong mắt, cười nói: “Ca, đệ thật sự không sao.”
“Đại thiếu gia! Không hay rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Kinh Thiền cuống quít chạy vào.
Đầu mày Thẩm Hưu nhảy lên một chút.
Gần đây Thẩm gia đã đủ loạn rồi, còn có thể xảy ra chuyện lớn gì?
“Đừng nói bậy!” Thẩm Hưu cả giận nói.
Kinh Thiền đã sắp khóc tới nơi! Hắn vội vàng nói: “Trọng binh của triều đình đã bao vây Thẩm gia, nói Thẩm gia chúng ta mưu phản! Muốn tới khám xét nhà!”
“Sao có thể?” Thẩm Hưu gắt gao nhíu mày, suy nghĩ rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề.
Thẩm Khí nói: “Ca, chúng ta nhanh đến tiền viện nhìn chút!”
Thẩm Hưu gật đầu, chàng và Thẩm Khí đi được hai bước, liền ngừng lại. Chàng vội vàng phân phó Kinh Thiền: “Ngươi sang phía A Ninh, đem chuyện này nói với Thẩm Khước, xem nàng có thể nhân cơ hội này đào tẩu hay không! Cho dù nàng không thể đào tẩu, trước cũng phải để Thái Tử rút đi hoặc trốn đi!”
Kinh Thiền vội vàng đáp lời.
Thẩm Hưu không biết chuyện này có quan hệ gì với Thích Giác hay không, nhưng mặc kệ có quan hệ hay không vẫn không thể để người khác biết hắn đang ở chỗ này mới tốt.
Đến khi Thẩm Hưu và Thẩm Khí chạy tới tiền viện, mới phát hiện trong tay quan binh đã cầm lệnh bài, bắt đầu lục soát Thẩm gia.
Dẫn đầu là Lý đại nhân Thẩm Hưu cũng đã gặp qua.
Thẩm Hưu hỏi: “Lý đại nhân, xin hỏi đây là ý gì?”
Lý đại nhân tựa hồ đã quên từng uống rượu cùng Thẩm Hưu, hắn nghiêm túc nói: “Bản đại nhân nhận được tin báo Thẩm gia có ý đồ mưu phản, lần này là phụng mệnh tra xét Thẩm gia.”
“Đại nhân! Thuộc hạ lục soát được vật này ở Thẩm gia!”
“Dâng lên đây!”
Đó là một hình nộm mặc long bào, trên người dùng bút màu đỏ viết sinh thần bát tự của đương kim thánh thượng, trước ngực hình nộm còn cắm mười tám cây ngân châm.
Khi người Thẩm gia nhìn thấy vậy này đều thất sắc đại kinh.
“Xin hỏi vật này lục soát thấy ở nơi nào?” Thẩm Hưu trầm mặt hỏi.
Tiểu binh kia nhìn thoáng qua Thẩm Hưu, nói: “Gia phó của Thẩm gia nói kia đúng là thư phòng của Thẩm gia đại thiếu gia.”
Thẩm Hưu hít sâu một hơi, hỏi: “Lý đại nhân, là ai tố giác Thẩm gia?”
Lý đại nhân nghiêm mặt nói: “Bản quan chỉ phụ trách điều tra, những chuyện khác đều không biết!”
“Hừ,” Thẩm Hưu hừ lạnh một tiếng, “Hiện giờ lục soát thấy vật này, Lý đại nhân muốn xử trí như thế nào?”
“Đương nhiên là dựa theo tội mưu phản mà phán xử!” Lý đại nhân hét lên một tiếng, “Bắt hết toàn bộ người Thẩm gia lại!”
Nữ quyến Thẩm gia bắt đầu thấp giọng than khóc, cả đám bị doạ đến vỡ gan.
“Chờ đã!” Thẩm Hưu ngăn lại những người muốn xông vào hậu viện.
“Sao? Ngươi muốn kháng chỉ?” Lý đại nhân lạnh lùng quát.
Thẩm Hưu nhìn thẳng, nói: “Kháng chỉ? Xin hỏi thánh chỉ bắt giữ Thẩm gia ta của Lý đại nhân ở chỗ nào?”
Lý đại nhân cứng người.
Thẩm Hưu nói: “Lý đại nhân chẳng qua là phụng mệnh điều tra, nhưng lại không có ý chỉ áp giải Thẩm gia ta!”
Lý đại nhân nheo mắt, lạnh giọng nói: “Nhưng đã lục soát được vật đó ở Thẩm gia của ngươi, đã là tội chứng thật sự! Theo luật phải tru di cửu tộc!”
“Tội mưu phản quả thực phải tru di cửu tộc, nhưng chỉ dựa vào vật chứng như vậy đã muốn bắt giữ mấy chục người của Thẩm gia ta? Lý đại nhân có khinh suất quá không? Cái gọi là nhân chứng vật chứng cụ thể. Cho dù hiện giờ có vật chứng, nhưng nhân chứng ở đâu?”
“Ta chính là nhân chứng!” Thẩm Hưu vừa dứt lời, Hồ Khiếu Nguyệt liền xông ra từ hậu viện.
Thẩm Hưu nheo mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồ Khiếu Nguyệt.
Hồ Khiếu Nguyệt xông tới quỳ xuống trước mặt Lý đại nhân, lanh lảnh nói: “Đại nhân! Dân nữ là thiếp thất của Thẩm gia Đại thiếu gia Thẩm Hưu, Thẩm Hưu đã rất nhiều lần sau khi say rượu nói những lời muốn mưu phản!”
Lý đại nhân gật đầu, lạnh lùng nói: “Thẩm Hưu, ngươi còn có cái gì để nói!”
Thẩm Hưu bỗng nhiên bật cười, chàng ngửa đầu, nhìn Lý đại nhân ngồi trên lưng ngựa, không hề sợ hãi nói: “Bất cứ người nào ở Thẩm gia đều biết Hồ Khiếu Nguyệt này chẳng qua là dã nha đầu vô danh chạy đến đây, căn bản không phải là thiếp thất của Thẩm Hưu ta!”
“Ta chính là nữ nhân của ngươi! Ngươi không thể không nhận!” Hồ Khiếu Nguyệt cắn răng, cả giận nói.
Thẩm Hưu hít sâu một hơi, nói: “Người Thẩm gia đều có thể làm chứng từ khi ta thành hôn với thê tử Tô Lăng Hạm của ta đến nay, mỗi đêm đều ở chỗ của nàng, căn bản không động vào Hồ Khiếu Nguyệt, càng không thể say rượu nói chuyện với nàng!”
Hồ Khiếu Nguyệt đột nhiên đứng lên, nói: “Người Thẩm gia đương nhiên sẽ thay ngươi nói chuyện! Đây làm sao tính là nhân chứng!”
Thẩm Hưu cong cong khóe miệng, cười lạnh nói: “Hồ Khiếu Nguyệt, chắc không phải bởi vì ta không cần nữ nhân thối như ngươi nên ngươi làm ra chuyện vu khống Thẩm Hưu ta chứ? Vậy mà dám nguỵ chứng? Ngươi có biết ngươi phạm tội khi quân phạm thượng hay không!”
Thẩm Hưu từng bước đến gần Hồ Khiếu Nguyệt, lạnh mặt nói: “Sao? Muốn để nam nhân ngủ với mình như vậy sao? Có phải ta ngủ với ngươi, ngươi liền chịu làm ngụy chứng một lần nữa nói hình nộm này là đồ vật của Lý đại nhân hay không?”
Trên mặt Hồ Khiếu Nguyệt lúc đỏ lúc trắng, nàng nhìn Thẩm Hưu đi từng bước một về phía mình, vội vàng bò dậy, trốn sau người Lý đại nhân, nói: “Lý đại nhân! Cứu mạng! Người này muốn giết người diệt khẩu!”
Thẩm Hưu chìa tay ra, có chút vô tội nói: “Trên tay ta ngay cả một thanh đao cũng không có, sao giết ngươi được? Còn giết người diệt khẩu?”
Thẩm Hưu cười lạnh, nói: “Ở trước mặt nhiều người như vậy giết người diệt khẩu? Thẩm Hưu ta ngu xuẩn như vậy sao?”
“Được rồi!” Lý đại nhân nói, “Việc này bản đại nhân sẽ điều tra rõ ràng! Bắt toàn bộ đến đại lao!”
“Lý đại nhân,” Thẩm Hưu híp mắt nhìn Lý đại nhân, “Nếu như thứ này được tìm thấy ở thư phòng của ta, áp ta trở về là đủ rồi, không cần phải bắt giữ toàn bộ những người khác của Thẩm gia. Thẩm gia từ trên xuống dưới hơn trăm người, toàn bộ vào trong nhà lao không biết phải ăn bao nhiêu cơm tù. Lý đại nhân vẫn nên phái trọng binh canh gác Thẩm gia không cho phép ra vào. Nếu việc này thật sự do Thẩm Hưu ta làm, đến bắt giữ những người khác của Thẩm gia cũng không muộn. Nếu án này thật sự là án oan, mà Lý đại nhân lại bắt hết Thẩm gia già trẻ của ta thật sự là quá phung phí lực lượng rồi.”
“Hơn nữa, sau khi tra ra manh mối, Thẩm Hưu ta khó tránh khỏi muốn trách tội người nào đó khiến nữ quyến Thẩm gia ta chịu khổ!”
Lý đại nhân cau mày có chút do dự.
“Đương nhiên,” Thẩm Hưu lại cười khẽ, “Cái gọi là nhân chứng phải bắt về thẩm vấn thật tốt một chút mới được!”
“Được, vậy thì theo ý của ngươi. Bản quan cũng hy vọng ngươi vô tội.” Lý đại nhân nói, “Người đâu, gông Thẩm Hưu lại dẫn về nhà lao, những người khác lưu lại Thẩm gia canh giữ, chỉ được phép vào không được phép ra!”
Thẩm Hưu nhẹ nhàng thở ra.
Lòng bàn tay nắm lại của chàng đều là mồ hôi. Chàng rất sợ vào lúc này bắt hết mọi người vào trong ngục, thân thể của Tô Lăng Hạm lại vừa mới sinh xong, lúc này nếu ném nàng vào trong nhà lao, quả thực là muốn mạng của nàng.
“Không được! Không thể bắt nhi tử của ta đi! Muốn bắt thì bắt ta!” Hà thị xông tới, ôm chặt Thẩm Hưu.
Thẩm Hưu nhíu mày, ra hiệu cho Thẩm Khí ở một bên.
“Mẫu thân, người yên tâm đi, ca ca chỉ đi phối hợp điều tra án tử với Lý đại nhân, rất nhanh sẽ trở về.” Thẩm Khí vội vàng đỡ Hà thị, liên tục kéo bà.
“Ngươi tránh ra cho ta! Ngươi hận không thể để nhi tử của ta chết đi! Nương của ngươi là thứ hạ tiện, ngươi cũng không phải là thứ gì tốt!” Hà thị đỏ mắt, khóc lóc nói.
Tay của Thẩm Khí dừng lại trong chốc lát.
Thẩm Hưu nhìn thoáng qua Thẩm Nhân đang ngơ ngác đứng ở phía xa, lại rất nhanh dời mắt đi.
“Không ra thể thống gì hết! Các ngươi nhanh nhanh kéo nàng ra cho ta!” May mắn Thẩm lão phu nhân là người minh bạch, vội vàng sai vài bà tử âm thầm dùng sức kéo Hà thị ra.
“Thẩm Khí.” Thẩm Hưu bị kéo về phía trước hai bước, lại quay đầu gọi Thẩm Khí.
Thẩm Khí từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần, hắn vội vàng sải bước đến, nói: “Ca, huynh có cái gì phân phó?”
Thẩm Hưu nhìn sâu vào Thẩm Khí, nói: “Thời gian ta không có ở đây chiếu cố Thẩm gia thật tốt.”
Thẩm Hưu lại nói thêm một câu: “Thẩm gia còn phải dựa vào đệ.”
Thẩm Khí có chút cứng nhắc gật đầu.
“Còn có a,” Thẩm Hưu nhếch miệng cười, “Giúp ta nói với tẩu tử đệ, sẽ không có việc gì, qua vài ngày ta sẽ trở lại.”
Thẩm Khí cũng kéo khóe miệng, nhợt nhạt cười, nói: “Ca, huynh yên tâm đi. Tẩu tử, cháu trai, các đệ đệ muội muội, còn có tất cả người của Thẩm gia đều sẽ tốt thôi. Lúc huynh không có ở đây đệ sẽ che chở cho bọn họ, chúng ta cùng nhau đợi huynh trở về.”
Thích Giác đã dịch dung đứng trong đám gia phó của Thẩm gia nhìn thấy hết thảy.
Sau khi Thẩm Hưu đi, chàng lặng lẽ đi đến hậu viện. Chàng đi dọc theo đường nhỏ trở về, tùy tay hái xuống hai phiến lá liễu, ở bên môi thổi hai tiếng.
Không bao lâu, một đạo hắc ảnh loé lên, xuất hiện trước mặt chàng.
“Chủ thượng.” Thần sắc hắc y nhân cung kính, buông thõng hai tay đứng thẳng.
“Đi điều tra Hồ Khiếu Nguyệt kia, còn có là ai tố giác Thẩm gia.” Thích Giác nói.
“Vâng.” Hắc y nhân đáp lời, giữa lúc xoay người đã biến mất.
Thẩm Khước cũng là người không thể lộ diện, vốn dĩ nàng đang bồi Thẩm Ninh, nghe gia phó nói mọi chuyện, lại vội vàng sang phía Tô Lăng Hạm bồi nàng. Thẩm Ninh còn đỡ một chút, Tô Lăng Hạm thì đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Thẩm Khước đành phải liên tục an ủi nàng sẽ không có việc gì.
“Cô nương, tiên sinh đã trở lại.” Niếp Tuyết vội vã vén rèm lên bước vào.
Thẩm Khước đứng lên, nàng nắm chặt tay của Tô Lăng Hạm, an ủi nàng: “Tẩu tử không cần lo lắng, ca ca sẽ không có việc gì. Tỷ không được tự mình suy nghĩ lung tung, hiện giờ chính là thời điểm mấu chốt của tỷ, nhất định đừng để bản thân bị thương. Bằng không đợi ca ca trở về sẽ khổ sở.”
Tô Lăng Hạm mím môi, dùng sức gật đầu, nói: “Ta biết, ta sẽ ổn mà. Ta và hài tử đều sẽ tốt thôi, ta và Thư Hương sẽ cùng nhau chờ chàng trở lại.”
Thẩm Khước gật gật đầu, nàng hy vọng Tô Lăng Hạm thật sự có thể làm được.
Tô Lăng Hạm hơi ngồi dậy, nàng kéo tay của Thẩm Khước, ánh mắt mang theo khẩn cầu nói: “A Khước, ta biết muội không như ta không có bản lĩnh như vậy, muội phu cũng có bản lĩnh. Muội nhất định sẽ cứu ca ca muội đúng không?”
Thẩm Khước vỗ vỗ mu bàn tay của Tô Lăng Hạm, nói: “Đương nhiên, chàng là ca ca muội.”
Tô Lăng Hạm lúc này mới thả tay ra.
Thẩm Khước đi ra ngoài, Thích Giác đã ở bên ngoài chờ nàng.
“Tiên sinh……” Thẩm Khước tăng nhanh bước chân, hai tay có chút run rẩy nắm lấy tay Thích Giác.
Rõ ràng vừa nãy còn có thể an ủi Thẩm Ninh, an ủi Tô Lăng Hạm, nhưng hiện giờ vừa gặp Thích Giác, nàng liền có chút bất lực muốn khóc. Trước sau như hai người khác nhau.
Thích Giác ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ sống lưng của nàng, nói: “Không sao, đều không sao cả.”
Lúc này Thẩm Khước mới chân chính thở phào một hơi.
Tiên sinh của nàng nói không sao, thì sẽ thật sự không sao.
Quan binh vây quanh Thẩm gia kín mít, chỉ được phép vào không được phép ra. Thực ra Thích Giác không phải không thể mang Thẩm Khước đi, chỉ là nghĩ rằng hiện giờ nàng đang mang thai, rất nhiều thứ không tiện, hơn nữa nếu thật sự mang nàng đi, không chừng nàng còn suy nghĩ lung tung. Cho nên liền để nàng lưu lại Thẩm gia, để nàng làm bạn cùng Thẩm Ninh và Tô Lăng Hạm.
Còn Thích Giác, hoàn toàn là hành động tự nhiên, những thủ vệ đó hoàn toàn không phát giác được thân ảnh của chàng.
Có điều Thích Giác ngược lại không tùy ý ra vào Thẩm gia, cũng chỉ đi ra ngoài một lần mà thôi, khi ở trong phủ đều là những ẩn vệ tới vô ảnh đi vô tung đến Thẩm gia tìm chàng bẩm báo tình hình.
Mà loại tình hình này giằng co đến tận nửa tháng.
Thẩm Hưu bị giam giữ trong thiên lao, cũng không cho phép có người vào thăm. Thẩm gia lại bị canh giữ, căn bản không biết được tình hình của chàng.
Chuyện này tựa hồ càng ngày càng bình tĩnh, nhưng trong lòng người Thẩm gia lại không thể bình tĩnh. Có người lo lắng cho an nguy của Thẩm Hưu, nhưng càng nhiều người lại lo lắng cho an nguy của chính mình. Những người đó bắt đầu sợ hãi Thẩm Hưu thật sự có ý đồ mưu phản, sẽ liên lụy đến bọn họ cùng nhau bị chém đầu! Chung quy Đại thiếu gia của Thẩm gia bọn họ từ nhỏ đã là một mối lo không phải sao!
Hà thị mỗi ngày đều ném đồ vật, chửi ầm lên, toàn bộ người Thẩm gia đều không dám đến gần tử viện của Hà thị, sợ khiến bà không thoải mái lại bị trách phạt, nhẹ thì cùng lắm chỉ mắng vài câu, nhưng nặng thì sẽ bị đánh chết.
Tuy rằng mỗi ngày Tô Lăng Hạm đều dựa theo phương thuốc để bồi bổ thân thể, nhưng nàng vẫn dần dần gầy đi. Cũng chỉ có khi nhìn Thẩm Thư Hương mới có thể lộ ra một chút tươi cười.
Toàn bộ Thẩm gia giống như rơi vào đầm nước. Một đầm nước mang theo sợ hãi cùng bất lực.
“Tỷ.” Thẩm Ninh đứng ở cửa nhìn bóng dáng đang muốn rời đi của Thẩm Khước.
Thẩm Khước sửng sốt một chút, có chút bất ngờ vì Thẩm Ninh gọi nàng như vậy.
Nàng đỡ eo, chậm rãi xoay người lại, nhìn Thẩm Ninh cắn môi đứng ở cửa. Trên mặt nàng vẫn đang quấn vải rất dày, thậm chí vì để cho tiện, mắt phải cũng bị che đi, chỉ lộ ra nửa mặt.
“Muội sợ.” Thẩm Ninh bỗng nhiên nói.
Thẩm Khước cười nhẹ, nàng đi qua, kéo Thẩm Ninh vào trong lòng.
“A Ninh đừng sợ, không bao lâu nữa ca ca sẽ trở về.”
Nghe lời nói kiên định của Thẩm Khước, nhìn nụ cười bình tĩnh trên mặt nàng. Thẩm Ninh liền trở nên an tâm. Nàng dùng sức gật gật đầu, ôm Thẩm Khước nói: “Đợi ca trở lại, muội sẽ không bao giờ đối nghịch với huynh ấy nữa.”
Thẩm Khước cũng gật đầu, nói: “Đợi ca trở lại, ta cũng không cho phép huynh ấy khi dễ muội nữa.”
Thẩm Khước một đường trầm mặc trở về Chiết Tranh viện, cước bộ nàng trầm ổn, biểu tình bình tĩnh. Sau khi chuyện này xảy ra, Thẩm Khước lại trở thành người tỉnh táo nhất ở Thẩm gia.
Có điều, nghiêm khắc mà nói, nàng đã không được tính là người Thẩm gia nữa.
Nhưng đến khi Thẩm Khước trở lại Chiết Tranh viện, trong nháy mắt nhìn thấy Thích Giác, nước mắt của nàng bỗng nhiên từng hạt từng hạt rơi xuống.
“Tiên sinh, ta không chờ được nữa.” Thẩm Khước khóc nói.
Nàng nhấc váy nhào vào lòng Thích Giác, khóc ra hết nước mắt đã kìm nén quá lâu.
Thích Giác ôm lấy nàng, ôn nhu nói: “A Khước, nàng phải tin tưởng ca ca nàng.”
Thẩm Khước khóc nói: “Ta tin tưởng ca ca ta, nhưng ta không tin hoàng đế cha của chàng!”
Thích Giác trầm mặc.
Xế chiều, một đạo hắc ảnh tránh đi tầng tầng thủ vệ dễ dàng tiến vào Thẩm gia, hắn trực tiếp đi vào Chiết Tranh viện tìm được Thích Giác.
“Chủ thượng, Hồ Khiếu Nguyệt kia vốn không phải họ Hồ. Nàng họ Ông, là nữ nhi của Ông đại nhân Ông Vực Bình. Từ nhỏ đã sống ở Nã Quảng, mấy năm trước khi Ông đại nhân thăng chức đến Ngạc Nam, đúng lúc nàng sinh bệnh, liền không cùng nhau trở về, vẫn luôn ở lại Nã Quảng.”
“Ông Khiếu Nguyệt.” Thích Giác lặp lại một lần, chàng cười khẽ, nói một câu “Chả trách.”
Có một cách nói, loại địa phương như thiên lao này đã tiến vào sẽ không có cách nào đi ra.
Thẩm Hưu nhe răng nhếch miệng tỉnh lại. Không phải từ trong mơ tỉnh lại, mà là từ trong hôn mê tỉnh lại. Nửa tháng nay, trên người chàng để lại quá nhiều vết thương. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, trải khắp toàn thân.
Cũng may trải qua hai năm tòng quân đó khiến da thịt của chàng trở nên rắn chắc, nếu không có lẽ đã không thể chống cự được.
Thẩm Hưu có chút khát, chàng quơ quơ ấm nước ở một bên, phát hiện bên trong đã sớm không còn nước.
Hành lang tối tăm bỗng nhiên xuất hiện bóng người.
Thẩm Hưu nheo mắt nhìn chằm chằm người tới, đến khi thân ảnh của Hồ Khiếu Nguyệt dần dần trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Hồ Khiếu Nguyệt đến gần cửa lao, nàng chậm rãi ngồi xuống, nhìn Thẩm Hưu toàn thân là máu ở bên trong.
Vết máu trên người Thẩm Hưu đã sớm khô, đã biến thành màu nâu, trông rất dơ bẩn.
“Hiện giờ ngươi thật sự vừa bẩn vừa thối, khiến người ghê tởm.” Hồ Khiếu Nguyệt lạnh lùng nói.
Thẩm Hưu nhếch miệng cười cười, chàng đi đến cửa lao, ngồi xuống, nhìn Hồ Khiếu Nguyệt ở bên ngoài, hỏi: “Rốt cuộc là vì sao? Ta không tin ngươi chỉ vì chuyện lúc trước ta treo y phục của ngươi lên trên cây, mà làm ra trò lớn như vậy để hãm hại ta.”
“Đương nhiên không phải,” Hồ Khiếu Nguyệt cười lạnh, “Vốn dĩ chính là ta cố ý tiếp cận ngươi.”
“Vì sao.” Thẩm Hưu tỉ mỉ đánh giá Hồ Khiếu Nguyệt, chàng lại không ngừng nhớ lại và suy tư ở trong lòng.
“Vì sao? Đương nhiên là vì tiếp cận ngươi, sau đó tiến vào Thẩm gia. Như vậy ta mới có cơ hội hãm hại Thẩm gia các người, khiến Thẩm gia các ngươi tru di cửu tộc!” Trong mắt của Hồ Khiếu Nguyệt là cừu hận vô tận.
Thẩm Hưu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn ngập cừu hận kia của Hồ Khiếu Nguyệt, kỳ quái hỏi: “Thẩm gia ta ai đắc tội với ngươi? Ta? Ta và ngươi có thù oán?”
Hồ Khiếu Nguyệt nói: “Sao? Ngươi quên ngươi đã từng giết người sao?”
Thẩm Hưu không để ý nhún nhún vai, nói: “Người ta đã giết rất nhiều.”
“Lần đầu tiên giết người cũng không nhớ rõ sao?” Cừu hận trong mắt Hồ Khiếu Nguyệt càng ngày càng đậm.
Biểu tình không sao cả trên mặt Thẩm Hưu thu hồi từng chút một, chàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồ Khiếu Nguyệt, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Hồ Khiếu Nguyệt đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Hưu, nói: “Thực ra ta không phải họ Hồ. Ngươi nên gọi ta là Ông Khiếu Nguyệt.”
Thẩm Hưu trầm mặc rất lâu, mới nói: “Ông Khiếu Nguyệt, nữ nhi của Ông Vực Bình, cũng là….muội muội của Ông Khiếu Lâm.…”
“Hoá ra ngươi vẫn còn nhớ ca ca của ta?” Ông Khiếu Nguyệt nheo mắt, “Các ngươi cứ như vậy đánh chết huynh ấy, từng gậy lại từng gậy, da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ!”
Thẩm Hưu chậm rãi nhắm mắt lại.
Chàng đương nhiên còn nhớ Ông Khiếu Lâm.
Thời niên thiếu, chàng và Yên Đoạt là bá vương của cả Ngạc Nam, những chuyện làm càn làm bậy đương nhiên không thiếu. Có rất nhiều cẩu bằng hữu, cũng có rất nhiều người nhìn không thuận mắt với nhau.
Năm mười một tuổi kia, chàng và Yên Đoạt sau khi say rượu nổi lên tranh chấp với người khác, trong đó còn liên luỵ đến Thẩm Khước. Cuối cùng chàng và Yên Đoạt vung gậy đánh chết một thế gia công tử trẻ tuổi, cũng chính là Ông Khiếu Lâm.
Sau đó vẫn là Thích Giác thay bọn họ đè chuyện này xuống, còn đưa chàng và Yên Đoạt cùng nhau đi biên cương tòng quân.