Liệp Ái (Săn Tình)

Chương 7

Bên trong Linh Độ Phí, vì là mười giờ sáng, nên ngoại trừ bồi bàn không còn ai khác, có vẻ thoáng đãng lạ thường.

“Hắn làm sao vậy?” Diệp Sâm xa xa nhìn thấy trước mắt nam tử ngồi bất động như tượng, liền hỏi bồi bàn Tiểu Lượng.

“Không biết.” Tiểu Lượng lắc đầu “Mộ đại ca sáng sớm hôm nay đã tới rồi, liền ngồi trước quầy một mình, không nhúc nhích. Hắn không có chuyện gì chứ?”

“Ta đi nhìn xem”. Diệp Sâm nói, đi đến hướng hắn.

Mộ Danh hai mắt vô thần ngồi trên quầy bar, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc, mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt.

Chất lỏng đục ngầu, màu đỏ sậm cùng với trong lòng đang rỉ máu thật giống nhau……

Đột nhiên, vai bị người khác vỗ nhẹ một cái, hắn ngẩng đầu, Diệp Sâm đang ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn hắn.

“Ngươi còn sống?” Anh lẳng lặng nói.

“Nhìn ta như vậy giống chết rồi lắm sao?” Hắn cười khinh khỉnh một tiếng, ngồi thẳng người dậy, phun một ngụm khói, phía dưới lại truyền đến một trận đau đớn, làm hắn nhíu mày.

Cái tên hồ ly kia! Đều là y làm hại!

“Cũng kém không nhiều lắm”. Diệp Sâm ảm đạm cười, nhìn bộ dáng đang buồn rầu tiều tụy của hắn.

“Không nghĩ nói ra cho ta biết sao?” Diệp Sâm ánh mắt lạnh lẽo quét qua toàn thân hắn.

“Ra mòi, y vẫn xuống tay với ngươi.” Ánh mắt dừng lại nơi hôn ngân xanh tím nơi gần cổ áo.

“Tại sao y biết nơi này?” Mộ Danh khó hiểu nói. Hắn chưa bao giờ đề cập tới Linh Độ Phí với ai.

“Là ta nói cho y”. Diệp Sâm thản nhiên nói.

“Cái gì? Tại sao?” Mộ Danh lớn tiếng nói, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Lần trước ngươi uống say, ta đưa về nhà, ngay ngày đó, ta đã đưa danh thiếp cho y”. Diệp Sâm thản nhiên nói.

“Ngươi tại sao lại làm vậy! Chúng ta tốt xấu gì cũng là huynh đệ, ngươi cư nhiên lại bán đứng ta”. Mộ Danh không khỏi tức giận kêu lên, một quyền nện lên quầy bar.

“Ta đây là muốn tốt cho ngươi”. Diệp Sâm không chút sợ hãi nhìn vẻ mặt giận dữ của hắn.

“Tốt cho ta?”

“Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?”

“Nhìn ra cái gì?” Hắn không khỏi ngạc nhiên nói, hôm nay Diệp Sâm không biết làm sao vậy, toàn nói những câu khó hiểu.

“Y có cảm tình, đối với ngươi”. Nhìn Mộ Danh mang đôi mắt nghi vấn, anh rõ ràng từng chữ nói ra.

Mộ Phong đối Mộ Danh lộ ra ý muốn độc chiếm rõ ràng đến cả ngoại nhân đều nhìn ra, như thế nào hắn đương sự, lại ngược lại cứ ngây thơ không biết?

“Ngươi đang nói cái gì? Y đối với ta có cái cảm tình gì?” Mộ Danh lăng lăng (*) nói.

(愣愣: Ha không hiểu, dịch thì 愣 là phân tâm)

Diệp Sâm buồn cười lắc đầu nói: “Thì ra, ngươi thật sự không biết gì”.

“Nói cho ta biết, ngươi có chán ghét y không?” Diệp Sâm hỏi.

“Kia còn phải hỏi. Ngươi biết rõ ta hận y, từ nhỏ đến lớn, ta hận nhất là y, vẫn hận đến bây giờ.” Mộ Danh lớn tiếng nói.

“Thật sự? Ngươi xác định là hận?” Diệp Sâm thật sâu nhìn vào mắt hắn, lại hỏi.

“Ý ngươi là gì?” Mộ Danh nhíu mày, không thể lý giải vẻ mặt Diệp Sâm là ý gì. Hắn đương nhiên hận y, không phải sao?

“Không có tình cảm khắc sâu, thì sẽ không hận mãnh liệt như vậy đâu? Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, mười mấy năm qua, người ngươi nhớ đến nhiều nhất không phải y sao? Ta chưa từng nghe ngươi nhắc đến ai khác.” Diệp Sâm sắc bén nói, tên cứng đầu này, thực nên bị người ta làm phép một phen.

Mộ Danh cả người chấn động, trên tay truyền đến đau nhức, đầu mẩu thuốc đã cháy đến tay, liền vội vàng đem dụi tắt. Tim đập, bất tri bất giác càng nhanh hơn.

Không có yêu, không có hận?

“Còn nữa, ngươi rốt cuộc hận y điểm nào?” Diệp Sâm tiếp tục truy vấn.

“Y……….. Y luôn cướp bạn gái của ta” Tưởng tượng đến đây, hắn liền nghiến răng nghiến lợi!

“Y tại sao muốn cướp bạn gái của ngươi?”

“Ta đây làm sao biết được? Khẳng định là vì muốn làm ta khổ sở, đả kích ta, nhục nhã ta.” Tưởng tượng đến đủ loại ác như vậy, hắn liền không khỏi kích động đứng lên.

“Y tại sao phải làm như vậy? Bằng điều kiện của y, còn không có được bạn gái sao? Chẳng lẽ còn cần cướp của ngươi?”. Diệp Sâm lạnh lùng nói.

“Uy, chúng ta là huynh đệ cùng làm ăn, ngươi đây là ý gì, toàn là về phe y”. Mộ Danh không hờn giận nói.

“Ta không phải về phe y, chính là muốn giúp ngươi hiểu rõ sự tình rối ren trong đầu ngươi thôi” Diệp Sâm nói: “Nếu ta nói cho ngươi, y làm như vậy thuần túy là vì ghen tị, ngươi tin không?”

“Ghen tị? Đừng đùa, không có khả năng y ghen tị ta.” Mộ Danh vẻ mặt không thể tin được.

“Không, không phải ghen tị ngươi, là ghen tị với bạn gái ngươi.” Diệp Sâm sửa lời hắn, hắn thật sự có thể ngốc đến mức này!

“Cái gì? Y tại sao phải ghen tị với bạn gái ta?”

“Ngươi nha, thật là cái gì cũng không hiểu”. Diệp Sâm thở dài, tự đáy lòng vạn phần đồng tình cho Mộ Phong. Gặp phải một tiểu tử trì độn đến thế này, cũng thật bất hạnh y!

“Y thích ngươi.” Nhìn vào mắt hắn, y từng chữ một nói ra.

Mấy chữ vô cùng đơn giản, trong tai Mộ Danh, như sấm dậy mặt đất, làm hắn cả đầu đều ông ông tác hưởng.

“Mới…. Mới……. Mới đùa cái gì vậy”. Thật quá mức khiếp sợ, ngay cả nói chuyện hắn đều lắp bắp đứng dậy.

“Bởi vì y thích ngươi, nên mới luôn cướp bạn gái ngươi, vì y ghen tị các nàng cùng một chỗ với ngươi.” Diệp Sâm lạnh lùng phân tích, giống như một nhà tâm lý.

“Ngươi đùa cái gì vậy, hắn là nam! Ta cũng là nam đó.”

“Vậy thì sao?” Diệp Sâm hỏi ngược lại.

Nam nhân thích nam nhân, thì sao chứ?

“Ta là em hắn” Y thích hắn? Đánh chết cũng không tin!

“Các ngươi căn bản không có quan hệ huyết thống.” Diệp Sâm từng bước ép sát hắn.

“Chính là y đến bây giờ cũng chưa từng nói thích ta”. Mộ Danh lớn tiếng kêu lên, hai má tuấn mỹ đã đỏ bừng.

Diệp Sâm đột nhiên trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn hắn. Vừa phát hiện mình mới vừa nói gì, Mộ Danh rốt cuộc im mồm, vẻ mặt trở nên buồn nản.

Hắn nói cái gì vậy! Hắn hận y, chẳng lẽ chính là vì y chưa bao giờ nói qua là thích hắn sao? Chẳng lẽ trong lòng vẫn chờ mong y nói thích hắn? Trời ạ! Lại mất mặt đến chết!

Nhìn biểu tình trên mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, Diệp Sâm không khỏi cười khẽ đứng dậy “Đây mới là nguyên nhân chính đi?”

“Ta không phải ý này” Hắn đỏ mặt phủ nhận.

“Nếu muốn biết y thật không thích ngươi, sao không trực tiếp một chút, gặp mặt mà hỏi y?” Diệp Sâm nói: “Phải biết rằng có nhiều nam nhân, không giỏi biểu đạt đâu”.

Đến hỏi y? Lại nói giỡn! Loại chuyện này, hắn làm sao nói ra miệng được!

“Đáp án rất dễ có, chỉ cần ngươi đến hỏi y, liền biết, sao không thử một chút đi?” Diệp Sâm nói.

“Ta không đi.” Hắn liều mạng lắc đầu.

Cứ giỡn hoài! Hắn có phải giống mấy nữ nhân ngu ngốc chạy đến trước mặt y hỏi: Ngươi làm hết những sự tình đó đối ta, làm ta tức muốn nôn ra máu, đều là bởi vì ngươi thích ta sao?

Cứ giỡn hoài! Đó không phải là tự đem dây thừng treo cổ mình sao?

Hắn vẫn còn muốn tìm con đường sống trên đời này!

Diệp Sâm thở dài nói: “Tùy ngươi, dù sao đây là chuyện của ngươi. Ta chỉ không hy vọng ngươi hối hận, đợi đến một ngày y thật sự có người khác, muốn hối hận, liền đã quá muộn.”

“Nếu y thực sự có bạn gái, ta đây liền cảm ơn trời đất”. Mộ Danh ác thanh ác cả giận, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh y cùng nữ nhân khác, trong tim, bất thình lình nhói đau.

Hắn nhất thời thay đổi sắc mặt, vội vàng rút một điếu thuốc, châm, thật sâu hút một ngụm, phun ra một ngụm khói, lúc này mới cảm thấy đỡ.

Không nên nghĩ nữa, chuyện của tên cáo già kia, sẽ chỉ làm hắn đau đầu thêm thôi!

Phòng tổng giám đốc tầng thứ mười bảy tòa nhà Mộ thị.

Đã gần hoàng hôn, là thời điểm tan tầm.

Ngoài cánh cửa đóng chặt, truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ.

“Mời vào”

Nghe được tiếng két mở cửa, Trương Thiến nhẹ nhàng đẩy cửa vào, đây là ly cà phê thứ chín hôm nay nàng đưa vào, không có đường, không kem, không thêm gì khác, chỉ thuần túy là cà phê đậm đặc.

Y cả ngày nay tâm sự nặng nề, uống cà phê càng nhiều, cũng càng thêm trầm mặc.

Bên trong phòng sáng sủa sạch sẽ, cửa sổ mở toang, một thân ảnh cao lớn anh tuấn đứng dưới ánh sáng chiều, không nhúc nhích mà đứng lặng trước cửa sổ.

Mộ Phong xuất thần nhìn chăm chú ra xa, kia thật là cảnh đẹp rực rỡ.

Bầu trời hoàng hôn luôn mang vẻ u buồn hơn bình minh, cũng làm lòng người càng thêm trầm lặng hơn.

Theo như lời đã nói, y luôn khắc chế tâm tư mình đến tận xương, không cho mình đi tìm hắn!

Tấc tấc tương tư tấc tấc bụi (*), tư vị này, đúng là làm người ăn không ngon, ngủ không yên.

(Nguyên văn 寸寸相思寸寸灰)

Nhưng lại nghĩ đến nước mắt hắn, ngày đó nhìn thấy giọt lệ trong suốt kia, đó là lệ trân quý còn hơn bảo vật của nam nhân, y làm sao có thể miễn cưỡng hắn!

Ngực truyền đến từng đợt đau đớn, đến tận xương, hắn rốt cuộc có biết hay không, y vì hắn mà đau đến như vậy!

“Tổng giám đốc, cà phê của ngươi” Trương Thiến đem cái ly để lên bàn, ôn nhu nói.

“Ngô” Thanh âm thản nhiên đáp lại, nghe có vẻ vô tâm.

Nam nhân trước mặt này nàng không thể nào hiểu được, không biết tại sao lại theo đuổi nàng, lại không có lý do gì đem nàng chia tay, nam nhân như vậy, tại sao nàng vẫn không thể buông tay được?

“Ngươi có thể về được rồi.” Ngữ điệu vẫn thản nhiên như cũ, mắt cũng không liếc nhìn nàng một cái.

“Tổng giám đốc, ngươi tối nay có rảnh không?” Hít sâu một hơi, nàng cố gắng nói câu cuối.

“Có việc gì sao?” Y rốt cuộc xoay người lại nhìn nàng, toàn thân y chìm trong ánh sáng chiều hạ trong nháy mắt làm nàng mê muội muốn hoa mắt.

“A…….. Tuần trước sinh nhật ta ngươi mời đã mời cơm, nên tối nay, ta muốn mời lại, xem như cảm ơn ngươi.”

“Chuyện này……….” Mộ Phong ảm đạm cười “Không cần để trong lòng”.

“Chính là…..” Trương Thiến cắn răng, cố lấy dũng khí nói: “Nếu ngươi chưa ăn tối, ta hy vọng có thể dùng bữa cùng ngươi.” Này là nàng đã gắng hết sức, liền mời y một cách trực tiếp.

Mộ Phong ngẩn ra, lập tức trầm mặc nhìn nàng thật lâu, nói: “Trương Thiến, ngươi là cô gái thông minh, cho nên ta nghĩ…. Ta không muốn nói trực tiếp, chắc ngươi cũng hiểu được.”

“Ta không hiểu, một chút cũng không hiểu.” Trương Thiến run giọng nói: “Chẳng lẽ ta một chút cơ hội cũng không có?”

Mộ Phong im lặng nhìn nàng, thần sắc trầm tĩnh có một tia u buồn, vẻ u buồn mê người.

“Ta lại thất bại, phải không?” Một nét cười chua xót hiện lên bên môi, nàng thấp giọng nói: ”Lúc đó tại sao ngươi lại theo đuổi ta?”

“Thực xin lỗi” Hắn hiện tại có thể nói, ngoài xin lỗi, vẫn là thực xin lỗi.

Chẳng lẽ muốn y nói, ta theo đuổi ngươi, chẳng qua là vì ngươi là nữ nhân mà em trai ta thích?

“Vì cái gì? Cho ta một lý do.” Nàng nhìn y nói.

Y xoay người, nhìn về phía chân trời đằng xa giữa những tầng mây trong ánh chiều, chậm rãi nói: “Ta đã có người trong lòng.”

“Nói cho ta biết nàng là ai?” Trương Thiến lui ra sau từng bước, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.

“Ta không thể nói cho ngươi biết là ai.” Nhìn ra ngoài cửa sổ, y si ngốc nói: “Nhưng là, ta có thể nói cho ngươi, hắn là người ta yêu nhất trên đời này, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta liền yêu hắn, mãi cho đến bây giờ, đều không thay đổi! Hơn nữa vĩnh viễn cùng sẽ không thay đổi.”

Trương Thiến không khỏi lui về sau, nam nhân trầm ổn như núi cư nhiên giờ lộ ra ánh mắt si mê như vậy, có thể thấy được tình cảm y đối với người kia như thế nào!

“Ta thật khờ, sớm biết rằng mình không có hy vọng, nhưng…….” Nàng che mặt, nói: “Vẫn muốn thử một lần nữa, sự thật vẫn vậy….. Ta thật khờ.” Nói đến đoạn sau, thanh âm nàng đã vài phần nức nở.

Mộ Phong xoay người, chăm chú nhìn nàng nửa ngày, rốt cuộc rút một tờ khăn giấy trên bàn chưa cho nàng, ôn nhu nói: “Thực xin lỗi.”

Trương Thiến đôi mắt đỏ hồng tiếp nhận, đột nhiên bước lên trước vài bước, đầu dựa vào ***g ngực rộng lớn rắn chắc của y, yên lặng khóc nức nở.

Nhìn bộ dáng bi thương của nàng, vốn muốn đẩy nàng ra Mộ Phong rốt cuộc vẫn không động, chỉ đứng yên thân mình, để nàng khóc cho thỏa.

Người trong lòng, đúng vậy, y sớm đã có người trong lòng.

Trái tim y, đã sớm toàn bộ trao cho nam hài mới tám tuổi năm đó, đệ đệ mình Mộ Danh.

Lần đầu tiên gặp mặt, phụ thân y tay kéo một đứa nhỏ gầy teo đi vào nhà.

“Tiểu Phong, đây là em trai ngươi, Mộ Danh.” Phụ thân hoan hỉ giới thiệu hắn nhận thức.

“Ta có em trai sao?” Năm ấy Mộ Phong mười tuổi đã là vẻ mặt người lớn “Không phải người bên ngoài có con rơi chứ, nếu để mẹ biết liền thảm”

“Đừng nói bậy, ta là nhận từ cô nhi viện về.” Phụ thân đem đứa nhóc kia đến nhẹ nhàng vuốt mặt hắn “Ngoan, gọi đi”

“Ca ca.” Hắn sợ hãi nhìn y nói, thanh âm non nớt của trẻ nhỏ thật đáng yêu, ánh mắt trẻ con kia, thật đúng là trong veo, không tỳ vết.

Y nhất thời thất thần.

“Ngoan” Y cúi người xuống “Ta mang ngươi ra ngoài chơi, được không?”

“Được.” Hắn dùng lực gật đầu, đem bàn tay nhỏ bé đưa cho y.

Y thân thủ cầm lấy, liền một trận như điện giật truyền từ đầu ngón tay đến khắp tứ chi, lúc này đang là đầu mùa đông khô ráo, y cùng hắn, lại bị điện giật!

Y chăm chăm nhìn gương mặt nhỏ nhắn lông mày thanh tú đôi mắt trong trẻo kia, cằm nhọn, khuôn mặt gầy, nửa ngày không thể nói gì……

Trong lòng, nữ tử còn đang khóc nức nở, Mộ Phong phục hồi tinh thần lại, thở dài một hơi.

Tử hồ ly, thối hồ ly! Tên kia lại lạm giao, đi chết đi!

Trên đường đi về nhà, Mộ Danh khuôn mặt lãnh ngạo tràn đầy tức giận, bất bình một cước đem vỏ lon trước mặt đá qua một bên bước vào trong phòng.

“Ba” một tiếng, hắn lấy ra một điếu thuốc, bật lửa, muốn châm thuốc, nhưng đánh lửa vài lần cũng không cháy, hắn không khỏi rủa thầm một tiếng, đem cái bật lửa hung hăng ném đi.

Cái bật lửa đáng thương nhất thời rơi xuống nát thành mảnh nhỏ.

May mắn nơi này là nhà trọ hạng xoàng, rất ít người lui tới.

Y thích ngươi!

Lời của Diệp Sâm vọng bên tai hắn, ngực liền như trúng độc đau nhói một chút. Thật là thúi lắm! Hắn hung hăng mắng một ngụm.

Y thích ta mới là lạ! Y thích ta sẽ không ở văn phòng ôm nữ nhân khác khanh khanh ta ta! Cái tên đại sắc lang đáng giận đến cực điểm! Quả liệt xấu xa đến cực điểm!

Nếu không nhận được điện thoại lão cha gọi hắn đến Mộ thị, hắn cũng sẽ không nhìn thấy bộ mặt thật của y. Tuy rằng đã sớm biết y không phải thứ gì tốt, nhưng không ngờ y lại xấu xa đến như vậy.

Không cho hắn làm cái này, lại không cho hắn làm cái kia, xem lại chính y, trái ấp phải ôm, nam nữ đều ăn, không có ngoại lệ!

Không, y không phải cáo già, căn bản là một đại dã lang đáng sợ! Ngay cả hắn cũng bị ăn sạch sẽ. Một đêm đó, hắn làm sao có thể quên! Hắn đỏ mặt lên, lửa giận càng thêm tăng vọt.

Hắn hận, hận chết y!

Mộ Danh gắt gao nắm chặt tay, nghiến răng ken két, tưởng tượng giờ phút này y như một con kiến nhỏ trong tay hắn, mà hắn…….. sẽ đem nó nghiền thành tro!

Chỉ là nghĩ như vậy vẫn không thể giảm bớt phẫn nộ! Hắn thập phần khẳng định, đời này, hắn cũng không thể sinh khí, không thể hận người nào khác như vậy!

Tuy rằng trước kia luôn thống hận y, nhưng bây giờ lại càng thêm tin tưởng chắc chắn như vậy!

Hắn đời này thống hận nhất chính là y!

Hắn buồn bực cào tóc, đột nhiên, đôi mắt chợt lóe hàn quang, một tia bén nhọn như dao xoẹt qua, cước bộ chuyển động, hắn xoay hướng ngược lại bước đi.

Tại hoa viên trung tâm.

Có tiếng động cơ ngoài gara, chỉ chốc lát sau, thân ảnh cao lớn của Mộ Phong liền xuất hiện ở cửa phòng khách.

Phòng khách rộng như vậy chỉ có một mình Mộ Bồi Quốc ngồi im lặng xem báo.

“Cha, Tiểu Danh hôm nay về ăn cơm sao?” Y hỏi, vừa nhận được điện thoại của phụ thân, y liền chạy như bay nhanh về nhà.

Hắn chủ động về nhà ăn cơm, có phải là hắn đã không hề trách y? Nghĩ đến rốt cuộc có thể nhìn thấy hắn, trong lòng liền hưng phấn.

“Đúng vậy, cho nên ta mới gọi ngươi trở về sớm một chút.” Mộ Bồi Quốc buông tờ báo, nói: “Nói đến cũng lạ, vốn hôm nay ta gọi hắn, bảo hắn đến Mộ thị, nhưng hắn không đến. Ngược lại lại đột nhiên gọi điện thoại cho ta nói về nhà ăn cơm, hơn nữa còn có một kinh hỉ cho chúng ta.”

“A? Cha, người gọi tiểu Danh đến Mộ thị làm gì?” Y hỏi.

“Còn không phải nghĩ muốn khuyên hắn đến Mộ thị làm việc, ngươi hôm nay cũng ở văn phòng, không thấy hắn đến sao?”

Mộ Phong lắc đầu.

“Lão gia, thiếu gia, bữa tối đã xong” Người làm ở nhà ăn nói.

“Tiểu Danh chắc cũng sắp đến rồi.” Mộ Bồi Quốc nhìn đồng hồ, nói.

Mộ Phong đi tới cửa, nhìn sắc trời đã tối, nội tâm vốn luôn bình tĩnh vững vàng của y, chưa bao giờ giống giờ phút này, nhảy nhót vui mừng đập đến lợi hại.

Đột nhiên, gara truyền ra tiếng động cơ, hắn đã đến! Y trong lòng vui vẻ.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, liền thấy thân ảnh tuyệt đẹp cao ráo quen thuộc xuất hiện, nhưng nụ cười trên môi y nhất thời cứng lại khi thấy nữ nhân tươi cười bên cạnh hắn.

Nữ nhân kia một thân đồ trắng sang trọng, da trắng nõn, mặt mày thanh tú, rất có anh khí, thân mật ôm cánh tay hắn, cùng hắn lạnh lùng cao ngạo thật là hợp nhau.

Hai người truyện trò vui vẻ hướng y đi tới. Như nhìn không thấy y, Mộ Danh kéo nữ tử kia, đi lướt qua y, vào phòng khách.

“Cha” Mộ Danh hướng Mộ Bồi Quốc chào hỏi.

“Tiểu Danh đã về”. Mộ Bồi Quốc cười nói, thấy hắn một bên cùng giai nhân thanh lệ bước vào, không khỏi hơi sửng sốt.

“Vị này chính là………..”

“Vị này là thư kí của ta Lý Tố Tố.” Mộ Danh giới thiệu.

“Chào Lý tiểu thư.” Mộ Bồi Quốc mỉm cười chào hỏi, ánh mắt trộm hướng Mộ Phong vẫn đang đứng bất động cạnh cửa.

“Bá phụ hảo” Lý Tố Tố tự nhiên cười nói.

Mộ Phong vẻ mặt ủ dột, đi tới, yên lặng nhìn bọn họ, không nói được lời nào. Mộ Danh lại như trong mắt căn bản không nhìn thấy người này, không hề giới thiệu Lý Tố Tố với y.

“Đến đến, đói bụng rồi, ngồi xuống ăn cơm.” Mộ Bồi Quốc hô.

Người một nhà cùng ngồi quanh, người làm bắt đầu gắp đồ ăn. Mộ Danh ngồi kế Lý Tố Tố, bên trái là Mộ Bồi Quốc, đối diện chính là Mộ Phong.

“Trước khi ăn, ta muốn tuyên bố tin vui với mọi người, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hôm nay ta về ăn cơm” Mộ Danh mở miệng nói.

“Hả? Là tin vui gì?” Mộ Bồi Quốc hỏi.

Mộ Danh mỉm cười kéo tay Lý Tố Tố, đem nhẫn kim cương trên tay nàng và mình cho mọi người xem. “Ta đã cùng Lý Tố Tố đính hôn, giờ nàng chính là hôn thê của ta.”

“Keng” một tiếng, mọi người giật mình, dao nĩa Mộ Phong trên tay rơi xuống mặt đất phát ra tiếng kêu vang dội. Người hầu một bên vội vàng tiến đến nhặt, thay một bộ khác.

Quả nhiên, hắn quả nhiên làm như vậy! Sự tình này quả nhiên đã đến!

Mộ Phong thật sâu hít một hơi, chậm rãi ngưng ánh mắt, hai tay run nhè nhẹ.

“Sao lại đột nhiên như vậy, chuyện lúc nào?” Mộ Bồi Quốc không khỏi ngạc nhiên nói.

“Mới hôm nay.” Mộ Danh cười nói, hắn tin chắc rằng hôm nay chính là ngày hắn phải giả cười nhiều nhất. Không biết vì sao, hắn chính là chột dạ không dám nhìn ánh mắt phía đối diện, lại càng không dám nhìn nét mặt y.

“Vì sao…..” Mộ Bồi Quốc không khỏi hơi giận “Có phải là quá đột ngột không?”

“Sao lại như vậy, bá phụ.” Lý Tố Tố đột nhiên mở miệng nói, người tự nhiên tựa vào người Mộ Danh, mỉm cười nói: “Ta cùng Mộ Danh kì thật đã ở chung một khoảng thời gian rất lâu. Hai năm trước ta vào công ty làm, liền yêu hắn, ta tin tưởng Mộ Danh cũng yêu ta từ lâu, chẳng qua gần đây mới thổ lộ. Cho nên, tình cảm của chúng ta, là phi thường chân thành, thỉnh bá phụ tin tưởng.”

Đôi mắt nàng rất có anh khí lóe lên vẻ thẳng thắn mãnh liệt, làm Mộ Bồi Quốc suy nghĩ, nếu thật sự hắn có người vợ như thế này, cũng không phải không tốt. Nhưng là Mộ Phong….

Ông nhìn thoáng qua Mộ Phong, không khỏi bị vẻ mặt khó coi tới đỉnh điểm làm hoảng sợ.

“Đúng vậy, ta cũng muốn ổn định, thành gia lập nghiệp, cho nên chưa báo người đồng ý, đã trước tiên đính hôn, cha, người sẽ không trách ta chứ?” Mộ Danh cũng ôm lấy bả vai nàng, nói.

“Sao lại vậy chứ! Chỉ cần là ngươi lựa chọn, cha đây liền đồng ý.” Mộ Bồi Quốc nói.

Rốt cuộc không tưởng được, hắn lại làm y tan nát cõi lòng như vậy!

Mộ Phong chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật thình thịch, mạnh đứng dậy khỏi ghế, không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi đến trước mặt Mộ Danh, lạnh lùng nói “Đi theo ta”. Liền một tay kéo hắn hướng đến thư phòng.

“Bá phụ, bọn họ sao vậy?” Nhìn Mộ Danh như bị một trận gió cuốn đi, Lý Tố Tố không khỏi ngạc nhiên hỏi Mộ Bồi Quốc.

“Không có việc gì.” Mộ Bồi Quốc sắc mặt có điểm mất tự nhiên. “Ca ca hắn bởi vì vài ngày không gặp, cho nên có chuyện trọng yếu muốn nói cùng hắn.”

“Phải không?” Lý Tố Tố bán tín bán nghi nói.

“Binh” một tiếng, cửa thư phòng bị người dùng sức đóng sầm lại, thanh âm cực lớn làm Lý Tố Tố cùng Mộ Bồi Quốc hoảng sợ.

Nàng cảm thấy, đôi huynh đệ này thật kì quái! Nhìn cửa phòng đóng chặt, Lý Tố Tố trong lòng âm thầm kết luận.
Bình Luận (0)
Comment