Liệp Ái (Săn Tình)

Chương 8

~ Lại có H nhé~

Lại nữa! Y lại tức giận, lại giống như sài lang mà trừng mắt hắn! Như muốn đem hắn cắn nuốt!

“Nói cho ta biết chuyện này giả đúng không.” Mộ Phong khóa cửa phòng lại, một tay đem hắn ghì chặt trên tường, làm hắn không thể trốn được, từng chữ cắn răng nói.

“Ta sao lại lấy hôn nhân của mình ra đùa.” Mộ Danh lãnh đạm nói, nhìn thẳng hai mắt đang nổi giận của y.

“Ta đã cảnh cáo ngươi, không được có bạn gái! Nếu không, ta liền thấy một người cướp một người! Ngươi không tin?” Đôi mắt lạnh lùng của hắn giờ phút này lại làm y đau lòng.

“Ngươi hỗn trướng” Lửa giận dâng lên trong ngực, Mộ Danh một phen nắm áo Mộ Phong nói: “Lần này ngươi muốn cướp cũng không được, ta đã đính hôn cùng nàng! Ngươi nếu dám cướp, ta sẽ giết ngươi.”

“Ngươi cùng nàng lên giường sao?” Mộ Phong đột nhiên hỏi.

Mộ Danh ngẩn ra, nói: “Không liên quan đến ngươi”.

Mộ Phong mạnh ôm lấy hắn, ngăn chặn miệng hắn, thật lâu thật lâu sau, hôn hắn đến hít thở không thông, mới buông ra.

“Ngươi……” Hắn thở hồng hộc, không thể nói hết câu, chỉ có thể oán hận nhìn y. Tên cáo già này luôn đánh lén hắn như vậy!

Nguyên tưởng rằng đem vị hôn thê đến có thể tránh được hồ trảo của y, nhưng không nghĩ tới, vẫn bị y tung ma chưởng. Sau này, hắn nhất định mỗi ngày ngâm mình ở chỗ tập thể hình, hắn không tin, không thể đánh lại y!

“Nàng có tốt với ngươi như ta không? Nàng có biết nơi mẫn cảm của ngươi là đâu không?” Mộ Phong khéo léo liếm vành tai hắn, lại chuyển tới cảnh bộ (cổ), lẩm bẩm nói: “Nàng có thể làm cho ngươi thỏa mãn như ta sao?”

Nụ hôn nóng bỏng như lửa kia, từ cổ tràn tới trong ngực, theo âu yếu của y, ngực hắn không khỏi đau xót.

Cảm giác sâu sắc như vậy, trước nay chưa từng có, khoái cảm hỗn tạp, kích thích cùng đau đớn không thể nói rõ cảm giác, thân thể hắn không khỏi run nhẹ đứng lên, lý trí lại bắt đầu mơ hồ lẫn lộn.

Đột nhiên, hắn liền cảm thấy lạnh, hắn cả kinh, tỉnh lại, nguyên lai y không biết từ khi nào đã giải khai quần áo hắn, cởi ra áo sơ mi, mở khóa kéo, đưa ngón tay thon dài đến nơi riêng tư của hắn không ngừng vuốt ve.

Ngón tay ấm áp xúc cảm mạnh mẽ như lửa thiêu cháy hắn, hắn mạnh đẩy tay y ra, thở hào hển, lấy hai tay run rẩy kéo khóa lại. Người nhà còn ngay bên ngoài, hắn lại thiếu chút nữa cùng y làm trong này! Thân thể hắn so với tâm càng khó có thể chống cự y, nhận ra điều này làm hắn khó chịu rên rỉ một tiếng.

“Tiểu Danh, ngươi là của ta, thân thể ngươi cũng muốn ta, không phải sao?” Mộ Phong đem mở cánh tay hắn ra, nhìn thấy dục vọng cương lớn của hắn, cảm giác dục vọng của mình cũng đang bành trướng kinh người đứng lên.

Thanh âm y trầm thấp khàn khàn, như một mũi tên đâm thẳng vào đáy lòng hắn, bị người kia nhìn thấu cảm giác như vậy làm hắn hoảng hốt, hắn lớn tiếng phản kháng nói: “Đó là ngươi bắt buộc ta”.

Mộ Phong tiến lên trước cúi người ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn lẩm bẩm “Sao lại lừa dối chính mình! Ngươi rõ ràng khát vọng ta, một đêm kia, chúng ta không phải rất khoái nhạc sao?”

“Một chút cũng không khoái hoạt”.

Ôm hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, cảm giác mái tóc đen mềm mại của hắn, cảm giác thật ngọt ngào hạnh phúc, nhưng mà, y lại nghe thấy hắn tuyên bố tàn nhẫn “Mặc kệ ngươi lại bắt buộc ta như thế nào, ta cũng không phải đồng tính luyến ái, ta không thể ở cùng nam nhân, ta cần một gia đình bình thường, một thê tử bình thường.”

Thanh âm lạnh như băng, ngữ điệu quyết liệt lập tức phủ lạnh toàn thân y, Mộ Phong cả người đều cứng lại, toàn thân run run, cơ hồ mất hết khí lực để đứng thẳng.

“Ngươi thật sự nghĩ như vậy? Phải không?” Thật lâu thật lâu sau, y như trước nói vào tai hắn, chậm rãi nói, thanh âm ngưng trọng từ tốn như giọng của người già đến tám mươi tuổi.

Mộ Danh cũng bình tĩnh lại, cảm giác được y ôm chặt trong lòng ngực như vậy……. Thật sự là, khó có thể hình dung. Vừa chua xót, lại ngọt ngào, không chỉ đau đớn, mà còn buồn thương.

Vào lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy được, thư phòng lớn như vậy, lại có tiếng, bùm bùm bùm…..

Rốt cuộc là tiếng tim ai đập, của y? Hay của hắn?

Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng thở dài vô cùng bi thương, hắn cảm giác toàn thân chấn động một chút, tiếp theo, chính mình chậm rãi được buông ra.

“Rốt cuộc vẫn đến ngày như hôm nay” Y thở dài nói.

Mộ Danh hơi ngửa đầu kinh ngạc nhìn y, rõ ràng bị thương tổn là hắn, vì sao, lúc này giống như lại là y?

Gương mặt anh tuấn cương nghị như điêu khắc với đường cong gợi cảm tái nhợt, tiều tụy, giống như đã bị đả kích lớn lao.

Đôi mắt xưa nay vốn thâm trầm sâu thẳm, ẩn ẩn một tầng nước mỏng trong suốt, giống như giọt sương sớm ngưng tụ trên đám hoa ngưng tụ, không chờ hắn thấy rõ liền giây lát biến mất.

Khẳng định là mắt mình nhìn lầm, nam nhân như y, làm sao có thể vì mấy câu nói đó mà rơi nước mắt.

“Được, ta cho ngươi đi, cho ngươi đi xây dựng một gia đình bình thường, cưới một thê tử bình thường, sau đó, các ngươi còn có thể có một tiểu bảo bảo phi thường đáng yêu”.

Từng chữ như dao, khi y nói ra, cũng đồng thời như cắt vào lòng y từng chút!

Không chớp mắt nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ kia, đôi mắt thanh trừng lạnh như băng kia, từ lúc mười tuổi lần đầu gặp mặt y liền yêu người kia, y chậm rãi nói: “Ta đáp ứng, từ nay về sau không bao giờ……….. xuất hiện trước mắt ngươi.”

“Ngươi……..” Mộ Danh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Không nghĩ tới sự tình lại thuận lợi như vậy, y vậy mà thật sự đáp ứng buông tha hắn, một chút cũng không khó khăn gì.

“Mau cút” Nhìn hắn vẫn đứng yên bất động, Mộ Phong liền hét lên giận dữ, trên gương mặt anh tuấn trầm ổn đều biến dạng, sắc mặt xanh mét như muốn bùng nổ dông tố cuồng bạo.

So với đêm lần trước hắn chứng kiến, còn muốn tàn bạo hơn một nghìn lần!

Mộ Danh hoảng sợ, xoay người liền chạy, đi như trốn ra khỏi thư phòng.

“Mộ Danh, ngươi làm sao vậy?” Lý Tố Tố không biết sao thấy Mộ Danh sắc mặt tái nhợt từ thư phòng chạy ra, không khỏi ngạc nhiên hỏi.

“Chúng ta đi” Kéo tay nàng, hắn vội vàng bước ra ngoài.

“Uy……. Ngươi rốt cuộc làm sao vậy……” Bị hắn kéo đi, thanh âm thanh thúy kia lập tức biến mất ngoài cửa, phảng phất trong gió.

Không qua bao lâu, thư phòng vang lên một trận đổ vỡ kinh thiên động địa, có tiếng đạp đổ bàn học xuống đất, lại có tiếng đồ vật này nọ rơi xuống đất.

“Lão gia, đại thiếu gia làm sao vậy…..” Người hầu trong lòng run sợ nghe từng tiếng động truyền ra, không dám tưởng tượng đó là đại thiếu gia luôn bình tĩnh như núi Thái Sơn.

“Kệ y đi, trong lòng y đang khổ sở.” Mộ Bồi Quốc vẻ mặt u sầu, lắc đầu.

Thật lâu thật lâu sau, thanh âm kia mới dần yên lặng.

Một mảnh bừa bộn trong thư phòng, dưới đất là toán loạn giấy, sách, đồ đạc, tất cả đều bị đạp bừa trên mặt đất, vô cùng thê thảm. Mộ Phong suy sụp ngồi trong góc tường, trong ngực không ngừng phập phồng kịch liệt.

Chôn đầu thật sâu vào đầu gối, y chỉ cảm thấy trái tim cũng sắp vỡ ra rồi, đau đến khôn kể.

Rốt cuộc muốn ta làm gì, ngươi mới nguyện ý là của ta? Chẳng lẽ, ngươi thật sự khinh thường tình yêu của ta như vậy, khinh thường suy nghĩ của ta?

Chẳng lẽ ngươi liền như vậy hận ta, chán ghét ta, không muốn cùng ta sao?

Tay phải gắt gao nắm chặt, tới mức làm vỡ nát ly rượu. Mảnh thủy tinh sắc bén thật sâu đâm vào lòng bàn tay làm máu tràn ra nhất thời như nước mắt. Một giọt, rơi xuống đất.

Hắn nhắm mắt lại, không chút để ý tới bàn tay đầy đầy miệng vết thương, tùy ý để cho đau đớn xé rách tâm can mình.

“Boss, ngươi không sao chứ?” Lý Tố Tố nhìn qua người đang ngồi lạnh lùng trầm mặc

trước tay lái, sắc mặt tái nhợt, lo lắng hỏi han.

Mộ Danh lắc đầu, tay nhanh cầm tay lái.

“Chúng ta lừa gạt cha ngươi như vậy, tựa hồ không tốt lắm”. Lý Tố Tố áy náy nói, nghĩ đến vẻ mặt Mộ Bồi Quốc hòa ái dễ gần, trong lòng co chút lo sợ bất an.

“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì mà ngươi phải làm vậy?” Nàng hỏi.

“Ngươi đừng quản” Mộ Danh lạnh lùng nói.

“Nhẫn này….. Trả lại cho ngươi”. Lý Tố Tố đưa tay cởi nhẫn ra nói.

“Tặng cho ngươi! Cám ơn ngươi giúp ta diễn vừa rồi” Mộ Danh thản nhiên nói.

“Chính là, cái này nhìn thật quý, ngươi nên giữ đi, sau này có thể tặng bạn gái”

“Không cần, sẽ không có bạn gái gì đâu…….” Hắn nhẹ nhàng thở dài.

Cùng y phát sinh quan hệ như vậy, hết thảy đều thay đổi, hắn làm sao còn như trước có thể, chơi bời hoa lá, làm như hết thảy chưa có gì phát sinh?

“Cái gì?” Lý Tố Tố ngạc nhiên không hiểu nói.

“Nhà ngươi ở đâu? Ta trước đưa ngươi về” Mộ Danh nói.

Màn đêm bao phủ xuống ngã tư đường, đúng là tối tăm u buồn.

Bên trong biệt thự Mộ gia.

Đã là đêm khuya, nhưng biệt thự vẫn đèn đuốc sáng trưng.

“Ta sẽ về New Zealand” Mộ Phong ngồi trên sô pha, vết thương trên tay phải đã được băng bó, khuôn mặt anh tuấn cương nghị khắc thật sâu vẻ mệt mỏi.

“Ngươi thật sự muốn đi?” Mộ Bồi Quốc đau lòng nhìn đứa con đang mệt mỏi không chịu nổi trước mặt.

“Đúng vậy” Nếu còn ở lại, y nhất định phát điên lên!

“Vậy Mộ thị tính làm sao?”

“Thực xin lỗi, cha” Mộ Phong áy náy nhìn phụ thân mình, chậm rãi nói: “Ngươi biết ta cũng không thích làm kinh tế, thám hiểm địa lý mới là yêu thích của ta. Nếu năm đó không phải người đáp ứng ta cùng hắn cùng một chỗ, ta tuyệt đối không chọn quản trị kinh doanh. Nhưng hiện tại……..” Mộ Phong suy sụp tựa vào sô pha rộng rãi “Hắn đã cùng người khác đính hôn, ta ở lại, còn ý nghĩa gì?”

Mộ Bồi Quốc thở dài, nói: “Vừa rồi các ngươi nói chuyện gì? Có phải ngươi muốn đem hắn buộc chặt lại?”

“Có lẽ vậy…..” Mộ Phong thở dài thật sâu nói, mệt mỏi xoa tóc một chút, trong ánh mắt xẹt qua tia đau đớn “Hắn nói hắn cần một gia đình bình thường, cần một thê tử bình thường….. Hết thảy những thứ đó, ta đều không thể cho hắn”.

“Thật sao? Hắn thật sự nói như vậy?”

“Hết thảy đều đã xong, cha.” Mộ Phong nhắm mắt lại. Là, tình yêu của y, đã đến lúc kết thúc. Y phải đi con đường của y, từ nay về sau, không hề liên hệ gì tới hắn nữa?

“Ngươi thật sự cam tâm sao?” Mộ Bồi Quốc thở dài nói.

“Không cam lòng thì có thể làm gì? Có thể làm gì đây?” Mộ Phong mệt mỏi mở to mắt “Kì thật ta cũng biết không thể cùng hắn ở một chỗ, nhưng vẫn luôn hy vọng, đến hôm nay nhìn thấy hắn mang nữ tử kia về, ta liền biết, giấc mộng, đã chính thức tan biến”.

Y tựa đầu vào sô pha, đầu đau kịch liệt nói “Nữ tử kia rất không tệ, cùng hắn thực xứng đôi. Hơn nữa, ta chưa từng gặp qua hắn cười ôn nhu như vậy với ai. Từ lúc ta trở về, hắn vẫn chưa hề cười với ta, chưa từng”.

“Tiểu Phong……. “Mộ Bồi Quốc không đành lòng kêu lên.

“Hắn hận ta, cha à” Hai tay y hơi phát run, đêm hôm đó, hắn rưng rưng đôi mắt oán hận thật sâu khắc vào lòng y, luôn luôn nhắc nhở y, hắn thống hận mình biết bao nhiêu “Hắn thật sự hận ta”.

“Các ngươi tại sao lại ra cái dạng này?” Mộ Bồi Quốc thở dài.

“Ta thực sự cảm kích người, cha à” Mộ Phong nhìn ông, lộ ra một nụ cười chua xót.

“Cũng không phải tất cả người cha, có thể hiểu được như ngươi. Ta biết ta có thể đối hắn, luôn là yêu, trừ bỏ yêu, vẫn là yêu. Chính là trong cuộc sống này muốn thành công, chỉ có yêu là không đủ.”

Mộ Phong ngồi dậy, đưa tay thật sâu sáp vào tóc.

“Rất không đủ……” Tiếng thở dài thật sâu quanh quẩn khắp căn phòng trống trải, giống như khóc, giống như than.

Đã xong thật sao? Hẳn là…… Đều đã xong đi!

Suốt ba ngày không nhìn thấy y, cũng không nghe được tin gì có liên quan đến hắn, hẳn là hắn phải thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không biết vì sao, ngực lại giống như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, nặng đến cơ hồ không thở nổi. Ngoài miệng ngậm điếu thuốc, hắn lấy tủ lạnh ra chai bia, ngồi trước tấm cửa sổ thủy tinh, lẳng lặng nhìn ra màn đêm bên ngoài.

Lớp cửa sổ thủy tinh dưới bóng đêm chiếu lên bóng dáng chính mình, một nam tử tóc dài ngang vai, mặc áo ngủ, khuôn mặt thon dài, mặc dù hắn biết rõ đường nét gương mặt mình, nhưng khi nhìn vào cửa sổ kính cũng thật nghi hoặc khi nhìn thấy, cứ như đang tự hỏi: “Đây chính là ngươi sao?”

Người này, khuôn mặt thon dài giống hắn, thật sự chính là hắn sao?

Loại cảm giác này thực đáng sợ, giống như trong cơ thể lại có thêm một linh hồn khác, dần dần, đuổi đi linh hồn cũ làm hắn trở nên không nhận ra chính mình.

Mình thật sự đã thay đổi sao?

Nếu không thay đổi, tại sao trước kia đối với tình nhân một chút cũng không có cảm giác? Cho dù trên giường cũng không hề có cảm xúc; Nếu không thay đổi, vì sao hiện tại nhớ đến tên cáo già kia, đã không phải thống hận như trước kia, mà là cảm xúc chua xót lẫn lộn không nói rõ được; nếu không thay đổi, hắn tại sao đột nhiên cảm thấy mình trở nên xa lạ đến đáng sợ như thế?

Tay trái cầm điếu thuốc, tay phải cầm bia uống một ngụm, trái tim chất chứa bao nhiêu phiền muộn, làm thế nào, cũng mở không ra.

“Đinh…..” Tiếng chuông cửa không ngừng reo đem hắn bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ miên man. Liếc mắt đến đồng hồ treo tường, mới rạng sáng.

Tên điên nào đây! Hắn rủa thầm một tiếng, không tình nguyện nhảy xuống cửa sổ, ra mở cửa.

“Ngươi có biết…….” Thanh âm tức giận nhìn thấy người kia lập tức biến thành ngạc nhiên hạ giọng “Hiện tại là mấy giờ…..”.

Khó trách hắn ngạc nhiên, vì bộ dáng Mộ Phong như vậy, thật sự hắn chưa bao giờ gặp qua.

Y luôn luôn đoan chính sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ, chưa bao giờ giống lúc này, như một tên nghệ sĩ bị bỏ rơi lang thang suy sút, tóc tai hỗn độn, ngũ quan tiều tụy, âu phục hàng hiệu nhăn nhúm, cà vạt lệch qua một bên, áo sơ mi rộng mở ẩn ẩn lộ lộ ra bộ ngực trần trụi. Cả người toàn là mùi rượu, tay trái còn cầm một chai bia.

Rõ ràng một bộ dáng tửu quỷ nghèo túng, làm sao còn nửa điểm bóng dáng Mộ Phong.

Y nhìn thẳng vào hắn, bên dưới mái tóc toán loạn, cặp mắt toát ra vẻ mờ mịt, đã không còn nét trầm tĩnh như xưa, thật càng chất chứa mê mang cùng choáng ngợp không biết làm sao.

“Ngươi……..” Mộ Danh lẩm bẩm, thế mới biết, nguyên lai ba ngày không thấy, nhìn thấy y, tim lại đập đến không nghe lời, hắn cả kinh không biết làm thế nào cho phải.

Mộ Phong lảo đảo đẩy hắn, bước đi loạng choạng thẳng vào bên trong, thẳng ngã vào trên sô pha trong phòng khách.

“Uy, ngươi làm sao vậy?” Mộ Danh hoảng sợ, vội vàng đóng cửa, đi đến trước sô pha, ngồi xổm xuống đẩy y.

“Ân…….” Mộ Phong trở mình một cái, mặt hướng lên, phát ra một tiếng nỉ non mơ hồ, như trước vẫn nằm bất động.

“Thật là, uống say đến như vậy.” Mộ Danh không thể khác đứng dậy, đến phòng tắm, đem khăn mặt tẩm nước ấm. Sau đó nhẹ nhàng đem lau hai má y.

Thật coi thường! Hắn một bên chà lau một bên mắng chính mình. Y đã làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, hắn hẳn nên một cước đem y đá ra ngoài cửa, mặc y tự sinh tự diệt, chứ không phải giống như tình nhân, săn sóc y đang say rượu khổ sở như thế này.

Nhưng là nhìn thấy bộ dáng y tiều tụy như vậy, hắn sao có thể nhẫn tâm làm vậy? Tuy rằng y từng cướp bạn gái hắn, lại cường bạo hắn, nhưng là, trừ những cái này, y vẫn miễn cưỡng có thể coi là rất chiếu cố hắn.

Nhất là trước kia khi đến trường, mỗi khi hắn cẩu thả quên mang cơm, y luôn đem hộp cơm chính mình đưa hắn, mỗi lần hắn thi tệ hại, y cũng kèm hắn học thêm suốt đêm, chỉ để hắn thi qua được.

Nghĩ như vậy, Mộ Danh rủa thầm, quên đi, quân tử báo thù mười năm không muộn, hôm nay coi như hắn làm việc thiện.

Dù sao hắn lâu rồi cũng không làm việc thiện gì! Làm người tốt cho trot, nhìn bộ dáng y nhắm mắt ngủ say, hắn lại đứng dậy lấy tấm thảm lông, đắp trên người y.

Khuôn mặt bình thường luôn kiên nghị giờ đây hai má vì say rượu mà có chút phiếm hồng, tóc tai hỗn độn lại làm y thêm vài tia trẻ con, cũng lại có một mị lực khác lạ, bình tĩnh nhìn y, hắn càng không thể không thừa nhận, bộ dạng y xem thật là tuyệt.

Thời quốc trung bên người hắn cũng có không ít cô gái vây quanh, nhưng cơ hồ một nửa đều bỏ qua hắn, mà yêu thích Mộ Phong. Y khi đó được mệnh danh là “vật cách điện”, vì đối nữ sinh đều miễn dịch, ngay cả hoa hậu giảng đường Bồi Anh Hồng ước hẹn, cũng đều bị một câu “không hứng thú” của y mà cự tuyệt, việc này làm trong trường náo nhiệt cả một thời.

Nói y là đồng tính luyến ái, thật không đúng, y rõ ràng là cướp bạn gái hắn vui đến bất diệc nhạc hồ, chẳng lẽ lại là song tính luyến? Thật là cái tên tư tưởng biến thái!

Trong lòng hắn lại rủa thầm một câu, rốt cuộc đứng dậy định đi.

Đột nhiên, tay bị người mạnh bắt lấy, không chờ hắn phản ứng lại, liền bị một cỗ mạnh mẽ kéo, hắn liền ngã vào trên người y.

Y tỉnh! Ánh mắt mê man trẻ con ban đầu đã khôi phục thần thái thâm trầm như thường lệ, không chớp cũng không thay đổi nhìn theo hắn.

Tư thế như vậy thật quá mờ ám! Hắn cả người ghé trên người y, hai chân y thon dài đặt hai bên hắn, hắn giãy dụa muốn đứng lên.

“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ngoan” Y ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, một mùi rượu nồng nặc bay thẳng đến bên.

Y say thật, hắn hỗn loạn nghĩ.

“Cầu ngươi đừng rời khỏi ta, cầu ngươi, vĩnh viễn ở bên ta”. Mộ Phong thấp giọng nói.

“Ngươi đang nói cái gì?” Hắn nhất thời ngạc nhiên, chỉ biết bắt buộc hắn, cái người tên Mộ Phong cướp bạn gái hắn, cư nhiên nói ra từ “Cầu” với hắn, nhưng nhìn biểu tình khẩn thiết của y, lại không thấy giống giả vờ, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người.

“Ngươi không muốn trở thành người của ta đến vậy sao? Chúng ta hai người ở cùng nhau, chẳng lẽ không được sao?” Mộ Phong thân thủ nhẹ chạm vào gương mặt hắn, cùng mái tóc dài tới vai kia, thật sâu nhìn hắn nói.

“Ngươi say…..” Y nhất định say rồi, say đến mức không biết mình đang nói gì.

“Ta say…..” Mộ Phong thở dài nói “Nếu thật sự có thể không tỉnh lại, thì tốt rồi……”

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Hắn hỏi. Vì sao nhìn y phiền não, ưu sầu như vậy, làm ngực hắn đột nhiên không biết sao lại một trận rung động.

“Cho ta một lần cuối cùng đi.” Y lấy ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của hắn, chậm rãi di động. Ánh mắt nóng bỏng không chút nào che dấu nỗi khao khát.

“Ngươi không phải đáp ứng sau này không bao giờ….. chạm vào ta nữa….” Hắn muốn tránh khỏi sự động chạm của y, toàn thân lại không chút khí lực.

Y lấy ngón tay đè lại bờ môi hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, ngăn hắn lên tiếng.

“Đây là một lần cuối cùng. Trước đi ta rời đi, liền cho ta một lần cuối cùng này, ta cam đoan, sau này không bao giờ…. đến dây dưa người….. không bao giờ…. xuất hiện trước mặt ngươi nữa.” Nhìn vào đôi mắt trong veo như nước của hắn, y chậm rãi nói.

“Chỉ một lần cuối cùng này, ngươi đem chính mình cho ta! Một lần là đủ”

Ngữ khí trầm thấp đầy mị lực vang vọng bên tai hắn, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, lóe lên thần thái chờ mong sáng bừng, làm linh hồn hắn, nhất thời bị khóa chặt lại.

Được hắn ngầm đồng ý, đôi mắt Mộ Phong nhất thời bộc phát ra tia vô cùng mãnh liệt, một tay mạnh ôm lấy hắn, ngậm vào đôi môi.

Y thực sự uống quá nhiều! Mộ Danh hỗn loạn nghĩ, khoang miệng ướt át không ngừng truyền đến nước bọt mang mùi rượu mãnh liệt của y, mạnh mẽ, nóng bỏng, đầu lưỡi càn quét như một ngọn đuốc, đem hắn cả người nóng hừng hực như thiêu đốt.

Mộ Phong hai tay liền xả hạ dây lưng áo ngủ hắn, áo ngủ vốn rộng thùng thình chậm rãi rơi xuống mặt đất. Đồng thời xoay người một cái, đem Mộ Danh đặt dưới thân.

Y lập tức cởi y phục toàn thân, cùng hắn lõa trình. Da thịt mang cảm giác nóng bỏng như lửa, màu đồng khỏe mạnh của y cùng hắn trắng bạch hình thành sự tương phản rõ rệt, kích thích toàn thân hắn khát vọng mà ẩn ẩn đau.

Nụ hôn y mềm nhẹ tựa lông chim, lại mãnh liệt như lửa, trên thân hắn dao dộng, sờ mọi chỗ, bao nhiêu điểm, đều bị y sờ mà hình thành lửa cháy lan ra khắp người.

“Ân…..” Mộ Danh khó khăn thở hào hển, đau đớn nhăn lại hai hàng lông mày, thật sự là một loại ngọt ngào mà tra tấn!

Hắn không biết thân thể mình lại mẫn cảm như vậy. Khi y chạm đến ***g ngực, giống như khiêu khích mà liếm lên nhũ tiêm nho nhỏ kia, hắn lại toàn thân run rẩy, khi y chuyển miệng lưỡi xuống dưới cái bụng bằng phẳng, loại điện giật như sét đánh, cơ hồ làm hắn tan thành một bãi xuân thủy.

Hoàn toàn hoàn toàn, chìm đắm trong âu yếm của y. Y không ngừng dời môi xuống, xuống chút nữa, bỗng mạnh mẽ, toàn thân hắn đột nhiên căng thẳng, không thể tin được y đang hôn môi dục vọng của hắn!

Tuy rằng hắn cũng không phải không có kinh nghiệm, cùng bạn gái trên giường cũng từng thử qua loại làm tình này, nhưng không có lần nào, có thể so sánh với lửa triều dâng như cùng y hiện tại!

“Không”. Hắn yếu ớt nói. Mà Mộ Phong không nói gì bắt đầu đẩy nhanh tốc độ mút vào, đưa cả dục vọng của hắn hoàn toàn vào miệng mình, tựa như đang nhấm nháp món điểm tâm ngọt ngào nào, khẽ liếm, lại cắn….

“A……” Không chịu nổi tra tấn như vậy, cùng hướng phía trước mà đưa đẩy dục vọng, hắn ưỡn người tựa đầu ra sau, trong miệng y, phóng ra **!

Đợi hắn thở dốc xong, Mộ Phong lấy đệm dựa trên sô pha, lót dưới thắt lưng hắn, mạnh nâng hai chân thon dài của hắn gác trên vai mình, hôn nhẹ bên trong đùi, thấp giọng nói: ”Nhẫn nại một chút, ta muốn đi vào”. Dứt lời liền động thân đem dục vọng cực đại thật sâu đâm vào hậu đình hắn.

“Ách……” Đã bị xâm lấn mãnh liệt như thế, Mộ Danh đem tay nắm chặt sô pha, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

“Ngoan, lập tức tốt ngay”. Không đành lòng nhìn vẻ mặt hắn thống khổ như thế, Mộ Phong không ngừng lấy tay âu yếm thứ đang phấn khởi của hắn, cũng bắt đầu triển khai luật động.

Cảm giác khó chịu lúc đầu qua đi, thay thế bằng một cảm giác nói không nên lời, đau đớn, khoái cảm, phóng đãng, kích thích…… Đủ loại cảm giác hỗn độn, giống như triều dâng, không ngừng dâng lên, dừng lại, hắn chìm trong bể dục thoải mái lạ thường, thiên toàn địa chuyển, sớm không biết ý thức bay về phương nào.

Cho đến khi nghe được bên tai một tiếng hừ nhẹ, trong cơ thể truyền đến cảm giác cực nóng, mới biết y phóng ra dục vọng bên trong mình, cơ hồ lúc đó, hắn cũng toàn thân run rẩy thỏa mãn mà bắn ra.

Quá mức đáng sợ! Quá mức kinh người! Làm tình như vậy!

Trái tim hắn kinh hoàng, nhìn chằm chằm nam nhân đang trước mặt này.

Vẫn là gương mặt quen thuộc kia, đường cong anh tuấn mê người đến cả hắn đều muốn nghiến răng nghiến lợi, khí chất thành thục trầm ổn, nhưng là, nội tâm thì……

Hắn lúc này mới phát hiện mình hoàn toàn không hiểu y, tuyệt không hiểu được y!

Một giọt mồ hôi lướt qua má Mộ Phong, tích lại trên ngực y. Trên trán hắn thấm đẫm một tầng mồ hôi, hai mắt thâm trầm chớp động dị thường, gắt gao nhìn chăm chú vào y.

Tim hắn phập phồng kịch liệt mà đập cuồng loạn trong ngực.

Đập mãnh liệt như vậy, chính là vì y sao?

Mộ Danh chăm chú nhìn y, không thể dời đi tầm mắt mình.

Đột nhiên, hắn phát hiện mình bị lật người lại, sau mông liền truyền đến dục vọng nóng bỏng không chút che dấu.

Trời ạ, y cũng thật có tinh lực!

Mộ Danh rên rỉ một tiếng, suy yếu vô lực oán hận nói: “Ngươi không phải nói một lần cuối cùng sao?”

Tên cáo già! Đại lừa đảo!

“Đúng vậy, là một lần cuối cùng”. Y ghé vào tai hắn khàn khàn nói nhỏ, đột nhiên, lại triển khai một vòng tấn công mới.

Tên hỗn trướng! Gạt người! Đúng là tên cáo già! Sớm biết lời y nói không thể tin!

Mộ Danh trong lòng âm thầm nói, chỉ tiếc là tâm tình thống hận này không thể kéo dài vài giây, vì liền đã lâm vào trạng thái hỗn loạn mê man.

Căn phòng lớn như vậy, trừ bỏ tiếng y thở dốc trầm thấp, cùng tiếng hắn rên rỉ khó nhịn, chỉ còn nghe, tiếng tim cùng nhau đập mãnh liệt của cả hai.

Bùm, bùm, bùm…..
Bình Luận (0)
Comment