Sáng sớm những tia sáng vàng chiếu tràn ngập vào gian phòng rộng lớn hỗn độn. Nam tử nằm trong phòng, chăn đơn kéo đến bụng, lộ ra ***g ngực trắng trẻo rắn chắc, nằm trên giường, đang chìm trong giấc ngủ.
Nắng sớm thản nhiên chiếu trên gương mặt anh tuấn mà lãnh ngạo, hàng mi xinh đẹp, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ tươi…… đồng thời chiếu ra ***g ngực lõa lồ chi chít vô số ứ ngân, nhiều điểm loang lổ, chỗ đỏ chỗ tím, chứng tỏ hắn đã trải qua một đêm cuồng hoan mãnh liệt như thế nào.
Mộ Danh nhắm chặt hai mắt hơi giật mình, chậm rãi mở mắt, theo bản năng hướng bên người sờ soạng.
Bên giường trống trơn không có người! Hắn cả kinh, mạnh ngồi dậy, hoàn toàn tỉnh táo.
Toàn thân yếu đuối vô lực không nói nên lời, còn có đau nhức mãnh liệt, nhất là phần eo….
Đôi mắt thanh trừng khiếp sợ bỗng nhiên trợn to, kí ức đáng sợ đêm qua bỗng tràn về, không ngừng phát lại…..
Thở dốc, rên rỉ, gầm nhẹ, phóng thích, một lần lại một lần…..
Trời ạ! Hắn không khỏi kêu thảm một tiếng, hai tay nắm tóc mình thật chặt.
Hắn đã làm cái gì! Ở dưới thân y, là một thân nam nhân, cư nhiên lại giống nữ nhân rên rỉ đứng lên, thậm chí còn cảm thấy kích thích cùng thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Hắn làm bao nhiêu lần? Tám lần? Mười lần? Hai mươi? Vô số lần?
Nhớ không rõ, điều duy nhất nhớ là đến cuối cùng, hắn ngay cả khí lực trở về phòng đều không có, hay là y ôm hắn quay về giường, lại thêm một lần, làm hắn liền mê man, cho đến bây giờ.
Lúc này đây, hắn không có lý do gì trách mắng y! Không có lý do! Đêm qua hắn là hoàn toàn, hoàn toàn chìm đắm trong âu yếm ôn nhu của y!
Đó không phải cường bạo, so với cường bạo còn đáng sợ hơn!
Hắn hung hăng cào cào tóc mình, tự đánh đầu mình.
Chẳng lẽ kiếp trước ta đúng là nữ nhân phóng đãng? Suy nghĩ vậy, hắn không khỏi rung mình một cái.
Trải qua đêm này, hắn còn có mặt mũi gì đứng trước mặt y?
Hắn rên rỉ một tiếng, ngã vào giường, dùng chăn trùm lên đầu.
Bên trong Mộ thị
Tất cá nhân viên đều câm như hến nhìn tổng giám đốc Mộ Phong bước vào văn phòng, ngay cả thở cũng không dám.
Bình thường tổng giám đốc kia trầm ổn vững vàng khí thế đã muốn đáng sợ, hiện tại càng trầm trọng thêm. Hẳn là một đêm không ngủ tốt, đôi mắt thâm trầm của y còn ẩn ẩn một đạo bóng đen, làm gương mặt cương nghị tăng thêm mấy phần tiều tụy. Đường nét cứng nhắc nóng nảy tản ra vẻ tối tăm, làm người khác toàn thân phát lạnh.
“Chào tổng giám đốc”. Thư kí Trương Thiến mỉm cười hướng Mộ Phong chào.
Mộ Phong cứng nhắc gật đầu, không nói một tiếng mở cửa văn phòng, sau đó liền chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa lớn vang lên.
Trương Thiến nghi hoặc mở to hai mắt, nhìn đồng sự một bên, người kia le lưỡi, len lén thủ thế. Y rốt cuộc làm sao vậy? Trương Thiến nhìn cửa phòng đóng chặt, không khỏi kinh ngạc nghĩ.
Mộ Phong lập tức ngồi vào ghế da to lớn, tựa vào ghế dựa, nới cà vạt, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Y lại thấy hắn chảy nước mắt!
Đó là lúc y đem hắn mệt mỏi không gượng dậy nổi đến giường, hắn đang mê man phía trước, khóe mắt lại lóe ra một giọt lệ.
Một giọt rất nhỏ, như là vô ý mà rơi ra. Vô thanh vô tức xẹt qua má, rơi vào chăn đơn. Một giọt đột nhiên như vậy, không nhìn kĩ, căn bản sẽ không thấy.
Chính là y vẫn thấy được!
Hắn vẫn không vui vẻ! Vẫn không tình nguyện! Không hết thống hận y!
Y nhăn mặt mi tâm hiện ra một vết nhăn thật sâu, toàn thân xương cốt lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
Còn có ý nghĩa gì đâu? Còn cố ở lại bên người hắn? Ngay cả hôm qua không nhịn được tưởng niệm cùng thống khổ dày vò, đem hắn chiếm đoạt, nhưng kết quả thì sao? Sẽ chỉ làm hắn càng hận y thôi!
Này…. Cần gì phải vậy!
Trời biết y thương hắn bao nhiêu! Sao nhẫn tâm nhìn hắn rơi lệ được!
Khiến cho hết thảy như vậy kết thúc thôi! Nên trở về như trước, để lại như cũ đi! Hiểu rằng, hắn, chung quy cũng không thuộc về y!
Y nhắm mắt lại, trầm mặc thật lâu, rốt cuộc, tay cầm lấy ống điện thoại.
“Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?” Trương Thiến nhận điện thoại, lập tức gõ cửa tiến vào.
“Đặt cho ta vé máy bay ngày mai đến New Zealand”. Y mệt mỏi chậm rãi nói.
“Được, là hai chiều sao?” Trương Thiến gật gật đầu nói, trong lòng nghi hoặc, trong lịch làm việc, cũng không có hoạt động gì liên quan đến New Zealand a!
“Một chiều”
Trương Thiến ngẩn ra, như thế nào lại một chiều, y không tính toán trở lại sao? “Ngài…. Không phải đi công khác sao?”
Mộ Phong thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, nói: “Cứ làm vậy đi”
“Được” Biết y không muốn nhiều lời, Trương Thiến thức thời gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Một tia cười khổ bên môi y tràn ra.
Vĩnh viễn rời khỏi hắn, đến một quốc gia cách ngàn dặm, như vậy…. cũng tốt.
Nếu lại không đi, y không dám cam đoan mình có thể nhẫn nại không đi tìm hắn, chỉ sợ đến lúc đó, lại làm hắn rơi lệ, lại làm hắn càng hận y.
Nếu đã đi, lại là phương pháp tốt nhất! Trừ điều đó ra, y còn có thể làm gì cho hắn đây? Y thương hắn như vậy, yêu đến chỉ cần hắn hạnh phúc, thì, y cũng sẽ ở xứ lạ tha hương từ xa mà chúc phúc.
Chỉ mong khoảng cách này có thể như y muốn, đem tình yêu vô vọng này, hóa đạm, hóa khinh, hóa tĩnh…..
Chỉ hy vọng như vậy!
Hôm nay thật sự là một ngày không tầm thường!
Trương Thiến bận rộn sửa sang lại tư liệu, nhu nhu huyệt thái dương, vừa nhìn đồng hồ, mới biết đã qua giờ tan tầm.
Không có cách nào, ai kêu Mộ Phong đột nhiên muốn đi New Zealand, tuy rằng dựa vào thế giới mạng phát triển mạnh, mọi chuyện đều có thể thông qua internet hoặc thư điện tử mà tiến hành, nhưng vẫn phải an bài xong xuôi tất cả thương vụ cùng hoạt động buôn bán bắt buộc phải có mặt tổng giám đốc mà không thể chỉ định người khác, trừ khi hủy bỏ.
Thật không rõ tại sao y lại bỏ hết thảy, đột nhiên muốn đi New Zealand, hơn nữa cũng không nói khi nào thì trở về? Nhưng nhìn y biểu tình vô cùng quyết đoán, tựa như vĩnh viễn cũng không muốn trở về, làm nàng không khỏi hoảng hốt.
Rốt cuộc là vì sao? Nàng vĩnh viễn cũng không đoán ra sau biểu tình trầm ổn bình tĩnh của y, cuối cùng có cất dấu sự tình gì.
Nàng từng chứng kiến, lần duy nhất y mất đi khống chế, là ngày sinh nhật nàng, y đang cùng nàng chúc mừng sinh nhật. Nhưng khi em trai y vừa đến, y cả người liền không tự nhiên, sau lại mặt mũi âm trầm, nổi giận mà một phen lôi hắn đi.
Lúc này nàng mới biết được, nguyên lai, người trầm ổn như núi, cũng có lúc sinh khí, cũng phẫn nộ, cũng có lúc mất khống chế như vậy! Không lâu sau, y có hướng nàng giải thích, cũng đưa nàng về nhà, dọc đường về, y vẫn là sắc mặt khó coi làm nàng không thể hỏi rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì,càng không thể đoán được tâm sự của y.
Thật sự là một nam tử bí ẩn mà!
Nàng bình tĩnh, tắt đèn, đi ra khỏi công ty.
Từ nhà đến công ty cũng không xa, đi bộ cũng không đến mười lăm phút, bởi vậy liền không cần lái xe. Huống chi ở văn phòng luôn ngồi từ sáng đến tối, đi bộ, cũng là để rèn luyện một chút.
Gần tám giờ ở Đài Bắc, đèn đường lung linh, người người ồn ào, bầu trời đầu hạ ẩm ướt mờ mờ, không khỏi làm người khác sinh buồn bực.
Đi qua khu phố buôn bán, Trương Thiến vừa đi, không để ý xung quanh nhìn vào tủ kính rực rỡ muôn màu hàng hóa, đến một ngã tư, mới thu hồi ánh mắt, hướng phía trước đi qua.
Đột nhiên, tầm mắt nàng bị một người thu hút.
Đó là một nam tử nổi bật như hạc trong bầy gà, quần dài, áo thun ngắn tay đen, thân hình tuyệt đẹp, tóc dài sóng vai, hai tay đút túi quần, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc, cúi đầu chậm rãi đi tới, cả người toát ra kiểu lãnh ngạo xa cách.
Nàng hơi hơi cười ra lúm đồng tiền, “Này, Mộ Danh.” Hướng hắn phất tay, chào hỏi.
Nghe tiếng người kêu tên mình, Mộ Danh ngẩng đầu, nhìn thấy nàng, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đèn xanh bật lên, hắn đi qua đường, đến trước mặt nàng “Là ngươi”.
“Đúng vậy, thật hay, ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Tùy tiện shopping” Hắn nói
“Lâu rồi cũng không thấy ngươi, ngươi khỏe không?” Trương Thiến mỉm cười nói.
Nam tử trước mắt này, vẫn giống hồi quốc trung một chút cũng không đổi, là loại mà liếc mắt một cái sẽ làm nữ nhân khác không thể rời mắt khỏi, nhưng Mộ Phong thì, là loại nam nhân liếc mắt một cái liền làm cho các nàng động tâm.
“Hoàn hảo, ngươi thì sao?” Hắn thản nhiên nói
“Vừa bắt đầu có điểm khó thích ứng, nhưng một thời gian, đã tốt hơn”
“Ngươi từ nhỏ đã rất tài giỏi” Mộ Danh nói. Nàng, ở quốc trung đã là tiêu chuẩn mẫu mực của các học sinh, ngược với hắn, đánh nhau bỏ học là chuyện thường.
“Phải không? Chuyện lâu như vậy, ngươi còn nhớ rõ? Ta thì sớm quên rồi”
“Đúng vậy, đều đã là quá khứ” Mộ Danh nhẹ phủi khói, thấp giọng nói.
Đều là quá khứ, thời thơ ấu, quốc trung, mối tình đầu, khắc khẩu…..
Nhìn nữ tử trước mặt xinh đẹp tao nhã, từng là người trọng yếu cỡ nào với hắn, từng tưởng rằng không thể quên được mối tình đầu, hôm nay gặp lại, trong lòng lại vẫn nhẹ nhàng bình thản, không có lấy một tia gợn sóng.
Hắn lúc này mới hiểu, nguyên lai hết thảy, đều là quá khứ, sớm đã là quá khứ!
“Y…. đối với ngươi tốt?” Hắn vuốt tóc, nhớ tới lần trước ở Mộ thị thấy cảnh họ ôm nhau, trái tim liền đau xót.
“Y là lão bản không tồi”. Trương Thiến gật đầu nói: “Vô luận ta làm sai gì, y cũng không sinh khí, còn thường xuyên chỉ dạy ta những điều mới”
“Chúc mừng, các ngươi cuối cùng cũng cùng một chỗ”. Mộ Danh cười khổ nói, trong lòng lại đau xót. Chính hắn cũng không biết đau đớn này từ đâu mà đến, vội vàng hít sâu ngụm thuốc.
“Ngươi nói gì?” Trương Thiến ngạc nhiên, lập tức nói “Ngươi nghĩ rằng ta và y là người yêu?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Mộ Danh khẽ nhíu mày. Lần trước tại nhà ăn, ai nhìn đều chẳng biết bọn họ là một đôi đẹp như thế nào.
“Không thể nào! Chúng ta chỉ là thủ trưởng và cấp dưới bình thường”. Trương Thiến lắc đầu nói.
“Tại sao?” Lần này đến phiên hắn ngạc nhiên
“Ta kì thật vẫn đều thích đại ca ngươi……” Nhìn dòng người như nước bốn phía, đôi mắt nàng mang một vẻ u buồn “Chỉ tiếc…..”
Nàng đánh trống lảng mỉm cười “Bị đại ca ngươi cự tuyệt”
“Cái gì? Tai sao?” Hắn càng thêm ngạc nhiên, cơ hồ không giữ được điếu thuốc trong tay. Nguyên lai Trương Thiến cũng không phải bạn gái y!
“Y nói y đã có người yêu, người thật sự yêu, hơn nữa là yêu từ nhỏ đến lớn, y đối nàng, vĩnh viễn cũng không thay lòng đổi dạ” Trương Thiến nói.
“Có chuyện như vậy?” Hắn bỗng nhiên mở to mắt, tên cáo già kia lại làm cái quỷ gì? Cái gì thật sự yêu, người thật sự yêu! Y trước đây trừ cướp bạn gái hắn, không hề quen ai khác! Cho tới giờ cũng không nghe qua y có yêu ai! Hiện tại lại giống như người si tình đột nhiên có một người thật sự yêu! Thật là buồn cười!
Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ngươi cùng y không phải huynh đệ sao? Hơn nữa tình cảm cũng tốt lắm, chẳng lẽ y chưa bao giờ nói với ngươi”. Trương Thiến nhìn hắn, khó hiểu nói.
“Y tất nhiên không đề cập đến sự tình này” Mộ Danh nói
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, y chưa từng đề cập qua y thích ai.
Sau này, mặc kệ ngươi đánh ta như thế nào, ta cũng không cho ngươi có bạn gái. Bằng không, ta thấy một người lại cướp một người.
Bởi vì ta cũng không có!
Hắn trong lòng đột nhiên chấn động.
Trong đầu hắn đột nhiên nhớ ngày hôm đó, lần đầu tiên trong vườn nhà y cường hôn hắn, nhớ lại lời y nói!
“Vậy sao? Ta còn nghĩ đến ngươi biết chút gì?” Trương Thiến thất vọng nói “Kỳ thật lần này y đột nhiên quay về New Zealand, ta nghĩ nhất định liên quan đến người trong lòng y”
“Y phải về New Zealand?” Hắn trong lòng lại chấn động “Chuyện lúc nào?”
“Ngươi không biết sao? Sáng nay đi làm y nói ta đặt vé máy bay đi New Zealand. Nhưng công lại nhượng hết việc đang làm, chỉ sợ lần này đi rất lâu. Trương phó tổng đã đến tiếp nhận hết công việc, hôm nay cả ngày, ta thật bận rộn……”
Lời Trương Thiến nhẹ nhàng lượn lờ bên tai, bốn phía đều là đám người ồn ào, phố xá náo nhiệt, nhưng tâm hắn, vẫn không ngừng đi xuống, đến cả hắn không thể xác định đang ở nơi nào.
Linh hồn giống như bay mất, chỉ còn lại thể xác cứng ngắc, còn lại hắn chỉ là đối đáp theo bản năng.
Y muốn đi New Zealand!
Từ nay về sau…. Rốt cuộc còn gặp không…..
“Mộ Danh….. Mộ Danh……. Ngươi làm sao vậy?” Trương Thiến nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, lo lắng kêu lên.
“Không có gì” Hắn khôi phục tinh thần, hỏi “Hắn khi nào thì đi?” Thanh âm chua xót vô cùng.
“Ngày mai máy bay lúc mười giờ” Trương Thiến nói.
“Đã biết” Mộ Danh gật đầu “Cám ơn ngươi”. Dứt lời liền đi nhanh lên phía trước.
Trương Thiến yên lặng nhìn bóng dáng hắn cứng nhắc lạnh lùng, thật lâu thật lâu.
Trong phòng tối tăm, khói thuốc lượn lờ.
TV đang mở màn hình chớp tắt luân phiên, ánh sáng khi mạnh khi yếu, khi có khi không.
Ở sâu trong góc, yên tĩnh không tiếng động.
“Nói cho ta biết, rốt cuộc tình ái là gì?” Một thanh âm nữ tử vang lên từ TV truyền đến.
“Tình ái……” Lại một giọng nam tử.
Hình ảnh tiếp theo chiếu đến cảnh bên hồ đầy nắng, một đôi yêu nhau ôm hôn nồng nhiệt, ống kính gần lại, liền thấy rõ hai người ôm nhau miên man.
Lúc này, màn hình xuất hiện một hàng chữ, là lời độc thoại nội tâm của nam tử kia.
Từng đêm dù ít hay nhiều
Ôm nhau miên man
Thân thể kết hợp tình cảm mãnh liệt cũng không biết bao nhiêu lần
Chính là…..
Vẫn không hiểu đối phương
Hoàn toàn không hiểu được đối phương…..
“Ba” một tiếng, tiếng bật lửa vang lên, trong phòng khách trống trải, Mộ Danh châm một điếu thuốc, mạnh hấp một ngụm.
Chỉ là ngồi trên sô pha, liền giống như ngồi trên bụi gai, toàn thân liền ẩn ẩn đau, càng phiền chính là, không biết đau đớn tột cùng là đến từ đâu, bởi vậy nghĩ muốn giải sầu, cũng không biết làm sao.
Có lẽ là vì tại sô pha, ngay chỗ này, ngay đêm qua, hắn cùng y đến vô số lần!
Không biết mệt mỏi, không chịu ngừng lại. Cố ý không cho hắn nghỉ ngơi!
Hắn không hiểu y, một chút cũng không hiểu được, việc thân thể mãnh liệt mà kết hợp cũng đâu đã được mấy lần, chính là…….
Hắn vẫn không thể hiểu y một chút nào!
Không nghĩ nữa! Càng nghĩ càng đau đầu! Y phải đi đi đi, đi rồi liền tốt! Nhắm mắt làm ngơ!
Nằm trên sô pha, hắn kéo thảm qua, chậm rãi nhắm mắt lại…..
“Reng Reng…..” Chuông cửa liên tục mà vang lên, dám đem Mộ Danh hắn đang ngủ say mà đánh thức.
“Đến đây” Mộ Danh không cam lòng miễn cưỡng bò dậy, mở cửa.
“Cha” Vừa thấy người tới, hắn không khỏi ngân người.
Mộ Bồi Quốc gật gật đầu, đi vào trong.
“Sao người lại đến đây?” Mộ Danh đóng cửa, ngạc nhiên nói.
“Đến xem ngươi”. Mộ Bồi Quốc ngồi trên sô pha, nhìn qua thảm lông bừa bộn, hỏi: “Ngươi tối qua đều ngủ trên sô pha?”
Mộ Danh gật gật đầu, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy.
Mộ Bồi Quốc thở dài một tiếng nói “Ngươi thật sự không chiếu cố chính mình, nên tiểu Phong cứ phải lo lắng cho ngươi”
Hắn không nói gì, nghe từ miệng ông nói ra cái tên y, trái tim liền mạnh đập lên.
“Đã đính hôn rồi……” Mộ Bồi Quốc hỏi “Hôn thê ngươi đâu? Ta nhớ nàng là Lý Tố Tố, đúng không?”
“Đúng” Hắn sợ hãi cả kinh, lúc này mới nhớ, hắn đã đính hôn.
“Ngươi cùng tiểu Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm trước, y một đêm không về nhà, là ở đây đi?” Mộ Bồi Quốc thản nhiên nói.
Hắn cả kinh, mạnh ngẩng đầu nhìn dưỡng phụ, ánh mắt bình thường hòa nhã giờ này lại sắc bén, làm hắn chột dạ không dám đối diện.
Không dám tưởng tượng, nếu làm cho Mộ Bồi Quốc biết bọn hắn có quan hệ như vậy, sẽ là biểu tình gì!
“Y mấy ngày nay nhìn qua phi thường thống khổ, rốt cuộc các ngươi trong lúc đó, có vấn đề gì?” Mộ Bồi Quốc trên mặt ẩn ẩn một tầng lo lắng.
“Cha, ngươi không biết y, y…..” Bọn hắn trong lúc đó có nhiều, nhiều vấn đề lắm, lại đều khó mở miệng nói được.
Chẳng lẽ nói với ông: Người biết đứa con kiêu hãnh của mình, trên thực tế lại là đứa đồng tính luyến ái không ngừng xâm phạm hắn? Trước mắt là dưỡng phụ đã nuôi hắn lớn mười mấy năm, tuy rằng hắn vẫn không thể quên thương tổn ông gây ra cho mẫu thân, nhưng loại chuyện này, sao hắn có thể nói ra với ông được.
“Ngươi biết không? Tiểu Phong hôm nay sẽ đi New Zealand” Mộ Bồi Quốc chậm rãi nói.
“Ta biết, cha à” Trong lòng đau xót, vì sao? Vừa nghe đến y sẽ đi New Zealand thì sẽ đau?
“Ra vậy, ngươi không muốn đi tiễn y?”
“Có cái gì hay đâu”. Mộ Danh mạnh miệng nói “Cũng không phải vĩnh viễn không trở về”.
“Nếu y thật sự vĩnh viễn không trở về thì sao?” Mộ Bồi Quốc từng chữ một đau đớn nói ra.
Cái gì? Mộ Danh cả kinh, yên lặng nhìn dưỡng phụ.
“Y đã nói với ta, lần này đi, có lẽ vĩnh viễn cũng không trở lại Đài Loan”. Mộ Bồi Quốc nói “Ngươi thật sự, không muốn nhìn mặt y lần cuối cùng?”
Vĩnh viễn sẽ không về! Y thật sự vĩnh viễn không trở lại sao?
Mấy câu nói đó giống như chiếc chùy lớn, từng chùy, là từng chữ nặng như thiết, gõ mạnh vào tim hắn.
Nhìn hắn trầm mặc thật lâu, Mộ Bồi Quốc không khỏi thở dài một tiếng nói “Uổng phí y yêu ngươi như vậy”
Mấy từ cấm kị từ miệng ông, làm Mộ Danh không khỏi lui về sau từng bước. “Cha, người…. người đang nói gì vậy?”
“Sao nào, ngươi không biết sao? Y còn chưa nói thổ lộ với ngươi sao?” Mộ Bồi Quốc ngạc nhiên nói.
“Thổ lộ…… Thổ lộ cái gì?” Mộ Danh giật mình.
“Chẳng lẽ ngươi còn không biết, y để ý ngươi biết bao nhiêu?”
“Người đang nói cái gì? Cha” Mộ Danh lăng lăng nói.
“Đừng kêu ta là cha nữa, từ hôm nay trở đi, ta và ngươi giải trừ quan hệ cha con, ngươi quay về họ mẫu thân ngươi, từ nay về sau gọi là Trần Danh”.
“Vì sao?” Hắn chấn động, không thể tin vào tai mình.
“Ngươi với y, nếu còn là thân phận huynh đệ, sau này làm sao có thể cùng một chỗ? Ta làm như vậy là tốt cho ngươi, tiểu Danh, không phải ta không coi ngươi là con”. Mộ Bồi Quốc nói.
“Ta không hiểu……”
“Ngươi nha, thật là trì độn”. Mộ Bồi Quốc lộ ra một tia cười khổ. “Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Kỳ thật ta đã sớm biết”.
“Người…. Người đều biết cái gì?” Dưỡng phụ, bày ra ánh mắt hiểu rõ hết cả làm hắn không khỏi hoảng hốt.
“Lúc ngươi năm nhất quốc trung, có một lần, y bị ta bắt gặp ban đêm hôn trộm ngươi”.
“Cái gì?” Hắn quát to một tiếng, không thể tin được. Nguyên lai từ quốc trung đã bị y đánh lén rồi! Tên cáo già thật sự là đáng giận cực kì!
“Ta lúc ấy cũng thực tức giận, cũng lại khiếp sợ, nhưng là…… Y lúc đó liền thừa nhận hết với ta. Nói từ ngày đầu tiên ngươi đến nhà, y liền yêu thương ngươi. Đời này nếu không cùng ngươi một chỗ, hắn liền cả đời không cưới ai”.
“A?” Mộ Danh há to miệng muốn lâm vào ngu ngốc
“Lúc bắt đầu ta thập phần tức giận, không thể lý giải hành vi như vậy. Nhưng, ngươi cũng biết tính tình tiểu Phong, một khi nhận định chuyện gì, mười con ngựa kéo cũng không quay đầu, cuối cùng ta đành thỏa hiệp, nhưng ta bắt y phải đáp ứng một điều kiện….”
“Kỳ thực từ nhỏ y rất thích địa lý, vẫn muốn làm nhà thám hiểm các nước, không hứng thú gì với buôn bán. Cho dù ta ép buộc dụ lợi thậm chí dọa cắt đứt quan hệ cha con cũng không chịu, nhưng là vì ngươi, để cho ta đồng ý được cùng một chỗ với ngươi, y dứt khoát buông tha địa lý, chọn ngành quản trị kinh doanh”.
Nhìn đôi mắt Mộ Danh đang vô cùng khiếp sợ, ông tiếp tục nói “Một mình đi New Zealand học, chính là điều kiện ta đưa ra. Ta muốn hắn một năm phải được học bổng, hai năm tốt nghiệp, ba năm phải phát triển dự án cho công ty…… Điều kiện hà khắc như vậy, nhưng y đều làm được”.
“Nếu không phải vì quá yêu ngươi, lấy khát vọng tự do cùng cá tính y, sao có thể ngoan ngoãn đọc sách, làm việc. Đó là vì ta đáp ứng, chỉ cần y về đây kế thừa gia nghiệp, sẽ không phản đối các ngươi cùng một chỗ…..”
“Người nói thật?” Kinh ngạc nhìn dưỡng phụ mình, từ miệng ông nghe được chuyện khiếp sợ, hắn thốt ra thanh âm run run.
“Có đôi khi ta nghĩ, có lẽ y yêu ngươi, là báo ứng mà ông trời trách phạt ta”
Mộ Bồi Quốc trên mặt toát ra vẻ đau xót, thấp giọng chậm rãi nói: “Năm đó bởi yếu đuối mà buông tha mẹ ngươi, làm nàng buồn bực mà chết, cả đời bất hạnh, ta phải chịu trách nhiệm đó. Cho nên ông trời liền để tiểu Phong yêu ngươi, yêu không thể kiềm chế như vậy …… Ngay cả ngươi là nam, cũng không thay đổi quyết tâm đó…… Thật sự là nhân quả báo ứng a”. Mộ Bồi Quốc hơi hơi ngẩng đầu, thở dài nói.
Y thương hắn?
Sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, toàn thân cũng không thể động đậy.
“Quyền quyết định là do ngươi”. Mộ Bồi Quốc lặng nhìn hắn nói.
“Ân?”
“Ngươi có thể quyết định xây một gia đình bình thường, cũng có thể kết hôn với cô gái ngươi muốn….., hoàn toàn tùy ngươi. Nhưng là, ta khẳng định, y nhất định phi thường phi thường thống khổ, so với ngươi có thể tưởng tượng còn thống khổ hơn”.
“Chính là, y là con trai duy nhất của người, chẳng lẽ người không…..” Mộ Danh trong đôi mắt có một tia nghi hoặc.
“Ai cũng sẽ không cao hứng biết con mình là đồng tính luyến ái. Nhưng là, làm cha mẹ, chuyện mừng nhất, là được thấy con mình hạnh phúc mà sống. Ta không cần y bộ dáng anh tuấn, cũng không cần y kiếm nhiều tiền, thậm chí không cần y hiếu thuận, chỉ cần y có thể hạnh phúc, chúng ta liền cảm thấy mỹ mãn.” Mộ Bồi Quốc chậm rãi nói.
“Cha”. Nhìn mái tóc dưỡng phụ đã muốn bạc trắng, hắn nhất thời ướt ướt mắt.
“Hạnh phúc của y là ngươi, tiểu Danh, bởi vì y yêu ngươi, so với bất kì ai đều yêu hơn, sâu đậm hơn. Khi y nhìn ngươi, thế giới đều ngừng chuyển động, trên đời chỉ có ngươi, đến bây giờ ngươi còn không biết. Vì thích ngươi, y mới cướp đi bạn gái ngươi”.
Lời Diệp Sâm ẩn ẩn bên tai, chẳng lẽ tại thời điểm đó, anh cũng nhận ra tâm ý của y, như thế nào chính hắn lại vẫn ngây thơ không nhận ra?
“Ngươi nghe thất tiếng tim ta không?”
“Nghe thấy không?”
“Ngươi vì sao cái gì cũng đều không hiểu?”
Hai lần y thình lình ôm hắn, y đều hỏi như vậy. Lần đầu là lúc ba năm trước, ngày y đi New Zealand, đem hắn ôm trong ngực rồi hỏi hắn. Lần thứ hai là tại phòng này, ngày đầu tiên hắn mới dọn đến nhà mới, y liền cường kéo hắn vào trong ngực, như vậy mà hỏi hắn.
Hắn chưa bao giờ biết, y thế nhưng lại yêu hắn sâu như vậy!
“Cầu ngươi đừng rời xa ta, ta xin ngươi, vĩnh viễn ở bên ta”
Ngực lại một trận đau, hắn nhớ tới buổi tối hôm trước, y uống say mèm, ngã vào sô pha ôm chặt lấy hắn, khẩn cầu hắn đừng rời xa y!
Ngực hắn kịch liệt phập phồng, trước mắt không khỏi một trận mơ hồ.
“Y nói y đã có người yêu, người thật sự yêu, hơn nữa là yêu từ nhỏ đến lớn, y đối nàng, vĩnh viễn cũng không thay lòng đổi dạ”
Lại nhớ đến đoạn đối thoại hôm qua gặp Trương Thiến. Nguyên lai người mà y thực yêu thương kia, chính là hắn!
“Cho ta một lần cuối cùng đi”
“Một lần cuối cùng này. Trước khi ta rời đi, liền cho ta một lần cuối cùng này, ta cam đoan, sau này không bao giờ…… đến dây dưa ngươi, không bao giờ…….. xuất hiện trước mặt ngươi nữa”.
“Chỉ một lần cuối cùng này, ngươi đem chính mình cho ta! Một lần là đủ”
Không đủ! Còn chưa đủ! Sao có thể!
Y không được cứ như vậy chia lìa hắn! Không cần chỉ làm một lần cuối cùng với hắn! Y phải vĩnh viễn ở bên người hắn, vĩnh viễn theo sát hắn, vĩnh viễn, vĩnh viễn không ly khai hắn!
Hắn muốn rúc vào ***g ngực rộng lớn ấm áp kia, nghe tiếng tim y đập mãnh liệt, nhìn y ngẫu nhiên toát ra vẻ tươi cười làm người khác tim đập không ngừng, nhìn y bộ dáng mồ hôi đầm đìa, nhìn y đôi mắt mang thần thái sáng ngời chớp chớp với hắn, nhìn chăm chú thật sâu vào đôi mắt hắn!
Hắn thương y, không thể mất y được!
“Không có tình cảm sâu sắc, sẽ không có hận thù mãnh liệt vậy đâu? Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, mười mấy năm qua, người ngươi nhớ thương nhiều nhất còn không phải y? Ta chưa từng nghe ngươi nhắc tới ai quá vậy đâu”.
Lời Diệp Sâm nhất châm kiến huyết (*) ẩn ẩn vang vọng bên tai, hắn nháy mắt bừng tỉnh, nhất thời sáng tỏ tình cảm chân chính của mình.
(Từng lời như từng mũi châm, đánh trúng tim đen)
Không hề bịt tai trộm chuôn, cũng không tự lừa gạt chính mình nữa!
Diệp Sâm nói đúng! Vì sao hận y? Không có yêu, sẽ không có hận?
Mộ Danh lập tức vọt tới điện thoại bên cạnh, ngón tay phát run bấm bấm số.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không liên lạc được…..” Bên tai truyền đến tiếng nói máy móc.
Không gọi được? Hay là y đã lên máy bay!
Không! Không được bỏ hắn lại!
“Hiện tại đã quá muộn, tiểu Danh”. Mộ Bồi Quốc chỉ vào đồng hồ trên tường, nói.
Hắn nhìn thấy, cả người máu như ngừng lưu thông.
Chín giờ ba lăm phút! Lúc này cho dù hắn có cánh bay tới sân bay, cũng tuyệt đối không cản kịp chuyến bay cất cánh!
Hết thảy đều xong sao?
Hắn thống khổ cào tóc, rồi mạnh mẽ vọt ra cửa “Ta nhất định phải đi một chuyến”. Lời còn chưa dứt, người đã biến mất ngoài cửa.
Mộ Bồi Quốc nhìn theo bóng dáng hắn, lắc đầu, lộ ra một tia mất mát, có điểm vui mừng, lại có điểm chua xót.