Khó hiểu
—— oOo ——
“Lâm Húc Minh biết châm cứu xoa bóp.” Lâm Mộc Hàn nói, “Để em gọi anh ta xuống.”
“Không… không cần, tôi nghỉ một chút là được.” Hàn Thanh Túc che bên hông, nhe răng trợn mắt xoay người lại, lầm bầm mắng, “Mẹ nó, cậu hôn mà làm như đòi mạng vậy, cứ như thể muốn lôi tôi ra từ cửa sổ xe.”
Lâm Mộc Hàn: “Sao anh không ra đây mà hôn?”
“Tôi còn muốn hỏi cậu đấy… Á!” Hàn Thanh Túc đau đến rên một tiếng, “Đừng ngẩn ra đó nữa, mau lên xe về nhà!”
Lâm Mộc Hàn lên xe: “Thật sự không cần đi khám à?”
“Mẹ nó, tiền mua thuốc cảm cậu còn không có, khám cái gì mà khám.” Hàn Thanh Túc ngửa người dựa vào ghế, “Lâm Mộc Hàn, cậu muốn tôi chết thì cứ nói thẳng.”
Lâm Mộc Hàn ngồi vào ghế phụ, không nói gì.
Hàn Thanh Túc điều chỉnh tư thế một chút, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Thấy y im lặng, hắn nhịn không được hỏi: “Sao không nói gì nữa?”
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn một cái: “Vừa rồi em không nói đùa.”
Lúc này đổi thành Hàn Thanh Túc không hó hé.
Hắn không vội lái xe, quay đầu nhìn Lâm Mộc Hàn với ánh mắt không hiểu: “Không phải, sao cậu lại như vậy?”
Lâm Mộc Hàn cụp mắt, thần sắc có chút lãnh đạm: “Lái xe đi.”
Hàn Thanh Túc “chậc” một tiếng, nổ máy xe.
Tên này từng thích đua xe, chiếc xe con đáng thương bị hắn lái ra khí thế nuốt chửng núi sông, cuối cùng dừng trước tòa nhà, lốp xe cũng bốc khói. Tuyết rơi dày đặc, quãng đường lái mất nửa tiếng bị hắn rút lại còn mười phút. Lâm Mộc Hàn rời khỏi xe, dạ dày một trận quay cuồng.
Hàn Thanh Túc tiêu sái đóng sầm cửa xe, xoay chìa khóa một vòng trong tay, hất cằm khoe khoang với y: “Thế nào, kỹ năng lái xe của tôi vẫn ngon lành chứ.”
Đâu chỉ ngon, còn ngầu vãi chưởng!
Hắn còn đang tự mình đắc ý, Lâm Mộc Hàn đã đi mấy bước đến bên cạnh thùng rác, vịn vào cái cây kế bên nôn thốc nôn tháo.
“…” Hàn Thanh Túc trầm mặc hai giây, lui ra sau hai bước.
Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu, âm u nhìn hắn: “Lần sau anh còn dám lái xe, em giết anh.”
Hàn Thanh Túc hãi hùng: “Mười phút trước cậu còn nghiêm túc đòi cưới tôi.”
Lâm Mộc Hàn hiếm có một lần chửi thề, đi đến lấy bình nước khoáng trong xe súc miệng, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng lên lầu.
“Thật khó hầu hạ.” Hàn Thanh Túc gãi mũi. Hắn đứng dưới lầu chốc lát, nhanh chóng bị đông lạnh đến hắt hơi một cái, cuối cùng vẫn bước nhanh lên trên.
Hàn đại thiếu gia chưa bao giờ tự làm khó mình. Hắn cầm chìa khóa dự phòng mở cửa, vừa bước vào đã được hơi ấm bao lấy, thoải mái thở ra một hơi. Thấy sảnh phòng khách không có ai, hắn tiến vào thăm dò phòng ngủ: “Lâm Mộc Hàn?”
Phòng ngủ trống không, chỉ có cái chăn ban sáng bọn họ ngủ dậy không gấp.
“Lâm bé yêu… Cục cưng ơi…” Hắn đổi dép lê, dài giọng gọi rồi đi vào phòng ngủ phụ, bên trong chỉ có một cái bàn nhỏ với hai vali, lại đi vào trong bếp, cuối cùng đoan chắc y nôn xong rồi, hắn mới chậm rì rì mở cửa nhà vệ sinh.
Lâm Mộc Hàn ngẩng lên từ bồn rửa mặt, tóc mái trên trán ướt nhẹp, hốc mắt hơi đỏ lên, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm hắn.
Hàn Thanh Túc bị y nhìn đến lạnh hết sống lưng, hắng giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Lâm Mộc Hàn không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn hắn.
Tay Hàn Thanh Túc đặt trên tay nắm cửa cũng siết lại, hắn thậm chí có ảo giác rằng Lâm Mộc Hàn sẽ nhào tới liều chết với mình, nhưng đối phương chỉ chậm chạp lắc đầu, khàn khàn nói: “Không sao, anh đi ngủ đi.”
Hàn Thanh Túc thầm nghĩ sao mà ngủ nổi, hắn sợ nửa đêm Lâm Mộc Hàn cầm dao chém bay đầu mình.
“Cậu uống bao nhiêu vậy?” Hàn Thanh Túc thấy y bước còn không vững, thuận tay đỡ lấy cánh tay y.
Lâm Mộc Hàn tránh tay hắn, nhéo mạnh giữa đầu mày: “Không nhiều, chỉ là uống xong còn say xe.”
Hàn Thanh Túc có chút chột dạ, vỗ vỗ lưng y: “Lấy cho cậu ly nước nhé?”
Lâm Mộc Hàn quay đầu nhìn thẳng vào hắn: “Anh, trước đây em uống say, nôn lên người anh anh cũng không né, còn nấu canh giải rượu cho em.”
Hàn Thanh Túc khiếp đảm nhìn y: “Có sao?”
Sở Cảnh Nguyên có một khoảng thời gian phải đi xã giao, ngày nào cũng say như chết, hắn ngại phiền toàn là gọi thức ăn ngoài, thà ngủ ở sô pha còn hơn ngủ cùng ma men, bị nôn lên người hắn sẽ nổi điên… Còn nấu canh giải rượu cho Lâm Mộc Hàn á? Mơ đi.
Lâm Mộc Hàn nhếch miệng, kéo tay hắn ra: “Anh mà thật lòng lo lắng cho em thì đã rót nước từ đầu rồi.”
Y vào phòng ngủ ôm mền gối ra, nói: “Tối nay em ngủ sô pha, anh đi nghỉ sớm đi.”
Hàn Thanh Túc lúng ta lúng túng nhìn y nằm xuống sô pha, sau đó hắn tắt đèn phòng khách, bản thân mình thì yên tâm thoải mái chui vào phòng ngủ, bắt đầu chơi điện thoại.
Chỉ là có hơi bối rối, và rất nhiều khó hiểu, hắn có bao giờ chu đáo với người khác thế đâu? Mẹ nó, chắc chắn là thằng nhãi Lâm Mộc Hàn này phát điên rồi tưởng tượng lung tung.
Hàn Thanh Túc cười nhạt một tiếng, rồi ánh mắt bỗng nhiên đanh lại.
Đệt.
Hắn nhớ ra rồi.
*
Đó hẳn trong tháng đầu tiên bọn họ yêu đương, hắn đưa Lâm Mộc Hàn đến một bữa tiệc rượu.
Hàn Thanh Túc chưa bao ngại ngần cho bạn trai mình đủ cảm giác an toàn, huống hồ Lâm Mộc Hàn ưa nhìn như vậy, học thức cao, ngoại trừ tính tình hơi trầm thì cái gì cũng đáng tự hào, vậy nên hắn vô cùng thoải mái giới thiệu với bạn bè mình: “Lâm Mộc Hàn, bạn trai tôi, sinh viên đại học A.”
Mọi người ồn ào một trận. Hàn Thanh Túc từng công khai khá nhiều bạn trai, nhưng rất hiếm khi dẫn đối phương đến tiệc rượu. Lâm Mộc Hàn hiển nhiên không quen với những dịp thế này, vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh hắn.
Hàn Thanh Túc ôm cậu ngồi ở băng ghế dài hóng gió biển, câu được câu chăng mà uống rượu. Có mấy người là người nước ngoài, bọn họ nói tiếng Tây Ban Nha, Lâm Mộc Hàn nghe không hiểu, quay đầu ngắm biển.
“Chóng mặt không?” Hàn Thanh Túc ghé sát bên tai cậu, thấp giọng hỏi, “Chút nữa lên đảo muốn đi đâu chơi?”
Lâm Mộc Hàn lắc đầu, nhưng cánh môi nhợt nhạt, rõ ràng bị say sóng do du thuyền chạy quá nhanh.
Hàn Thanh Túc nổi hứng chơi xấu: “Uống chút rượu sẽ hết khó chịu, nào.”
Lâm Mộc Hàn nửa tin nửa ngờ, duỗi tay muốn lấy cái ly của hắn. Hàn Thanh Túc lại nhanh hơn một bước, nâng ly ngửa đầu uống cạn, sau đó giữ chặt cằm cậu hôn xuống.
Xung quanh vang lên một tràn huýt sáo và reo hò. Rượu chảy xuống từ khóe miệng Lâm Mộc Hàn, thấm vào áo sơ mi trắng sạch sẽ của cậu. Hàn Thanh Túc nhìn mà trong lòng phát ngứa, dưới ánh mắt ái muội của mọi người, hắn kéo cậu vào phòng riêng trên du thuyền.
Đôi khi hắn sẽ cực kỳ phóng túng. Chỉ nhớ hôm đó Lâm Mộc Hàn đã uống rất nhiều rượu, cái người từ trước đến nay luôn cứng nhắc thanh cao khó có một lần buông thả, khiến hắn vô cùng hưng phấn.
Đuôi mắt Lâm Mộc Hàn đỏ ửng. Cậu ôm chặt hắn, dụi đầu vào cổ hắn, mơ màng không rõ nói: “Anh… chờ em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn được không?”
Hàn Thanh Túc thầm bật cười. Nhà họ Hàn danh giá, số người muốn kết hôn với hắn nhiều không đếm xuể, Lâm Mộc Hàn hoàn toàn nằm ngoài phạm vi cân nhắc của hắn. Hắn cho rằng Lâm Mộc Hàn ngây thơ, rốt cuộc vẫn là vì tiền của hắn.
Chậc.
“Được chứ.” Hàn Thanh Túc dỗ dành người khác không cần suy nghĩ, thề non hẹn biển tuôn ra như hàng bán sỉ ba đồng một mớ. Hắn nâng cằm Lâm Mộc Hàn hôn một cái, cười đến chân thành, “Lần đầu tiên anh thích một người đến mức này, cưng à, em là định mệnh duy nhất của anh.”
Lâm Mộc Hàn không biết là say hay là thật sự đ*ng t*nh, hốc mắt đỏ ửng ướt át. Du thuyền không biết đã dừng từ khi nào, gió biển mằn mặn quyện với mùi rượu, hắn nghe Lâm Mộc Hàn nói nhỏ: “Anh, hứa rồi đó.”
“Hứa.” Hắn cũng nghiêm túc đáp lại, thậm chí còn có thể phân ra một chút lực chú ý, tưởng tượng nếu ngày nào đó thật sự kết hôn với Lâm Mộc Hàn, đứa nhỏ này chắc sẽ vui mừng đến hai mắt phát sáng.
Nhưng rất nhanh, hắn vứt cái cảnh tượng kh*ng b* ấy ra sau đầu. Hắn đúng là điên rồi mới nghĩ đến chuyện kết hôn.
Có lẽ là chơi quá trớn, Lâm Mộc Hàn vừa đặt chân lên đảo đã nôn thốc nôn tháo. Cậu nôn dữ dội, đến mức Hàn Thanh Túc cũng bắt đầu lo lắng, lại đúng lúc gặp bão, không liên hệ được với bác sĩ trên đảo. Hắn chỉ có thể tìm thuốc chống nôn cho Lâm Mộc Hàn uống, nhưng dường như không có tác dụng gì.
Ngoài cửa sổ mưa rền gió giật, sóng biển gào thét, hắn ôm Lâm Mộc Hàn vào lòng, xoa huyệt vị giúp cậu đỡ buồn nôn, trấn an: “Bên ngoài cúp điện rồi, chờ chút có tín hiệu bác sĩ sẽ đến ngay, đừng sợ.”
“Anh ơi, có phải em sắp chết rồi không?” Sắc mặt Lâm Mộc Hàn trắng bệch.
“Không có, đừng nói bậy.” Hàn Thanh Túc xác nhận cậu không sốt, nhưng sợ cậu mất nước, vậy nên hắn căn cứ theo món canh giải rượu trong trí nhớ chả biết đọc được từ đâu, nấu cho cậu một nồi.
Lâm Mộc Hàn dựa vào người hắn uống hai ngụm, thoáng nhìn thấy vết phồng rộp trên tay hắn, khàn khàn hỏi: “Phỏng?”
“Không sao.” Hàn Thanh Túc không để tâm, lắc lắc tay, “Ngoan, uống hết đi.”
Canh giải rượu mặn chát, nhưng Lâm Mộc Hàn vẫn ngoan ngoãn uống hết, hiển nhiên là chẳng thoải mái chút nào.
Hàn Thanh Túc lại vì cậu mà tự tay làm chút cơm tối, dỗ dành cậu ăn hết. Đến tối vẫn chưa có điện, trong phòng hơi lạnh, lại còn tối đen, hai người rúc vào nhau. Hàn Thanh Túc lấy chăn quấn quanh cậu, ôm vào trong lòng. Lâm Mộc Hàn nặng nề ngủ thiếp đi. Bên ngoài sấm sét ầm vang, mỗi lần sét đánh Hàn Thanh Túc lại che kín tai cậu, nương theo ánh chớp nhìn sườn mặt Lâm Mộc Hàn, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác xót xa mà ấm áp.
Thật ngoan.
Thật đáng yêu.
Cưới về thật sự không tồi… nhưng… Thôi bỏ đi.
Hắn cúi đầu hôn lên trán Lâm Mộc Hàn, trong bóng tối ôm chặt hơn một chút.
*
Lâm Mộc Hàn đột nhiên mở mắt.
Bóng đen đang ngồi xổm trước mặt y bị dọa cho hết hồn, ịn mông ngã xuống đất: “Má!”
Lâm Mộc Hàn sợ đến mức tim đập sai nửa nhịp, nắm đấm tung ra một nửa rồi dừng lại giữa không trung: “Anh?”
“Đậu má hết hồn, sao tự nhiên mở mắt?” Hàn Thanh Túc đứng dậy, phẫn nộ lên án.
“Anh không ngủ, ngồi xổm trước mặt em làm gì?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
“Đi WC ngang qua đây.” Hàn Thanh Túc mở đèn phòng khách, “Tôi mới lướt video, thấy có người say xỉn nôn mửa rồi bị sặc chết, ra nhìn xem cậu còn sống không.”
Lâm Mộc Hàn nhìn thoáng qua đồng hồ: “3 giờ rưỡi rồi còn chưa ngủ?”
“Chậc, không ngủ được.” Hàn Thanh Túc bực bội gãi đầu, lại nghi hoặc nhìn y, “Tôi không biết nấu canh giải rượu.”
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn, chả hiểu gì.
“Có ai cho nguyên củ tỏi vào canh giải rượu đâu.” Hàn Thanh Túc nhíu mày.
“… Ừm.” Lâm Mộc Hàn lên tiếng.
“Vậy sao lúc đó cậu còn uống hết?” Hàn Thanh Túc khó hiểu.
“Chưa từng có ai nấu cho em.” Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc, “Với lại, so với chén canh đó, mấy món khác còn mặn hơn.”
Hàn Thanh Túc bất mãn nhìn y một cái: “Vào giường mà ngủ.”
“Không cần, sắp sáng rồi.” Lâm Mộc Hàn nói, “Em dậy sớm đi lái xe.”
“Một mình tôi không ngủ được.” Hàn Thanh Túc không kiên nhẫn, “Bớt nói nhảm đi.”
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn một cái, đi vào phòng ngủ.
Hàn Thanh Túc theo sau tắt đèn. Hắn mới vừa nằm xuống, Lâm Mộc Hàn ôm chăn xáp lại, từ phía sau ôm eo hắn, siết chặt vào lòng.
“Tôi không có ý định kết hôn.” Hàn Thanh Túc nhíu mày nói, “Cả đời cũng không.”
Lâm Mộc Hàn hôn nhẹ vai hắn.
“Biết rồi.”