Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 15

Không phải phép cho lắm.

—— oOo ——

Sau trận tuyết rơi, Lâm Mộc Hàn quay về với cuộc sống đi sớm về trễ. Hàn Thanh Túc trong nhà ngủ xong rồi ăn ăn xong lại ngủ, đến khi trận tuyết thứ hai rơi xuống, hắn rốt cuộc mới giống như nghỉ ngơi đủ rồi, tỉnh táo trở lại.

“Tìm việc?” Lâm Mộc Hàn vừa gắp thức ăn thì khựng lại, ngẩng lên nhìn Hàn Thanh Túc, “Sao lại đột nhiên muốn tìm việc?”

“Cũng đâu thể thật sự để cậu nuôi tôi chứ, cục cưng.” Hàn Thanh Túc ném hạt đậu phộng vào miệng, “Lại nói, cuộc sống như hiện tại, thử một chút cho biết là được rồi, chẳng lẽ cậu nỡ để tôi ngày nào cũng ăn mấy món canh suông đạm bạc thế này à?”

“…” Lâm Mộc Hàn nhìn miếng cá đã lựa hết xương trong chén, đặt đũa xuống.

“Đương nhiên chủ yếu là vì tôi có khẩu vị nặng.” Hàn Thanh Túc đá đá cẳng chân y dưới gầm bàn, “Tôi ở nhà buồn rục xương rồi, sẵn tiện chia sẻ chút gánh nặng kinh tế với cậu, cũng tốt mà. Cứ thế này mãi thì người tôi mốc meo lên hết. Bạn nhỏ Lâm, bạn phải cho mình cơ hội tay làm hàm nhai chứ.”

Lâm Mộc Hàn lại cúi đầu lựa xương cá cho hắn, Hàn Thanh Túc sung sướng chờ ăn, kết quả thấy y nhét miếng cá kia vào miệng mình: “Được thôi.”

“Cá của tôi.” Hàn Thanh Túc đau lòng. Miếng cá lẽ ra phải là của hắn đã bị y nuốt mất rồi.

“Tay làm hàm nhai.” Lâm Mộc Hàn đổ hết phần thức ăn còn lại vào chén của mình, chỉ chừa lại canh, nói, “Anh à, rửa nồi đi, sau đó lấy rau cải trong tủ lạnh bỏ vào, đổ thêm nước, khi đó mới gọi là canh suông.”

Hàn Thanh Túc bất mãn nhìn y.

“Anh mà đi làm, cơm như thế này còn chẳng có mà ăn.” Lâm Mộc Hàn nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hàn Thanh Túc khó chịu khoanh tay: “Làm sao, khinh thường tôi à?”

“Anh còn nhớ mình tốt nghiệp từ đại học nào không?” Lâm Mộc Hàn hỏi.

Hàn Thanh Túc nhướng mày.

“Tốt nghiệp đại học hơn chục năm rồi, anh chẳng có bất kỳ kinh nghiệm làm việc nào cả.” Lâm Mộc Hàn nói, “Ngay cả sơ yếu lý lịch anh còn không biết viết, có biết dùng phần mềm văn phòng không? Với tình trạng hiện tại, công việc tốt nhất anh có thể kiếm được là làm sale, phải gọi điện hẹn khách, ra ngoài chạy việc, nhún nhường cúi đầu… Anh à, anh không chịu nổi đâu.”

Hàn Thanh Túc càng nghe càng bực: “Cậu đang xem thường tôi đấy à?”

“Em chỉ nói thật thôi.” Lâm Mộc Hàn nhìn hắn, “Anh thà bị ép tới mức phải đến Vu Thành, hiện tại không xu dính túi, cũng không chịu mở miệng van xin ai.”

Hàn Thanh Túc cười nhạo một tiếng: “Vớ vẩn, tôi van xin cậu còn chưa đủ à?”

“Trên giường không tính.” Lâm Mộc Hàn thản nhiên nói.

“Tôi… ” Hàn Thanh Túc ném một chiếc đũa, “Lâm Mộc Hàn cậu không muốn cho tôi ra khỏi cửa thì nói, đừng ép tôi đấm cậu.”

Lâm Mộc Hàn thở dài: “Vậy mai em cùng anh đi tìm việc.”

“Ông đây tự tìm!” Hàn Thanh Túc không còn tâm trạng ăn cơm, đứng dậy bỏ đi, đi hai bước lộn ngược trở về, thẹn quá hóa giận, “Tôi ở trên giường van xin cậu bao giờ!?”

Lâm Mộc Hàn đứng dậy, cởi áo, đi về phía hắn.

“Đù.” Hàn Thanh Túc chửi nhỏ một tiếng. Không biết thằng nhãi Lâm Mộc Hàn này lấy đâu ra lắm sức lực vậy, hai người bọn họ nếu thật sự động tay động chân, hắn không chắc mình có thể khống chế đối phương.

Hàn Thanh Túc lùi về sau mấy bước, thuận tiện liếc nhìn cơ bụng hấp dẫn của y, thuận theo nội tâm mà đưa tay s* s**ng một phen: “Nhãi ranh cậu, ngày nào cũng lái xe mà còn có thể giữ dáng ngon như vậy?”

Lâm Mộc Hàn ép hắn đến sô pha, nắm cổ tay hắn kéo xuống, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống: “Không ngon thì sao dụ được anh?”

Hàn Thanh Túc tặc lưỡi một tiếng: “Cậu bình tĩnh một chút, tôi đang nghiêm túc cãi nhau với cậu đấy.”

“Anh muốn ra ngoài cũng được thôi, nhưng phải trở về.” Lâm Mộc Hàn quỳ một gối xuống sô pha, đè người dưới thân mình, “Anh à, em không cho anh ra ngoài là vì muốn bảo vệ anh. Những kẻ ngoài kia không có ai yêu anh như em đâu.”

Hàn Thanh Túc bị y ép cho ngẩng đầu, nheo mắt nói: “Mẹ nó, tôi đi tìm việc mà cũng cần có người yêu tôi, cậu bị khùng hả?”

Lâm Mộc Hàn xoa nhẹ bờ môi hắn, cười nói: “Có dám đánh cược với em không? Anh mà tìm được việc cũng không kiên trì nổi ba ngày.”

“Nếu vượt qua ba ngày thì sao?” Hàn Thanh Túc vỗ eo y một cái, “Đến lượt tôi, thế nào?”

Lâm Mộc Hàn nhếch môi: “Anh không thích ở dưới sao?”

“Má.” Hàn Thanh Túc chửi thề, “Tôi trước nay chỉ ở trên, đều tại cậu không biết xấu hổ. Có cần tôi kể hết mấy cái thủ đoạn đê tiện của cậu ra không?”

Lâm Mộc Hàn cười, bò lên vai y: “Rõ ràng là thích.”

Hàn Thanh Túc càng thêm bực bội.

Nhưng Lâm Mộc Hàn vẫn dùng hành động để khiến hắn diễn lại màn van xin kia lần nữa. Khi hắn bị đè xuống sô pha, Lâm Mộc Hàn cắn lên tai hắn, thì thầm: “Anh, giờ giả vờ như em là ông chủ đang phỏng vấn anh đi, anh định tự giới thiệu bản thân thế nào?”

Trán Hàn Thanh Túc nổi gân xanh, vỏ ghế sô pha bị hắn siết nhăn nhúm, hắn cắn răng nói: “Tôi… Mả cha cậu, Lâm Mộc Hàn, tôi g**t ch*t cậu…”

“Ừm, sắp chết rồi.” Lâm Mộc Hàn cười nói, “Sướng chết.”

Buổi phỏng vấn giả lập đương nhiên là không thành công, bởi vì người phỏng vấn không cởi mở lắm, cứ mắng chửi ỏm tỏi, cực kỳ không tôn trọng ông chủ. Mà ông chủ lòng dạ hiểm ác quyết bóc lột bằng sạch, cuối cùng Hàn Thanh Túc chỉ có thể vứt hết thể diện mà xin tha, phải gọi là nhục nhã hết sức.

Ngày hôm sau, Hàn Thanh Túc chải chuốt bảnh bao, mặc áo lông cao cổ che khuất mấy dấu hôn thê thảm trên cổ. Nếu không phải hôm qua hắn nổi điên, chắc Lâm Mộc Hàn đã gặm luôn lên mặt hắn, khiến hắn không thể đi gặp ai.

“Ngay cả mấy thằng xui xẻo trong phim zombie cũng không bị cắn thảm như tôi.” Hàn Thanh Túc đánh văng cái tay không chịu ở yên của y, “Lâm Mộc Hàn, mẹ nó cậu đúng là chó điên.”

Lâm Mộc Hàn đưa áo khoác cho hắn: “Thật sự không cần em đưa anh đi à?”

“Tự lái xe của cậu đi.” Hàn Thanh Túc giật áo khoác, lúc ra khỏi cửa còn quay đầu lại, “Không được theo dõi tôi đấy.”

Lâm Mộc Hàn bày ra vẻ mặt vô tội nhìn hắn, cười nói: “Anh à, anh tưởng tượng hơi quá rồi, em không có h*m m**n kiểm soát dữ dội như vậy.”

Hàn Thanh Túc cười nhạt một tiếng, xoay người đóng sầm cửa.

Lâm Mộc Hàn quẹt mũi, mở di động, nhìn thấy chấm đỏ đi xuống lầu, dừng ở bên dưới. Y đợi một lúc, cầm di động bước ra ngoài, quả nhiên nhặt được một cái nút nhỏ màu đen trên hàng hiên, như thể đang âm thầm cười nhạo y.

Sắc mặt Lâm Mộc Hàn lập tức thay đổi, y chạy nhanh vài bước, thấy Hàn Thanh Túc đã lên một chiếc taxi, thấy y xuống lầu còn lộ ra một nụ cười đắc ý. Cách một cái rào chắn và vành đai xanh, hắn áp mặt vào cửa kính, giơ ngón giữa lên với y.

Lâm Mộc Hàn biến sắc, liếc sang lan can bên cạnh, chạy mấy bước, đạp tường trèo qua, nhảy qua vành đai xanh, lao thẳng ra chắn trước đầu xe taxi.

Tài xế đạp phanh gấp, giận dữ chửi to: “Muốn chết à!? Có bị điên không đấy!? Muốn chết thì cút xa ra một chút, mẹ kiếp đừng giở trò ăn vạ!”

Lâm Mộc Hàn cứ thế đứng chặn trước xe, lạnh lùng nhìn Hàn Thanh Túc đang ngồi phía sau.

Hàn Thanh Túc chửi thầm một tiếng, nói với tài xế: “Ngại quá, là bạn tôi, xin lỗi nhé.”

Tài xế nghe xong càng giận điên, chửi nốt cả Hàn Thanh Túc: “Các người đừng đùa giỡn với mạng sống có được không?! Nhà tôi có già có trẻ cần tôi nuôi, má nó muốn chơi trò k*ch th*ch thì đừng lôi tôi vào! Mẹ kiếp!”

Hàn Thanh Túc đưa tiền cho ông ta: “Ông anh, xin bớt giận, tôi xuống xe.”

Nhìn mấy tờ tiền trăm, tài xế nháy mắt hạ hỏa, nhíu mày nhẹ giọng nói: “Không cần nhiều thế đâu.”

“Bồi thường tinh thần cho anh.” Hàn Thanh Túc mở cửa xuống xe, đen mặt kéo Lâm Mộc Hàn sang một bên. Lâm Mộc Hàn bị hắn kéo một cái lảo đảo, suýt ngã vào bồn cây, lại bị hắn lôi ngược về: “Mẹ nó đứng cho vững coi!”

Tài xế bấm còi, hạ kính xe nói: “Có gì từ từ nói nhé.”

Sau đó cầm tiền vui vẻ lái xe rời đi.

Hàn Thanh Túc nghẹn một bụng th* t*c không có chỗ mắng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Mộc Hàn: “Cậu muốn chết thì đừng liên lụy người khác được không?”

Lâm Mộc Hàn âm u nhìn chằm chằm hắn: “Sao lại vứt máy định vị?”

“Mẹ kiếp…” Hàn Thanh Túc bực bội vò đầu, “Tôi hỏi cậu, có người bình thường nào ra khỏi nhà mà còn phải mang theo máy định vị hả?”

“Anh muốn chạy trốn.” Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nói.

“Má, tôi không báo cảnh sát là đã nể mặt cậu lắm rồi.” Hàn Thanh Túc ê răng nói, “Cậu đếm xem cậu gắn bao nhiêu thiết bị trong nhà đi, mẹ nó tôi ngày ngày có thể sống được trong hiện trường vụ án xem như tâm lý vững vàng lắm rồi, đại ca à, tôi không trốn chẳng lẽ chờ cậu phát điên?”

Ánh mắt Lâm Mộc Hàn lạnh lẽo: “Hàn Thanh Túc, anh nhịn giỏi thật đấy.”

Tận một giây trước khi chặn trước đầu xe, y còn nghĩ phải chăng Hàn Thanh Túc thật sự muốn đi tìm việc. Hắn tỏ ra quá bình thường, quá tự nhiên, như thể chỉ là ra ngoài một chuyến.

“Cậu có bệnh thì trị đi, đừng lôi tôi vào được không?” Hàn Thanh Túc bất đắc dĩ thở dài, “Bấy lâu nay cũng đủ rồi em trai à, cậu nên quay về với cuộc sống của mình đi thôi.”

“Anh có ý gì?” Đáy lòng Lâm Mộc Hàn trầm xuống, “Anh lại muốn chia tay với em sao?”

“Chúng ta thành đôi khi nào?” Hàn Thanh Túc khiếp sợ nói.

Lâm Mộc Hàn cười lạnh: “Vậy là anh lại định chia tay qua tin nhắn?”

“Đã nói gặp dịp thì chơi thôi. Cậu còn phải nuôi gia đình, tôi còn một đống rắc rồi phải giải quyết, không rảnh chơi trò tương ái tương sát với cậu.” Hàn Thanh Túc bực bội vò đầu.

“Anh sợ cái gì?” Lâm Mộc Hàn bước đến gần một bước, “Em lại làm gì sai, hay anh sợ anh sẽ thật sự thích em?”

Hàn Thanh Túc tức tối: “Tôi sợ hồi nào?”

“Một ngày trước khi chúng ta chia tay, anh còn hứa hôm sau sẽ cùng em về nhà.” Lâm Mộc Hàn nhìn thẳng vào hắn, “Hiện tại chúng ta cùng về nhà rồi, sao anh lại muốn chạy nữa?”

Hàn Thanh Túc có chút mất mặt, đẩy vai y một cái: “Chạy cái mẹ gì, tôi muốn đi đâu thì đi, đừng ép nữa… ép nữa là ngã vào bồn cây mất!”

 Lâm Mộc Hàn bất đắc dĩ lui lại nửa bước: “Anh định đi đâu?”

“Hỏi thừa, đương nhiên là đi tìm việc.” Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của y, lúc này mới phát giác trên tay y đang chảy máu ròng ròng. Hắn nắm cánh tay Lâm Mộc Hàn nhìn kỹ lại, quả nhiên là một vết cắt dài, máu me bê bết, “Cái rào chắn đó cao ba mét, sao cậu không bay qua luôn?”

Lâm Mộc Hàn mím môi không đáp, cánh tay run lẩy bẩy. Hàn Thanh Túc thề hắn có thể nhìn thấy sát khí tỏa ra từ đôi mắt tên điên này.

“Cậu…” Hàn Thanh Túc bị y nhìn đến sống lưng lạnh toát, tức giận đạp y một cái, “Dẹp mẹ đi, về nhà.”

Lâm Mộc Hàn dùng cái tay đầy máu kia bắt lấy tay hắn, cưỡng ép hắn cùng mình đan mười ngón tay vào nhau.

Hàn Thanh Túc bị y lôi kéo đi về phía trước, suýt thì trượt té vì tuyết đọng dưới chân, căm giận nói: “Đừng run nữa, tay cậu có điện à?”

Lâm Mộc Hàn quay đầu lại: “Vậy anh chặt nó đi.”

Hàn Thanh Túc không kịp phòng bị, bất thình lình nhìn thấy nước mắt trên mặt y, sửng sốt: “Đệt, cậu làm sao vậy?”

Lâm Mộc Hàn im lặng quay mặt đi.

Đi được mấy bước, Hàn Thanh Túc đầu hàng, thở dài một tiếng, giơ tay lung tung lau nước mắt cho y: “Cậu khóc cái gì? Có gì đâu mà khóc? Má nó tôi thật sự muốn ra ngoài tìm việc thôi mà… Lâm Mộc Hàn, cậu mạnh mẽ lên một chút được không, mẹ kiếp đừng khóc nữa, xin cậu đấy.”

Lâm Mộc Hàn một tay siết chặt hắn vào lòng.

Hàn Thanh Túc suýt thì bị siết chết, thoi thóp trong vòng tay y: “Lúc này mà nắng thì không phải phép cho lắm.”

Lâm Mộc Hàn nghèn nghẹn nói: “Lẽ ra nên làm cho anh không xuống giường được.”

Bình Luận (0)
Comment