Gia đình hạnh phúc
—— oOo ——
Tiếng dương cầm nhẹ nhàng êm ái, hoa tươi trên bàn thoang thoảng hương thơm, Sở Cảnh Nguyên ngồi đối diện Tần Phù, cầm ly rượu nhấp một ngụm: “Em đã bị Thanh Sâm sa thải rồi.”
Tần Phù nói: “Hạng mục phía tây trên danh nghĩa em là người phụ trách, nhưng người ra quyết định thật sự vẫn là Lâm Túc và Cố Vạn Thanh, em cam tâm rời khỏi đó à?”
“Thanh Sâm cho em một khoản bồi thường rất khá.” Sở Cảnh Nguyên nói, “Hơn nữa, em cũng đã chuyển nhượng hết cổ phần họ Hàn của mình rồi, với em thì đó là củ khoai nóng phỏng tay. Toàn bộ tài sản Hàn Thanh Túc tặng em trước kia đều đã dùng để đắp vào lỗ hổng của hạng mục phía tây, không thì em sẽ bị Lâm Túc tống vào tù.”
Tần Phù trầm giọng hỏi: “Vậy hôm nay em hẹn anh ra đây làm gì?”
“Trong tay em có một ít cổ phần họ Tần, em không có hứng thú với chuyện làm ăn của nhà anh, vậy nên muốn bàn chuyện mua bán với anh.” Sở Cảnh Nguyên nói, “Anh đã sai lầm ở hạng mục phía tây, khiến họ Tần tổn thất nghiêm trọng, thân phận người thừa kế họ Tần của anh không biết còn giữ vững nổi không. Thế nào, có hứng thú không?”
Tần Phù siết dao ăn trong tay: “Cảnh Nguyên, từ bao giờ chúng ta đã đến nông nỗi này? Rõ ràng ban đầu chúng ta hạnh phúc như vậy.”
Sở Cảnh Nguyên thong thả ung dung dùng bò bít tết, nghe vậy cười nói: “Có lẽ là từ lúc anh không thỏa mãn với việc chỉ làm một công tử quyền quý mà không có thực quyền, từ bỏ ước mơ và tương lai, lựa chọn tiền tài cùng quyền lực.”
Tần Phù cười nhạt một tiếng: “Khi đó còn trẻ, cái gì cũng không biết.”
“Đến giờ em vẫn nhớ hình ảnh anh cầm camera hướng về phía gió lốc.” Sở Cảnh Nguyên nói, “Khi đó em nghĩ anh sẽ trở thành một nhiếp ảnh gia xuất sắc, bất kể vào rừng mưa hay vùng thảo nguyên, em đều nguyện ý theo anh. Kết cục, chúng ta đều mặc âu phục, nhìn chằm chằm vào những con số trên màn hình, tính kế người khác, không quay đầu được nữa.”
Mười ngón tay của Tần Phù đan vào nhau đặt phía trước, cười nói: “Cảnh Nguyên, đó đều là những gì phải trải qua trên con đường trưởng thành. Sở dĩ biến thành thế này, là vì bản chất chúng ta vốn là như vậy.”
Sở Cảnh Nguyên đưa miếng bò bít tết cuối cùng vào miệng, cầm khăn ăn lau miệng: “Em thừa nhận. Vậy sếp Tần, anh có muốn số cổ phần này không?”
Mười ngón tay Tần Phù hơi siết lại: “Cảnh Nguyên, anh hy vọng em có thể trở về giúp anh.”
“Không đâu.” Sở Cảnh Nguyên nói, “Tần Phù, anh không vượt qua được rào cản trong lòng. Em ở cạnh Hàn Thanh Túc ba năm, anh trước sau đều cảm thấy em có lỗi với anh, nhưng anh ngẫm lại xem, em làm vậy suy cho cùng là vì ai?”
Nụ cười trên mặt Tần Phù rốt cuộc không duy trì nổi nữa, gã đè khóe miệng bằng phẳng lại, sắc mặt thoáng qua chút khó coi không dễ gì phát hiện: “Anh biết em đã hy sinh rất nhiều vì anh, nhưng em dám nói em không hề động lòng với Hàn Thanh Túc à? Nếu không phải anh ra tay kịp thời, e rằng em đã thật sự kết hôn với hắn rồi.”
Sở Cảnh Nguyên buông khăn ăn, nhàn nhạt nói: “Em quả thật suy xét đến chuyện đó. Chúng ta không thể quay về như trước kia nữa, mà Hàn Thanh Túc, xét về mọi mặt, đều là một đối tượng cực kỳ thích hợp để kết hôn. Hơn nữa anh ta thật sự dịu dàng, ngoại trừ việc không yêu em, hết thảy đều hoàn hảo, giống như em trong mắt anh ta vậy.”
Tần Phù sửng sốt một chút: “Em có ý gì?”
“Loại người như Hàn Thanh Túc, chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể đối xử tốt với bất kỳ ai, khiến đối phương chìm đắm trong cảm giác được yêu thương sâu sắc. Anh có thể nhìn ra sự thích thú và tình yêu trong ánh mắt anh ta, nhưng trước sau không với tới được, không chạm vào được mảnh chân tình đó. Anh ta chỉ thích cảm giác mới vẻ và k*ch th*ch.” Sở Cảnh Nguyên nói, “Dù có kết hôn với anh ta, chẳng bao lâu cũng sẽ ly hôn thôi, hôn nhân không thể trói buộc loại người đó. Bản thân em muốn thử một lần đi chăng nữa thì với em mà nói, cái giá phải trả vẫn quá đắt.”
Tần Phù nhìn chằm chằm hắn, trong mắt hiện lên một chút hoài nghi.
“Em nghĩ kế hoạch của chúng ta xem như thành công hơn phân nửa, Thanh Sâm và Lâm Túc nửa đường xông ra, chẳng ai lường trước được, hơn nữa cả hai chúng ta đều đã đánh giá thấp Hàn Thanh Túc.” Sở Cảnh Nguyên nói, “Xem như nể tình chúng ta từng yêu nhau, em kiến nghị anh nên thu hồi số cổ phần này. Bất luận là Lâm Túc hay là Hàn Thanh Túc đều sẽ không để yên cho họ Tần, nếu em là anh, em sẽ cắt lỗ kịp thời.”
Tần Phù cười một tiếng: “Cảnh Nguyên, em đừng quá ngây thơ, Hàn Thanh Túc không bỏ qua cho anh, chẳng lẽ sẽ buông tha em? Chúng ta vẫn cùng thuyền thôi.”
“Vậy nên em mới trả lại hết toàn bộ cho anh ta, dù là cổ phần, tài sản, hay thể diện. Lâm Túc muốn trút giận thay anh ta, em đành chờ ăn một bạt tai.” Sở Cảnh Nguyên nói, “Chuyện tình cảm cũng giống như làm ăn vậy, có cạnh tranh, có thắng thua, em phải thua thật thảm thì bọn họ mới có thể buông tha em.”
Tần Phù không rõ trong lòng mình có tư vị thế nào, trầm giọng cảnh cáo: “Sở Cảnh Nguyên.”
“A Phù, năm đó em uống say, anh cả đêm ở bên cạnh chăm sóc em, nghe em lải nhải những chuyện vớ vẩn, cho em tùy ý làm loạn. Khi em ở cạnh Hàn Thanh Túc, thay anh ta đi xã giao, uống đến bất tỉnh nhân sự, anh ta chỉ ném em cho bảo mẫu rồi đi ngủ một mình.” Sở Cảnh Nguyên cười khổ, “Em biết cảm giác được một người yêu thương thật sự là thế nào, anh nói xem làm sao em có thể yêu anh ta được?”
“Em không biết ai đã nói gì với anh, khiến anh nghi ngờ em, nhưng em chịu đựng đủ rồi. Anh và Hàn Thanh Túc đều là hạng rác rưởi, em không cần phải chọn một trong hai người.” Sở Cảnh Nguyên đứng dậy nói, “Trước buổi trưa ngày mai, nếu anh không liên hệ lại em, em sẽ tìm đến Thẩm Tri Trọng. Em tin anh ta sẽ ra giá thoải mái hơn anh nhiều.”
Nói xong, hắn không chút lưu luyến rời đi.
Tần Phù nhìn theo bóng dáng của hắn, sắc mặt âm trầm, lẩm bẩm: “Em nghĩ em sẽ thật sự thoát được sao?”
——
“Anh cảm thấy có thể thử một lần.” Hàn Thanh Túc ghé vào lan can, nhìn bể bơi ở sân sau, khoa tay múa chân ước lượng khoảng cách, “Anh chạy ba bước, chống tay lên lan can nhảy qua, có thể hoàn hảo rơi xuống nước trước khi em đuổi kịp.”
Khóe miệng Lâm Mộc Hàn giật giật: “Không có đủ không gian cho anh chạy lấy đà, hơn nữa em cũng sẽ không cầm cưa điện đuổi giết anh, phiền phức lắm.”
Hàn Thanh Túc “chậc” một tiếng: “Cưa điện mới có không khí. Em thử tưởng tượng xem, bên ngoài sấm rung chớp giật, mưa rền gió dữ, em mặc áo mưa cầm cưa điện, từng bước ép sát, anh mà bị em bắt được là chết không toàn thây…”
“Câm miệng.” Lâm Mộc Hàn ấn giữa đầu mày, “Dẹp cuốn từ điển rách của anh đi.”
Hàn Thanh Túc tung hứng cuốn đại từ điển thành ngữ trong tay, nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài. Cây cối trong vườn bị gió quật nghiêng ngả, tiếng sấm rền vang mơ hồ vọng xuống từ tầng mây. Hắn chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, lạnh đến mức phải xoa tay xoa chân, đi vào nhà, “soạt” một tiếng đóng sập cửa ban công.
Lâm Mộc Hàn ngồi trên thảm xử lý công việc qua máy tính, cũng không ngẩng đầu lên: “Uống thuốc đi.”
Y liên tục tăng ca hơn nửa tháng, ăn uống thất thường. Hàn Thanh Túc thì kén chọn, không chịu ăn cơm ngoài, cũng không ăn cơm đầu bếp riêng nấu, một ngày đủ ba bữa vậy mà vẫn tái phát bệnh đau bao tử, gầy xọp đi. Hôm đó Lâm Mộc Hàn vừa mở cửa, thấy hắn cuộn tròn trên sô pha ôm bụng rên hừ hừ, gương mặt tiều tụy, mắt thâm quầng, ai oán nhìn y.
Chỉ hơn nửa tháng tăng ca, không để tâm chăm sóc, người suýt chút nữa bị nuôi chết luôn rồi. Xét về độ yếu ớt, đại thiếu gia cũng ngang ngửa với cây phát tài trước cửa công ty, Lâm Mộc Hàn bất đắc dĩ phải dắt về nhà… nấu cơm trưa.
Hàn Thanh Túc uống thuốc, ủ rũ cụp đuôi dựa vào sô pha, duỗi tay chọc chọc đùi Lâm Mộc Hàn: “Em yêu, sắp chán chết rồi, muốn đi chơi.”
Hắn tu thân dưỡng tính đã hơn một năm, hoạt động giải trí ngoài Lâm Mộc Hàn ra thì thật sự thiếu thốn đến đáng thương. Trước kia hắn thường xuyên lêu lổng khắp thế giới, hoặc tìm đến những hoạt động k*ch th*ch. Ngay trước khi phát hiện mình bị Sở Cảnh Nguyên cắm sừng, hắn đang cùng một đám bạn đi du lịch sinh tồn trong rừng mưa nhiệt đới, quay về còn tổ chức buổi tiệc độc thân hoành tráng trên du thuyền… Náo nhiệt và điên cuồng, cứ như chuyện đã từ đời trước vậy.
Lần cuối cùng hắn đi bar là ở Vu Thành, suýt thì bị Lâm Mộc Hàn lôi ra g**t ch*t. Nhưng dù có bị giết, hắn cũng không muốn ru rú trong nhà nhìn Lâm Mộc Hàn tăng ca.
“Muốn đi đâu chơi?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
Hàn Thanh Túc nói ra vài địa điểm ở nước ngoài, Lâm Mộc Hàn tàn nhẫn và lạnh lùng cự tuyệt: “Không rảnh, không thể đi xa như vậy.”
Hàn Thanh Túc: “Anh có thể tự đi. Nếu em không yên tâm thì cho người đi theo cũng được.”
Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hắn: “Anh, trời còn chưa tối, đừng mơ mộng hão huyền nữa.”
“…” Hàn Thanh Túc buồn rầu gãi tóc, “Không thì đi trong nước?”
“Lịch trình quá ba ngày thì miễn.” Lâm Mộc Hàn đang trả lời email, “Hiện tại em rất bận.”
“Anh có thể tự…”
“Em sẽ không để anh rời khỏi tầm mắt em nửa bước.” Lâm Mộc Hàn lạnh giọng cắt ngang.
“Mịa, dính lấy anh hai mươi bốn tiếng một ngày em không chê ngấy à?” Hàn Thanh Túc vừa nói xong, lập tức phát giác mình nói bậy rồi, hắng giọng nói, “Anh không có ý đó.”
Lâm Mộc Hàn gập máy tính lại, tháo một bên tai nghe xuống: “Hàn Thanh Nhiên đang bận rộn thành lập một công ty mới, dạo này vẫn luôn ở thành phố C. Nếu anh buồn chán, có thể đi tìm cậu ta.”
Hàn Thanh Túc hơi sửng sốt: “Em cũng đi?”
“Em không có thời gian.” Lâm Mộc Hàn nói, “Bảo Hàn Thanh Nhiên tự mình tới đón anh.”
“Em đang mâu thuẫn kìa, mới rồi còn nói không cho anh rời khỏi tầm mắt em nửa bước.” Hàn Thanh Túc nhướng mày.
Lâm Mộc Hàn lấy ra một sợi dây màu đen, dưới ánh mắt nghi hoặc của Hàn Thanh Túc, không chút chần chừ mà đeo lên cổ cho hắn. Một tiếng “cách” khe khẽ vang lên, ngay lập tức Hàn Thanh Túc cảm thấy sau gáy nhói lên, theo bản năng giơ tay định gỡ xuống, nhưng bị Lâm Mộc Hàn nắm cổ tay giữ lại, nói: “Chỉ là thiết bị định vị cấy dưới da, không gây hại, ba tháng sau sẽ tự phân hủy trong cơ thể.”
Hàn Thanh Túc kinh ngạc: “Công nghệ cao vậy luôn?”
“Công ty riêng của em ở nước R chuyên nghiên cứu sản phẩm này.” Y dừng một chút, bổ sung, “Hợp pháp, có giấy phép, được phê duyệt, không cần lo lắng.”
Hàn Thanh Túc khó chịu kéo sợi dây ra chừng một lóng tay: “Còn thứ này có tác dụng gì?”
Lâm Mộc Hàn nhìn thoáng qua: “Vô dụng, đeo cho đẹp thôi.”
Hàn Thanh Túc nheo mắt, tỏ ý không vui. Lâm Mộc Hàn câu lấy sợi dây cổ, kéo hắn lại gần, thấp giọng nói bên tai hắn: “Em tự tay cải tạo đó, anh, nếu anh không ngoan, nó sẽ…”
Sắc mặt Hàn Thanh Túc dần trở nên khiếp sợ: “Đậu má, đừng nói em thật sự biến thành nhà khoa học b**n th** giống như trên phim rồi chứ?”
Lâm Mộc Hàn kéo cổ áo len của hắn lên cao, vừa khéo che khuất vòng cổ, nghe vậy cười nhạt một tiếng: “Không đến mức đó.”
Hàn Thanh Túc nhíu mày: “Không đúng lắm, em gặp phải chuyện gì đúng không?”
Lâm Mộc Hàn nói: “Dạo này nghiên cứu sách tâm lý học, thấy nhốt anh ở nhà hoài không tốt cho sức khỏe thể xác và tinh thần, em cho phép anh được tự do trong giới hạn.”
Hàn Thanh Túc tặc lưỡi một cái: “Nhảm nhí, em không làm việc thì toàn làm với anh. Trong nhà này mà tìm được quyển sách nào có dấu lật trang, anh theo họ em luôn.”
Lâm Mộc Hàn: “… Anh, em không ngờ anh yêu em đến vậy, không muốn đi thì thôi.”
“Bậy, ai nói anh không đi?” Hàn Thanh Túc lập tức hăng hái lên, “Nhiên Nhiên hiện giờ tứ cố vô thân, anh phải ra tay giúp đỡ một phen.”
“Nhiên Nhiên?” Lâm Mộc Hàn giương mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo.
“Túc Túc.” Hàn Thanh Túc chỉ vào mình, sau đó chỉ sang y, “Hàn Hàn, cùng với Nhiên Nhiên, gia đình hạnh phúc.”
Lâm Mộc Hàn tức khắc có chút ghét bỏ: “Mắc ói.”
Hàn Thanh Túc lại toét cười, vui vẻ câu cổ y hôn chóc một cái: “Trợ lý Lâm, mau chuẩn bị hành lý cho anh, anh không chờ nổi nữa rồi.”
Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc: “Anh vội vàng muốn chạy đến thế sao?”
Hàn Thanh Túc vui sướng hả hê nhìn y: “Nóng lòng rồi? Có giỏi thì đi cùng anh này, sếp Lâm.”
Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn nhìn vài giây, trầm giọng nói: “Đi ba ngày thôi, em đặt vé máy bay cho anh, mỗi ngày gọi ba cuộc điện thoại, buổi tối gọi video, thiếu một cuộc thôi, em sẽ lập tức cho người đi bắt anh về.”
Hàn Thanh Túc ung dung thoải mái ra dấu OK với y, một tiếng sau kéo cái vali Lâm Mộc Hàn chuẩn bị cho mình phóng thẳng vào sân bay, không thèm quay đầu lấy một cái.
Lâm Mộc Hàn đứng trước xe chờ hôn tạm biệt: “…”
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Hàn Thanh Túc nữa, y mới không nhanh không chậm quay trở về, trên đường nhận được điện thoại của Cố An.
“Lâm, lão Fer, anh và Oona đêm nay có thể sẽ đến thành phố A. Phải rồi, có mẹ của cậu nữa, bà ấy rất nhớ cậu và Amy, nhất định muốn đến thăm.” Cố An nhiệt tình nói, “Anh nghe nói cậu đã kết hôn, đối phương là nam, mọi người đều hy vọng có thể gặp cậu ta, nhất là Oona.”
Lâm Mộc Hàn nhìn Cố Vạn Thanh không biết đã đứng trước xe mình từ khi nào, thấp giọng đáp lại một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Cố Vạn Thanh rặt một vẻ “tôi biết ngay mà”, dang hai tay với y: “Tôi đã khuyên anh phải cân nhắc chuyện kết hôn mà. Giờ anh định xử lý mớ bòng bong này thế nào đây? Hôm đó nhìn mặt lão Fer qua video đã thấy không lành rồi, anh chọc giận lão thật rồi.”
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Lâm Mộc Hàn, đừng có nói vậy chứ.” Cố Vạn Thanh nhíu mày, “Năm đó nếu không phải anh kéo tôi từ dưới sông lên, ai biết giờ tôi thành cô hồn dã quỷ ở đâu rồi. Lão Fer muốn làm gì, tôi gánh cùng anh.”
Lâm Mộc Hàn vỗ cánh tay cậu, mở cửa xe: “Chưa đến nông nỗi nào đâu.”
“Anh mới biết lão Fer ngày đầu tiên à?” Cố Vạn Thanh ngồi xuống ghế phụ, “Không thì anh đưa đại thiếu gia đi xa chút đi, thành phố C gần quá.”
“Hàn Thanh Nhiên ở đó, cậu ta cẩn thận hơn Hàn Thanh Túc nhiều. Lỡ thật sự gặp phải chuyện gì, cũng chỉ có cậu ta dám chắn dao cho Hàn Thanh Túc.” Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nói.
Cố Vạn Thanh: “… Đù.”
Cậu mà là Hàn Thanh Nhiên thì đã b*p ch*t đồ chó Lâm Mộc Hàn này rồi.
Ở thành phố C cách đó xa xa, Hàn Thanh Nhiên hắt hơi một cái, nhìn cái tên hiện lên trên điện thoại, nghi hoặc nhíu mày, ấn nhận cuộc gọi của Hàn Thanh Túc.