Hàn Thanh Túc phiền quá đi mất.
—— oOo ——
Hàn Thanh Túc ngồi xổm sau vali, vô thức cào cào lớp sơn tường, nghe âm giọng có chút hung dữ của Hàn Thanh Nhiên: “Giả vờ như anh tới thành phố C là thế nào?”
Hàn Thanh Túc đưa điện thoại ra xa lỗ tai, sắp xếp từ ngữ một chút mới nói: “Lâm Mộc Hàn cấy vào người anh một cái định vị, anh tìm người hack điện thoại em ấy, định vị sẽ hiện vị trí của cậu, như vậy em ấy sẽ cho rằng anh đang ở thành phố C. Cậu rảnh rỗi đừng có đến quán bar hộp đêm gì nhé, đi mấy điểm du lịch hay loanh quanh gần khách sạn thôi.”
“Em cũng không có thời gian đi quán bar hộp đêm gì đâu… Không đúng, em chưa bao giờ đến mấy chỗ đó!” Hàn Thanh Nhiên muộn màng phản ứng lại, lạnh giọng hỏi, “Anh nói anh ta cấy định vị vào đâu?”
Hàn Thanh Túc thở dài: “Chuyện đó không quan trọng.”
“Chuyện đó mới quan trọng!” Hàn Thanh Nhiên phẫn nộ nói, “Anh ta xem anh là gì hả? Hàn Thanh Túc, anh có thể có lòng tự trọng một chút không? Đây là yêu à? Đây là đang sỉ nhục anh. Anh chờ đó, em lập tức về thành phố A.”
“Không được, đừng nóng.” Hàn Thanh Túc như ăn trộm, đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, xác nhận không có ai nghe thấy mới thấp giọng nói, “Em Lâm nhà anh có gì đó không bình thường, ẻm chủ động cho anh đi gặp cậu, chắc chắn gặp phải chuyện gì đó rồi. Nhưng em ấy không muốn anh biết, vậy nên anh phải âm thầm tìm hiểu rõ ràng, miễn cho em ấy gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.”
Hàn Thanh Nhiên tức đến đầu bóc khói: “Anh ta chết là vừa đẹp.”
“Chậc, ăn nói kiểu gì vậy.” Hàn Thanh Túc bất mãn, “Đó là anh dâu của cậu đấy.”
“Ha.” Hàn Thanh Nhiên cười lạnh một tiếng, “Bây giờ em nói gì anh cũng không nghe lọt tai, anh hoàn toàn bị anh ta khống chế rồi”
“Liệu có khả năng là, anh cậu thật lòng thích người ta?” Hàn Thanh Túc thử thuyết phục cậu.
Hàn Thanh Nhiên trầm mặc vài giây: “Anh có thể thích anh ta bao lâu?”
Hàn Thanh Túc nghiêm túc suy xét hồi lâu, thận trọng nói: “Trước mắt thì ba năm đi?”
Hàn Thanh Nhiên nghẹn một bụng chửi thề không phun ra được, hít sâu một hơi nói: “Anh cảm thấy ba năm sau, anh ta có khả năng buông tha cho anh sao?”
“… Không sao, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Hàn Thanh Túc nói, “Cậu cũng không cần suốt ngày làm việc như vậy, thỉnh thoảng nghỉ ngơi thư giãn đi, làm lụng mệt sống mệt chết như thế có ý nghĩa gì đâu. Hay anh giới thiệu cho cậu ai đó nhé? Cậu thích nam hay thích nữ?”
Hàn Thanh Nhiên dứt khoát cúp điện thoại.
Hàn Thanh Túc thất vọng thở dài: “Ôm tiền sống cả đời đi.”
Tiếng còi xe vang lên trước mặt, Hàn Thanh Túc đứng dậy duỗi người, xách vali lên xe.
“Thiếu gia, mới có mấy ngày không gặp mà nhìn tàn tạ thế?” Người đối diện là một thanh niên mặt mũi thanh tú, tóc rẽ ngôi giữa, đeo kính tròn, trên mặt có vài nốt tàn nhang. Bên cạnh cậu ta là mấy người đàn ông cơ bắp mặc đồ hầu gái, vóc dáng cao lớn lực lưỡng khiến cậu ta trông càng nhỏ nhắn.
Một người đô con bò lại định nhào vào người Hàn Thanh Túc, nhưng hắn chẳng thèm liếc mắt, chỉ cầm chai nước khoáng chắn trán đối phương, đẩy ra: “Ngại quá, người đã có gia đình.”
“Anh ta không thích kiểu này, tới đây với anh này, cục cưng.” Lục Mạn Quý ngoắc tay với người kia, đối phương lưu luyến nhìn Hàn Thanh Túc một cái, sau đó quỳ xuống bên chân Lục Mạn Quý, được cậu ta xoa đầu, thân mật cọ lên đùi cậu ta.
“Lấy thứ trong gáy tôi ra.” Hàn Thanh Túc nói, “Chuyện tôi nhờ cậu điều tra thế nào rồi?”
“Yên tâm, Tiểu Lục mà ra tay tuyệt đối không thất bại.” Lục Mạn Quý ném cho hắn cái tablet, “Thông tin chi tiết anh về từ từ xem, tôi nói anh nghe đại khái thôi. Lâm Túc, tên thật Lâm Mộc Hàn, cha ruột Lâm Hưng Học là một công nhân bình thường ở Vu Thành, mẹ ruột Ngụy Du là người gốc thành phố A. Ngụy Du gia cảnh nghèo khó, năm đó Lâm Hưng Học tới thành phố A làm công, toàn bộ tiền tiết kiệm đều dùng để cưới Ngụy Du, nhưng hai người bất đồng quan điểm, Lâm Mộc Hàn ra đời không bao lâu bọn họ đã ly hôn. Ngụy Du trở lại thành phố A làm nhân viên phục vụ, số trời đưa đẩy gặp được Ferlan, hai người nhanh chóng yêu nhau rồi kết hôn. Ngụy Du theo Ferlan đến nước I, sinh được đứa con gái là Amy, tên tiếng Trung là Ngụy Tiêu Mật[1].”
“Sau khi thôi học ở đại học A, Lâm Mộc Hàn chủ động liên hệ Ngụy Du, thông qua bà ta quen biết được Ferlan.” Lục Mạn Quý nói, “Ferlan đã có ba đời vợ, trước khi cưới Ngụy Du đã có bốn con trai ba con gái, ngoài ra còn nhận thêm ba đứa con nuôi, trong số đó người ông ta xem trọng nhất là con gái thứ hai Oona, tiếp theo là con nuôi Cố An. Con cái trong nhà đều được sắp xếp vào công ty gia tộc để rèn luyện, nhưng nghe nói người thừa kế đã xác định là Oona…”
Trong sân bay đông đúc người qua kẻ lại, Cố An đi ở phía trước. Ngoại hình anh ta có vài phần giống với Cố Vạn Thanh, nhưng cao lớn và lạnh lùng hơn. Bên cạnh anh là một cô gái tóc đỏ mắt xanh, dáng người cao ráo quyến rũ, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười tươi tắn. Phía sau họ, Ngụy Du đang khoác tay Ferlan, nhíu mày nói gì đó với ông.
“Lâm…” Oona nhìn thấy Lâm Mộc Hàn thì vô cùng mừng rỡ, dang rộng hai tay nồng nhiệt ôm chầm lấy y, ngẩng đầu lên cười nói, “Anh kết hôn rồi, theo phong tục của các anh, em vẫn có thể hôn má anh chứ?”
Lâm Mộc Hàn nói: “Anh ấy tương đối để ý.”
“Tiếc quá đi mất.” Oona hai tay ôm mặt y xoa xoa, “Nhưng em vẫn luôn yêu anh, hơn nữa anh sẽ nhanh chóng nhận ra mình đã có một quyết định sai lầm đến thế nào.”
Lâm Mộc Hàn tránh khỏi tay cô, nhìn về phía người đàn ông đang bước tới gần: “Phụ thân.”
Ferlan vóc người cao ráo, rất gầy, trông ngoài 60, mũi ưng và hốc mắt sâu khiến ông ta thoạt nhìn có cảm giác cực kỳ áp bức, giống một con ác điểu có thể ép chết người bất cứ lúc nào, nhưng ông ta lại có thói quen duy trì nụ cười ôn hòa. Ferlan lần lượt ôm Lâm Mộc Hàn và Cố Vạn Thanh, cười nói: “Nhìn các con trai chúng ta xem, vô cùng ưu tú. Ta không ngờ các cậu có thể khiến Thanh Sâm lớn mạnh như vậy, hoàn toàn vượt kỳ vọng của ta.”
Cố An tiếp lời: “Phụ thân, đây là một khoản đầu tư rất thành công.”
Ferlan vỗ vai Lâm Mộc Hàn: “Đi thôi, con trai.”
Lâm Mộc Hàn liếc nhìn Ngụy Du một cái. Ngụy Du đang cúi đầu xem điện thoại, mày nhíu chặt lại, phát tin nhắn thoại cho Ngụy Tiểu Mễ: “Ba mẹ đã xuống sân bay rồi, mẹ không cần biết con đang làm gì, trong vòng một tiếng lập tức đến khách sạn gặp mọi người.”
“A Du, đừng nghiêm khắc với con như vậy.” Ferlan ôm lấy bả vai bà, “Em với Tiểu Hàn cũng nhiều năm không gặp, nên quan tâm thằng bé một chút.”
Ngụy Du ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Mộc Hàn, khóe miệng cứng nhắc cong lên: “Nghe nói con kết hôn với một người đàn ông?”
Bầu không khí nhất thời đông cứng lại. Ferlan vẫn cười đến ôn hòa, nhưng để mặc cho sự xấu hổ lan tràn. Cố An bèn hòa giải: “Mẫu thân, chúng ta về nhà rồi nói. Chuyến này đi đường dài, mọi người cũng mệt rồi.”
Cố Vạn Thanh ở trong chỗ tối dựng ngón cái với tiếng Trung sứt sẹo của ông anh. Cố An đưa mắt ra hiệu, Cố Vạn Thanh lập tức chen qua đẩy Lâm Mộc Hàn ra, chủ động nói cho Ferlan nghe tình trạng hiện tại của Thanh Sâm, sau lưng dùng tay ra hiệu cho Lâm Mộc Hàn.
Cố An đi sau mấy bước, nhìn mấy người Oona và Ferlan phía trước, thấp giọng nói với Lâm Mộc Hàn: “Cây to đón gió lớn, các cậu thâu tóm họ Hàn ầm ĩ quá. Phụ thân đã lăm le thị trường trong nước lâu rồi, Lâm, ông ấy cảm thấy cậu vi phạm thỏa thuận ban đầu, cậu phải nhanh chóng nghĩ cách đi.”
Lâm Mộc Hàn nhìn về phía Ferlan đi cạnh Ngụy Du: “Cảm ơn anh.”
——
“Không cần khách sáo.” Lục Mạn Quý bắt chéo chân, chạm ly với hắn, “Khuyến mãi thêm một tin đồn nho nhỏ, nghe nói Lâm Mộc Hàn được Ferlan xem trọng là vì ông ta chấm cậu ta làm con rể mình. Oona vừa thấy Lâm Mộc Hàn đã nhất kiến chung tình.”
Cái ly lên đến miệng Hàn Thanh Túc rồi lại hạ xuống, hắn nhướng mày: “k*ch th*ch vậy luôn?”
“Cho dù là thật thì đây cũng chỉ là ngoài mặt thôi. Ferlan muốn khai thác thị trường trong nước, nhưng những người trước kia phái đi không làm nên trò trống gì. Tôi cho rằng ông ta chấm Lâm Mộc Hàn là vì năng lực và thân phận, dù gì con riêng cũng đáng tin người xa lạ. Mà Lâm Mộc Hàn cũng không phụ kỳ vọng của ông ta, mấy năm nay Thanh Sâm càng lúc càng lớn mạnh, rất có tiếng tăm.” Lục Mạn Quý nhấp ngụm rượu, “Nhưng cậu ta kết hôn với anh thì khác rồi, dù có xử lý sạch sẽ tài sản và cổ phần thì trong mắt Ferlan, cậu ta đã không còn nhiều giá trị lẫn không gian để lợi dụng nữa… Con gái ông ta được sắp xếp hôn sự hết rồi, toàn bộ đều là liên hôn thương mại, phục vụ cho lợi ích gia tộc. Tình hình Lâm Mộc Hàn hiện tại rất tế nhị và khó xử.”
Hàn Thanh Túc xoa cằm: “Thì ra là thế.”
——
Chát!
Vừa mới vào phòng, Ngụy Du đã trở tay cho Lâm Mộc Hàn một cái tát.
Lâm Mộc Hàn bị bà ta đánh đến lệch mặt, khựng lại hai giây mới xoay người đóng cửa lại.
“Lâm Mộc Hàn, mày điên rồi đúng không?” Trong mắt Ngụy Du tràn đầy lửa giận, thanh âm đè tới cực thấp, “Mày biết mày đang làm gì không? Mày dám bỏ Oona kết hôn với người khác, lại còn là đàn ông, đây là tát thẳng vào mặt Ferlan, cũng là tát thẳng mặt tao. Tao vất vả sắp xếp cho mày tiền đồ tốt đẹp như vậy, mày cứ thế phá hỏng hết? Mày không làm ai thất vọng hả?”
Lâm Mộc Hàn giơ tay lau sạch máu bên khóe miệng, lãnh đạm nói: “Không làm bản thân mình thất vọng.”
Ngụy Du giơ tay chỉ thẳng mặt y, nghiến răng nói: “Trước kia là mày quỳ gối trước mặt tao, cầu xin tao đưa mày đến gặp Ferlan, mày luôn miệng bày tỏ lòng trung thành, tùy ý để gia tộc an bài. Tao hao hết sức lực bồi dưỡng mày, mày báo đáp tao như vậy? Tại sao lại làm vậy?”
“Có thể là vì đủ lông đủ cánh rồi.” Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu nhìn bà ta.
Ngụy Du chỉ trỏ y, tức đến nói không nên lời.
Lâm Mộc Hàn để bà ta bình tĩnh lại một chút mới mở miệng nói tiếp: “Con không định làm con rối của Ferlan, càng không muốn cưới một người mình không thích. Con chỉ thích đàn ông.”
“Mày… Mày…” Ngụy Du lại muốn tát y, nhưng bị ánh mắt âm u hiểm độc của y làm cho cứng đờ.
“Mẹ à, chúng ta chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau thôi. Mẹ lợi dụng con để củng cố địa vị của mình, con lợi dụng mẹ để có được sự hậu thuẫn tài chính từ Ferlan. Từ trước đến nay, Thanh Sâm là do con và Cố Vạn Thanh đồng sáng lập, không liên quan gì đến mẹ hay Ferlan.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Mày như vậy là thất tín bội nghĩa!” Ngụy Du gằn giọng mắng, “Mày là thứ ăn cháo đá bát, đê tiện tiểu nhân, không khác gì Lâm Hưng Học! Thứ máu lạnh ích kỷ!”
Lâm Mộc Hàn nhếch cười: “Con là con ruột của ông ta mà.”
Ngụy Du cố gắng hết sức tự mình bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Con không cần cố tình chọc tức mẹ, hiện tại vẫn còn cứu được, lập tức ly hôn với người kia, cầu hôn Oona, đây là cơ hội duy nhất của con.”
Lâm Mộc Hàn trầm mặc.
Ngụy Du lạnh lùng nhìn chằm chằm y: “Nếu con thật sự yêu cậu ta thì nên để cậu ta rời xa vũng nước đục này, chứ không phải kéo vào vòng nguy hiểm. Mẹ sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào phá rối kế hoạch của mình.”
Lâm Mộc Hàn nhàn nhạt nói: “Tiếc rằng con không thật sự yêu anh ấy. Anh ấy là người con căm hận nhất trên đời này, mẹ và Lâm Hưng Học chỉ đứng thứ hai thôi.”
“Nhưng nếu mẹ định làm gì anh ấy, tốt nhất là tự lượng sức mình một chút.” Lâm Mộc Hàn nói, “Cũng suy xét cho Tiểu Mễ một chút.”
Ngụy Du thoáng biến sắc: “Tiểu Mễ là em ruột con!”
“Còn con là con ruột mẹ đây này.” Lâm Mộc Hàn cong khóe miệng, “Mẹ à, mẹ dám đụng vào anh ấy thì con dám đụng vào Ngụy Tiểu Mễ, cùng lắm cả nhà bốn người cùng chết, hẳn là con dâu của mẹ cũng không để tâm đâu.”
Ngụy Du tức đỏ mắt: “Con hận mẹ đến thế à?”
“Cũng không đến nỗi nào.” Ánh đèn lờ mờ khiến gương mặt bị thương của y thoạt nhìn âm trầm mà lạnh nhạt, giống một con rắn độc chiếm cứ trong góc tối ẩm ướt. Y cười cười, “Mẹ à, mẹ có giúp con hay không?”
“Đừng có gọi tao là mẹ!” Ngụy Du tức đến ôm ngực, thần sắc lạnh nhạt trông giống hệt y.
Lâm Mộc Hàn nhếch môi: “Được thôi, mẫu thân.”
——
Con chip đã được lấy ra.
Hàn Thanh Túc xoa xoa cái cổ đau nhức, lấy điện thoại ra. Hắn cực kỳ tin tưởng tay nghề hack của Lục Mạn Quý, dù sao cũng là họ Lương kia chính miệng khen ngợi. Nhưng lấy thứ này ra rồi, hắn vẫn có chút chột dạ.
Quan hệ giữa Lâm Mộc Hàn và Ferlan quá phức tạp, nhưng xem xong mớ thông tin đó, hắn lại nhìn ra được những điều không hợp lý. Căn cứ vào những gì hắn biết về Lâm Mộc Hàn, có thể tên nhóc này đang muốn tách ra riêng. Có điều, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, đây là một quyết định cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Hàn Thanh Túc lại không khỏi tự luyến mà nghĩ, Lâm Mộc Hàn làm vậy có lẽ là vì hắn. Hắn lại không nhịn được mà đắc ý vênh váo, thằng nhãi khốn nạn đó đúng là yêu hắn đậm sâu.
Hắn nghĩ vậy, liền gọi video cho Lâm Mộc Hàn.
Chờ hồi lâu không có ai bắt máy. Mười phút sau, Lâm Mộc Hàn gọi lại.
“Đang làm gì vậy?” Hàn Thanh Túc khó chịu hỏi, “Sao không tiếp video?”
“Đang không tiện.” Lâm Mộc Hàn đè thấp giọng nói.
Hàn Thanh Túc hỏi: “Làm gì mà không tiện? Trong chăn có kẻ khác, hay là em đang phanh thây giấu xác?”
“Đang ăn cơm.” Lâm Mộc Hàn nói, “Đến khách sạn chưa?”
“À.” Hàn Thanh Túc dựa vào đầu giường, lật xem tài liệu trên tablet, ẩn ý nói, “Em bận thì chút anh gọi lại sau.”
“Không bận.” Giọng Lâm Mộc Hàn trầm thấp, “Anh, ăn tối chưa?”
“Chưa. Không phải đồ em làm ăn không vô.” Hàn Thanh Túc nói, “Lâm Tiểu Hàn, em mà làm gì có lỗi với anh, anh sẽ đánh gãy chân em nhốt vào WC.”
Lâm Mộc Hàn cười một tiếng: “Sợ quá đi mất.”
Y dừng một chút mới nói: “Anh à, ăn cơm đàng hoàng đi, nói Hàn Thanh Nhiên làm cho anh ăn.”
“Ha, nó còn không bằng anh, ít ra anh còn chiên được hai quả trứng, nó mà vào bếp thì có thể đánh lộn với trứng luôn.” Hàn Thanh Túc nghịch sợi dây cổ màu đen trong tay, lười biếng nói, “Em yêu, chụp tấm hình anh xem nào.”
Lâm Mộc Hàn hơi sửng sốt: “Hình gì…”
“Hình cơ bụng, hướng xuống dưới chút.” Hàn Thanh Túc đùa cợt, “Anh đặt làm hình nền.”
Lâm Mộc Hàn: “Chờ em về nhà đã.”
“Ngay bây giờ.” Hàn Thanh Túc nói, “Dù sao em cũng đang ở trong WC mà.”
Lâm Mộc Hàn nhíu mày: “Sao anh biết?”
“Đoán được.” Hàn Thanh Túc nói, “Nhanh lên, đừng lề mề nữa.”
Một lúc sau, một tấm ảnh rõ nét với góc chụp ái muội và k*ch th*ch được gửi thẳng đến điện thoại hắn. Hàn Thanh Túc ấn mở, sửng sốt một chút: “Đậu má, thế này thì xuống thấp quá rồi.”
“Anh tự cắt ảnh đi.” Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nói, “Phần dư ra xem như khen thưởng.”
“Má.” Hàn Thanh Túc có chút hưng phấn mà l**m răng, “Sếp Lâm, hai chúng ta rốt cuộc ai lẳng lơ hả?”
Lâm Mộc Hàn nói: “Đây là nghĩa vụ làm chồng.”
Hàn Thanh Túc thô bỉ huýt sáo một tiếng.
“Cúp đây.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Khoan đã, còn chuyện này.” Hàn Thanh Túc cẩn thận ngắm nghía bức hình, thuận miệng nói, “Tối em về nhà giúp anh mang cái áo khoác xám đi giặt, mấy ngày nữa về anh muốn mặc nó. Đúng rồi, đăng nhập game làm nhiệm vụ hằng ngày cho anh, đừng quên nhận thưởng.”
Bên kia Lâm Mộc Hàn im lặng vài giây, sau đó mới nói: “Biết rồi.”
Hàn Thanh Túc dứt khoát cúp điện thoại.
Lâm Mộc Hàn cất điện thoại, thong thả cài lại nút áo, mặc vest chỉnh tề đi ra khỏi nhà vệ sinh, bước vào sảnh tiệc ồn ào náo nhiệt. Khi đi ngang qua hành lang bằng kính, y nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình đang tươi cười, sửng sốt một chút, rồi cố đè cho khóe miệng bằng phẳng lại.
Muốn ăn cơm y nấu, muốn y đi đem đồ đi giặt, còn bắt y làm nhiệm vụ trong game.
Hàn Thanh Túc phiền quá đi mất.
[1] Tiêu Mật (潇宓) phát âm là xiāomì, Tiểu Mễ (小米) phát âm là xiǎomǐ. Nhìn số nét thì chắc một cái tên thật một cái tên thân mật.