Anh đang mộng du, cúp nha.
—— oOo ——
“Lần này lão Fer đến không có ý tốt.” Cố Vạn Thanh cầm ly rượu, tranh thủ nói với Lâm Mộc Hàn, “Chúng ta thâu tóm họ Hàn quá thành công, sắp tới còn hợp tác với họ Thẩm, mấy người xung quanh gấp đến đỏ mắt rồi, khỏi phải nói…”
Cậu ta dừng một chút, nhắc nhở Lâm Mộc Hàn: “Dù sao thì một giọt máu đào hơn ao nước lã, con ruột và con nuôi vẫn khác nhau, con nuôi và con riêng cũng không giống nhau. Anh mà chịu làm con rể ông ta, tình hình có thể lạc quan chút, nhưng giờ anh chặn đứng con đường này, nguy to rồi sếp ơi.”
Lâm Mộc Hàn nhấp ngụm rượu, nói: “Cổ phần đều trong tay cậu, lo cái gì.”
“Má nó, trong tay tôi tôi mới lo đó, lỡ ngày nào đó bọn họ cảm thấy thời cơ chín muồi, cho tôi một nhát… Xoẹt.” Cố Vạn Thanh làm động tác cắt cổ, “Tôi biết đi đâu khóc?”
“Thế vừa khéo có thể tống ổng vào tù.” Lâm Mộc Hàn nói.
Cố Vạn Thanh rầu rĩ nói: “Đùa chả buồn cười chút nào.”
“Yên tâm, lão Fer sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy đâu.” Lâm Mộc Hàn nói, “Huống hồ, một giọt máu đào hơn ao nước lã, Cố An dù sao cũng là anh ruột cậu.”
Cố Vạn Thanh nhìn Cố An đang cười khanh khách với mọi người, thở dài: “Anh ta được nhận nuôi, rời khỏi cô nhi viện từ hồi năm tuổi, lúc đó tôi chưa đầy hai tuổi, không nhớ được gì. Đến khi tìm được nhau, tôi đã tốt nghiệp đại học rồi, mấy năm nay cũng chẳng gặp được bao nhiêu lần, anh cảm thấy đáng tin lắm à?”
Lâm Mộc Hàn chạm ly với cậu ta: “Tôi với mẹ tôi cũng hơn hai mươi năm không gặp, cậu xem, hiện tại bà ấy yêu tôi biết bao.”
Cố Vạn Thanh nhìn vết thương đã được xử lý bên khóe miệng y, muốn nói lại thôi.
“Nếu lão Fer muốn cậu kết hôn với Oona, cậu chịu không?”
Cố Vạn Thanh kinh hãi biến sắc: “Đừng! Tôi vừa tròn một năm thất tình, hiện tại không ai có thể chia cắt tôi với công việc…”
Lâm Mộc Hàn nhìn Oona đi đến trước mặt mình, nghe cô nàng cười nói: “Lâm, có thể mời anh nhảy một điệu không?”
Lâm Mộc Hàn gật đầu, lịch thiệp cầm tay cô. Tiếng nhạc êm ái du dương từ từ vang lên khắp đại sảnh, Oona mỉm cười nhìn y: “Hai năm không gặp, anh càng lúc càng quyến rũ.”
Lâm Mộc Hàn khách khí nói: “Có thể là vì đã kết hôn.”
“A, anh không nói em cũng quên mất.” Oona nói, “Em nhìn thấy hình bạn đời của anh rồi, cực kỳ đẹp trai anh tuấn, ngay cả em cũng không nhịn được mà rung rinh, trông cũng có vài phần tương tự với bạn trai hiện tại của em. Nếu có cơ hội, em rất muốn thử tán tỉnh anh ấy.”
“Anh ấy chỉ thích nam.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Tiếc thật đấy.” Oona mỉm cười, “Em không ngờ anh cũng thích nam, em vẫn luôn cho rằng anh dị tính. Anh ta là người anh vẫn luôn canh cánh trong lòng, đúng không?”
Lâm Mộc Hàn không nói gì.
“Hiện tại bệnh tình của papa đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng kỳ thật vẫn không quá lạc quan, bác sĩ nói ông ấy chỉ còn khoảng năm bảy năm.” Oona thấp giọng nói.
Lâm Mộc Hàn nhìn cô một cái: “Rất tiếc khi nghe tin này.”
“Em tưởng anh sẽ vui vẻ khi nghe tin này chứ. Nhưng đúng là còn lâu thật, quả thật khiến người ta lấy làm tiếc.” Oona cười nói, “Sức khỏe của anh hai không tốt, cũng không có hứng thú với việc làm ăn. Em có ba em trai ba em gái, ngoài ra còn bốn anh em nuôi không cùng huyết thống. Tiểu Mễ còn quá nhỏ không tính, còn lại đều rình rập quyền thừa kế gia tộc như hổ rình mồi. Em cho rằng hôn nhân giữa chúng ta là điều kiện tiên quyết để hợp tác với Ngụy Du, papa cũng đánh giá cao anh, nếu anh đồng ý hợp tác với em, em sẽ không quấy nhiễu chuyện của anh và tình nhân.”
Cô nhìn Lâm Mộc Hàn, nhẹ giọng nói: “Tương lai anh sẽ có được nhiều thứ hơn một cái Thanh Sâm nho nhỏ, Lâm, em biết rõ dã tâm và tham vọng của anh, chúng ta vốn cùng một loại người, đừng để tình yêu che mờ lý trí.”
“Ferlan đã quyết định giao gia tộc cho em, hà tất làm chuyện dư thừa?” Lâm Mộc Hàn đỡ hờ tay cô, nhìn cô xoay một vòng theo điệu nhạc.
Mái tóc đỏ của Oona vẽ thành một đường cong đẹp đẽ, cô cong môi cười nói: “Không, ông ấy chỉ quyết định giao một phần quyền lực cho em. Trong khoảng thời gian dài như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tin em đi, Lâm, chỉ có hoàn toàn nắm giữ quyền lực và tiền tài trong tay thì mới có tiếng nói, chuyện này không phải anh đã tự mình xác thực đó sao?”
Lâm Mộc Hàn buông tay cô ra, lui về sau mấy bước, rồi lại bước lên theo nhịp. Tay Oona đáp lên vai y, y lại lùi nửa bước, bản nhạc ngay lúc đó kết thúc. Y nhàn nhạt nói: “Có lẽ em hiểu lầm rồi, không phải anh thích quyền lực và tiền tài, mà là anh cần chúng. Nếu anh đã có được thứ mình muốn, những thứ này không còn quan trọng nữa.”
Oona hơi ngạc nhiên: “Lâm, sao anh có thể ngây thơ như vậy? Nếu không có gia tộc Ferlan, em mạo muội nói một câu, anh và Thanh Sâm đều chẳng là gì cả.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Dù không có gia tộc Ferlan, chỉ cần anh muốn, vẫn sẽ có người sẵn sàng đầu tư cho anh. Anh luôn có thể mang lại lợi ích, sự thật là vậy, và Thanh Sâm vẫn sẽ luôn là Thanh Sâm.”
Oona thu lại ý cười bên môi: “Vậy là anh thật sự không muốn suy xét chuyện này?”
“Xin lỗi.” Lâm Mộc Hàn gật đầu với cô, xoay người rời đi.
Cố An thấy vậy đi tới, vươn một tay với Oona. Oona tiếp tục khiêu vũ cùng anh ta.
“Anh à, quả nhiên anh đoán đúng.” Oona có chút thất vọng thở dài, “Lâm hoàn toàn không có hứng thú với gia tộc Ferlan, e rằng papa phải thất vọng thôi.”
Cố An nói: “Những gì Thanh Sâm có được hôm nay đều là nhờ gia tộc và phụ thân chống lưng, chúng ta hẳn là nên cảm ơn Lâm đã dốc sức cho Thanh Sâm bấy lâu nay.”
Oona nói: “Mấy năm nay Ngụy Du có được quá nhiều, papa cũng cực kỳ thiên vị Amy. Lâm từ chối hợp tác, hiện tại Thanh Sâm đã thành trở ngại của chúng ta, thật là khiến người ta phải đau đầu. Papa rõ ràng không sống được bao lâu nữa, sao còn hy vọng hão huyền rằng chúng ta có thể đồng tâm hợp lực, làm rạng danh gia tộc? Năm xưa ông ấy cũng có chừa đường sống cho anh chị em trong nhà đâu.”
Cố An nói: “Không sao cả, anh tin tưởng năng lực của em.”
Oona nhìn anh ta bằng ánh mắt thăm dò: “Vậy còn em trai anh thì sao?”
“Có được thì phải có mất.” Cố An cười nói, “Hiện tại anh một vợ hai con, hẳn là nên suy xét cho gia đình, còn Vạn Thanh, anh tin nó sẽ tự tìm được đường ra cho mình. So với nó, tình cảm giữa chúng ta sâu đậm hơn, em gái à.”
Oona cười khẽ: “Vậy thì em không cần khách khí nữa.”
——
Hàn Thanh Túc ở một mình, thật sự ngủ không nổi.
Hắn lấy điện thoại, thấy mới 3 giờ 10 phút. Hắn ngắm nghía cơ bụng trên màn hình, thưởng thức một lúc lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, thử nhắn tin cho Lâm Mộc Hàn:
Vài giây sau, Lâm Mộc Hàn trả lời:
Hàn Thanh Túc còn chưa kịp gõ xong chữ “Được”, Lâm Mộc Hàn đã gọi video đến. Hắn bắt máy, thấy Lâm Mộc Hàn dựa vào đầu giường hút thuốc, không nhịn được nói: “Hơn nửa đêm rồi còn hút hít cái gì?”
“Nhớ anh quá.” Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm người trong màn hình. Hàn Thanh Túc nằm nghiêng trên giường, ngủ đến đầu bù tóc rối, trông còn ngái ngủ, quả thật là bộ dạng vừa tỉnh giấc.
Mẹ nó đáng yêu chết đi được.
“Từ lúc anh đi đến giờ còn chưa được hai mươi bốn tiếng, em nhớ cái đếch.” Hàn Thanh Túc trở mình, “Gặp phải chuyện gì rồi đúng không?”
“Không.” Lâm Mộc Hàn thấy hắn chăm chú nhìn điếu thuốc bèn dập tắt, ném vào thùng rác, “Anh, nếu bây giờ em hai bàn tay trắng, anh còn chịu ở bên em không?”
“Chứ giờ em có cái mẹ gì? Chẳng qua mấy đồng tiền bẩn thôi.” Hàn Thanh Túc ngông nghênh nói, “Ngoài kia đầy người giàu hơn em, anh mà vì tiền thì đã đá em lâu rồi.”
Lâm Mộc Hàn giật giật khóe miệng: “Vậy anh vì cái gì?”
Hàn Thanh Túc lại trở mình, nửa cái đầu vùi trong chăn, bực bội tặc lưỡi một tiếng: “Sợ em hở chút là nhốt anh xuống hầm.”
Lâm Mộc Hàn cười một tiếng: “Anh ơi, kéo chăn xuống đi, không thấy mặt anh.”
“Gương mặt của anh là thứ loại người như em muốn nhìn là nhìn à? Phải thêm tiền.” Hàn Thanh Túc kiêu căng nói.
“Thêm.” Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm người trong màn hình, thanh âm khô khốc, “Anh, nhanh lên.”
“Má, sao giọng em nghe b**n th** vậy?” Hàn Thanh Túc giật chăn xuống, lộ ra gương mặt bảnh bao cùng mảng ngực lớn, trên xương quai xanh vẫn còn dấu răng Lâm Mộc Hàn gặm ra trước khi rời đi, thoạt nhìn ái muội lại hạ lưu.
Ánh mắt Lâm Mộc Hàn lướt qua gương mặt và xương quai xanh của hắn, dừng lại ở phần cổ trống trơn, ánh mắt dần trở nên âm trầm: “Anh, vật trên cổ anh đâu?”
Nghe giọng Lâm Mộc Hàn cả buổi, cảm giác mơ màng buồn ngủ vất vả lắm mới tích cóp được nháy mắt bay sạch, Hàn Thanh Túc mở bừng mắt, vờ như không có gì: “Đeo khó chịu, lúc tắm anh tháo ra rồi.”
Đậu má, hắn quên mất mình vứt thứ đó ở đâu rồi, ở khách sạn hay là trên xe Lục Mạn Quý? Hay là ở bệnh viện, lúc lấy chip ra đã tiện tay vứt sang một bên?
Toi rồi.
Quả nhiên, thanh âm Lâm Mộc Hàn chợt trở nên nguy hiểm: “Anh à, trên đó có khóa vân tay của em, con chip chưa bị vô hiệu hóa thì không tháo ra được. Nhưng bên em vẫn biểu thị anh đang ở khách sạn thành phố C… Anh, hiện tại anh đang ở đâu?”
Hàn Thanh Túc: “…”
Đêm hôm khuya khoắt, hắn trong lòng luẩn quẩn cái gì mà một hai phải nhận cuộc gọi này!?
“Hình như anh đang mộng du, cúp nha.” Hàn Thanh Túc giơ tay muốn tắt điện thoại.
“Hàn Thanh Túc!” Lâm Mộc Hàn đột nhiên đứng phắt dậy, nhưng giây tiếp theo video đã kết thúc, trở lại giao diện cuộc gọi thoại.
Y nhìn chằm chằm hình nền là gương mặt Hàn Thanh Túc, đó là góc nghiêng “làm màu” mới thay gần đây, thời gian nói chuyện hiển thị 11 phút 17 giây. Y không nghĩ ra lý do tại sao Hàn Thanh Túc lại làm vậy, rõ ràng Hàn Thanh Túc đã nói qua mấy ngày sẽ về, ban tối y còn mới mang quần áo hắn đi giặt…
Nhưng ngẫm lại, hiện tại Hàn Thanh Túc rời đi cũng tốt. Y không tìm được Hàn Thanh Túc, đám người lão Fer càng khó lòng tìm được. Tuy không nghĩ Hàn Thanh Túc sẽ gặp phải nguy hiểm gì, nhưng y sợ hắn sẽ bị lão Fer và Oona thuyết phục, chủ động ly hôn y. Vốn dĩ là y lừa gạt Hàn Thanh Túc kết hôn, còn thâu tóm họ Hàn, y biết kế hoạch của Tần Phù mà không nhắc nhở, Hàn Thanh Túc hận y cũng phải…
Trong đầu Lâm Mộc Hàn rối tung rối nùi. Y không ngừng tự nhắc nhở, con chip đó chẳng qua là để trấn an chính mình, lấy ra cũng chẳng sao cả, nhưng y không nhịn được cảm thấy phẫn nộ và bức bối. Y không thể chấp nhận chuyện Hàn Thanh Túc giẫm đạp lên niềm tin của mình, càng căm hận thái độ ung dung thoải mái, sao cũng được này của hắn. Một giây trước còn làm y cảm giác như đang trên thiên đường, ngay sau đó đã có thể đẩy y xuống địa ngục. Y mãi mãi là kẻ bị Hàn Thanh Túc nắm mũi dắt đi.
Y gần như không cảm nhận được thời gian lưu chuyển, đầu óc giống như một cỗ máy cũ kỹ, chậm chạp và gian nan chuyển động.
Y buông điện thoại, đứng dậy, lại cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua thời gian, đã mười phút trôi qua. Y không thể giống trống khua chiêng tìm kiếm Hàn Thanh Túc, hiện giờ tốt nhất là nên bình tĩnh lại.
Chỉ là tạm thời tách ra một thời gian. Hàn Thanh Túc cho dù có chạy, liệu có thể chạy đi đâu?
Ít ra tối nay còn chủ động gọi điện cho y hai lần.
Anh y ít nhiều vẫn còn quan tâm đến y… đúng không?
Bình tĩnh chó má gì.
Dù có mất hết tất cả, y cũng phải lôi người trở về.
Lâm Mộc Hàn vung tay bật đèn phòng, xoay nắm cửa, nhưng tay nắm có cảm giác khác lạ. Y chưa kịp phản ứng đã đẩy mở cửa, nhận ra lực mở cũng nhẹ hơn quá nửa. Y vừa chợt phát giác ra điều này, ngay sau đó đã bị người vừa đẩy cửa đâm sầm vào.
“Đậu má!” Hàn Thanh Túc bị y dọa sợ, “Mẹ nó em khùng hay gì mà đứng đây giữ cửa?”
Nắm tay chuẩn bị vung ra đánh người của Lâm Mộc Hàn cứng đờ giữa không trung, y ngạc nhiên nhìn Hàn Thanh Túc xuất hiện ngay trước mắt mình, thoáng rối rắm không biết đây là nằm mơ hay ảo giác, nhíu mày hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh không ở đây thì ở đâu? Khách sạn anh ở cách khu này tám phút đi bộ, trèo cái tường bên kia thì có thể rút xuống còn ba phút.” Hàn Thanh Túc đánh giá y một lượt, “Ồ, em định ra ngoài tìm anh à? Biết anh ở đâu không mà tìm?”
Lâm Mộc Hàn cảm xúc rối loạn: “… Anh không đi?”
“Không, anh cãi nhau với Hàn Thanh Nhiên.” Hàn Thanh Túc thản nhiên nói, “Còn không phải mỗi con chip quèn thôi sao, anh có phải chó đâu, không muốn mang thứ đó. Em còn dám cài vào anh là anh trở mặt với em đấy.”
Lâm Mộc Hàn giơ tay sờ lên cổ hắn, thấy có một vết thương nho nhỏ.
Hàn Thanh Túc cáu kỉnh đánh bay cái tay y: “Cút đi, phiền quá.”
Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn, Hàn Thanh Túc vẫn còn thở gấp, trán và chóp mũi đều là mồ hôi, hiển nhiên là chạy bộ tới… Cũng phải, ở gần như vậy, nửa đêm gọi xe chắc chắn tốn nhiều thời gian hơn.
Y có chút cứng đờ, khóe miệng giật giật, giống như một người sắp chết đuối đột nhiên bị kéo mạnh lên bờ, điên cuồng và tham lam hít thở không khí tươi mới. Y cố gắng hết sức giữ cho thanh âm bình thường: “Em có ra ngoài cũng không tìm thấy anh, anh trở về làm gì?”
Y dừng một chút, cảm thấy hỏi vậy còn chưa đủ, tiện đà bổ sung: “Sao lại ở gần như vậy?”
Dù không đến thành phố C, cũng không nhất thiết phải ở kế bên y như thế.
Hàn Thanh Túc nhướng mày nhìn y.
Lâm Mộc Hàn lại muốn mở miệng, đã bị hắn một tay ôm vào lòng. Hơi thở và hương vị quen thuộc của Hàn Thanh Túc bao trùm lấy y. Hàn Thanh Túc lung tung vò đầu y, ghé sát tai y thở dài: “Mẹ nó anh rảnh quá, được chưa.”