Gâu gâu
—— oOo ——
“Đừng, là tôi có lỗi với em.” Hàn Thanh Túc cười một tiếng, “Là tôi khốn nạn, năm xưa bẻ cong em rồi lại đá em. Hiện giờ cũng vậy, tôi chẳng qua đùa giỡn với em, từ đầu đến cuối đều là vì muốn lên giường.”
Hắn liếc nhìn Lâm Mộc Hàn một cái, xoay người đi lên lầu.
“Anh.” Lâm Mộc Hàn theo bản năng gọi hắn.
“Mẹ kiếp tôi muốn ăn gì chẳng được một hai cứ phải nhai lại!” Hàn Thanh Túc quay đầu rống một tiếng, “Em có giỏi thì đừng đổi ý!”
Lâm Mộc Hàn hơi khựng lại: “Phòng thay đồ dưới này.”
“Tôi lấy giấy hôn thú!” Hàn Thanh Túc gào lên.
Lâm Mộc Hàn bình tĩnh nói: “Giấy hôn thú trong két sắt dưới tầng hầm.”
Hàn Thanh Túc đứng giữa cầu thang trừng mắt nhìn y.
Lâm Mộc Hàn không nhìn hắn, xoay người xuống lầu: “Em đi lấy.”
Cho đến khi bóng dáng Lâm Mộc Hàn biến mất dưới cầu thang, Hàn Thanh Túc mới hồi phục tinh thần, không thể tin nổi mà lẩm bẩm một tiếng: “Đệt?”
Hắn cố gắng suy nghĩ thật nhanh, mất nửa giây để xác định suy nghĩ thất bại, trong đầu ong ong, hoang mang hệt như lúc nghe tin Hàn Hiên mất.
Ly hôn thật sao?
Không đúng, tại sao chứ?
Hắn đã ngoan ngoãn đeo chip định vị, chỉ là thỉnh thoảng làm trò mới che giấu một chút; chuyện gì cũng báo cáo rõ ràng, những chuyện làm lén lút cùng lắm là kiếm thêm chút tiền tiêu vặt thôi, sao lại đòi ly hôn?
Cố Phát Phát rốt cuộc lay mở được cửa ban công, hùng hùng hổ hổ lao đến chỗ Hàn Thanh Túc, phẫn nộ mắng gâu gâu. Hàn Thanh Túc vốn đang mê mang, đầu óc càng thêm hỗn loạn.
“Má nó.” Hắn chửi một tiếng, đi xuống lầu đẩy cửa tầng hầm ra, thấy Lâm Mộc Hàn đã lấy giấy hôn thú, lạnh nhạt nhìn hắn một cái, đi đến gần hắn.
“Anh, thay đồ đi.” Lâm Mộc Hàn nói, “Một tiếng nữa Cục Dân chính nghỉ rồi.”
Hàn Thanh Túc nắm chặt then cửa, như suy tư gì mà nhìn y một cái. Sau đó, một giây trước khi y bước ra, hắn đóng sập cửa lại.
Cánh cửa lướt qua chóp mũi, theo sau đó là tiếng khóa cửa làm Lâm Mộc Hàn ngẩn ra: “Anh?”
Hàn Thanh Túc khóa cửa tầng hầm, quay đầu nhìn Cố Phát Phát, nhướng mày nói: “Hóa ra cảm giác giam cầm người ta phê như vậy.”
Bên trong truyền đến tiếng Lâm Mộc Hàn gõ cửa: “Anh, anh khóa cửa làm gì.”
Cửa này cách âm không tốt, có thể nghe rõ giọng Lâm Mộc Hàn. Hàn Thanh Túc có chút bực bội vò đầu: “Cố Phát Phát khóa cửa đó, anh đi tìm chìa khóa.”
Lâm Mộc Hàn tận mắt thấy hắn sập cửa mà còn dong dài: “…”
Hàn Thanh Túc cũng cảm thấy thật gượng ép, nhưng vẫn thản nhiên như thường: “Chìa khóa bị chó nuốt rồi, chờ nó ị ra đi.”
Lâm Mộc Hàn thở dài: “Anh, đừng như vậy, thả em ra.”
Hàn Thanh Túc khoanh tay đứng trước cửa cười lạnh: “Em muốn cưới thì cưới, muốn ly thì ly, Lâm Mộc Hàn, em xem anh là gì hả?”
Lâm Mộc Hàn cũng đứng trước cửa lạnh nhạt nói: “Năm đó anh muốn yêu thì yêu, không muốn yêu liền đá em, anh xem em là gì?”
Hàn Thanh Túc bị y làm cho nghẹn một chút.
“Anh, em thà là năm đó anh đột nhiên thay lòng, không yêu em nữa, còn hơn là anh hoàn toàn chưa từng yêu em.” Lâm Mộc Hàn trầm giọng nói, “Em từng nghĩ đến vô số lý do anh muốn chia tay, hết yêu, chán rồi, thậm chí còn nghĩ anh có nỗi khổ nào đó, nhưng lý do của anh chỉ đơn giản là bị bắt phải thừa nhận xu hướng tính dục.”
Hàn Thanh Túc nhìn chằm chằm con chó mập bên chân, nhéo nhéo lỗ tai nó.
“Nếu thật sự yêu em, anh hoàn toàn có thể nói với em, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết. Dù không giải quyết được, cuối cùng vẫn phải chia tay, em cũng có thể chấp nhận.” Lâm Mộc Hàn nói, “Anh lại chọn cách làm tệ hại nhất, suy cho cùng là vì anh cảm thấy không sao cả, anh không hề yêu em… Vậy suốt mười năm qua em cố gắng đến gần anh như vậy rốt cuộc để làm gì?”
Hàn Thanh Túc ôm Cố Phát Phát ngồi bên cửa: “Mẹ nó em cố gắng mười năm liên quan đếch gì đến anh? Anh đã quên em sạch sẽ rồi, em đi tìm mùa xuân thứ hai cũng không ai quan tâm, là chính em không vượt qua được bản thân mình. Em chỉ cần động não suy nghĩ một chút là biết năm đó anh không hề yêu em, nếu thật sự yêu thì có thể thoải mái chia tay như vậy sao?”
Trong phòng trở nên yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Lâm Mộc Hàn phẫn nộ th* d*c, hô hấp dần trở nên nặng nề.
“Mở cửa.” Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nói.
“Mở cái đầu em!” Hàn Thanh Túc tức giận đạp cửa một cái. Cố Phát Phát bên cạnh sợ đến mức run bắn lên.
“Nếu em đã không buông bỏ được thì tiếp tục kiên trì giữ lấy đi. Lúc trước chính em trăm phương ngàn kế phá hỏng hôn sự giữa anh và Sở Cảnh Nguyên, bằng không anh đã không mọc sừng rồi. Em mặt dày mày dạn không từ thủ đoạn, một hai đòi cưới anh, hiện tại cũng đã đăng ký kết hôn, chỉ vì chuyện cỏn con này mà em muốn ly hôn sao?” Hắn cười nhạo, “Mẹ nó chơi anh à?”
Lâm Mộc Hàn nói: “Không sai, em chơi anh đó, em muốn anh cũng nếm thử cảm giác bị người ta vứt bỏ.”
Hàn Thanh Túc sửng sốt đứng dậy: “Lâm Mộc Hàn, em xem phim truyền hình nhiều quá rồi à?”
“Kệ em.” Lâm Mộc Hàn cắn răng nói.
Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua đồng hồ, lạnh nhạt nói: “Không kệ đấy, hiện tại anh là chồng em, anh kệ em ai lo cho em?”
“Em không cãi với anh nữa.” Lâm Mộc Hàn hít sâu một hơi, “Anh có chơi có chịu đi.”
“Anh không chịu đấy thì sao?” Hàn Thanh Túc ngông ngênh nói, “Anh không ly hôn.”
“Ai không ly là chó.” Lâm Mộc Hàn nghiến răng nghiến lợi giật mạnh then cửa.
Hàn Thanh Túc đập một cú lên cửa, bất cần đời nói: “Gâu gâu, vừa lòng em chưa?”
Lâm Mộc Hàn tức đến bật cười: “Anh còn biết xấu hổ không vậy? Đừng cho rằng thế giới quay xung quanh một mình anh.”
Hàn Thanh Túc cũng cười: “Thế giới đúng là quanh xung quanh anh đấy, làm sao!”
Rầm!
Cánh cửa bất thình lình bị đá tung, Lâm Mộc Hàn sắc mặt âm u nhìn chằm chằm hắn: “Hôm nay anh muốn ly hôn thì ly, không muốn ly cũng phải ly.”
Hàn Thanh Túc bịt tai Cố Phát Phát lại, con chó mập này đã sợ tới cụp đuôi. Hắn thuận tay mở cửa rạp chiếu phim bên cạnh nhốt nó vào, còn không quên mở đèn, cười nói: “Ngoan nhé, tao với cha nuôi mày giỡn chơi thôi, chút nữa thả mày ra.”
Ngay lúc cánh cửa vừa khép lại, trước khi Lâm Mộc Hàn kịp giơ tay túm lấy hắn, Hàn Thanh Túc đã xoay người tung một cú đấm về phía Lâm Mộc Hàn. Lâm Mộc Hàn phản ứng còn nhanh hơn hắn nghĩ, bắt lấy cổ tay hắn rồi bẻ mạnh ra sau. Hàn Thanh Túc thuận thế xoay người, đạp một phát lên giày da của y.
Khổ nỗi hắn mang dép lê, lực công kích không lớn. Lâm Mộc Hàn khống chế cổ tay hắn, ép hắn vào góc tường: “Hàn Thanh Túc, năm đó em dầm mưa cả đêm anh cũng không mềm lòng. Được rồi, nếu anh không muốn ly hôn thì ra ngoài quỳ một đêm đi, em không ly nữa.”
Hàn Thanh Túc lên gối vào bụng y, nhân cơ hội tránh thoát khỏi khống chế, một quyền nện thẳng lên mặt y: “Mẹ nó anh có phải dập đầu với em luôn không!?”
Lâm Mộc Hàn bị hắn đấm đến nghiêng sang một bên, khóe miệng rỉ máu. Y nhìn Hàn Thanh Túc với ánh mắt âm trầm: “Anh đánh không lại em, tốt nhất là đừng chọc giận em.”
“Có giỏi thì giết anh luôn đi.” Hàn Thanh Túc túm cổ áo y kéo lên một bước, “Chia tay cũng đã chia, dầm mưa cũng đã dầm, năm đó anh thật sự không yêu em đến mức không có em thì không sống nổi; em bị anh làm tổn thương, mười năm qua sống người không ra người quỷ không ra quỷ… những chuyện đó anh thừa nhận, em muốn làm gì anh cũng được. Nhưng em không thể vì chuyện quá khứ mà phủ nhận hết thảy hiện tại của chúng ta.”
Lâm Mộc Hàn dán sát vào hắn, cơ hồ chóp mũi chạm nhau, hô hấp giao triền với nhau. Y bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Hàn Thanh Túc, thanh âm rất nhẹ, thậm chí có chút dè dặt: “Anh, vậy hiện tại anh yêu em sao?”
Hàn Thanh Túc buông lỏng cổ áo y, dựa vào tường, nghiêm túc nhìn y, ngữ khí trịnh trọng chưa từng có: “Yêu.”
Hốc mắt Lâm Mộc Hàn dần dần đỏ lên, đôi mắt đầy tơ máu khiến người ta sợ hãi. Y thoáng đứng thẳng lên, có chút khó hiểu: “Vậy sao hiện tại lại yêu? Tại sao mười năm trước không yêu?”
Hàn Thanh Túc há miệng, đầu óc hoàn toàn lộn xộn, thậm chí không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý để thuyết phục Lâm Mộc Hàn: “Anh… không biết.”
Hắn giơ tay muốn lau khóe mắt ướt át của y, lại bị Lâm Mộc Hàn nghiêng đầu né tránh.
Lâm Mộc Hàn nhếch miệng: “Lần đầu tiên em thấy anh nghiêm túc như vậy.”
Hàn Thanh Túc cười một tiếng, cái tay bị né tránh thuận thế lau đi vết máu bên khóe miệng y, sau đó lại lần nữa bị Lâm Mộc Hàn ngăn lại.
“Nhưng anh à, em không thể tin anh được nữa.” Trong ánh mắt bình tĩnh của Lâm Mộc Hàn mang theo một tia thoải mái, “Từ khi chúng ta gặp lại nhau ở Vu Thành, mỗi phút mỗi giây em nhìn đến anh đều là tra tấn. Em mỗi thời mỗi khắc lo được lo mất, cẩn thận bất an, sợ anh yêu em, lại sợ anh không yêu em, càng sợ anh chỉ giả vờ yêu em.”
“Cứ tiếp tục như vậy, em sẽ thật sự phát điên mất.” Lâm Mộc Hàn lùi lại một bước, “Anh à, chúng ta chia tay đi.”
“Khi nào anh nghĩ thông rồi thì đến gặp em ly hôn, em lúc nào cũng được.” Y đặt tờ hôn thú lên đầu tủ bên cạnh, sau đó xoay người đi lên lầu.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa. Không biết qua bao lâu, Hàn Thanh Túc mới có thể lý giải ý tứ trong lời nói của Lâm Mộc Hàn, sau đó xoay người mở cửa rạp chiếu phim, bị Cố Phát Phát xô cho ngã nhào xuống đất.
Cố Phát Phát tủi thân hết sức, ư ử dụi vào ngực hắn. Hàn Thanh Túc ngồi dưới đất ôm nó, thần sắc có chút mờ mịt. Hắn sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên bị người ta chia tay, còn tặng kèm ly hôn… hơn nữa lại là vào lúc hắn đang say đắm nhất.
Hắn không phải chưa từng nghĩ đến chuyện một ngày nào đó sẽ ly hôn Lâm Mộc Hàn, nhưng cái ngày đó cực kỳ mơ hồ. Hắn thậm chí cảm thấy Lâm Mộc Hàn tính tình như vậy, tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hắn ly hôn, khả năng cao hắn sẽ bị xích lại nhốt dưới tầng hầm… Thế thì hắn cứ ấm ức buồn tủi mà sống hết một đời với Lâm Mộc Hàn cũng không phải không được.
Hắn thậm chí còn nghĩ tương lai bọn họ có thể nuôi thêm con chó, làm bạn với Cố Phát Phát.
Hắn xoa đầu Cố Phát Phát, ôm nó thở dài: “Này đúng là sét đánh giữa trời quang. Mày nói xem cha mày có đi nhảy sông nữa không? Tao vớt ẻm lên, ẻm có thể tha thứ cho tao không?”
Cố Phát Phát: “Gâu!”
Hàn Thanh Túc vỗ vỗ đầu nó: “Mày nói được là được.”
Hắn đứng dậy, cầm tờ hôn thú trên đầu tủ xách lên lầu: “Nhưng nói đi nói lại, tao cũng không phải không có Lâm Mộc Hàn là không sống nổi. Ly hôn rồi có thể tái hôn, người muốn cưới tao xếp hàng dài từ thành phố A đến Vu Thành.”
Cố Phát Phát: “Gâu gâu!”
Hàn Thanh Túc đi vào phòng khách, quả nhiên không thấy Lâm Mộc Hàn đâu cả, thậm chí camera trong góc cũng đã tắt. Lục Mạn Quý gửi cho hắn một dấu chấm hỏi.
Hàn Thanh Túc vỗ vỗ đầu Cố Phát Phát: “Đi, dẫn mày đi gặp anh em của mày.”
Ba tiếng sau.
Thành phố C.
Hàn Thanh Nhiên nhìn chiếc xe thể thao màu mè, ông anh bảnh bao, cùng một con Alaska mập như heo ở ghế phụ đang thè lưỡi với mình, vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc cùng khiếp sợ.
Hàn Thanh Túc kéo kính râm xuống, cười nói: “Nhiên Nhiên yêu dấu, lâu rồi không gặp.”
“Gâu!” Đuôi Cố Phát Phát quay thành cánh quạt, đầu lưỡi vận sức chờ phát động.
Hàn Thanh Nhiên hoảng sợ lui về sau một bước.
“Chó của tôi đâu!!?” Cố Vạn Thanh xốc cổ áo Lâm Mộc Hàn, hoảng loạn gào thét.
Lâm Mộc Hàn đè vai cậu lại: “Tôi không ngờ Hàn Thanh Túc sẽ mang chó đi mất.”
“Đó là con tôi, con trai ruột của tôi!” Cố Vạn Thanh nổi khùng, “Các người ly hôn thì ly hôn, có giỏi thì giành Thanh Sâm này, giành con tôi làm gì!?”
“Cậu bình tĩnh một chút.” Lâm Mộc Hàn nói.
Cố Vạn Thanh mặt không cảm xúc: “Trước sáng mai anh đi mà dỗ người ta về đi, tôi muốn trước khi mặt trời mọc phải nhìn thấy Cố Phát Phát. Nếu không nhìn thấy, tôi sẽ chôn tất cả các người chung với nó.”
Lâm Mộc Hàn bình tĩnh: “Được.”
Cố Vạn Thanh hơi bình tĩnh lại, buông cổ áo Lâm Mộc Hàn ra, ưu nhã ngồi xuống ghế sếp tổng: “Nói đi, sao đột nhiên đòi ly hôn.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Mệt rồi.”
“Xàm lờ, lời này Cố Phát Phát cũng không thèm tin.” Cố Vạn Thanh hờ hững.
Lâm Mộc Hàn nhìn cậu một cái, ngồi xuống đối diện: “Cậu nhớ Mặc Vân Huyên không?”
Cố Vạn Thanh chần chừ gật đầu: “Hình nghệ thuật trắng đen?”
Lâm Mộc Hàn gật đầu: “Lúc trước hắn bất ngờ trở mặt, biết ai đón hắn đi không?”
“Không phải Tần Phù à?” Cố Vạn Thanh nhíu mày.
Lâm Mộc Hàn nhìn thẳng vào cậu: “Là Cố An.”
Cố Vạn Thanh ngồi thẳng dậy, thái độ nghiêm túc hơn nhiều: “Lâm à, nói chuyện phải có chứng cứ.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Lần tôi và Hàn Thanh Túc bị tấn công ở Vu Thành, cảnh sát tra ra thủ phạm có một khoản tiền kếch xù gửi đến từ ngân hàng nước S. Ngân hàng đó rất quen thuộc với chúng ta, khoản vốn đầu tư đầu tiên Ferlan rót cho chúng ta cũng đến từ ngân hàng đó.”
“Người mà tên sát thủ kia muốn giết, kỳ thật có lẽ là tôi.”
Cố Vạn Thanh nói: “Cảnh sát vẫn chưa kết luận…”
“Hôm qua tôi mới biết Oona và Tần Phù đã quen nhau từ trước.” Lâm Mộc Hàn trầm giọng nói, “Vụ tai nạn của Hàn Hiên, họ Hàn phá sản, thậm chí cả việc chúng ta thâu tóm họ Hàn, Sở Cảnh Nguyên chỉ là một quân cờ tương đối quan trọng thôi. Một kế hoạch khổng lồ và chi tiết như thế, cậu cảm thấy Oona và Ferlan sau lưng cô ta tham dự bao nhiêu phần?”
Đầu óc Cố Vạn Thanh có chút rối loạn, cậu giơ tay ngăn lại: “Chuyện này thì liên quan gì đến việc anh muốn ly hôn với Hàn Thanh Túc?”
Lâm Mộc Hàn thần sắc lạnh lùng: “Chỉ là chán rồi.”