Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 62

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chạy mất rồi

—— oOo ——

Hàn Thanh Túc hứng thú bừng bừng dẫn Cố Phát Phát đi tham quan căn hộ của Hàn Thanh Nhiên ở thành phố C. Bày trí trong nhà tràn ngập hương vị của nô lệ tư bản độc thân, không hề có chút thẩm mỹ nào, cơm hộp ăn dở cùng nhà bếp phủ một lớp bụi.

Hàn Thanh Túc xoa đầu Cố Phát Phát, bất mãn nói: “Dù nhà mình phá sản, cũng không đến mức không thuê nổi một cô giúp việc chứ? Thật sự không được thì anh nhờ dì Trương với chú Lý đến đây.”

Đại thiếu gia tuy đã phá sản nhưng chất lượng cuộc sống không suy giảm chút nào. Toàn bộ nhóm quản gia, giúp việc và tài xế đã dọn đến biệt thự Thương Sơn. Lâm Mộc Hàn không thích trong nhà có người khác, nhưng sếp Lâm một mình có thể sắm mười vai, kiêm chức giúp việc, tài xế, quản gia, đầu bếp… Ngoại trừ thỉnh thoảng thích nhốt hắn xuống hầm, có thể xem là cực kỳ toàn năng.

Hàn Thanh Nhiên thu dọn cái bàn: “Chưa kịp tìm, hơn nữa em chỉ ở tạm chỗ này một thời gian, công ty vẫn phải về thành phố A… Anh, có đang nghe em nói không vậy?”

Hàn Thanh Túc đột nhiên hoàn hồn: “Cái gì?”

“Anh, sao đột nhiên đến tìm em?” Hàn Thanh Nhiên nhíu mày, “Cãi nhau với Lâm Mộc Hàn à?”

Hàn Thanh Nhiên nhìn Cố Phát Phát: “Không phải anh thề cả đời không nuôi chó sao? Con chó này là thế nào?”

Hàn Thanh Túc che kín lỗ tai Cố Phát Phát: “Đừng nói bậy, Phát Phát nhà mình không nghe lọt tai đâu.”

“Chó này không phải của anh đúng không?” Hàn Thanh Nhiên hỏi.

Hàn Thanh Túc nhướng mày: “Sao không thể là của anh?”

“Anh nuôi chó chắc chắn sẽ đặt tên là Nhiên Nhiên.” Hàn Thanh Nhiên chắc nịch.

Hàn Thanh Túc vỗ vỗ Cố Phát Phát: “Hứ.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có phải Lâm Mộc Hàn chèn ép anh?” Hàn Thanh Nhiên hỏi.

“Không có gì, phiền quá đi.” Hàn Thanh Túc tự động mò tới sô pha, ôm chó mà nằm.

“Không có gì sao anh không vui?” Hàn Thanh Nhiên bất mãn nói, “Anh bị Sở Cảnh Nguyên cắm sừng cũng không thấy ủ dột như vậy. Có phải Lâm Mộc Hàn muốn ly hôn với anh không?”

Hàn Thanh Túc trừng mắt nhìn cậu, thanh âm lại xìu xìu ỉu ỉu: “Cậu muốn đánh nhau đúng không?”

Hàn Thanh Nhiên nói: “Đây là chuyện tốt mà, anh.”

“Đừng có gọi anh là anh.” Hàn Thanh Túc vùi đầu vào lông Cố Phát Phát, giống một con đà điểu vùi đầu vào cát.

Hàn Thanh Nhiên hiểu rõ anh trai mình, khi phát sinh chuyện gì, cà lơ phất phơ chính là hoàn toàn không để tâm, đùng đùng phát hỏa chính là tức giận, càng tung tăng nhảy nhót ồn ào làm loạn thì càng không bận lòng, nhưng một khi héo hon ủ rũ thì xem như lớn chuyện rồi. Giống như hồi nhỏ, Hàn Thanh Túc bình thường leo nóc nhà lật ngói, ngày ngày đánh nhau với cậu, lúc tuyệt giao với bạn thân thì nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, mắt sưng như quả óc chó. Hay như khi ba bị tai nạn qua đời, Hàn Thanh Túc trở về nhà liền ngủ, không ồn ào không khóc lóc, giống du hồn lang thang khắp nơi. Lúc mẹ mất vì bệnh, hắn càng không tiếp thu được, bỏ chạy thẳng tới Vu Thành, không chịu lộ mặt…

So ra, lúc phát hiện bị Sở Cảnh Nguyên cắm sừng, hắn tức giận cãi cọ với Sở Cảnh Nguyên không biết bao nhiêu ngày, cãi xong thì đấu với Tần Phù, tinh lực tràn trề, buổi tối còn có thể ra ngoài chơi đua xe với cậu… Thế nên hiện tại không ổn chút nào.

Mỗi lần như vậy, Hàn Thanh Nhiên đều cảm thấy anh cậu sẽ rơi vào trạng thái sa sút, sống cũng được chết chẳng sao. Cậu cầm chai rượu, ngồi xuống cạnh hắn: “Anh, uống chút không?”

Hàn Thanh Túc nằm bẹp xuống, chèn Cố Phát Phát vào giữa mình và sô pha, ỉu xìu nói: “Không uống.”

Hàn Thanh Nhiên hỏi: “Ai đề nghị ly hôn?”

“Lâm Mộc Hàn.” Hàn Thanh Túc trở mình, miệng đầy lông chó. Hắn “phụt phụt” hai tiếng, ai oán nhìn chằm chằm Hàn Thanh Nhiên, “Mẹ nó anh thật sự không hiểu, sau khi kết hôn anh không làm gì có lỗi với em ấy, ngay cả chip định vị anh còn cho em ấy gắn. Cậu nói xem em ấy có quá đáng không?”

Hàn Thanh Nhiên đen mặt: “Ly hôn đi, anh ở cùng anh ta không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Hàn Thanh Túc ánh mắt mông lung: “Nhưng nghĩ kỹ lại, ẻm chắc chắn là cố ý. Em ấy muốn trả thù chuyện hồi đó anh bỏ ẻm. A, ẻm cho rằng anh sẽ vì chuyện ly hôn mà đau khổ sao?”

“Đã có xác nhận ly hôn chưa?” Hàn Thanh Nhiên hỏi.

Hàn Thanh Túc bĩu môi: “Anh không tin em ấy nói buông là có thể buông. Anh đánh ẻm ẻm cũng không đánh trả. Má nó, xem cái nụ hôn rạo rực trên sô pha kìa, không hề miễn cưỡng chút nào.”

Hàn Thanh Nhiên nghiến răng: “Sao anh không đánh chết anh ta luôn đi?”

“Được, anh cũng muốn xem ai lì hơn ai.” Hàn Thanh Túc cười lạnh, “Dù em ấy có thể nhịn xuống không đi tìm anh, anh cũng không tin Cố Vạn Thanh có thể nhịn không đi tìm chó.”

Hàn Thanh Nhiên đột nhiên ngộ ra: “Con chó này của Cố Vạn Thanh? Anh mang chó của người ta đến thành phố C?”

“Chứ biết sao bây giờ, trong nhà còn mỗi anh với nó. Đồ ngốc Lâm Mộc Hàn đi đến nhẹ nhàng thoải mái, anh đâu thể để đứa nhỏ này ở nhà trông nhà một mình?” Hàn Thanh Túc hợp tình hợp lý nói.

“Anh rõ ràng nghe em nói gì.” Hàn Thanh Nhiên nghiến răng nghiến lợi, “Lấy được xác nhận ly hôn chưa?”

“Chuyện người lớn con nít đừng có hỏi.” Hàn Thanh Túc lười biếng nói, “Đi đi, dẫn Phát Phát ra ngoài đi dạo một vòng.”

Hàn Thanh Nhiên thấy chẳng hỏi ra được gì, đành phải dắt chó: “Anh, mặc kệ giữa anh và Lâm Mộc Hàn đã xảy ra chuyện gì, em đều không muốn anh chịu bất kỳ thương tổn nào. Bất luận anh làm đúng hay sai, em cũng sẽ đứng về phía anh, cái gì làm được em cũng sẽ làm, anh cứ việc nói.”

Hàn Thanh Túc trở mình, tay chống đầu, ưu nhã vẫy vẫy với cậu: “Cút đi.”

Hàn Thanh Nhiên và Cố Phát Phát nhìn nhau một cái. Cố Phát Phát vui vẻ vẫy đuôi, xáp đến gần cậu. Hàn Thanh Nhiên đột nhiên lùi một bước, Cố Phát Phát nổi hứng muốn chơi, lao thẳng vào người cậu. Hàn Thanh Nhiên túm dây dắt chó chạy như điên.

Hàn Thanh Túc chụp lại cái bóng lưng xuất sắc của em trai, sau đó đăng lên vòng bạn bè kèm dòng chữ: [Hê, lần đầu tiên thấy chó dắt người ]

Hai giây sau, Lâm Mộc Hàn nhắn tin tới:

Hàn Thanh Túc cười hừ một tiếng, gửi lại tin nhắn thoại: “Thế à? Anh còn tưởng quyền nuôi dưỡng là của anh.”

Lâm Mộc Hàn trầm mặc một thoáng, gọi điện thoại tới: “Anh, mang chó về đi.”

“Mang về cũng không phải không được, thái tử Thanh Sâm, giá trị ít nhất cũng phải hơn trăm triệu chứ nhỉ?” Hàn Thanh Túc nói, “Cho anh 3% cổ phần là được.”

Lâm Mộc Hàn nói: “Cố Phát Phát chỉ là một con chó thôi.”

“Em đi mà nói câu đó với Cố Vạn Thanh.” Hàn Thanh Túc nhướng mày. Bên kia điện thoại truyền tới tiếng người ồn ào, “Lâm Mộc Hàn, em đang ở đâu?”

Lâm Mộc Hàn cười khẽ một tiếng: “Anh, một con chó mà thôi, anh thích nuôi thì nuôi đi.”

Hàn Thanh Túc ngồi thẳng dậy: “Anh hỏi em đang ở đâu?”

“Sân bay.” Lâm Mộc Hàn ngữ khí bình thản, “Em đã giao toàn quyền Thanh Sâm cho Cố Vạn Thanh rồi, nghỉ dài hạn hai năm ra nước ngoài tu nghiệp. Chuyện ly hôn anh có thể từ từ suy xét, nhưng chúng ta đã chia tay rồi, anh có thể tự do yêu đương. Tương tự, em cũng vậy.”

“Anh à, chúc anh hạnh phúc.”

Điện thoại kết thúc. Hàn Thanh Túc đầu óc ong ong, tràn ngập lời chúc phúc của Lâm Mộc Hàn.

“Bà mẹ nó…” Hắn há miệng th* d*c, mới nhớ ra Lâm Mộc Hàn đã cúp điện thoại rồi. Hắn âm trầm gọi trở lại.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận…”

Hắn chưa từ bỏ ý định, lại gửi tin nhắn, gọi video, nhưng đối phương không trả lời, cuối cùng hắn chỉ có thể nhắn tin.

……

Toàn bộ tin nhắn đều như đá chìm đáy biển.

Chẳng phải chỉ là ly hôn thôi sao? Chưa ly hôn đã chia tay, thằng nhãi này muốn đi tìm mùa xuân thứ hai sao? Không chừng là cố ý k*ch th*ch hắn… đơn thuần là muốn trả thù hắn thôi!

Trực giác mách bảo hắn chuyện này 80% là giả, đều là Lâm Mộc Hàn cố tình làm trò.

Nhưng còn 20%.

Lỡ là thật thì sao?

Lỡ Lâm Mộc Hàn tổn thương sâu sắc, thật sự chết tâm, muốn đá hắn đi tìm người khác… Hàn Thanh Túc tưởng tượng ra cảnh Lâm Mộc Hàn cùng thằng khác hôn nhau rồi lên giường, lập tức đen mặt.

Mẹ kiếp.

Đừng nói 20%, 2% cũng không được… Hắn thậm chí không kịp nghĩ tại sao không được, chỉ đơn giản là tuyệt đối không được!

Suốt dọc đường, trong đầu hắn toàn là hình bóng Lâm Mộc Hàn. Thậm chí bắt Cố Phát Phát theo làm con tin là để chờ Lâm Mộc Hàn đuổi theo đến thành phố C, hắn liền thuận dốc xuống lừa, làm hòa với nhau. Kết quả, cmn sắp mất vợ luôn rồi.

Hắn lái xe về thành phố A, trên đường đi nhận được điện thoại của Hàn Thanh Nhiên: “Anh, đi đâu rồi? Đi bar hả?”

“Đang trên đường về thành phố A.” Hàn Thanh Túc dẫm chân ga sát sàn, “Lâm Mộc Hàn sắp ra nước ngoài.”

“Đây là chuyện tốt…”

“Tốt cái đầu cậu!” Hàn Thanh Túc hung hăng nói, “Mẹ nó anh sắp mất vợ tới nơi rồi!”

Hàn Thanh Nhiên: “Anh bình tĩnh một chút, lỡ anh ta chỉ lừa anh thì sao?”

“Lỡ là thật thì sao?” Hàn Thanh Túc nghiến răng nói, “Tên oắt đó vốn thần kinh bất thường, ai biết có đi thật luôn không.”

“Anh, cứ nhất định phải là anh ta sao?” Hàn Thanh Nhiên vô cùng khó hiểu.

“Ừ, nhất định phải là em ấy.” Hàn Thanh Túc bực bội nói, “Má nó anh điên thật rồi.”

Hàn Thanh Nhiên hít sâu một hơi: “Phát Phát làm sao bây giờ?”

“Để ở chỗ cậu làm con tin.” Hàn Thanh Túc ngữ khí âm trầm, “Anh không tin Cố Vạn Thanh dám bỏ con mình.”

Hàn Thanh Nhiên nói: “Chó vô tội mà.”

“Trách nó nhận nhầm cha nuôi.” Hàn Thanh Túc cười dữ tợn, “Mỗi ngày cho nó ăn một bữa rưỡi thôi.”

——

Trước khi lên máy bay, Lâm Mộc Hàn quay đầu nhìn lại một cái, sau đó nhìn chấm đỏ trên điện thoại đang từ thành phố C lao về thành phố A, tâm tình vui vẻ mà cong khóe miệng.

Tin nhắn cuối cùng của Hàn Thanh Túc yên ắng được ghim lên đầu danh sách:

Hình nền giao diện chat là mười ngón tay đan vào nhau của y và Hàn Thanh Túc, trên ngón tay đeo nhẫn cưới. Màn hình tắt, máy bay gầm rú cất cánh bay vút lên.

Chiếc siêu xe lướt một cú đẹp mắt, dừng trước cửa tập đoàn Thanh Sâm. Cố Vạn Thanh vừa họp xong đi ra ngoài, bị Hàn Thanh Túc chặn ngang.

“Lâm Mộc Hàn đâu rồi?” Hàn Thanh Túc hỏi.

Cố Vạn Thanh nhìn bóng tối đen đặc bên ngoài, thở dài: “Sếp Hàn, đừng lì lợm đeo bám nữa.”

“Cậu muốn giữ mạng con mình, hay muốn giữ mồm giữ miệng cho Lâm Mộc Hàn?” Hàn Thanh Túc khoanh tay ngông nghênh hỏi.

Cố Vạn Thanh cả giận: “Hôm qua anh nói anh biết một chuyên gia giảm cân cho chó, tôi mới để anh đưa Phát Phát đi. Hàn Thanh Túc, anh tốt xấu gì cũng là một đại thiếu gia, sao có thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy?”

“Mẹ nó vợ tôi bỏ đi mất rồi còn liêm sỉ cái đếch, đầu óc tôi cũng không phải để trưng.” Hàn Thanh Túc cười lạnh, “Sếp Cố, nghĩ cho kỹ đi, chỉ cần môi trên chạm môi dưới nhả ra đích đến của Lâm Mộc Hàn, con trai có thể trở về với cậu. Cho dù bây giờ cậu giữ kín như bưng, chờ đến ngày tôi bắt được Lâm Mộc Hàn rồi, vợ chồng bọn tôi đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, ân ân ái ái với nhau, cuối cùng người thiệt vẫn là cậu.”

Cố Vạn Thanh: “…”

Đù, hợp lý.

“Họ Cố à, cậu với vợ tôi dù sao cũng từng cùng vào sinh ra tử, hai chúng ta xem như nửa anh em.” Hàn Thanh Túc thân thiết bá vai cậu, “Lâm Mộc Hàn là đồ gian xảo, một hai kéo cậu vào chuyện này là muốn chia rẽ tình cảm của chúng ta.”

Cố Vạn Thanh không thể hiểu nổi, đang muốn hỏi hắn tình cảm ở đâu ra đã nghe Hàn Thanh Túc nói tiếp: “Thanh Sâm gần đây không ổn đúng không?”

Cố Vạn Thanh quay đầu nhìn hắn.

“Cậu như thế là không hiểu dụng ý của anh. Anh đưa Phát Phát nhà mình đến thành phố C, nhưng em trai anh Hàn Thanh Nhiên đích thân chăm sóc. Tên oắt Lâm Mộc Hàn vỗ mông chạy mất rồi, anh đuổi theo, vậy là cậu có thể đường hoàng đến tìm Hàn Thanh Nhiên rồi đúng chưa?” Hàn Thanh Túc thấp giọng nói, “Họ Hàn là công ty nhà mình, người một nhà không nói hai lời. Lâm Mộc Hàn là anh dâu Hàn Thanh Nhiên, cậu cũng xem như nửa anh em với nó. Anh trai anh dâu nó đang gặp khó khăn, chẳng lẽ nó không giúp?”

Cố Vạn Thanh nheo mắt: “Anh Hàn biết không ít nhỉ.”

“Chậc, ở nhà sếp Lâm toàn quyền, anh biết chút chút thôi. Một tháng em ấy cho anh có ba mươi vạn tiêu vặt, hoàn toàn không đủ xài. Không có kinh tế không có tiếng nói, chỉ có thể nhìn sắc mặt ẻm.” Hàn Thanh Túc thở dài, “Anh biết trong lòng em ấy có oán khí, hận anh thù anh gì cũng được, nhưng cậu với em ấy là anh em bao nhiêu năm, còn không hiểu em ấy sao? Em ấy rời xa anh là không sống nổi đâu.”

Cố Vạn Thanh hắng giọng: “Chuyện này trên nguyên tắc là không được, chuyến này sếp Lâm bảo mật hành trình.”

Hàn Thanh Túc vỗ cánh tay cậu: “Hạng mục phía tây anh đầu tư thêm 50%, lợi nhuận chia đôi với Thanh Sâm.”

“Nhưng mà…” Cố Vạn Thanh muốn nói lại thôi.

“Đảm bảo Phát Phát nhà mình sẽ giảm cân thành công, quay lại thời kỳ đỉnh cao nhan sắc.” Hàn Thanh Túc trịnh trọng tuyên bố.

Cố Vạn Thanh nói: “Anh Hàn, tôi biết anh là người tốt mà.”

Hàn Thanh Túc gật đầu, chân thành vỗ vai cậu: “Hai chúng ta lẽ ra mới là anh em ruột, cậu chắc chắn đầu thai sai nhà rồi.”

Cố Vạn Thanh đồng tình sâu sắc: “Nhưng anh không được để Lâm biết là tôi nói nhé.”

“Yên tâm, anh hai cậu chuyện khác không được, chứ miệng tuyệt đối kín.” Hàn Thanh Túc nhướng mày, giơ tay ra với cậu, “Chúc cho họ Hàn và Thanh Sâm hợp tác thành công.”

Cố Vạn Thanh nhìn hắn một cái, bắt tay: “Anh hai, nhờ anh hết đó.”

Cậu không muốn chút nào đâu, nhưng Hàn Thanh Túc thật sự quá chân thành. Cậu sắp bị tình yêu của hai người bọn họ làm cảm động đến rớt nước mắt rồi.

50% đầu tư cùng quan hệ hợp tác với họ Hàn, ai có thể cự tuyệt một tình yêu vĩ đại như vậy?

Trên máy bay, Lâm Mộc Hàn bất thình lình hắt xì một cái.

Y mở điện thoại ra nhìn thời gian. Trên màn hình, Hàn Thanh Túc đang ngửa đầu nằm trên giường, lưng hơi cong, hai cánh tay chống sau lưng, tư thế lười nhác. Mái tóc ẩm ướt và chiếc sơ mi bị kéo lơi lộn xộn, lồng ngực đầy những vết hôn kh*** g**. Nhưng thứ gợi tình nhất vẫn là gương mặt kia, ngang tàng, cao ngạo, sắc sảo, hung hãn, lại xen lẫn vài phần nhẫn nhịn và quy phục đầy kích động.

Thật lẳng lơ.

Y tin Cố Vạn Thanh nhất định có thể vững vàng. Nếu ba tháng sau y trở về, Hàn Thanh Túc vẫn chưa thay lòng đổi dạ, y có thể miễn cưỡng tin tưởng lần này hắn nghiêm túc. Nếu Hàn Thanh Túc thay lòng…

Vậy chôn cùng nhau đi.

Bình Luận (0)
Comment