Anh nói anh yêu em.
—— oOo ——
Servis có vóc dáng to lớn, mũi cao môi mỏng, đường nét gương mặt rõ ràng. Mái tóc dài màu vàng nhạt buộc phía sau, đôi mắt xanh như ngọc bích, ngay cả nhìn chó cũng dạt dào tình cảm.
Hắn bước đến cho Lâm Mộc Hàn một cái ôm nhiệt liệt, dùng tiếng Trung không chuẩn lắm nói: “Mộc Hàn, cậu tới rồi.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Đã lâu không gặp.”
Servis nhìn thoáng qua sau lưng: “Tiểu Cố hay dỗi không đến sao?”
“Cậu ta đang bận giúp Cố Phát Phát giảm cân.” Lâm Mộc Hàn nói.
Servis tỏ ra cực kỳ tiếc nuối: “Tôi rất thích cãi nhau với cậu ấy. Cậu ấy giống con gà sắt quạo quọ bị nhổ lông, lại chẳng có lông mà nhổ.”
“Tốt nhất là đừng nói lời này trước mặt cậu ta.” Lâm Mộc Hàn cùng hắn đi đến công ty.
“Nghe nói cậu kết hôn rồi?” Servis hỏi, “Sao không thấy mời tôi?”
“Chỉ mới đăng ký thôi, chưa tổ chức hôn lễ. Chồng tôi còn chưa hiểu rõ lòng mình.” Lâm Mộc Hàn nói.
Servis cười nói: “Mộc Hàn, cậu đẹp như vậy, đổi thành tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm cậu đau lòng.”
“Cảm ơn, mong rằng tiếp theo đây bàn thảo hợp đồng, anh cũng giữ được tinh thần này.” Lâm Mộc Hàn nói.
Servis: “Đương nhiên. Hy vọng Tiểu Cố cũng tham dự cuộc họp với chúng ta.”
Lâm Mộc Hàn ra dấu OK với hắn.
Servis chờ mong nói: “Tôi thật sự thích cãi nhau với cậu ấy. Lần trước thi bơi, cậu ấy thua, thế mà một chân đạp tôi xuống bể bơi. Sau khi các cậu rời đi, tôi nằm bệnh viện một tháng, cậu ấy chắc chắn có võ.”
Lâm Mộc Hàn mặt không đổi sắc: “Hôm nào bảo cậu ta dạy anh.”
Servis nháy mắt phấn khích hẳn lên.
——
Khi Hàn Thanh Túc xuống máy bay, phát hiện người ngồi sau mình có chút quen mắt.
Sở Cảnh Nguyên tháo kính râm, thấy hắn hơi ngạc nhiên: “Anh Túc?”
Hàn Thanh Túc: “?”
Sở Cảnh Nguyên nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp: “Anh… đuổi theo em đến tận đây?”
Hàn Thanh Túc hoảng hốt biến sắc: “Đừng có nói bậy, trùng hợp thôi.”
Hắn dám thề với trời mình tuyệt đối không ngờ sẽ gặp Sở Cảnh Nguyên ở đây.
“Vậy anh đến nước R làm gì?” Sở Cảnh Nguyên hỏi.
Hàn Thanh Túc thái độ nghiêm túc: “Thương vụ tuyệt mật.”
Sắc mặt Sở Cảnh Nguyên càng thêm phức tạp: “Anh Túc, nếu anh thật sự muốn lấy tin tức trong tay em, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, không cần thiết làm mọi chuyện trở nên khó coi như vậy. Anh cũng không phải kiểu người đuổi tận giết tuyệt.”
Hàn Thanh Túc đang cúi đầu nhắn tin:
Tách.
Hàn Thanh Túc giơ điện thoại chụp cận mặt Sở Cảnh Nguyên, gửi sang cho Lâm Mộc Hàn.
Sở Cảnh Nguyên sửng sốt, thậm chí còn không kịp tránh đi: “Anh làm gì vậy?”
“Tiện thuê người xử lý.” Hàn Thanh Túc mặt không cảm xúc đáp.
Sắc mặt Sở Cảnh Nguyên nháy mắt trắng bệch.
“Chuyện khác tôi không quan tâm, cậu có ngoại tình không tôi cũng mặc kệ, tôi chỉ muốn biết vụ tai nạn của ba tôi rốt cuộc là ai làm.” Hàn Thanh Túc nói, “Chuyện này cực kỳ quan trọng với tôi.”
Sở Cảnh Nguyên nhíu mày.
“Hai trăm vạn cộng thêm cái mạng của cậu, Sở Cảnh Nguyên, tôi đối với cậu xem như đã tận tình tận nghĩa rồi.” Hàn Thanh Túc trầm giọng nói, “Cũng không uổng công cậu giở hết thủ đoạn hòng ngồi cùng chuyến bay với tôi.”
Sở Cảnh Nguyên mím môi.
“Năm đó chúng ta ‘ngẫu nhiên gặp gỡ’ trên máy bay, hiện tại nhớ lại từng câu từng chữ được cậu lên kế hoạch cẩn thận, không hổ là người học diễn xuất chính quy.” Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua đống tin nhắn vẫn như đá chìm đáy biển, “Cho cậu mười phút nói rõ ràng, sau đó cậu muốn đi đâu thì đi.”
Sở Cảnh Nguyên nhìn hắn một cái thật sâu: “Được.”
Cùng lúc đó, Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hình Sở Cảnh Nguyên, suýt nữa bóp nát điện thoại.
Phần mềm định vị vẫn biểu thị Hàn Thanh Túc đang ở thành phố A, nhưng đã mấy tiếng đồng hồ không hề nhúc nhích, hiển nhiên hắn lại tháo chip định vị nữa rồi. Nếu một tháng sau Hàn Thanh Túc mới gửi bức ảnh này, có lẽ y sẽ hoài nghi, nhưng gửi vào lúc này thì y lại yên tâm hơn nhiều.
Servis đang cãi nhau ầm ĩ với Cố Vạn Thanh qua video. Y tháo nhẫn cưới, bắt lấy cái tay Servis bên cạnh, mười ngón giao nhau, canh góc chụp sao cho giống hệt với bức hình nền trong giao diện chat, gửi cho Hàn Thanh Túc.
Servis và Cố Vạn Thanh đang cãi nhau cũng đồng thời sửng sốt.
Servis khiếp sợ, xen lẫn vài phần nghi hoặc: “Thế này hình như không phù hợp lắm?”
Lâm Mộc Hàn nói: “Gần đây anh em thân thiết thịnh hành kiểu bắt tay như vậy, chia cho bọn tôi thêm 10% đi.”
Servis chỉ vào Cố Vạn Thanh: “Cậu ta bắt tay với tôi thì may ra.”
Cố Vạn Thanh tức khắc biến sắc: “Lâm Mộc Hàn, anh vừa làm gì vậy!? Anh gửi ảnh cho ai?”
“Gậy ông đập lưng ông mà thôi.” Lâm Mộc Hàn cười nhạt, “Cậu chỉ cần đảm bảo Hàn Thanh Túc đang ở thành phố A là được, không cần sắp xếp người đi theo, bằng không anh ta sẽ không tin.”
Cố Vạn Thanh gật đầu: “Kế hoạch của anh đúng là hoành tráng thật, nhưng chúng ta cũng nên đề cao cảnh giác một chút. Có để ý đến động tĩnh của Hàn Thanh Túc không?”
Lâm Mộc Hàn nói: “Suy đoán từ tin nhắn anh ta gửi tôi, lúc này có lẽ đang nhốt mình trong nhà đến mọc nấm rồi. Bức ảnh Sở Cảnh Nguyên cũng không biết lôi ra được từ cái điện thoại nào.”
“Quào, anh hiểu anh ta ghê.” Cố Vạn Thanh cười gượng hai tiếng, “Vậy lỡ đâu, tôi nói lỡ thôi nhé, lỡ anh ta không ở thành phố A thì sao?”
“Anh ta cùng lắm đi thành phố C hoặc Vu Thành, sao cậu…”
Lâm Mộc Hàn đang cảm thấy có chút kỳ lạ, Servis bên cạnh nhìn chằm chằm cái tay, không nghĩ gì mà mở miệng cắt ngang: “10% cũng có thể suy xét, đến khi đó tôi hy vọng sếp Cố có thể đến nước R chỉ đạo bọn tôi một thời gian. Tôi cực kỳ ngưỡng mộ nghệ thuật đàm phán của sếp Cố, mắng người có thể mắng thẳng vào chỗ đau.”
“Đừng hòng.”
“Có thể.”
Cố Vạn Thanh trừng mắt nhìn Lâm Mộc Hàn: “Anh hai!?”
Lâm Mộc Hàn lời ít ý nhiều: “Đáng giá.”
Cố Vạn Thanh nói: “Được, được lắm, vì tiền mà không cần anh em gì nữa đúng không, anh coi chừng tôi đó.”
Lâm Mộc Hàn nhướng mày: “Sao hả, cậu định bay đến đây đánh tôi à?”
Cố Vạn Thanh âm trầm cười một tiếng.
——
Hàn Thanh Túc bị gió lạnh đập thẳng vào mặt. Hắn nhìn tấm hình Lâm Mộc Hàn đan mười ngón tay với người khác, huyết áp tăng vọt.
Đánh chết hắn cũng không tin đâu.
Đừng hòng kích hắn.
Hàn Thanh Túc cảm thấy mình cực kỳ bình tĩnh, trong cơn gió lạnh tìm được khách sạn Lâm Mộc Hàn ở. Căn cứ theo số phòng Cố Vạn Thanh đưa, hắn thuê phòng ngay bên cạnh phòng Lâm Mộc Hàn.
Sau đó, thỉnh thoảng lại lôi tấm hình kia ra nhìn một lần.
Lâm Mộc Hàn, y làm sao dám… Biết vậy hắn đã không gửi hình Sở Cảnh Nguyên, nhưng không làm vậy thì Lâm Mộc Hàn không thèm nhắn lại cho hắn. Hắn yêu đương bao nhiêu lâu, lần đầu tiên bị đẩy vào tình thế này, đổi thành người khác hắn đã đá đi mà tìm niềm vui mới rồi.
Nhưng lần này thì không như những lần yêu đương khác, hắn đã kết hôn với Lâm Mộc Hàn rồi. Hàn Thanh Túc rất khó hình dung cảm giác này, nhưng hắn theo bản năng rất muốn thân cận với đối phương. Dù Lâm Mộc Hàn đòi chia tay, nhưng chỉ cần chưa ly hôn, Lâm Mộc Hàn với hắn mà nói không chỉ là người yêu, mà còn là người nhà.
Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể duy trì quan hệ yêu đương ngọt ngào lãng mạn với bất kỳ loại người nào, thậm chí không cãi cọ lấy một lần, hắn có thể làm lơ toàn bộ khuyết điểm và toan tính của đối phương. Nhưng hắn với Lâm Mộc Hàn có thể chỉ vì độ ấm của nước tắm mà ầm ĩ nửa ngày, giận thì giận thật, nhưng làm hòa cũng rất nhanh, cuộc sống lại trở nên vui vẻ và an tâm hơn bao giờ hết.
Đằng xa có Hàn Thanh Nhiên đang ý chí sục sôi chuẩn bị Đông Sơn tái khởi, bên cạnh có Lâm Mộc Hàn thường thường lên cơn cùng hắn đấu trí đấu dũng, hắn lại cảm thấy mình có một gia đình, cũng không cần vội vàng chen vào ngủ giữa ba mẹ…
Cho nên, mẹ nó đây rốt cuộc là tay ai!!!?
Hàn Thanh Túc ném điện thoại lên giường, tức giận đến mức đi lòng vòng trong phòng. Mãi đến khi ngoài trời sắp tối hẳn, phòng bên cạnh mới truyền đến tiếng mở cửa. Nghe tiếng bước chân thì chỉ có một người.
Nói thừa, đương nhiên phải là một người.
Hắn quyết định cho Lâm Mộc Hàn một cơ hội cuối cùng, gọi điện thoại cho y.
Lần này không còn “đang bận” nữa, Lâm Mộc Hàn nhanh chóng bắt điện thoại, giọng nói không chút khách khí: “Chuyện gì?”
Hàn Thanh Túc sửng sốt một chút: “Em uống rượu?”
Lâm Mộc Hàn cười lạnh: “Em hỏi anh gọi có chuyện gì?”
“Tấm hình kia là sao?” Hàn Thanh Túc đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Mộc Hàn cười nhạt: “Anh có thể yêu đương nhiều như vậy, em cũng có thể, em muốn yêu một trăm người.”
Hàn Thanh Túc giật giật khóe miệng: “Bao nhiêu năm qua anh mệt chết mệt sống cũng không yêu nổi một trăm, em có dã tâm thật đấy.”
“Sao so được với anh. Sở Cảnh Nguyên cắm sừng anh, anh còn quý trọng mà giữ lại hình hắn.” Giọng Lâm Mộc Hàn có chút nghèn nghẹn, giống như vùi vào trong chăn.
“Anh mới vừa chụp.” Hàn Thanh Túc thanh minh, “Gửi cho em xong là xóa rồi.”
“A.” Giọng Lâm Mộc Hàn đột nhiên to lên, “Hàn Thanh Túc!”
Hàn Thanh Túc bị y gào đến lỗ tai ê ẩm, đưa điện thoại ra xa: “Mẹ nó rốt cuộc em uống bao nhiêu vậy?”
“Kệ em.” Lâm Mộc Hàn nói, “Servis gục luôn rồi, phải đỡ lên xe. Em còn có thể tự về.”
“Em trâu bò thật.” Hàn Thanh Túc nheo mắt, thanh âm đột nhiên dịu lại, “Hàn bé yêu, đừng giận nữa được không? Anh thật sự biết sai rồi.”
Lâm Mộc Hàn im lặng một chút mới khó nhọc nói: “Anh biết cái đếch, ly hôn!”
“Ly hôn thì cực đoan quá, không thì làm bạn trai cũ trước đi?” Hàn Thanh Túc đứng dậy đi ngoài, đi đến trước cửa phòng Lâm Mộc Hàn.
Lâm Mộc Hàn nhíu mày: “Anh lại muốn bỏ em?”
“Là em bỏ anh mà.” Hàn Thanh Túc biết y say thì sẽ thành cái dạng gì, trong lòng mừng thầm, quả nhiên trời không tuyệt đường người, “Anh có lỗi với em, năm đó là anh khốn nạn, rõ ràng có cách làm thỏa đáng hơn…”
Hắn vốn chỉ là thuận miệng dỗ dành, nói một lúc đột nhiên trầm mặc.
Giọng Lâm Mộc Hàn mang theo men say vang lên: “Sao không nói nữa?”
Hàn Thanh Túc đứng trước cửa, ngữ khí có chút mờ mịt và hoang mang: “Anh có hơi hối hận.”
“Hối hận cái gì?” Giọng Lâm Mộc Hàn càng lúc càng nhỏ.
“Năm đó chúng ta đi biển chơi, em đổ bệnh, anh nấu cho em một nồi canh giải rượu dở tệ. Nhà cúp điện, bên ngoài mưa to, còn nhớ không?” Hàn Thanh Túc hỏi.
Lâm Mộc Hàn hồi lâu sau mới nhớ ra: “Canh đúng là dở tệ, em chỉ muốn ụp lên đầu anh.”
Hàn Thanh Túc nói: “Lúc đó em sắp ngủ, anh ôm em, nói anh yêu em.”
Lâm Mộc Hàn nghi hoặc nói: “Không nhớ lắm, anh nói rất nhiều lần, đều là giả.”
Hàn Thanh Túc cụp mắt, nhìn ánh sáng lọt qua từ kẹt cửa phía dưới, thấp giọng nói: “Hình như không phải.”
Trên hòn đảo đơn độc, trong cơn mưa giông gió giật, trong một khoảnh khắc tối tăm sấm sét vang rền, đã từng thoáng qua một sự rung động cùng tình yêu mãnh liệt, rồi lại bị thế giới hỗn độn cùng đám đông nhấn chìm. Sau khi thủy triều rút đi, chỉ còn lại sợ hãi và trốn tránh, lại bị những k*ch th*ch cùng sự náo nhiệt mới mẻ che lấp.
“Anh thường rất bốc đồng và qua loa trong chuyện tình cảm, nhưng với chuyện kết hôn vẫn suy nghĩ cặn kẽ. Anh luôn cảm thấy hôn nhân là gông xiềng, là trách nhiệm, có quá nhiều chuyện phải suy xét, phải cố kỵ, đối tượng kết hôn phải là người phù hợp nhất. Nhưng cũng từng có hai lần anh xúc động, muốn bất chấp tất cả, gia thế bối cảnh thỏa đáng thích hợp gì cũng đều kệ mẹ hết.”
Hắn đột nhiên có một cảm giác căng thẳng và bất an chưa từng có, thế nên hô hấp cũng cứng lại.
“Lần đầu tiên là trên hòn đảo đó, anh nói anh yêu em.”
“Lần thứ hai là ở nhà hàng thủy tạ, anh hẹn em sáng hôm sau gặp nhau ở Cục Dân chính.”
Trước cửa, Hàn Thanh Túc ngẩng đầu, hít sâu một hơi: “Hai lần đó là thật.”