Em mất chồng, khóc một mình đi.
—— oOo ——
Hàn Thanh Túc lăn lộn trong chốn tình trường nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, đại thiếu gia thật sự mất mặt. Nhưng nghĩ lại, Lâm Mộc Hàn là vợ hiền hợp pháp, bị vợ áp đảo không có gì là mất mặt, cùng lắm chỉ xem như chuyện tình thú của vợ chồng thôi. Chẳng qua trò tình thú này k*ch th*ch quá, phỏng chừng cả đời không quên nổi.
Đại thiếu gia hợp tình hợp lý bào chữa cho bản thân, ngồi dậy từ cái giường nước phập phều, dường như dư vị chưa tan. Lâm Mộc Hàn thì đã chạy tới trước cửa, chuẩn bị vươn tay mở cửa.
Ngay tích tắc đó, Hàn Thanh Túc đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, lông tơ trên tay dựng đứng. Hắn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên quát lớn: “Đừng mở cửa!”
Vài tiếng súng vang lên ngay sau tiếng la của hắn, Lâm Mộc Hàn phản ứng cực nhanh, né tránh khỏi cánh cửa, ván cửa lập tức bị đạn bắn thủng, vụn gỗ b*n r* cứa qua gương mặt y, để lại một vệt máu thật sâu.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cảnh cáo của cảnh sát cùng tiếng Hác Kiệt đập cửa: “Sếp Lâm, bọn tôi bị chặn rồi, hình như đối phương cũng báo cảnh sát, người tới cấp bậc cao hơn bên mình. Hai người trước hết nghĩ cách đến thành phố Vey đi, nơi này loạn quá rồi.”
Lâm Mộc Hàn không chút do dự, liếc nhìn Hàn Thanh Túc một cái: “Đi thôi.”
Hàn Thanh Túc đi thẳng đến cửa sổ, bị Lâm Mộc Hàn túm chặt sau gáy: “Anh làm gì vậy?”
“Không phải nhảy cửa sổ à?” Hàn Thanh Túc nóng lòng muốn thử.
“Xem phim nhiều quá rồi đó.” Lâm Mộc Hàn túm hắn vào nhà vệ sinh bên cạnh, trong đó hóa ra có cửa ẩn, nối thẳng xuống dưới lầu.
Lối đi nhỏ hẹp, Hàn Thanh Túc chen chúc với y, hiếu kỳ nói: “Cấu tạo nơi này kỳ lạ nhỉ, vậy mà em cũng biết? Thường tới đây à?”
“Quán bar này là Yarance hợp tác mở với người khác, lúc trước bọn em từng bàn chuyện làm ăn ở đây. Đối tác của cậu ta có quá nhiều tình nhân… làm sẵn lối thoát hiểm.” Lâm Mộc Hàn cười lạnh một tiếng, “Không chừng hai người sẽ có tiếng nói chung.”
“Em đang công kích cá nhân đấy nhé.” Hàn Thanh Túc theo y chạy ra khỏi nhà vệ sinh lầu một, “Anh chưa bao giờ làm trò này, cũng không có chuyện một lần yêu nhiều người, anh đâu phải nhà từ thiện.”
Người đều tập trung ở lầu hai, Lâm Mộc Hàn đưa hắn vòng ra sau bếp, trốn dưới xe đẩy rác thực phẩm của nhà bếp. Xe đẩy được đặt trong góc cửa sau, giúp bọn họ tránh được cảnh sát và bảo vệ đang trấn giữ cửa. Hai người rón ra rón rén rời khỏi nơi nguy hiểm này.
“Cái cậu Hác Kiệt kia sẽ không sao chứ?” Hàn Thanh Túc bị mùi vị trên người mình hun cho suýt thì nôn.
“Không sao, cậu ta không biết gì về mấy chuyện này, hơn nữa cũng có khá nhiều mối quan hệ, có thể tự bảo vệ mình.” Lâm Mộc Hàn bắt một chiếc taxi, nói ra một địa chỉ.
Hàn Thanh Túc quay đầu nhìn đèn xe cảnh sát nhấp nháy phía sau, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Má ơi, cứ như đóng phim vậy.”
“Nơi này loạn lắm, thế lực cảnh sát rắc rối. Oona phản ứng nhanh như vậy, phỏng chừng đã sắp xếp từ lâu rồi.” Lâm Mộc Hàn nói, “Suýt chút nữa là bỏ mạng ở đây.”
Hàn Thanh Túc nhướng mày: “Sếp Lâm, chuyện làm ăn của em không ổn lắm nhỉ.”
“Thanh Sâm làm ăn rất đàng hoàng, đừng bôi nhọ bọn em.” Lâm Mộc Hàn dừng một chút, “Nhưng chuyện này cũng cho thấy dây dưa với bọn họ không tốt, sớm muộn gì cũng ngã đau.”
Hàn Thanh Túc rất hứng thú nhìn y: “Vậy em tính sao đây?”
Ánh mắt Lâm Mộc Hàn trầm xuống, tình cảm dạt dào mà nhìn hắn: “Anh ơi, nếu em lại hai bàn tay trắng, anh còn yêu em không?”
Hàn Thanh Túc lui về sau, vẻ mặt ghét bỏ: “Mẹ nó em tránh xa anh một chút, trên người em có mùi cá chết.”
Lâm Mộc Hàn cố chấp bám riết, Hàn Thanh Túc vừa ịn một tay lên mặt y vừa lùi về sau: “Yêu yêu yêu, cùng lắm thì anh nuôi em, tránh ra!”
Lâm Mộc Hàn cảm thấy mãn nguyện, ôm chặt hắn vào lòng. Hàn Thanh Túc bị y cưỡng ôm, vẻ mặt tràn ngập tuyệt vọng.
Nhưng hắn không ngờ điểm đến của bọn họ lại là khách sạn cũ. Lâm Mộc Hàn đưa hắn lên lầu, nói: “Trước đó chưa trả phòng, giấy tờ đều còn ở đây, chúng ta có thể tranh thủ tắm rửa một cái.”
Hàn Thanh Túc bị sự bình thản của y chấn kinh: “Lỡ Oona quay lại đây thì sao?”
“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.” Lâm Mộc Hàn đột nhiên duỗi tay tháo thắt lưng hắn, “Anh à, mang theo chiến tích chạy một đường như vậy không khó chịu sao?”
Hàn Thanh Túc tát bay cái tay y, ngông nghênh nói: “Sao hả, em còn muốn **** cho sạch sẽ sao?”
Lâm Mộc Hàn cong khóe miệng: “Thật đồi bại.”
“Em thì sang, cần tiền không cần mạng.” Hàn Thanh Túc đi vào phòng tắm.
Tuy ngoài miệng bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng hai người hành động cực kỳ nhanh chóng. Lâm Mộc Hàn vội vàng thu gom giấy tờ, Hàn Thanh Túc vừa tắm xong đến y vọt vào tẩy rửa qua loa. Bọn họ thay quần áo, mang ba lô gọn nhẹ, thuê xe của khách sạn nghênh ngang rời đi.
Được nửa đường, Lâm Mộc Hàn tắt định vị trên điện thoại. Hàn Thanh Túc ngồi ở ghế phụ ngủ được hai tiếng, nghe động tĩnh thức dậy: “Đi thành phố Vey thật à?”
“Không đi.” Lâm Mộc Hàn nhìn bầu trời dần sáng lên, “Em đưa anh đến sân bay thành phố phụ cận, anh về nước trước.”
Hàn Thanh Túc hỏi: “Em thì sao?”
“Lần này tới đây, ngoài việc ký đơn hàng với Servis, em còn phải gặp một người. Chuyện này sẽ quyết định liệu bọn em có thể giành được thị trường nước R trước Oona hay không. Nếu có thể đàm phán thành công, chuỗi cung ứng của Thanh Sâm sẽ không bị gián đoạn, thậm chí còn có cơ hội nuốt trọn tập đoàn họ Tần.” Lâm Mộc Hàn nói, “Em đến đây chủ yếu là để gặp người đó.”
Hàn Thanh Túc ngạc nhiên: “Em có ý thức được mình đang chạy trốn không? Vừa rồi chúng ta suýt nữa là bị bắn vỡ sọ.”
“Em đang cân nhắc đến việc giao di chúc cho ông ấy, chia một phần phí dịch vụ.” Lâm Mộc Hàn nói, “Như vậy chúng ta có thể an toàn rút lui, bằng không cứ bị Oona và Cố An quấn lấy, sau này cũng khó mà sống yên ổn.”
“Giống như ba anh và họ Hàn?” Hàn Thanh Túc chợt nói.
Tay nắm vô lăng của Lâm Mộc Hàn đột nhiên siết chặt, quay đầu nhìn hắn.
“Nhìn đường.” Hàn Thanh Túc khoanh tay, tuyết bên ngoài càng lúc càng dày đặc. Nơi này là vùng ngoại ô nào đó, rất vắng vẻ, xung quanh là núi rừng trải dài vô tận, hơn nữa còn đang ở nước ngoài, thật sự là một địa điểm giết người vứt xác hoàn hảo.
Lâm Mộc Hàn hỏi: “Anh có ý gì?”
“Đừng giả vờ, anh biết hết rồi.” Hàn Thanh Túc nói, “Lần trước chúng ta bị sát thủ tập kích ở Vu Thành, tên đó không phải người của Tần Phù, mà là do gia tộc Ferlan phái tới.”
Lâm Mộc Hàn không phản bác.
“Loại người như Tần Phù, có thể vì lợi ích của mình mà đẩy người yêu lên giường người khác, hẳn là không có gan lên kế hoạch mưu sát ai đó bằng tai nạn giao thông. Ở sân bay Sở Cảnh Nguyên đã nói với anh, sau lưng hắn còn một chủ mưu thần bí khác.” Hàn Thanh Túc nói, “Kết hợp với chuyện sau khi ba anh qua đời, họ Hàn bị Thanh Sâm từng bước thâu tóm, em cảm thấy kẻ chủ mưu sẽ là ai?”
Lâm Mộc Hàn một chân giẫm phanh, xe dừng bên quốc lộ.
“Anh, chuyện này em…”
“Anh không nghi ngờ em.” Hàn Thanh Túc cắt ngang lời y, “Bằng không lúc đó anh đã lập tức về nước rồi.”
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn, thái độ không rõ.
“Nhưng dù sao trong lòng anh vẫn có chút lấn cấn.” Hàn Thanh Túc nói, “Anh chỉ hỏi em một câu, chuyện này có thật là em không biết gì không?”
Lâm Mộc Hàn trầm giọng nói: “Em chỉ biết Tần Phù và Sở Cảnh Nguyên muốn gài bẫy anh, vì tư tâm mà em không nói gì với anh, những chuyện khác em thật sự không biết.”
Cũng không ngờ chính mình cũng nằm trên bàn cờ của Ferlan. Y đối với Hàn Thanh Túc là yêu hận đan xen, Thanh Sâm trong tay chính là vũ khí tốt nhất để thâu tóm họ Hàn. Mà Ferlan lợi dụng Tần Phù, thiết kế vụ tai nạn của Hàn Hiên, xé toang tập đoàn họ Hàn. Thời điểm đó, nói trắng ra Lâm Mộc Hàn đã không còn giá trị gì với bọn họ, vậy nên mới có vụ ám sát ở Vu Thành…
Nếu Hàn Thanh Túc lần theo đoạn ghi âm trong nhà Kỷ Bình tìm được tới Ferlan, với họ đây sẽ là một phiền toái không nhỏ. Chỉ là khi đó bọn họ tính toán thế nào thì không rõ lắm, có lẽ là giết Lâm Mộc Hàn, vu oan cho Hàn Thanh Túc, như vậy có thể một mũi tên bắn hai con chim, loại bỏ hai kẻ dư thừa.
Nhưng Ferlan lại giao di chúc cho y. Lâm Mộc Hàn đã nhiều lần tìm người giám định, xác nhận phần di chúc kia hoàn toàn là thật… Như vậy suy đoán như trên có chút mâu thuẫn. Ferlan quả thật có dự tính thâm nhập thị trường nội địa, nhưng suy cho cùng ông ta là người làm ăn, hơn nữa khá cổ hủ cố chấp. Ít nhất là theo hiểu biết của Lâm Mộc Hàn, ông ta khinh thường những thủ đoạn lén lút này.
Là Ngụy Du? Oona? Hay là Cố An? Lâm Mộc Hàn không đoán chắc được.
Đột nhiên có người chọc chọc cánh tay, giọng Hàn Thanh Túc chui vào tai y: “Em không khóc đó chứ?”
Lâm Mộc Hàn quay đầu sang, sâu xa nhìn hắn: “Anh lấy đâu ra ảo giác này?”
“Chắc là ở trên giường?” Hàn Thanh Túc không chắc lắm.
Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn: “Anh đã đoán được tới mức này rồi, vẫn còn tin tưởng em sao?”
“Hai chúng ta không cần thiết phải hiểu lầm tới hiểu lầm lui nữa.” Hàn Thanh Túc bình tĩnh đối diện y, “Tối hôm đó anh đã muốn tâm sự đàng hoàng với em, em lại nói không muốn nghe.”
Lâm Mộc Hàn: “… Em tưởng anh muốn kể tình sử của anh với Sở Cảnh Nguyên.”
Hàn Thanh Túc giật giật khóe miệng: “Em đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
“Đừng nói chuyện có văn hóa như vậy.” Lâm Mộc Hàn cầm vô lăng, định tiếp tục lái xe, rồi lại có chút bất an.
“Nghỉ ngơi một lúc đi, chút nữa anh lái.” Hàn Thanh Túc nói.
“Sao lúc trước không nói, bây giờ lại nói?” Lâm Mộc Hàn vặn nắp bình nước đưa cho hắn.
Hàn Thanh Túc vừa định uống, lại đưa bình nước lên bên miệng y: “Em uống trước. Anh sợ em chuốc mê anh rồi đưa thẳng về nước. Bớt nhìn anh bằng ánh mắt vô tội đó, em hoàn toàn có thể làm ra mấy chuyện như vậy.”
Lâm Mộc Hàn tức đến một hơi uống hơn nửa bình.
Hàn Thanh Túc hả lòng hả dạ rồi, nói tiếp chuyện ban nãy: “Lúc trước còn hơi nghi ngờ, hiện giờ thấy Oona rặt một vẻ hận không thể giết em như vậy, hẳn là em và bọn họ không chơi chung với nhau.”
Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc: “Cũng có thể là trở mặt.”
“Anh vốn dĩ tin tưởng em, vừa lòng chưa.” Hàn Thanh Túc lưu manh véo đùi y, “Anh cảm thấy dù em hận chết anh cũng sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Em nghĩ anh sẽ vì chuyện này mà ly hôn em, anh cũng không làm được.”
Lâm Mộc Hàn hơi sửng sốt.
“Nói thế nào nhỉ, dù không có em, bọn họ cũng sẽ tìm được một công ty khác đến thâu tóm họ Hàn, hai chúng ta có lẽ sẽ không gặp được nhau. Lại nói, em hoàn toàn không biết về vụ tai nạn của ba anh, công ty phá sản là chuyện làm ăn, tuy khiến người ta rất tức giận, nhưng… Chậc, em hiểu ý anh đúng không? Nếu không phải em bị lợi dụng, chúng ta chưa chắc đã quay lại với nhau.”
Hàn Thanh Túc có chút bực bội vò đầu. Từ trước đến nay hắn không quen nói chuyện kiểu này, cứ cảm thấy rất kỳ cục, nhưng vẫn căng da đầu nói tiếp: “Dù về mặt chủ quan anh có trách móc em, tức giận em, mẹ nó đây là phản ứng bình thường của con người, anh không khống chế được. Nhưng anh sẽ không vì chuyện này mà quay lưng với em, càng sẽ không ly hôn. Em cũng không cần canh cánh chuyện này trong lòng.”
Lâm Mộc Hàn mím môi: “Em biết.”
“Em biết? Em biết mà còn chạy ra nước ngoài?” Hàn Thanh Túc nhìn chằm chằm y, “Anh ở sân bay nghe Sở Cảnh Nguyên nói là biết ngay, em muốn ly hôn không phải chỉ vì tại sao năm xưa chia tay, mà còn vì sợ anh biết mọi chuyện sẽ không chấp nhận được sự thật, đúng không? Trong mắt em anh yếu đuối vậy à?”
Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Ờ, anh nghĩ nhiều rồi, ở đây phí lời với em.” Hàn Thanh Túc tức giận đến mức nốc hết nửa chai nước còn lại, cầm cái bình rỗng gõ lên đầu y, “Đồ khốn nạn.”
Lâm Mộc Hàn giơ tay cầm cái bình, im lặng một lúc mới nói: “Anh, cảm ơn anh đã nói với em những chuyện này.”
“Hứ.” Hàn Thanh Túc rút lấy cái chai, chọc chọc quai hàm y, ngả ngớn nói, “Anh đã tăng đầu tư, theo đuổi đến tận đây, tiền cũng đã cho mượn, rốt cuộc em có muốn suy xét đến chuyện cải tà quy chính, đoái công chuộc tội, thật lòng thật dạ đào tim đào phổi mà hợp tác với anh không?
Lâm Mộc Hàn dẫm chân ga: “Không cần dùng nhiều thành ngữ vậy đâu.”
“Anh phải thể hiện là anh xem trọng em.” Hàn Thanh Túc nhìn con đường mênh mang gió tuyết phía trước, “Lâm Tiểu Hàn, con người em chả thành thật xíu nào, nếu không phải anh của em đầu óc thông minh thì đã ly hôn bỏ chạy từ lâu rồi, em mất chồng, khóc một mình đi.”
Rõ ràng sau lưng có truy binh, con đường trước mặt còn mờ mịt, nhưng Lâm Mộc Hàn vẫn không thể nhịn cười: “Con nhà ai thông minh thật đó.”
Hàn Thanh Túc vui vẻ tiếp nhận lời đánh giá này, khoanh tay nhìn con đường ngoằn ngoèo khuất dần trong bão tuyết phía trước, giọng châm chọc: “Khóc rồi?”
“Chưa.” Lâm Mộc Hàn đáp.
Hàn Thanh Túc nói: “Bao nhiêu ngày qua tâm sự nặng nề như vậy, chồng em tới cứu em khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, ít nhiều cảm động một chút đi.”
“Anh à, anh thật dong dài.”
“Có tuổi rồi, chịu thôi.”
“Vẫn ổn, có thể nhảy lầu, có thể tránh đạn, chỉ là hơi nhanh.”
“Em lặp lại lần nữa xem?”
“Anh ơi, anh cứ như vậy sẽ chỉ làm em càng ngày càng yêu anh hơn.”
“Như vậy là như nào, em tốt nhất là nói rõ cho anh.”
“Gì cũng yêu, ngoại trừ nhanh.”
“Mẹ nó anh giết em.”