Dính người như vậy.
—— oOo ——
Tuy Hàn Thanh Túc cứ la ó đòi lái xe, nhưng mới được nửa đường hắn đã ngủ mất. Tuyết bên ngoài ngày càng dày đặc, không nhìn rõ đường phía trước nữa. Lâm Mộc Hàn căng chặt tinh thần mò mẫm đi thêm một đoạn, cuối cùng dừng lại trước một nhà trọ nhỏ ven rừng.
“Anh ơi, dậy đi.” Lâm Mộc Hàn vỗ nhẹ cánh tay Hàn Thanh Túc.
Hàn Thanh Túc hừ một tiếng, nhíu mày nhưng không mở mắt. Lâm Mộc Hàn đưa tay chạm vào mặt hắn, nóng ran.
Ngẫm lại, Hàn Thanh Túc theo y chạy trốn cả một đường, trời lạnh thế này mà chỉ mặc mỗi cái áo len mỏng, lại còn bị kinh hoảng, hơn nữa mấy ngày qua hắn cũng chẳng được ăn uống tử tế… Đại thiếu gia này bình thường tung tăng nhảy nhót, nhưng khó nuôi thật sự, bất cẩn là nuôi chết luôn. Tên này hồi xuất ngoại du học còn mang theo bảo mẫu vệ sĩ tài xế đầu bếp, sợ một mình ở nước ngoài sống không nổi.
Y tìm chủ nhà trọ hỏi xin thuốc hạ sốt.
Con người khi bệnh là lúc yếu ớt nhất, Hàn Thanh Túc cũng không ngoại lệ. Lâm Mộc Hàn cho hắn uống thuốc, hắn r*n r* cuộn tròn trong chăn, một hai đòi Lâm Mộc Hàn phải lên nằm cùng.
“Anh sẽ lây bệnh em.” Lâm Mộc Hàn tàn nhẫn lạnh lùng đứng ở mép giường, “Lỡ người của Oona đuổi tới, hai chúng ta đều bệnh thì làm sao mà chạy?”
Mái tóc bảnh bao đẹp đẽ của Hàn Thanh Túc xẹp xuống, hắn rúc trong chăn, nhìn Lâm Mộc Hàn với ánh mắt trông mong: “Hàn Hàn, anh lạnh.”
Lâm Mộc Hàn hít sâu một hơi. Y tuyệt đối sẽ không mềm lòng với Hàn Thanh Túc. Đồ khốn này chỉ có lúc bệnh mới bày ra vẻ mặt này, bình thường toàn là… Một cái tay nóng nổi giơ lên túm cổ tay y, nhẹ nhàng lắc lắc.
Lâm Mộc Hàn cắn chặt răng, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh hắn. Hàn Thanh Túc dựa sát vào y, giống như một cái lò lửa. Đại thiếu gia hoàn toàn không có ý thức của người bệnh, tay chân đều quấn lấy y, hơi thở nóng rực. Hắn dụi dụi vào ngực Lâm Mộc Hàn, nhưng hắn vốn cao lớn, vóc dáng ngang ngửa y, muốn dụi cũng gian nan hết sức.
Lâm Mộc Hàn bất chấp tất cả, nghiêng người ôm hắn vào lòng, còn thuận tay xoa xoa trán hắn, Hàn Thanh Túc lập tức thấy dễ chịu. Hắn tựa hồ xem Lâm Mộc Hàn là cái gối ôm cỡ lớn, thỏa mãn thở dài một hơi.
Lâm Mộc Hàn chưa từng biết hắn bị bệnh sẽ… dính người như vậy.
Mười năm trước, đoạn thời gian bọn họ ở bên nhau ít ỏi đến đáng thương. Gần một năm qua Hàn Thanh Túc ngoại trừ gãy xương cũng chẳng ốm đau gì, lúc gãy xương đại thiếu gia toàn là hô to gọi nhỏ, cường điệu mọi thứ; tái phát bệnh đau bao tử thì cọc cằn hung dữ, nhìn cái gì cũng chướng mắt, không ngờ lúc sốt lại biến thành thế này.
Hơi giống Cố Phát Phát lúc mới vừa triệt sản.
Cơ thể Lâm Mộc Hàn lạnh lẽo, ôm vào cực kỳ thoải mái. Hàn Thanh Túc không mở nổi mắt, nhưng cũng không ngủ được, khàn khàn nói: “Hồi nhỏ anh bị sốt, mẹ sẽ ôm anh thế này, dỗ anh ngủ.”
“Ừm.” Lâm Mộc Hàn qua loa đáp.
Lúc nhỏ y không có mẹ, phát sốt cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng, chịu không nổi nữa thì tự bò dậy kiếm thuốc uống. Lúc chưa biết chữ thì uống đại, biết rồi thì uống theo hướng dẫn sử dụng, thuốc quá hạn cũng mặc kệ, dù sao cũng không chết. Y thậm chí có chút ghen ghét với Hàn Thanh Túc, lúc nhỏ bị bệnh có mẹ ôm, lớn đùng như vậy bị bệnh lại có y ôm, đại thiếu gia đúng là tốt số.
“Mẹ anh hát ru nữa.” Hàn Thanh Túc nói.
“… Anh, đừng có được voi đòi tiên.” Lâm Mộc Hàn để một ngọn đèn mờ mờ bên đầu giường của mình, duỗi tay xoa bóp cổ và tai hắn. Y nhớ mang máng hình như làm vậy sẽ dễ chịu hơn môt chút.
Hàn Thanh Túc thấp giọng cười một tiếng.
“Ấu trĩ.” Lâm Mộc Hàn chê bai.
Hàn Thanh Túc nói: “Hai chúng ta cũng coi như cùng nhau vào sinh ra tử.”
“Vẫn chưa bằng anh cùng bạn trai cũ sinh tồn trong núi tuyết.” Lâm Mộc Hàn hờ hững nói.
“Em còn chưa thôi hả?” Hàn Thanh Túc có chút ủ rũ, lẩm bẩm nói, “Đó là tin vịt thôi, cậu ta là huấn luyện viên trượt tuyết anh thuê, kết cục dẫn anh trượt vào cái rãnh, tuyết lở suýt thì chôn chết anh. Nhưng cậu ta ít nhiều còn có đạo đức nghề nghiệp, cứu anh lên, anh với cậu ta hoàn toàn trong sáng… Sau này cậu ta đi thám hiểm hang động hay là cái quỷ gì đó, không bò lên được, cũng không tìm được thi thể. Anh vì lễ nghĩa mà cùng mấy người bạn đi thăm mẹ cậu ta, không biết thằng khốn nào nói hươu nói vượn, bảo bọn anh yêu nhau, bà ấy tin cmn luôn, ôm anh khóc lóc thảm thiết, một hai bắt anh đi xăm mình.”
Lâm Mộc Hàn có chút sửng sốt: “Anh cũng đi?”
“Anh không giải thích rõ ràng với bà ấy được, người ta lại vừa mất con, anh cũng không đành lòng.” Hàn Thanh Túc vẫn còn ớn lạnh, “Mẹ nó đau muốn chết.”
Lâm Mộc Hàn giật giật khóe miệng: “Hóa ra là thật.”
“Lúc đó anh với Sở Cảnh Nguyên còn chưa yêu đương gì, em biết mà, anh đành phóng lao theo lao… cũng hơi khốn nạn, ui da!” Hàn Thanh Túc ăn đau hít hà một tiếng, trợn tròn mắt.
Lâm Mộc Hàn v**t v* chỗ xương quai xanh bị mình cắn đến đỏ lên, cười lạnh: “Mẹ nó bớt lải nhải mấy chuyện cũ rích này với em, không hứng thú.”
Hàn Thanh Túc có chút oan ức: “Không hứng thú thì thôi, cắn anh làm gì?”
Lâm Mộc Hàn ấn hắn vào lòng, lạnh lùng nói: “Anh sốt đến đỏ bừng rồi miệng mồm còn không yên, ngủ đi.”
Hàn Thanh Túc giãy giụa hai cái tượng trưng, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại để y ôm: “Khó chịu quá hà, hôn một cái đi?”
“Không hôn.” Lâm Mộc Hàn thẳng thừng cự tuyệt.
Hàn Thanh Túc đại khái cũng sốt đến mơ màng, hàm hồ nói một đống chuyện xong, lúc này có hơi uể oải: “Hết yêu rồi, anh biết mà, anh biết lắm mà. Hàn bé yêu, hết yêu rồi đúng không?”
Lâm Mộc Hàn ôm hắn im lặng một chút, hai tay ôm mặt hắn hôn một cái, nhìn hắn với ánh mắt lạnh nhạt. Hai mắt Hàn Thanh Túc hơi sáng lên, trên mặt lộ ra một nụ cười ngả ngớn bừa bãi, sau đó ôm y kéo sát vào người mình, đến đây mới chịu yên ổn mà ngủ.
Lâm Mộc Hàn thở dài, hơi hận bản thân mình dễ mềm lòng như vậy.
Hàn Thanh Túc chắc chắn với ai cũng là thế, mở miệng ra là một đống lời ngon tiếng ngọt, dỗ ai cũng dỗ đến đầu óc mụ mị. Hiện tại hắn thật lòng thì đã sao, nói không chừng sau này… Lâm Mộc Hàn cụp mắt nhìn chóp mũi hắn ra một tầng mồ hôi mỏng, nâng tay nhẹ nhàng nhéo một cái, cắn răng.
Nhưng dù như vậy, y vẫn không nhịn được mà cảm thấy yêu thích.
“Anh ơi,” Y đẩy đẩy Hàn Thanh Túc, “Hôn em một chút đi.”
Hàn Thanh Túc gian nan mở mắt, rướn lên cắn nhẹ môi y một cái, lại ỉu xìu nhắm mắt.
Lâm Mộc Hàn nghĩ, cũng may hiện tại Hàn Thanh Túc rất yêu y.
——
Hàn Thanh Túc ngủ một giấc dậy, cảm giác giống bị đánh một trận, còn mệt mỏi hơn cả đêm lăn lộn với Lâm Mộc Hàn.
“Hết sốt rồi.” Lâm Mộc Hàn ghé sát lại sờ trán hắn, “Anh à, anh vô dụng quá.”
“Mẹ nó bớt nói nhảm, đổi thành người khác đã lăn ra chết rồi.” Hàn Thanh Túc đánh bay cái tay y, vô cùng tự hào nói, “Chẳng qua anh mạng lớn.”
Từ biểu cảm của hắn, đại thiếu gia thật sự tin như vậy. Trước nay Lâm Mộc Hàn chưa bao giờ lay động nổi sự tự tin của hắn, đổi chủ đề: “Ăn sáng xong chúng ta tiếp tục đi về phía bắc, đi ngang qua một thành phố có sân bay, anh thật sự không đi?”
Hàn Thanh Túc lười biếng dựa vào đầu giường, cho y một nụ hôn gió. Lâm Mộc Hàn tát một cái, trả lại nụ hôn đó cho hắn. Hàn Thanh Túc ôm ngực ngã xuống giường, còn làm bộ làm tịch giãy đành đạch.
Lâm Mộc Hàn túm cổ chân hắn kéo lại gần: “Vậy đi thôi.”
Hàn Thanh Túc bắt lấy cánh tay y, thuận thế ngồi lên mép giường. Lâm Mộc Hàn buông tay ra, hắn liền chân trần giẫm lên thảm, kẹp chân Lâm Mộc Hàn giữa hai đầu gối, ôm lấy y hít hà một hơi: “Bé yêu, tiết lộ kế hoạch chút đi?”
Lâm Mộc Hàn giơ tay đè đầu hắn lại: “Làm gì?”
“Để tính toán.” Hàn Thanh Túc cách áo sơ mi hôn lên ngực y, “Chồng giúp em một tay.”
“Đợi anh rút lại cái xưng hô mắc ói đó rồi nói.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Bé yêu tốt quá.” Hàn Thanh Túc bị y kéo dậy.
Lâm Mộc Hàn hồi đáp cho hắn một ngón giữa.
“Lưu manh.” Hàn Thanh Túc làm như không thấy.
Tuy mới rời giường Hàn Thanh Túc rất có tinh thần, nhưng vừa lên xe hắn đã khôi phục bộ dạng sống dở chết dở, ôm bình nước ấm Lâm Mộc Hàn chuẩn bị cho, nhấp từng ngụm nhỏ.
“Nếu em thuận lợi lấy được đơn đặt hàng này, Thanh Sâm không lo hai mặt thụ địch nữa. Nếu…” Lâm Mộc Hàn dừng một chút, “Nếu anh thật sự muốn hợp tác với em, cộng thêm Hàn Thanh Nhiên, dự án phía tây sẽ được đẩy nhanh, Oona xem như hết cơ hội.”
“Đương nhiên, đây là tình huống lý tưởng nhất.”
Hàn Thanh Túc xìu xìu ỉu ỉu gật đầu: “Anh gọi cho Hàn Thanh Nhiên.”
Đối phương bắt máy rất nhanh. Hàn Thanh Nhiên đang dắt Cố Phát Phát chạy bộ, thấy tên người gọi đến lập tức dừng lại. Cố Phát Phát mệt đến nằm bò xuống đất mà thở phì phò.
“Anh, bên anh thế nào rồi?” Cậu hỏi.
Hàn Thanh Túc nói: “Theo đuổi thành công, đưa được anh dâu cậu về rồi.”
Nhưng giọng hắn yếu ớt nghẹn ngào, nghe như bị Lâm Mộc Hàn tra tấn dã man, Hàn Thanh Nhiên nháy mắt cảnh giác lên: “Anh à, anh không sao chứ? Có cần em đi đón anh không?”
“Chậc, bị cảm thôi.” Hàn Thanh Túc sụt sịt mũi, “Cậu với Thanh Sâm nói chuyện thế nào rồi?”
“… Tàm tạm.” Hàn Thanh Nhiên đáp.
“Được là được không được là không được, tàm tạm là thế nào?” Hàn Thanh Túc giọng điệu ngông nghênh.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ, Hàn Thanh Nhiên nháy mắt nổi giận: “Đã dự định ký hợp đồng với Cố Vạn Thanh, nhưng còn vài thủ tục chưa xong, cần ít thời gian nữa.”
“Biết rồi.” Hàn Thanh Túc nói, “Đều là người một nhà cả, Tiểu Cố có chỗ nào làm không tốt, cậu khoan dung một chút. Đúng rồi, giúp Phát Phát giảm cân cho đàng hoàng, đừng cứ cho nó ăn khuya nữa.”
“Rốt cuộc anh cùng một nhà với ai hả?” Hàn Thanh Nhiên hơi sửng sốt, “Sao anh biết em cho nó ăn khuya?”
“À, anh gắn cái camera cho thú cưng ở phòng khách cậu, kết nối với điện thoại anh. Anh chưa nói với cậu à?” Hàn Thanh Túc nghi hoặc.
“Anh nói với em bao giờ?” Hàn Thanh Nhiên lập tức nổi giận, “Anh học cái thói xấu này từ ai đó hả? Lâm Mộc Hàn, anh đừng có dạy anh tôi làm mấy trò này!”
Lại là một tiếng cười khẽ.
Hàn Thanh Nhiên hận không thể lập tức bay đến nước R đập tên b**n th** kia một trận. Vừa định tiếp tục lên án, bên kia đột nhiên truyền đến một tràn tiếng súng, ngay sau đó là tiếng phanh xe chói tai và tiếng va chạm, Hàn Thanh Nhiên biến sắc: “Anh? Anh!? Lâm Mộc Hàn!?”
Cuộc gọi bị cắt đứt.
Cố Phát Phát nằm bẹp dưới đất, nghi hoặc nghiêng đầu bắt chước tiếng cậu: “Gấu? Gâu gâu!?”