Người này không đơn giản
—— oOo ——
Ngụy Tiểu Mễ từ cơ sở nuôi trồng phát tài trở về cả người đen thêm mấy tông, sau đó nghe được “tin dữ”, Thẩm Tri Trọng đã đính hôn với Diêu Thiên.
Cô nàng ôm chậu cây non xanh mướt trợn tròn mắt: “Đính hôn? Thẩm Tri Trọng? Không phải anh ta đã có vị hôn thê sao?”
“Hôn ước trước đó bị hủy lâu rồi, con của người ta giờ đã biết chạy. Đám cưới của anh ta với Diêu Thiên ấn định vào tháng Mười năm nay.” Cố Vạn Thanh giáng thêm một đòn trí mạng, “Nghe đâu sau khi đính hôn, Thẩm Tri Trọng không biết bị chuyện gì k*ch th*ch, đã cùng Diêu Thiên đến Cục Dân chính lãnh giấy hôn thú luôn rồi.”
Ngụy Tiểu Mễ thần sắc mờ mịt: “Nhưng em còn chưa ngủ với anh ấy mà. Em còn chuẩn bị ** ảnh cơ mà.”
Cố Vạn Thanh vỗ vai cô: “Tiểu Mễ à, với sắc độ của em hiện giờ thì độ khó hơi cao.”
Ngụy Tiểu Mễ nước mắt lưng tròng: “Ảnh là mối tình đầu của em đó, em chưa từng thích người đàn ông nào như vậy.”
“Đàn ông đều là đồ móng heo.” Cố Vạn Thanh kinh nghiệm phong phú, thêm mắm dặm muối mà khuyên can, “Thấy anh hai em không? Đẹp trai si tình đến thế, Hàn đại thiếu gia không chút để ý, cuối cùng phải dốc sức làm họ Hàn phá sản mới theo đuổi được người ta đấy. Em cố gắng lên, phấn đấu sớm ngày làm họ Thẩm phá sản.”
“Hả?” Ngụy Tiểu Mễ lập tức thu lại nước mắt, “Em?”
Cố Vạn Thanh nghiêm túc gật đầu: “Tin tưởng vào chính mình, em là tuyệt vời nhất. Chỉ cần em có tiền, có bản lĩnh, thích đàn ông kiểu gì mà chả có?”
“Em nhiều tiền lắm rồi.” Ngụy Tiểu Mễ đặt chậu cây lên bàn làm việc của Cố Vạn Thanh, “Hiện tại em chăm phát tài cũng rất giỏi, nhưng Thẩm Tri Trọng lại kết hôn rồi, em…”
Cố Vạn Thanh có linh cảm không lành, thấy trước mắt lại thêm người lụy tình nữa, đang định nghiêm khắc khuyên bảo thì nghe Ngụy Tiểu Mễ nói tiếp: “Em không thích người đã qua một lần đò cho lắm. Anh Cố, hay em theo đuổi anh nha? Em cũng xinh hơn bạn gái cũ của anh.”
Cố Vạn Thanh sửng sốt. Cố Vạn Thanh kinh hãi biến sắc. Cậu nhấc chậu phát tài kia nhét trở vào tay Ngụy Tiểu Mễ: “Bà cố nội ơi, anh hai em sẽ giết anh.”
Ánh mắt Ngụy Tiểu Mễ nhìn cậu ta càng lúc càng sáng lên: “Em chợt nhận ra anh Cố cũng rất đẹp trai, không thua kém ông chú Thẩm Tri Trọng chút nào.”
Cố Vạn Thanh liên tục lui về sau, tông cửa xông ra ngoài: “Lâm Mộc Hàn!”
Ngụy Tiểu Mễ ôm chậu cây đi theo tới văn phòng Lâm Mộc Hàn, thấy Hàn Thanh Túc cũng ở đó, ngọt ngào nói: “Chào anh dâu! Mấy ngày không gặp lại thấy anh đẹp trai hơn rồi, tặng anh nè.”
Hàn Thanh Túc nhận lấy chậu cây, cười nói: “Nhìn xem, em gái mình thật biết ăn nói.”
Ngụy Tiểu Mễ ngoan ngoãn nhìn về phía Lâm Mộc Hàn: “Anh hai, em muốn theo đuổi Cố Vạn Thanh, được không?”
Cố Vạn Thanh trốn vào phòng nghỉ, vừa dựng lỗ tai nghe ngóng vừa kinh hồn táng đảm, sợ Lâm Mộc Hàn bán đứng mình.
“Không được.” Lâm Mộc Hàn bình thản nói.
“Tại sao?” Ngụy Tiểu Mễ khó hiểu.
Hàn Thanh Túc vui sướng khi người gặp họa, đặt cây phát tài lên bàn trà, quyết định đổi màu phụ trợ cho bức tường đối diện.
“Cậu ta nuôi chó, em dị ứng lông chó.” Lâm Mộc Hàn thẳng thắn đưa ra lý do, “Đến giờ cậu ta vẫn một mực tin tưởng mình sinh ra con Alaska đó, xem Cố Phát Phát như con trai ruột, uống say sẽ nôn, thích ăn cay; em thì dị ứng cồn, còn không ăn cay nổi, hai người không hợp đâu.”
Ngụy Tiểu Mễ kinh hãi.
“Còn nữa, cậu ta thích người lớn tuổi hơn mình.” Lâm Mộc Hàn liếc nhìn Ngụy Tiểu Mễ một cái, “Em đầu thai nhầm.”
Ngụy Tiểu Mễ thất vọng: “Thế thôi vậy.”
“Ferlan bệnh nặng, em không về thăm à?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
“Đặt vé máy bay ngày mai rồi.” Ngụy Tiểu Mễ buồn bực ngồi đối diện y, “Anh hai, anh không về với em sao?”
“Ở đây mới là nhà anh.” Lâm Mộc Hàn nói, “Nếu sau này em với mẹ muốn về đây, anh luôn hoan nghênh.”
Ngụy Tiểu Mễ cúi đầu lục lọi trong túi, móc ra một tờ giấy viết thư nhăm nhúm, đưa cho Lâm Mộc Hàn: “Lúc ở cơ sở nuôi trồng, em có quen với một người câm. Anh ấy nói mình tên Mã Đồ, nhờ em đưa thứ này cho anh.”
Lâm Mộc Hàn mở mảnh giấy đó ra, trên đó viết một địa chỉ với một dãy số điện thoại, sau đó y nghe Ngụy Tiểu Mễ nói: “Anh ấy nói mình là người cùng thôn với Mã Duệ, kêu em nhắc đến Mã Duệ là anh biết.”
Hàn Thanh Túc nghe vậy quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt Lâm Mộc Hàn.
“Cậu ta còn nói gì với em?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
Ngụy Tiểu Mễ lắc đầu: “Anh ta không nói được, chỉ cặm cụi làm việc, không ai để ý đến anh ta cả. Lần đó em nói chuyện phiếm với người khác, nói Hàn Thanh Túc là anh dâu em, anh ta đột nhiên đến gặp em, nhờ em giao thứ này cho anh. Ban đầu em định từ chối, nhưng anh ta đỏ mắt cầu xin em, em thấy tội quá…”
Ngụy Tiểu Mễ nói xong chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn không quên hướng về phía phòng nghỉ nói: “Anh Cố, em đi đây. Ngày mai nhớ ra sân bay tiễn em nha.”
Cửa phòng nghỉ hé ra một chút rồi chậm rì rì đóng lại. Ngụy Tiểu Mễ đi rồi, Hàn Thanh Túc bước tới dựa bàn làm việc cầm mảnh giấy kia lên xem. Cố Vạn Thanh ló ra, vẫn chưa hết sợ hãi: “Thánh sống cuối cùng cũng đi rồi.”
“Nó cố ý chọc cậu thôi, không có ý đó.” Lâm Mộc Hàn đang tra địa chỉ trên giấy, “Nó cũng không lưu luyến gì Thẩm Tri Trọng, không cần để tâm.”
Ngụy Tiểu Mễ đến thành phố A là để “tị nạn”. Hiện giờ chuyện phân chia tài sản kế thừa đã ổn thỏa, cô nàng tất nhiên sẽ rời đi. Dù sao cha để lại một khối tài sản kếch xù như vậy, Ngụy Du cũng sẽ không để mặc cô ở ngoài lâu.
Cố Vạn Thanh sợ bóng sợ gió một hồi, còn chưa kịp thở phào đã nghe Hàn Thanh Túc cầm điện thoại nói: “A lô, xin chào, cho hỏi ai đấy?”
Lâm Mộc Hàn đang nghiên cứu địa chỉ kia cùng Cố Vạn Thanh chưa kịp hoàn hồn đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn. Hàn Thanh Túc hoàn toàn bình thản, trên mặt viết “gọi hỏi một chút là biết liền chứ gì”, sau đó mở loa ngoài.
Phía bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ: “Xin chào, xin hỏi phải anh Hàn Thanh Túc không?”
“Là tôi.” Hàn Thanh Túc nói.
Nghe giọng đối phương thì có vẻ còn nhỏ, cũng có hơi căng thẳng: “Em là em gái Mã Duệ, Mã Phỉ Dao. Em… Em với anh Đồ đi thu dọn căn nhà anh trai em từng ở, tìm thấy di động của anh ấy. Anh Đồ tìm người giải mật khẩu, bên trong có rất nhiều tin nhắn bảo anh em mau chết đi, còn có rất nhiều đoạn ghi âm… Bọn em định giao cho cảnh sát, nhưng anh Đồ sợ sẽ làm phiền đến ba mẹ em, anh ấy nói các anh là người tốt…”
Bên Mã Phỉ Dao vang lên tiếng chuông, cô bé nói: “Anh Đồ giấu điện thoại ở một nơi an toàn, nhưng anh ấy không nói được, chỉ có thể ghi số điện thoại của em. Anh Hàn, em phải vào học rồi.”
Điện thoại bị cắt ngang.
Ba người lớn nhìn nhau.
“Chậc.” Hàn Thanh Túc cau mày như suy tư gì.
Lâm Mộc Hàn nói: “Mấy chuyện này vẫn nên giao cho cảnh sát đi.”
“Bọn họ sợ phiền phức mới không giao cho cảnh sát, tôi đoán có khả năng liên quan đến người ‘hại chết’ Mã Duệ, rốt cuộc chúng ta chưa tra ra được gì cả.” Cố Vạn Thanh nói, “Mặc Vân Huyên cũng chưa nói rõ được gì, anh ta chỉ là người ngoài cuộc. Đám sát thủ nhận tội hết rồi, manh mối đứt đoạn, chúng ta cũng không tìm được chứng cứ gì liên quan đến Oona. Đoạn ghi âm của Kỷ Bình đã được giám định, giọng nói bên trong có vẻ không phải của Sở Cảnh Nguyên, cũng không có chứng cứ chắc chắn hướng đến Tần Phù… Chuyện này càng lúc càng mơ hồ.”
“Anh à, anh thấy sao?” Lâm Mộc Hàn hỏi Hàn Thanh Túc.
Hàn Thanh Túc đột nhiên hoàn hồn: “Hả?”
“Anh, nghĩ gì vậy?” Lâm Mộc Hàn có chút lo lắng. Dù sao Hàn Thanh Túc vẫn luôn rất chấp nhất với vụ tai nạn của Hàn Hiên.
Hàn Thanh Túc nói: “Có hơi kỳ quặc. Lúc ở Vu Thành, tên sát thủ kia nếu muốn xử em hoặc xử anh, lựa lúc chúng ta vào núi tìm gia đình Mã Duệ không phải lý tưởng hơn sao? Núi sâu rừng thẳm, thích hợp giết người giấu xác, sao gã lại chờ chúng ta đến Vu Thành rồi mới ra tay?”
“Có thể muốn tiện thể lấy ghi âm của Kỷ Bình.” Lâm Mộc Hàn nói.
Hàn Thanh Túc xoa cằm: “Cảnh sát điều tra vụ Mã Duệ là bạn thân từ nhỏ của Hàn Thanh Nhiên, bọn họ không thể bỏ sót di động.”
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn: “Anh nghĩ Mã Phỉ Dao nói dối?”
“Dù Mã Đồ bị câm, cậu ta không đến mức cho chúng ta số điện thoại của một cô bé.” Hàn Thanh Túc bắt đầu nổi máu trinh thám, sửa sang lại cái nơ không tồn tại, “Lại còn trùng hợp đụng trúng Ngụy Tiểu Mễ, rất đáng ngờ.”
Lâm Mộc Hàn và Cố Vạn Thanh vốn chưa cảm thấy gì, nghe hắn nói xong quả thật thấy có điểm bất thường. Nhưng Lâm Mộc Hàn vẫn nhắc nhở hắn: “Anh à, đôi khi hiện thực không có logic nào cả, cũng có thể sát thủ kia đơn thuần là phán đoán sai lầm, hoặc là tự tin thái quá.”
Hàn Thanh Túc lập tức bị thuyết phục: “Đi, tụi mình đi lấy cái di động đó.”
Lâm Mộc Hàn bắt lấy cổ tay hắn: “Nhưng cũng phải cẩn thận.”
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn Cố Vạn Thanh.
Cố Vạn Thanh: “Nhìn tôi làm gì? Tôi nói cho các anh biết, chuyện này không liên quan gì đến tôi, đánh chết tôi cũng không đi. Lỡ đâu tôi gặp chuyện bất trắc thì lấy ai tăng ca, ai thu dọn hậu quả?”
Mấy tiếng sau, Lục Mạc Quý ngơ ngác đứng trước một con hẻm nhỏ. Cố Phát Phát đi trước mở đường, ngẩng đầu ưỡn ngực, lôi kéo dây dắt chó ý bảo cậu ta đi nhanh lên.
Lục Mạn Quý nói với Hàn Thanh Túc bên kia tai nghe: “Tôi một tiếng kiếm được hơn ngàn vạn, anh bắt tôi đến cái nơi quái quỷ này giúp anh dắt chó đi dạo?”
Hàn Thanh Túc: “Chó cái gì, đó là thiếu gia của Thanh Sâm bọn tôi. Phát Phát nhà tôi đích thân làm vệ sĩ cho cậu, người bình thường không có đãi ngộ này đâu.”
Lục Mạn Quý trợn trừng mắt với không khí, căn cứ theo địa chỉ Hàn Thanh Túc đưa, làm bộ làm tịch dắt chó đi qua đi lại hai lượt, rốt cuộc nhìn rõ cảnh tượng bên trong. Cổng sân mở toang, có một thanh niên ngồi xổm bên trong, gầy đét như một tên lưu manh suy dinh dưỡng, đầu tóc bù xù, đang cầm cái xẻng xúc đất. Có vẻ cảm nhận được có người nhìn mình, người kia quay đầu lại, chạm mắt với cậu ta.
Lục Mạn Quý cảm giác như mình đang nhìn một bộ xương khô khoác da người, khác một trời một vực với kiểu trai cơ bắp mà mình yêu thích. Nhưng cậu ta vẫn nén cảm giác khó chịu, gõ cửa rồi dắt Cố Phát Phát vào sân: “Xin lỗi, xin hỏi anh là Mã Đồ phải không?”
Mã Đồ cảnh giác nhìn cậu ta chằm chằm, chần chừ một chút rồi gật đầu, đứng dậy.
Lục Mạn Quý cảm giác cả người đều không khỏe. Mã Đồ vừa gầy vừa cao, càng giống một bộ xương hơn, đặc biệt là hốc mắt hõm sâu và tròng mắt lồi rõ ra ngoài. Cậu cố nén cảm giác buồn nôn, cười nói: “Tôi là bạn của Hàn Thanh Túc, anh ta nhờ tôi đến lấy đồ.”
Mã Đồ liếc mắt đánh giá cậu ta, dùng thủ ngữ nói một câu rồi xoay người đi vào nhà.
Lục Mạn Quý không hiểu, cúi đầu nhìn Cố Phát Phát trốn phía sau mình: “Mày làm vệ sĩ kiểu này đó hả?”
Cố Phát Phát toét cười với cậu, vẫy vẫy đuôi.
Trong nhà đột nhiên phát ra tiếng rầm vang dội, một người một chó sợ hết hồn. Cố Phát Phát sủa ầm lên, Lục Mạn Quý lớn tiếng gọi: “Anh Mã? Mã Đồ?”
Không có động tĩnh.
“Đậu má, không phải là nuốt súng tự sát đó chứ?” Lục Mạn Quý nói với Hàn Thanh Túc bên kia.
Hàn Thanh Túc nói: “Đừng vào trong, tôi báo cảnh sát.”
“Muộn rồi, tôi vào rồi.” Lục Mạn Quý kéo Cố Phát Phát vào cửa, phát hiện bộ xương khô nằm úp mặt xuống đất, duỗi chân đá đá, “Này, anh không sao chứ?”
Mã Đồ gian nan mở mắt, mơ hồ “a a” hai tiếng, giơ tay chỉ chỉ cái tủ. Lục Mạn Quý nhìn lên tủ, thấy có một cây kẹo m*t đã vỡ, nhìn màu sắc thì chắc là vị dâu. Cậu đột nhiên hiểu ra, bộ xương này có vẻ là vì đói nên tuột huyết áp.
Cậu ghét bỏ nhón cây kẹo dinh dính, ngồi xổm xuống nhét vào miệng Mã Đồ. Mã Đồ nhắm mắt, yếu ớt th* d*c. Lục Mạn Quý cũng chẳng có lòng tốt dìu anh ta dậy, đứng lên đánh giá một vòng, thấy Cố Phát Phát đang chồm hai chân trước lên cái bàn thấp, nhìn về dĩa thức ăn thừa trên đó mà ch** n**c dãi.
“Đệt mợ, Cố Vạn Thanh ngược đãi mày hay gì, cái này mà cũng thèm?” Lục Mạn Quý liều mạng túm Cố Phát Phát kéo xuống dưới, “Mày mà ăn rác, bọn họ sẽ giết tao.”
Cậu ta nói rồi quay đầu lại, thấy Mã Đồ đang bò dậy, từ dưới gầm giường moi ra cái bọc nilon màu đỏ đưa cho cậu, sau đó anh ta đến bên cạnh bàn cầm chén cơm thiu ăn hai miếng, lại khoa tay múa chân với cậu, mắt trợn trừng, môi mím chặt.
Cố Phát Phát rụt rè tiến lại gần, ngửi ngửi quần anh ta một chút, xác định đây là người rồi lại rối rắm vẫy vẫy đuôi, muốn chồm đến chỗ cơm thiu kia.
Lục Mạn Quý bực bội nhìn một người một chó, đẩy mắt kính: “Thôi, xem như tôi hành thiện tích đức.”
“Lấy được đồ rồi thì mau chạy đi.” Hàn Thanh Túc nói, “Mã Đồ không đơn giản, rất có thể là một sát thủ.”
Khóe miệng Lục Mạn Quý giật giật: “Tên này mà là sát thủ tôi trồng cây chuối ăn phân… Ôi đệt, đại ca, đừng ăn cơm thiu nữa, tôi mời anh ăn cơm.”
Mã Đồ lắc đầu, giơ tay ra dấu một tràn.
“Nói chuyện với anh sao mà khó khăn thế này.” Lục Mạn Quý nắm cổ tay anh ta kéo lại, lôi người ta ra ngoài. Mã Đồ chẳng có tí sức lực nào, cứ thế bị cậu ta lôi ra khỏi con hẻm, nhét vào chiếc xe siêu dài xa hoa đậu bên ngoài.
“Lục Mạn Quý, đừng làm bừa.” Hàn Thanh Túc cảm giác không ổn.
“Tôi làm bừa bao giờ?” Lục Mạn Quý ôm Cố Phát Phát, “Anh ta sắp chết đói rồi, tôi đây là tâm địa bồ tát.”
Mã Đồ dè dặt ngồi ở mép ghế, có chút lúng túng dùng thủ ngữ với cậu, thấy cậu ta không để ý đến mình liền muốn mở cửa xuống xe, nhưng cửa xe mở thế nào cũng không biết, hấp tấp đến mức đỏ cả mặt.
Lục Mạn Quý cụp mắt, ném cái túi nilon bụi bặm sang một bên, mở điện thoại lên, lười nhác nói: “Hiểu rồi, khỏi cảm ơn. Tiểu Từ, lái xe đi.”
Xe chạy thẳng vào con phố phồn hoa tấp nập.