Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 76

Anh, em không chê anh.

—— oOo ——

Mã Đồ ngồi trong xe, đối diện có hai người, một người ngũ quan sắc sảo, nhìn có vẻ hung hãn, lại đang tủm tỉm cười chơi điện thoại; người còn lại chính là kẻ đã kéo anh lên xe, nhìn hiền lành như học sinh nhưng lại đang hung dữ mắng chửi người khác qua điện thoại. Anh ta không được tự nhiên mà rụt rụt bả vai, rồi lại rụt người về phía cửa xe, giống một con zombie vào nhầm vườn đậu Hà Lan.

“Tôi không cần nghe giải thích, phương án trong tay cậu xảy ra vấn đề thì cậu lo mà giải quyết, giải quyết không được thì cút đi.” Hàng mày Lục Mạn Quý có thể kẹp chết ruồi, “Tôi tốn hơn ngàn vạn làm dự án phục vụ con gái tôi, cậu lại đưa cái thứ này ra? Vớ vẩn, người ảo thì không phải là người sao? Giao diện và hệ thống của nó đều là tôi tự mình thiết kế, mấy người làm ăn kiểu đó à? Con gái tôi cái gì cũng là nhất, số tiền nó kiếm được còn không bằng số lẻ tài sản nó đứng tên… Câm miệng, cùng lắm tôi đầu tư thêm ba ngàn vạn, dỗ cho nó vui vẻ đi.” Lục Mạn Quý tức giận đến tròng kính cũng sắp nứt ra.

Hàn Thanh Túc bên cạnh đang vừa trả lời tin nhắn của Lâm Mộc Hàn vừa lơ đãng hỏi: “Con gái cậu chạy theo lưu manh rồi à?”

“Con gái anh mới chạy theo lưu manh á!” Lục Mạn Quý lập tức xù lông.

Hàn Thanh Túc nhún vai: “Lâm Mộc Hàn không sinh cho tôi. Đừng nói nhân vật ảo, ẻm sinh cho tôi một con chó tôi cũng vui lòng.”

“Gâu!” Cố Phát Phát chồm hai chân trước lên vai hắn, gác đầu l*n đ*nh đầu hắn.

“Ôi ôi, cục cưng, không thấy chật chội sao.” Hàn Thanh Túc kéo nó xuống, nắm lỗ tai nó, “Con xem cha nhà người ta kìa, sẵn sàng vung mấy ngàn vạn dỗ con gái vui, nghe đâu con gái người ta còn đứng tên công ty với bao nhiêu tài sản. Cha ruột con tới cả khúc xương còn tiếc không cho con ăn, sau này làm con ba đi chịu không? Mỗi ngày đều cho con ăn vặt.”

Cố Phát Phát nhìn hắn, hai mắt sáng lấp lánh, đuôi quay tít như cánh quạt, sắp đẩy cho Mã Đồ đối diện dính sát vào cửa xe luôn rồi.

“Còn cho ăn là thành heo thật đấy.” Lục Mạn Quý véo con chó một cái, sau đó kéo Mã Đồ gầy trơ xương đến gần, “Tôi hỏi anh, tại sao không giao điện thoại cho cảnh sát?”

Mã Đồ không dùng thủ ngữ nữa mà lấy ra cái điện thoại kiểu cũ, bắt đầu lọc cọc gõ chữ.

——

Lâm Mộc Hàn về đến nhà thấy giày vứt lung tung ở huyền quan, còn Hàn Thanh Túc nằm vật vờ trên sô pha, quần áo dính đầy lông chó, hai mắt thất thần nhìn lên trần nhà.

Bình thường Lâm Mộc Hàn không thích trong nhà có thêm người khác. Dì giúp việc và tài xế đi theo Hàn Thanh Túc từ nhỏ đến lớn đều ở lại biệt thự Thương Sơn, ở đây chỉ thuê người đến dọn dẹp một hai lần mỗi tuần, hầu hết việc nhà đều là y làm… Từ khi kết hôn với Hàn Thanh Túc, lượng việc nhà lẫn sức chịu đựng của y đều tăng vượt bậc.

“Anh ơi?” Lâm Mộc Hàn nhét giày vào tủ giày, đi đến trước mặt Hàn Thanh Túc, kéo hắn dậy khỏi sô pha, sau đó cởi áo khoác ngoài cho hắn, “Làm sao vậy?”

“Mệt.” Hàn Thanh Túc gác đầu lên vai y, ôm eo y thều thào nói, “Anh vác Cố Phát Phát từ khu phía tây về nhà, mệt muốn chết.”

“Phát Phát đâu?” Lâm Mộc Hàn hỏi.

“Cố Vạn Thanh tới đón nó rồi.” Hàn Thanh Túc dụi tới dụi lui ở cổ y, sau đó thở dài thườn thượt.

Lâm Mộc Hàn chà mạnh sau lưng hắn, Hàn Thanh Túc nhanh chóng thả lỏng một chút. Lâm Mộc Hàn xoa bóp gáy hắn: “Anh, chuyện này giao cho em đi, được không?”

Hàn Thanh Túc không nói gì.

“Anh không tin em?” Lâm Mộc Hàn ôm hắn chặt hơn một chút, “Hay là vẫn cảm thấy em có liên quan đến chuyện của ba?”

Hàn Thanh Túc cười hừ một tiếng: “Em sửa miệng hồi nào vậy?”

“Hai ngày trước, lúc em với Hàn Thanh Nhiên đi tảo mộ ba mẹ.” Lâm Mộc Hàn nói.

Hàn Thanh Túc hơi sửng sốt: “A, Tết Thanh minh.”

Lâm Mộc Hàn vỗ vỗ sau lưng hắn: “Anh, em với Thanh Nhiên đều biết anh khó chịu trong lòng, chờ đến khi nào anh thật sự muốn đi thì đi.”

Hàn Thanh Túc cười nói: “Sợ anh chui vào nằm giữa ba mẹ?”

“Hơi hơi.” Lâm Mộc Hàn nói, “Khá là đáng sợ.”

Hàn Thanh Túc ỉu xìu hừ một tiếng: “Không yếu ớt đến vậy đâu.”

“Điện thoại Mã Đồ đưa anh có gì vậy?” Lâm Mộc Hàn hỏi.

Hàn Thanh Túc cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể y, cũng không rõ vì sao, cảm giác bực bội và nặng nề dưới đáy lòng dần dần biến mất, cả người hoàn toàn nhẹ nhõm. Hắn nói: “Người gửi tin cho Mã Duệ là Trần Đồng Hàm.”

Lâm Mộc Hàn buông hắn ra đứng thẳng dậy, lại bị Hàn Thanh Túc câu eo ôm ngược về: “Ngoan nào.”

Lâm Mộc Hàn đành ngoan ngoãn để hắn ôm. Trên người Hàn Thanh Túc toàn là lông chó, còn có mùi lẩu, y vẫn cố nhịn, nhưng thói sạch sẽ cực đoan thì đang ngo ngoe rục rịch: “Anh ơi, không thì đi tắm trước đi?”

Hàn Thanh Túc tức giận đánh một cái sau eo y: “Đang nói chính sự mà, đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện không trong sáng như vậy.”

Lâm Mộc Hàn: “… Chỉ là đi tắm.”

“Ha.” Hàn Thanh Túc cười lạnh một tiếng, “Trong đầu em nghĩ gì, anh nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết.”

Lâm Mộc Hàn bóp cằm hắn bắt hắn ngẩng đầu lên, nhếch khóe miệng: “Anh đoán xem hiện tại em đang muốn gì?”

Hàn Thanh Túc cười đến ngả ngớn: “*ụ chết anh.”

Hô hấp Lâm Mộc Hàn hơi khựng lại, ngón tay giữ cằm Hàn Thanh Túc siết chặt một chút. Hàn Thanh Túc chọc chọc bụng dưới y, cà lơ phất phơ nói: “Mơ đi, hôm nay đến lượt anh.”

Lâm Mộc Hàn: “Anh à, giữa chúng ta không cần phân chia rạch ròi vậy đâu.”

“Được thôi, vậy hạng mục phía tây em chia cho anh thêm 10% hoa hồng đi.” Hàn Thanh Túc nói.

“Hai chuyện này khác nhau.” Lâm Mộc Hàn dời mắt, cúi đầu hôn cổ hắn.

Hàn Thanh Túc lung tung vò đầu y: “Anh thấy em mờ mắt vì tiền quá rồi đó.”

“Không có tiền không cưa được anh.” Lâm Mộc Hàn nói, “Ngay cả tên em anh còn chẳng nhớ.”

Hàn Thanh Túc nháy mắt xẹp hết khí thế, đau đầu nói: “Lâm Tiểu Hàn, em không chịu thôi đúng không?”

“Cả đời cũng không thôi.” Lâm Mộc Hàn cười lạnh.

Hàn Thanh Túc mặt ủ mày ê: “Lần nào nói chuyện nghiêm túc em cũng lái đến tận đâu. Sao em đậu thủ khoa tỉnh được vậy? Em viết văn không lạc đề đúng là kỳ tích.”

“Viết văn lạc đề, không thì em đã đạt điểm tối đa rồi.” Lâm Mộc Hàn nói.

Hàn Thanh Túc ngạc nhiên: “Thật á?”

“Đoán xem.” Lâm Mộc Hàn như cười như không nhìn chằm chằm hắn.

Hàn Thanh Túc lập tức buông xuôi, để mặc y làm xằng làm bậy: “Mã Đồ và Mã Phỉ Dao đi thu dọn căn nhà Mã Duệ từng ở, dọc đường có người theo dõi. Mã Phỉ Dao đi học còn gặp phải người lạ… Mã Đồ nhìn thì lù đù nhưng rất có đầu óc, biết bọn họ không xử lý chuyện này được, những gì Mã Phỉ Dao nói đều là do cậu ta dạy. Cậu ta tìm được việc trong cơ sở gieo trồng cây cảnh ở ngoại ô thành phố A, thuê tạm chỗ ở trong thành phố, gần như toàn bộ tiền bạc đều để trả tiền thuê nhà, đói đến mức phải ăn cơm thiu. Lục Mạn Quý nhìn không nổi, mời cậu ta ăn cơm.”

Lâm Mộc Hàn hỏi: “Trần Đồng Hàm thì sao? Sao cô ta muốn ép Mã Duệ tự sát?”

“Chuyện này còn thú vị hơn.” Hàn Thanh Túc dựa vào sô pha, đột nhiên chuyển chủ đề, “Gần đây em có liên lạc với Lâm Húc Minh không?”

Lâm Mộc Hàn hơi nhíu mày: “Không có, sau khi chúng ta kết hôn, anh ta không có động tĩnh gì nữa.”

“Được lắm, em quả nhiên biết tên đó có ý đồ không trong sáng.” Hàn Thanh Túc nheo mắt, “Anh đã nói anh tuyệt đối không nhìn lầm người mà, gã chắc chắn có ý với em.”

“Không có.” Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc.

Hàn Thanh Túc nắm quai hàm y: “Nào, nhìn thẳng vào mắt anh, thề là em không biết đi, bằng không thì sẽ ly…”

Một chữ “ly” vừa thốt ra, tay Lâm Mộc Hàn đang nắm cổ tay hắn lập tức siết chặt, khớp hàm cũng căng lên. Hàn Thanh Túc thấy vậy vội vàng dừng lại, đổi hướng: “Bằng không thì cả đời chỉ có thể ở dưới.”

Khó mà nói được đây rốt cuộc có phải là trừng phạt hay không, nhưng hiển nhiên với Lâm Mộc Hàn chừng này là đủ rồi. Suy cho cùng, từ mười năm trước y đã lăm le muốn đè Hàn Thanh Túc. Hắn cụp mắt trầm ngâm một chút, cảm thấy trừng phạt này có lẽ chỉ xếp sau chuyện ly hôn với hắn thôi.

Lâm Mộc Hàn im lặng.

“Giỏi thật đó Lâm Mộc Hàn, lúc trước ở Vu Thành em giả vờ giả vịt ra dáng lắm, nào là Lâm Húc Minh thẳng, còn canh chừng anh nghiêm ngặt. Có thật là hai người chưa từng qua lại với nhau không?” Hàn Thanh Túc nói xong còn thấy trong lòng chua lè. Rốt cuộc hắn đã hơi hiểu tại sao Lâm Mộc Hàn hở chút là muốn lôi chuyện cũ ra nói. Nghĩ đến chuyện Lâm Mộc Hàn và Lâm Húc Minh có thể đã từng có gì đó, mà bọn họ vẫn là anh em trên danh nghĩa, đại thiếu gia lại có chút cáu kỉnh.

Ngoài miệng nói linh tinh đùa vui thế thôi, nhưng nếu chuyện này là thật… Hàn Thanh Túc suy nghĩ cả buổi vẫn không tìm ra được từ nào thích hợp, cơn ghen tuông trong lòng cũng bắt đầu sôi lên. Nếu đổi thành bạn trai cũ nào khác, hắn còn có thể rộng lượng mà an ủi đối phương, dù sao thì ai mà chẳng có vài đoạn quá khứ, chính hắn còn có cả rổ, nói gì được ai. Sở Cảnh Nguyên cắm sừng hắn như vậy, kết cục hắn cũng chỉ tức giận muốn trả đũa thôi.

Lần đầu tiên trong đời Hàn Thanh Túc nếm trải mùi vị này. Nổi giận, lại không dám giận thật, còn cảm thấy vô cớ ghen ghét và khó chịu, nhưng bực bội thế nào cũng chỉ có thể nuốt ngược vào bụng, rồi lại không nhịn được mà biểu hiện ra bên ngoài… Mà bản thân hắn có một đống tình cũ, hoàn toàn chẳng thể nói gì.

Lâm Mộc Hàn đang sắp xếp lại ngôn từ, thấy trên mặt anh y cảm xúc biến hóa thất thường, cực kỳ thú vị.

“Sao em không nói gì?” Hàn Thanh Túc ngang ngược nhướng mày, “Mẹ nó trước đây em còn nói anh là mối tình đầu của em.”

“Ừm.” Lâm Mộc Hàn nhỏ giọng đáp, “Là mối tình đầu. Có ai quy định chia tay mối tình đầu rồi không được yêu đương nữa đâu.”

Hàn Thanh Túc hơi ngẩn ra, khiếp sợ nhìn Lâm Mộc Hàn: “Em còn nói suốt mười năm qua trong lòng em chỉ có anh, không qua lại với ai khác, em yêu anh đến phát điên.”

“Anh à,” Lâm Mộc Hàn nhìn hắn thế này, trong lòng tự nhiên sinh ra một kh*** c*m vặn vẹo. Y cong cong khóe miệng, ghé sát vào Hàn Thanh Túc, thấp giọng nói, “Lời ngon tiếng ngọt nói nghe êm tai là được, anh còn ngon ngọt hứa chờ em tốt nghiệp rồi kết hôn kìa. Con người em rất chung tình, một hai năm mới đổi bạn trai một lần, tổng cộng hơn chục người là cùng. Em học theo anh cả, đều cắt đứt sạch sẽ, dỗ dành người ta vui vẻ chia tay.”

Hàn Thanh Túc tái mặt, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt oán giận với y chứ không dám nói gì, nghiến răng nghiến lợi tặc lưỡi một tiếng.

Lâm Mộc Hàn xoa eo hắn: “Anh, thật sự để tâm sao?”

Hàn Thanh Túc đánh bay cái tay của y, thấy Lâm Mộc Hàn sửng sốt, lại nén giận nắm tay y kéo trở về, hừ lạnh: “Yêu thì cứ yêu, cmn người bình thường ai mà nhịn được tận mười năm. Yên tâm, anh để bụng làm cái mẹ gì.”

Đại thiếu gia sắp nghiến nát răng còn làm bộ làm tịch: “Không phải chỉ là hơn chục bạn trai cũ thôi sao, cố gắng chút nữa là vượt mặt anh được rồi.”

Lâm Mộc Hàn cười khẽ: “Anh ơi, anh tốt quá.”

Hàn Thanh Túc nhìn y vài giây, dời mắt muốn đứng dậy: “Anh đi tắm một cái, người toàn mùi lẩu.”

Lâm Mộc Hàn ung dung nhìn lại hắn, lực trên tay không hề buông lỏng, giam kín người ta tại chỗ: “Không sao đâu anh, em không chê anh.”

Hàn Thanh Túc từ nhỏ đến lớn toàn được người khác nhường nhịn, hắn cũng không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, muốn móc mỉa lại nhưng bản thân lại không có lý, chỉ có thể bực bội để Lâm Mộc Hàn ôm, giống một con cá nóc nhúng lẩu, giận mà không dám nói gì. Lâm Mộc Hàn vốn dĩ muốn thừa dịp này dằn mặt hắn, cho Hàn Thanh Túc trải nghiệm cảm giác ghen ghét dữ dội là thế nào, kết cục Hàn Thanh Túc phản ứng còn dữ dội hơn y nghĩ. Y vừa vui vẻ, lại vừa khó chịu. Vui là vì anh của y yêu y, khó chịu là vì anh của y đúng là điển hình của kiểu khoan dung với mình khắt khe với người, được cả đống người nuông chiều thành hư.

Loại đại thiếu gia tính nết xấu xa thế này phải bị nghiêm khắc dạy dỗ một phen.

Lâm Mộc Hàn đã chuẩn bị xong rồi, thậm chí còn tính toán xem nếu Hàn Thanh Túc muốn đánh nhau thì y nên nhường nhịn thế nào. Kết cục, Hàn Thanh Túc hờn dỗi cả buổi xong tự thò qua ôm y vào lòng, thở dài: “Thôi không sao, hiện tại em thuộc về anh là được. Dù sao thì anh chắc chắn cũng là người đẹp trai nhất, tình đầu lẫn chân ái đều là anh.”

Lâm Mộc Hàn không ngờ hắn sẽ nói vậy, trong lòng lập tức mềm nhũn. Hơn nữa Hàn Thanh Túc trên phương diện tình cảm cũng rất chững chạc. Y đang định mở miệng giải thích mình chỉ bịa chuyện thôi thì nghe Hàn Thanh Túc hầm hè bên tai: “Mẹ kiếp, thằng đần Lâm Húc Minh, anh đã biết thằng đó không phải thứ gì đàng hoàng, sớm muộn gì anh cũng giết gã. Ngoài gã ra còn ai nữa, lấy hình ra cho anh xem!”

Lâm Mộc Hàn: “…”

Chững chạc cái đếch.

Bình Luận (0)
Comment