Về Vu Thành.
—— oOo ——
Lâm Mộc Hàn đương nhiên không có hình.
“Anh, không cần thiết đâu.” Y đã cởi bộ quần áo toàn mùi lẩu của Hàn Thanh Túc, đùa nghịch v**t v* xương quai xanh của hắn. Phần da ở đó đã gần như lành hẳn, y cúi đầu hôn một cái.
Hàn Thanh Túc đẩy đầu y ra: “Lâm Hàn Hàn, em không lấy ra được chứ gì?”
Đuôi mày Lâm Mộc Hàn khẽ nhúc nhích: “Xóa lâu rồi.”
Tâm tình Hàn Thanh Túc nháy mắt tốt lên: “Không phải là em bịa ra đó chứ?”
Lâm Mộc Hàn kéo hắn dậy khỏi sô pha: “Đi tắm, toàn mùi lẩu.”
Hàn Thanh Túc dẫm lên sô pha nhảy lên lưng y. Lâm Mộc Hàn không đề phòng, bị hắn đẩy cho lảo đảo về phía trước, trở tay cõng hắn lên. Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười xoa đầu y: “Nhãi ranh, còn nói mười mấy tên, hù dọa ai hả?”
Lâm Mộc Hàn cõng hắn đi vào phòng tắm, lạnh lùng nói: “Một trăm.”
Hàn Thanh Túc sung sướng cười thành tiếng, câu cổ y hôn lung tung: “Chả sao, anh không thèm để bụng, dù sao em cũng là vợ anh.”
Lâm Mộc Hàn bị hắn hôn đến phải nghiêng đầu, vào phòng tắm đặt hắn lên bồn rửa tay. Hàn Thanh Túc có chút bất ngờ: “Góc nhìn này thật độc đáo, trước đây toàn là…”
Hắn kịp thời dừng cái đề tài nguy hiểm này lại. Lâm Mộc Hàn đứng trước mặt, hắn không khách khí mà kẹp lấy đối phương, trên gương mặt điển trai hiện ra nụ cười ngạo mạn: “Hôm nay xem như em hời.”
Yết hầu Lâm Mộc Hàn khẽ giật, ánh mắt tối đi: “Anh, chỉ tắm rửa thôi, không làm gì khác.”
“Hửm?” Hàn Thanh Túc ngạc nhiên nhìn y, sau đó định nhảy xuống, nhưng lập tức bị Lâm Mộc Hàn đè đùi lại.
“Anh à, ở đây mới thay cái bồn tắm mới tinh, chưa dùng lần nào.” Y rướn lên, “Hàng đặt riêng, rất nhiều tính năng.”
Ánh mắt Hàn Thanh Túc nhìn y dần trở nên sâu xa, hắn cười hừ một tiếng.
Hơi nước dần lan tỏa khắp phòng tắm, ánh đèn lẫn vào làn sương mờ ảo. Những giọt nước chậm rãi trượt xuống cửa sổ sát đất. Khu vườn bên ngoài mờ dần thành từng mảng màu lục nhạt nhòa. Một bàn tay vội vã lau đi hơi nước trên mặt kính, đầu ngón tay ấn lên mặt kính đến trắng bệch, các đốt ngón tay co lại dính đầy nước. Chiếc nhẫn trên ngón áp út được ai đó cúi đầu hôn lên.
“Anh… dùng thích không?”
…………
Bồn tắm dùng thích không, Hàn Thanh Túc không đánh giá, còn Lâm Mộc Hàn thì đúng là Đ* c*m th* không làm ra được cái gì đứng đắn.
“Sao đột nhiên hỏi đến Lâm Húc Minh?” Lâm Mộc Hàn đang ở trong bếp nấu cơm cho đại thiếu gia.
Hàn Thanh Túc ở bên cạnh vừa giám sát vừa rửa rau, nước văng lênh láng, hắn còn cảm thấy mình làm quá xuất sắc, nghe vậy nói: “Trước hết em nói chuyện hai người rốt cuộc là thế nào đi.”
Hắn không tin Lâm Mộc Hàn thật sự có hơn chục tình cũ, nhưng tên khốn Lâm Húc Minh kia thì tuyệt đối không phải hạng tử tế.
“Hồi cấp ba em có đến nhà ba ở nhờ mấy hôm, anh ta lên đại học, nghỉ hè về nhà. Nửa đêm em đi vệ sinh, anh ta uống say trở về, đẩy em vào nhà vệ sinh.” Giọng Lâm Mộc Hàn hơi khựng lại một chút.
“Má!?” Hàn Thanh Túc nháy mắt đứng thẳng dậy, siết chặt lá cải trừng mắt nhìn y.
“Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là say xỉn nói nhảm, suýt thì hôn.” Lâm Mộc Hàn lấy cái lá cải đáng thương trong tay hắn ra, vung dao băm, “Bị em ấn dưới vòi sen cho tỉnh rượu. Trước kia bọn em không ưa nhau, sau lần đó anh ta dễ nói chuyện hơn, xin lỗi rồi lại mời ăn, khách khí với em hơn nhiều. Hồi em vào đại học anh ta còn cho em tiền, nhưng em không lấy.”
“Dễ nói chuyện cái đếch, thằng đó có mưu đồ với em, thấy sắc nảy lòng tham, thấy em còn nhỏ muốn dụ dỗ em, còn có ý đồ dùng tiền lấy lòng em!” Hàn Thanh Túc nghiến răng nghiến lợi, tức giận bất bình.
Lâm Mộc Hàn lạnh lùng liếc hắn một cái: “Anh thì không à?”
“Mẹ nó anh là…” Hàn Thanh Túc bất thình lình bị nghẹn một chút, sau đó mặt dày vô sỉ uyển chuyển nói, “Vừa gặp đã yêu.”
Lâm Mộc Hàn cười một tiếng.
“Em cười cái gì? Trước khi tán được em anh không làm chuyện gì quá giới hạn, càng không có chuyện động tay động chân với em.” Hàn Thanh Túc càng nói càng tự tin, đứng trên đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích Lâm Húc Minh, “Có thể thấy Lâm Húc Minh không chỉ là một tên phế vật, mà còn là hạng cặn bã.”
“Phế vật?” Lâm Mộc Hàn bỏ đồ ăn vào nồi.
“Anh mà là anh trai em, chắc chắn sẽ quang minh chính đại theo đuổi em.” Hàn Thanh Túc đắc ý nói, “Sao đó lén lút liếc mắt đưa tình ngay dưới mí mắt ba em, sau đó bị bắt gian trên giường, sự việc bại lộ, làm ba em tức đến chết— Ặc.”
Lâm Mộc Hàn nhét trái cà chua vào miệng hắn: “Được rồi anh, em biết anh thông thạo thành ngữ rồi.”
Hàn Thanh Túc không chút chê bai gặm trái cà chua, dựa vào đảo bếp thong dong nói: “Hai chúng ta rơi vào một mối tình cấm đoán, rúng động tâm can.”
“Không đến mức đó.” Lâm Mộc Hàn thấy hắn bắt đầu nhập vai ông chủ mà nói tào lao, nhận mệnh tiếp tục công tác rửa rau của hắn, “Trước kia Lâm Húc Minh là bác sĩ riêng của nhà họ Tần, anh ta và Mã Duệ liên quan gì đến nhau?”
Hàn Thanh Túc gặm cà chua xong nói: “Em còn nhớ lần chúng ta gặp thế thân đi cùng Tần Phù không?”
“Nhớ, rất giống Sở Cảnh Nguyên.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Thằng nhóc đó là nghiên cứu sinh đàn em của Lâm Húc Minh. Anh nhờ người điều tra, không chừng hai người họ từng có gì đó với nhau. Tần Phù quen cậu ta cũng là thông qua Lâm Húc Minh.” Hàn Thanh Túc nói tiếp, “Khoảng thời gian cuối đời của ông cụ nhà họ Tần, Tần Phù vẫn luôn theo sát nhóm bác sĩ phụ trách chăm sóc ông ấy. Lâm Húc Minh từ chức với lý do sức khỏe ba em không tốt, phải về quê chăm sóc, nhưng trước đó gã có quen một cô bạn gái, chính là Trần Đồng Hàm.”
Lâm Mộc Hàn nhíu mày: “Trần Đồng Hàm là bạn gái cũ của Lâm Húc Minh?”
“Lúc Trần Đồng Hàm còn chưa chia tay với Mã Duệ, hai người bọn họ đã quen biết nhau. Cụ thể thế nào thì không rõ lắm, nhưng dưới sự dẫn dắt của Lâm Húc Minh, Trần Đồng Hàm bắt đầu đam mê chơi chứng khoán, thua lỗ rất nhiều, còn vay online. Mã Duệ hẳn là biết chuyện này, cũng giúp cô ta trả nợ không ít…” Hàn Thanh Túc vừa nói vừa kéo kéo dây tạp dề của Lâm Mộc Hàn, “Nhà Trần Đại Phương đã mua bảo hiểm tai nạn từ lâu. Mã Duệ bảo cô ta khuyên ông ấy phá xe nhưng cô ta không chịu, ai ngờ quay đi quay lại thì ông ấy thật sự xảy ra chuyện. Số tiền bảo hiểm cộng thêm các khoản bồi thường từ nhà họ Hàn đủ cho cô ta trả hết nợ nần. Mã Duệ có lẽ cũng nhận ra vấn đề, định uy h**p cô ta, bấy giờ Trần Đồng Hàm mới không nhịn được nữa. Còn trong chuyện này Lâm Húc Minh có vai trò gì thì tuỳ cách nhìn.”
Lâm Mộc Hàn hỏi: “Bằng chứng đâu?”
“Đây là chỗ xảo quyệt của Lâm Húc Minh. Đừng nói chúng ta không thể nghĩ tới, cảnh sát cũng không lần được đến gã ta.” Hàn Thanh Túc nói, “Những gì Sở Cảnh Nguyên nói với anh ở nước R cũng chỉ là nhân tiện nhắc đến cái chết kỳ quặc của ông cụ nhà họ Tần, nhưng nhà họ Tần không có ý điều tra. Tần Phù có dính líu đến vụ tai nạn của ba anh, nhưng người làm lại là thuộc hạ của gã. Mà người này thân phận bí ẩn, tuy không lộ mặt nhưng biết được rất nhiều chuyện của Tần Phù, Tần Phù còn cho gã rất nhiều cổ phần để bịt miệng.”
Nói đến đây, Lâm Mộc Hàn đã hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy không tin nổi: “Lâm Húc Minh có ý đồ gì?”
Hàn Thanh Túc lắc đầu: “Suy nghĩ của bọn tâm thần người bình thường chúng ta không hiểu được đâu. Anh hiểu được suy nghĩ của loại b**n th** như em cũng vất vả lắm rồi.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Hiện tại thể chất lẫn tinh thần em đều vô cùng khỏe mạnh.”
“Thế à, vậy tối nay anh đi uống với Lục Mạn Quý.” Hàn Thanh Túc nói.
Lâm Mộc Hàn lập tức trầm giọng: “Anh.”
Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười buông tay ra: “Thể chất lẫn tinh thần khỏe mạnh?”
Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc tắt bếp: “Ăn cơm.”
Dù sao đi nữa, chuyện này cũng đã có phương hướng, Hàn Thanh Túc và Lục Mạn Quý bắt đầu ra tay điều tra Lâm Húc Minh, còn Lâm Mộc Hàn và Cố Vạn Thanh chuyên tâm đối phó với Oona và Cố An. Hạng mục phía tây dần đi vào quỹ đạo, cuối cùng cũng thấy tiền về. Mà với sự hợp tác giữa Thẩm Tri Trọng và Hàn Thanh Nhiên, họ Tần rốt cuộc không chống đỡ nổi, bắt đầu lung lay sụp đổ.
Trận mưa đầu hè rào rạt đổ xuống.
Lúc Lâm Mộc Hàn nhận được cuộc gọi từ sở cảnh sát, Hàn Thanh Túc đang tàn nhẫn cười nhạo Cố Phát Phát vừa tăng cân. Lục Mạn Quý ôm máy tính lọc cọc gõ chữ, bên cạnh là Mã Đồ đã tăng được mười ký đang chịu thương chịu khó pha cà phê cho cậu ta. Từ một bộ xương khô rốt cuộc đã giống một người bình thường, không ngờ trông cũng khá ưa nhìn.
“Vâng, tôi biết rồi, đội ngũ luật sư bên tôi sẽ theo sát vụ việc, hy vọng có thể tranh thủ gặp mặt một lần… Được, ừm, các anh vất vả rồi.” Lâm Mộc Hàn cúp điện thoại, nhìn về phía Hàn Thanh Túc.
Hàn Thanh Túc ôm Cố Phát Phát vẫy vẫy tay với y: “Sao vậy Lâm Lâm?”
Lâm Mộc Hàn nói: “Bắt được chồng cũ của Thi Nịnh rồi.”
Kỷ Bình lái xe đâm chết Hàn Hiên và Trần Đại Phương, mà Thi Nịnh là nhân tình của Kỷ Bình. Chồng trước của Thi Nịnh, Dương Hoa, là đồng nghiệp Kỷ Bình. Chuyện này ban đầu là tìm đến Dương Hoa, rốt cuộc Dương Hoa sợ gánh trách nhiệm nên mượn dao giết người, giới thiệu cho Kỷ Bình. Suy cho cùng thì Thi Nịnh này là cháu gái của Thi Hồng – bà ngoại Hàn Thanh Túc… Trước kia bọn họ cứ nghĩ người liên hệ với Dương Hoa là Sở Cảnh Nguyên, nhưng giám định ghi âm thì không phải hắn, bản thân Sở Cảnh Nguyên cũng khăng khăng nói mình không liên quan đến chuyện này. Vậy nên ban đầu ai là kẻ liên hệ với Dương Hoa trở thành vấn đề mấu chốt, trực tiếp dẫn đến luận tội, thậm chí có thể lôi cả Tần Phù ra…
Cho dù hiện tại Tần Phù đã lâm vào đường cùng, nhưng vì báo thù, Hàn Thanh Túc không ngại khiến cho gã thê thảm hơn nữa.
Lục Mạn Quý nói: “Gần đây tài khoản của Lâm Húc Minh có rất nhiều giao dịch và dòng tiền bất thường, hai người chú ý một chút.”
Hàn Thanh Túc nhướng mày: “Chú ý cái gì?”
Lục Mạn Quý đẩy đẩy mắt kính: “Theo kinh nghiệm của tôi, tên này có khả năng sắp bỏ trốn.”
Đúng lúc này Cố Vạn Thanh gọi tới, âm giọng cực kỳ kích động: “Sếp ơi, thành công rồi. Thanh Sâm và họ Hàn cùng trúng thầu, dự án này cơ bản đảm bảo. Trước đây là tập đoàn họ Vương tiếp nhận, về sau sẽ cùng hợp tác, Thẩm Tri Trọng cũng không có phần. Hạng mục phía tây hợp tác với chính phủ, Oona và Cố An không có đất diễn nữa rồi. Lâm à, chúng ta cuối cùng đã có thể nở mặt nở mày rồi.”
Khoảng thời gian này tinh thần Lâm Mộc Hàn vẫn luôn căng thẳng, rốt cuộc đã có thể thả lỏng một hơi: “Làm tốt lắm, họ Cố. Tổ dự án thưởng gấp ba, mọi người cố gắng thêm vài hôm, sau đợt này cho nghỉ ba ngày.”
Cố Vạn Thanh vui vẻ: “Sếp Lâm thật hào phóng!”
Lục Mạn Quý nhận cà phê Mã Đồ đưa qua: “Hai vị đại ca, tiếp theo chúng ta làm gì đây? Đi ăn mừng hay đến cục cảnh sát?”
Hàn Thanh Túc và Lâm Mộc Hàn nhìn nhau một cái.
“Về Vu Thành.”