Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 81

Đùa thôi…

—— oOo ——

Lục Mạn Quý một chân dẫm chân ga sát sàn, bất mãn nói: “Tôi đã nói mang thêm vài người theo, anh không chịu, giờ thì hay rồi, anh đi còn đi không vững, hai chúng ta dựa vào Mã Đồ à?”

Mã Đồ ngồi ở ghế sau ăn gì đó, nghe vậy liền bỏ đồ ăn uống dùng thủ ngữ.

“Cứ ăn đi.” Lục Mạn Quý liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy sắc mặt Hàn Thanh Túc trắng bệch, “Tôi nói gọi chiếc trực thăng tới là tốt rồi, anh khỏi chạy lung tung.”

Hàn Thanh Túc nhìn chằm chằm chấm đỏ trên màn hình, âm giọng khô khốc: “Không cần gây thêm phiền phức cho mấy đồng chí cảnh sát, trực thăng của bọn họ đã xuất phát rồi, họ chuyên nghiệp hơn.”

Xuất phát từ trải nghiệm được giải cứu khi còn nhỏ, Hàn Thanh Túc rất tin tưởng vào cảnh sát. Huống hồ hắn tự biết rõ mình mấy cân mấy lạng, trong tình huống này càng phải bình tĩnh, bất kỳ quyết định bồng bột nhất thời nào của hắn cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng Lâm Mộc Hàn. Nhưng hắn thật sự cũng không thể bình tĩnh ở bệnh viện chờ đợi tin tức của cảnh sát.

Hàn Thanh Nhiên và Cố Vạn Thanh cùng gọi đến.

“Anh, em đã báo với chú Vương rồi. Chúng ta cũng có quen biết với đội trưởng Tề, đã từng giao lưu rồi, anh ấy phá rất nhiều đại án, cũng từng cứu nhiều người, rất có năng lực, vậy nên anh đừng nóng vội. Em với Cố Vạn Thanh đang tới Vu Thành, một tiếng là tới.” Thanh âm Hàn Thanh Nhiên cực kỳ bình tĩnh, “Anh, Phùng Tinh đã bị bắt ở sân bay, khai ra Lâm Húc Minh rồi. Gã dính líu đến không ít vụ, cảnh sát rất quan tâm, hiện tại gã bắt Lâm Mộc Hàn chủ yếu làm con tin, anh đừng làm gì quá khích.”

Cố Vạn Thanh ở bên cạnh nói: “Anh Hàn, gửi định vị đi, bọn tôi đến chỗ anh luôn.”

Hàn Thanh Túc siết chặt điện thoại: “Được, hai người đừng vội, đi đường cẩn thận.”

Khi cúp điện thoại đã nghe tiếng còi xe cảnh sát và tiếng trực thăng ầm vang ngay phía trước. Sắc mặt Hàn Thanh Túc càng tái đi mấy phần. Lục Mạn Quý có chút lo lắng nhìn hắn: “Anh được không vậy? Tôi nghe bác sĩ nói anh hít phải khí độc, tuy không nhiều lắm nhưng vẫn nguy hiểm đến tính mạng, không thì về bệnh viện…”

“Không chết được.” Hàn Thanh Túc nhìn chằm chằm chấm đỏ vẫn không nhúc nhích, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trước mặt là vùng rừng núi rộng lớn, đây là ngoại ô Vu Thành. Trời đã xế chiều, mây ở chân núi nhuốm sắc cam đỏ. Hôm qua vừa đổ trận mưa, gió chiều mang theo mùi đất ẩm và oi nóng. Xuống xe, Hàn Thanh Túc cảm giác như chân dẫm lên bông, cơn chóng mặt và buồn nôn kéo tới. Hắn ngẩng lên, nháy mắt đầu đau muốn nứt ra, tứ chi như bị đóng đinh sắt, nhói lên từng cơn.

Tiếng của Lục Mạn Quý chợt xa chợt gần, Mã Đồ đến đỡ hắn một chút. Hắn ngăn Mã Đồ lại, vịn cửa xe tự ổn định cơ thể.

“Tôi không sao.” Hắn mím chặt môi, hít thở hai hơi, nhìn những mảng màu lớn của đèn xe cảnh sát, lặp lại lần nữa, “Tôi không sao.”

Sau đó hắn đi nhanh về phía trước.

Hàn Thanh Túc biết mình đến cũng không giúp được gì, thậm chí có khả năng biến thành cản trở, nhưng hắn không kìm được mong muốn nhìn thấy Lâm Mộc Hàn. Hắn thậm chí không dám nghĩ đến Lâm Mộc Hàn có thể chịu thương tổn gì. Dưới tác dụng của thuốc, đầu óc hắn trở nên cực kỳ chậm chạp mơ màng, nhưng lại có một ý niệm vô cùng rõ ràng: hắn không thế mất Lâm Mộc Hàn.

Tề Hoạch đang chỉ huy bố trí phong tỏa toàn bộ vùng rừng núi, thấy Hàn Thanh Túc thì hơi sửng sốt: “Không phải anh đang ở bệnh viện sao? Như vậy mà còn có thể chạy ra đây?”

Hàn Thanh Túc nói: “Lâm Mộc Hàn là người yêu của tôi.”

Tề Hoạch nhìn hắn một cái, nói: “Trước mắt cơ bản xác định con tin và kẻ bắt cóc đang ở lưng chừng núi, sườn núi tây nam. Súng bắn tỉa và cảnh sát vũ trang đang tiếp cận… Trên đỉnh núi có trang viên tư nhân, là tài sản riêng của Lâm Húc Minh. Chúng tôi đã kiểm soát đỉnh núi, phát hiện một chiếc trực thăng, suy đoán Lâm Húc Minh hẳn là muốn bắt cóc con tin chạy trốn.”

“Lâm Mộc Hàn còn sống không?” Hàn Thanh Túc hỏi.

Tề Hoạch nói: “Tạm thời chưa rõ. Chúng tôi phỏng đoán trong tay Lâm Húc Minh có súng. Anh Hàn, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức giải cứu con tin.”

Hàn Thanh Túc gật đầu, Lục Mạn Quý cùng Tề Hoạch đột nhiên đều vươn tay ra đỡ hắn.

“Làm sao vậy?” Hàn Thanh Túc khó hiểu nhìn về phía bọn họ.

Tề Hoạch bị người khác gọi đi, Lục Mạn Quý và Mã Đồ cùng đưa hắn ngồi xuống một thân cây. Lục Mạn Quý nói: “Còn làm sao, mới rồi đầu anh chấm đất, không cảm giác gì à?”

Hàn Thanh Túc lắc đầu: “Mới rồi đội trưởng Tề nói gì?”

Cùng lúc đó.

Lâm Húc Minh giơ tay quẹt máu trên cổ. Một vết thương dài từ bên cổ kéo đến sau tai gã. Gã nắm tóc Lâm Mộc Hàn, ép y ngẩng đầu lên, cười nói: “Tiểu Hàn, em thật sự muốn giết anh à?”

Tài xế lau sạch máu trên báng súng, thấp giọng nói: “Sếp Lâm, cảnh sát tới rồi.”

Lâm Húc Minh cho hắn một cái tát: “Câm miệng! Ai cho mày động thủ với em ấy!?”

Tài xế vô duyên vô cớ ăn một cái tát, tức nhưng không dám nói, cúi đầu đứng sang một bên.

Lâm Mộc Hàn bị báng súng nện lên huyệt thái dương, lông mi dính đầy máu, trước mắt chỉ thấy một mảng đỏ, lại thêm tác dụng của thuốc, khó mà nhúc nhích nổi một ngón tay. Lâm Húc Minh thả tóc y ra, kéo người dậy khỏi mặt đất, nói với tài xế: “Cảnh sát là cái thá gì! l*n đ*nh núi!”

Tài xế gật đầu, đang muốn lên xe, Lâm Mộc Hàn đột nhiên vùng dậy đoạt lấy khẩu súng trong tay hắn. Tài xế phản ứng cực nhanh, lập tức xoay người. Lâm Mộc Hàn bắn hai phát vào lốp xe, đang muốn nhắm đến Lâm Húc Minh, tài xế kia quỳ xuống ấn gối lên cổ tay y, nháy mắt vang lên tiếng xương gãy. Lâm Mộc Hàn đau đớn nhíu mày.

Tài xế kia còn muốn động thủ, Lâm Húc Minh quát bảo dừng lại: “Súng còn giữ không xong, rốt cuộc mày làm được gì không biết! Mau thay lốp xe đi!”

Tài xế hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Mộc Hàn: “Sếp Lâm, hình như thuốc không có tác dụng mấy với thằng nhãi này, tốt nhất là trói nó lại đi.”

Lâm Húc Minh liếc nhìn Lâm Mộc Hàn một cái, ngầm đồng ý với tài xế. Tay chân Lâm Mộc Hàn đều bị trói chặt, Lâm Húc Minh lau máu trên trán cho y, cười nói: “Anh biết em tính tình quyết liệt, sao em với Hàn Thanh Túc thì không quyết liệt đến thế? Sao hả, em nghĩ cảnh sát tới là được cứu à? Hay cảm thấy Hàn Thanh Túc sẽ cứu em? Tiểu Hàn, đừng mơ mộng nữa, anh sẽ không bị cảnh sát bắt đâu. Nếu thật sự bị bắt, anh cũng sẽ kéo em cùng chết.”

Lâm Mộc Hàn cười nhạo một tiếng.

“Em cười cái gì?” Ý cười trên mặt Lâm Húc Minh nháy mắt thu lại.

“Nếu anh không mang tôi theo thì đã chạy thoát từ lâu rồi.” Lâm Mộc Hàn nói, “Anh mưu tính nhiều năm như vậy, hại chết nhiều người như vậy, có tiền cũng không thể quang minh chính đại tiêu xài, còn muốn bỏ trốn ra nước ngoài… phế vật mới làm vậy. Tôi cười anh không có trình độ.”

Lâm Húc Minh nắm cổ áo y kéo đến trước mặt, giận đến cực độ, bật cười: “Anh không có trình độ? Thế nào, em cảm thấy ai cũng tốt số như đám thiếu gia Hàn Thanh Túc hay Tần Phù à? Chúng ta mới là cùng một loại người, chúng ta sinh ra không có gì cả, ba mẹ đều là những kẻ bất lực không có bản lĩnh gì, muốn làm gì cũng không có tiền, ngoại trừ chính bản thân mình ra thì không có gì cả, chỉ có thể tự mình đi tranh đoạt. Em dựa vào cái gì mà nói anh như vậy? Nếu không phải Ngụy Du trèo được lên cao, em nghĩ em sẽ có Thanh Sâm ngày hôm nay à!? Năm đó em còn chẳng có tiền chữa bệnh cho lão già, phải ngủ với loại đại thiếu gia như Hàn Thanh Túc mới gom đủ tiền, em giả vờ thanh cao cái gì!?”

Lâm Mộc Hàn nhếch miệng: “Tôi giả vờ thanh cao thì cũng tuân thủ kỷ cương pháp luật, không trộm không cướp, tự mình nỗ lực kiếm tiền cưới vợ. Hàn Thanh Túc yêu tôi đến chết đi sống lại, theo đuổi tôi đến không vứt đi nổi. Hiện tại người theo đuổi anh chỉ có cảnh sát.”

Trong mắt Lâm Húc Minh dường như nổi lửa. Gã hít sâu một hơi, cắn răng cười nói: “Tiểu Hàn, em đừng cố ý chọc giận anh, em biết anh yêu em.”

“Ghen tị với tôi thì cứ nói thẳng, đừng có lôi chuyện yêu với không yêu ra, kinh tởm.” Lâm Mộc Hàn bị máu trong cổ họng trào lên sặc một chút, cười khẽ, “Tôi hiểu mà.”

Lâm Húc Minh bị y chọc tức đến phát run, quát lên với tài xế: “Sửa xong chưa!?”

Còi xe cảnh sát càng lúc càng gần, tài xế quay đầu nhìn gã một cái, thấp giọng nói: “Sắp xong.”

Lâm Húc Minh nhìn chằm chằm sau lưng hắn hồi lâu, ở khoảnh khắc hắn đứng dậy, gã giơ khẩu súng trong tay, nhắm ngay tim hắn. Đồng tử Lâm Mộc Hàn co rụt lại, cố gắng hết sức đứng dậy đẩy Lâm Húc Minh. Súng trong tay Lâm Húc Minh chệch hướng, bắn trúng bả vai tài xế.

“Lâm Húc Minh!” Lâm Mộc Hàn khàn giọng gào lên một tiếng.

Lâm Húc Minh hai mắt đỏ ngầu, bắn thêm một phát vào tài xế, tháo dây trói trên đùi Lâm Mộc Hàn, kéo y đứng lên đi vào rừng. Gã thấp giọng cười nói: “Em không thấy hắn muốn chạy à? Người dùng tiền mướn về quả nhiên không đáng tin cậy.”

Còi xe cảnh sát truyền tới từ bốn phương tám hướng, tiếng trực thăng gầm rú trên trời, giọng cảnh sát từ loa phát ra: “Lâm Húc Minh, anh đã bị bao vây, yêu cầu anh lập tức buông vũ khí trong tay và đầu hàng…”

Lâm Mộc Hàn lảo đảo bị gã kéo đi, khàn khàn nói: “Nghe thấy không, bảo anh đầu hàng kìa.”

“Câm miệng!” Lâm Húc Minh chĩa súng vào đầu y, “Lâm Mộc Hàn, em tốt nhất là đừng chọc giận anh.”

Dù bị súng hướng vào đầu, Lâm Mộc Hàn vẫn không đổi sắc mặt. Cũng có thể vì y đã khó chịu đến cực điểm rồi, may là vì đau đớn nên vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo: “Những chuyện anh làm đều không có bằng chứng trực tiếp, dù bị bắt cũng sẽ không bị phán bao nhiêu năm, không cần thiết phải làm vậy.”

Lâm Húc Minh vươn tay khống chế sau gáy y, gí sát vào, nhìn thẳng vào mắt y, nói: “Lâm Mộc Hàn, hiện tại không cần khuyên giải, anh chỉ muốn biết rốt cuộc anh thua kém Hàn Thanh Túc ở điểm nào?”

Lâm Mộc Hàn thầm nghĩ thua kém quá nhiều, nhưng ngoài miệng chỉ nói: “Anh trai, anh không cần so sánh với ai cả.”

Lâm Húc Minh cười một tiếng: “Súng gí vào đầu nên biết sợ rồi.”

Lâm Mộc Hàn khàn khàn: “Chân cũng mềm nhũn.”

“Anh không ngờ cảnh sát sẽ đến nhanh như vậy.” Lâm Húc Minh v**t v* mặt y một chút, “Chúng ta lẽ ra nên lên giường một lần.”

Lâm Mộc Hàn: “…”

Một chấm sáng đỏ lướt qua, Lâm Húc Minh lập tức biến sắc. Gã siết cổ Lâm Mộc Hàn, nhanh chóng kéo y ra sau một gốc cây. Lâm Mộc Hàn bị choáng, súng kề bên thái dương khiến y phải nghiêng đầu, cảm thấy với tư thế cầm súng này, khả năng Lâm Húc Minh bóp cò là rất cao.

“Lâm Húc Minh! Anh đã bị chúng tôi bao vây! Hạ vũ khí, thả con tin, lập tức đầu hàng sẽ được khoan hồng!”

Lâm Húc Minh dồn dập thở gấp, siết chặt lấy Lâm Mộc Hàn, kề sát tai nói: “Tiểu Hàn, nghe thấy không, có lẽ chúng ta thực sự sẽ chết cùng nhau.”

Lâm Mộc Hàn nhếch môi, không nói gì. Y sợ mình mà mở miệng, Lâm Húc Minh không chịu nổi, sẽ trực tiếp thổi bay đầu y.

Lâm Húc Minh thấy y không phản ứng, cười nói: “Trước hết anh thay em giết Hàn Thanh Túc, thế nào? Tiểu Hàn, anh biết em tâm tính cao ngạo, sao có thể thật sự cam tâm ngủ với loại rác rưởi như vậy? Chỉ là lừa mình dối người thôi, anh giúp em báo thù.”

“Lâm Húc Minh!” Lâm Mộc Hàn đột nhiên tránh đi, lại không thể vùng thoát khỏi dây trói sau lưng, bị Lâm Húc Minh siết chặt kéo về.

“Biết gì không? Em vốn nên là của anh, anh chỉ vừa sơ sẩy một chút, em đã bị Hàn Thanh Túc kéo lên giường… Ngày đó anh thấy em đi ra từ khách sạn, biết anh thấy ghê tởm đến mức nào không?” Lâm Húc Minh nhắm mắt, “Anh thật sự không thể nào chấp nhận được chuyện em lên giường với người khác, nghĩ lại thôi cũng thấy buồn nôn… Tiểu Hàn, đừng trách anh, anh chỉ muốn em được sạch sẽ, chẳng lẽ anh sai? Anh đã thử thuyết phục chính mình, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không thể vượt qua được rào cản trong lòng. Em thật là… không biết quý trọng bản thân mình chút nào.”

Lâm Mộc Hàn tức đến bật cười: “Mẹ nó anh thần kinh hả?”

“Anh đã phát điên từ lâu rồi.” Lâm Húc Minh bóp cổ y, vẻ mặt điên cuồng, “Anh từng qua lại với người khác, nhưng đó đều là vì em, từ trước đến nay anh chưa từng chạm vào bọn họ! Tiểu Hàn, chúng ta mới là duy nhất của nhau, sao em có thể phản bội anh như vậy!?”

Lâm Mộc Hàn cười lạnh một tiếng: “Hiểu rồi, anh không được.”

“Lâm Mộc Hàn!” Lâm Húc Minh cắn răng, cầm súng chĩa vào đầu y, chợt cao giọng nói với cảnh sát, “Bảo Hàn Thanh Túc ra đây!”

Lâm Mộc Hàn giãy giụa một chút, lại bị Lâm Húc Minh bịt kín miệng. Gã nặng nề cười: “Tiểu Hàn, nghe anh, chỉ cần Hàn Thanh Túc chết, anh không so đo chuyện này nữa, em vẫn là của anh, được không?”

Không biết bên ngoài trao đổi thế nào, giọng Hàn Thanh Túc không xa không gần vang lên: “Lâm bé yêu, không sao đâu, đừng sợ, có anh ở đây.”

Đôi mắt Lâm Mộc Hàn lập tức đỏ ngầu, cổ tay và cánh tay bị dây trói cọ đến chảy máu. Y giãy giụa kịch liệt đến mức Lâm Húc Minh suýt thì không giữ lại được.

“Lâm Húc Minh, nói đi, tìm tôi làm gì?” Hàn Thanh Túc cao giọng nói.

Lâm Húc Minh: “Mày thật sự dám ra đây!”

Hàn Thanh Túc cười một tiếng: “Có gì mà không dám, muốn gì thì nói thẳng với tôi này. Hay như vầy, hai người cũng lộ mặt đi, đừng trốn sau gốc cây nữa.”

Lâm Húc Minh giữ chặt Lâm Mộc Hàn, chậm rãi lộ diện. Nhưng gã chọn góc rất khéo, sau lưng là vách đá, đầu Lâm Mộc Hàn che chắn hơn nửa đầu gã, tay súng bắn tỉa rất khó một phát ăn luôn.

Hàn Thanh Túc nhìn thấy Lâm Mộc Hàn rồi, hô hấp lệch nửa nhịp. Lâm Mộc Hàn sắc mặt trắng bệch, trên đầu toàn là máu, bước chân loạng choạng, đứng không vững. Trong nháy mắt hắn chỉ muốn giết Lâm Húc Minh.

“Chuẩn bị cho tao một chiếc trực thăng, bằng không tao lập tức giết nó.” Lâm Húc Minh nói với Hàn Thanh Túc.

“Câu giờ, nói cần thêm thời gian…” Chuyên gia đàm phán đưa chỉ thị cho Hàn Thanh Túc qua tai nghe.

Hàn Thanh Túc nghe sao nói vậy: “Được, nhưng cần thêm thời gian, tôi…”

“Không được, các người chẳng qua chỉ là đang câu giờ.” Lâm Húc Minh không hề theo kịch bản, cười nói, “Hàn Thanh Túc, tận mắt nhìn thấy tao và Lâm Mộc Hàn cùng chết trước mắt mày, thế nào? Em ấy đến chết cũng là của tao.”

Hàn Thanh Túc biến sắc, bước lên hai bước, giơ tay lên, nói: “Anh trai, tôi biết anh thích Lâm Mộc Hàn, tôi thừa nhận mình không bằng anh. Thành thật mà nói, tôi cũng không thích em ấy lắm, nhưng ẻm làm nhà tôi phá sản, tôi thật sự không còn chỗ nào để đi. Em ấy còn lì lợm bám riết, tôi mới cùng em ấy kết hôn, kỳ thật từ tận đáy lòng, tôi cũng không vui nổi.”

Lâm Mộc Hàn bị bịt chặt miệng, trong mắt lộ ra vẻ sửng sốt cùng tức giận.

“Nghe thấy chưa, em nên sớm nhận ra hắn là loại người gì.” Lâm Húc Minh ghé sát tai y nói, rồi lại nói với Hàn Thanh Túc, “Tiếp tục!”

Hàn Thanh Túc nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Lâm Mộc Hàn: “Em ấy còn moi hết sạch tiền của tôi, mẹ nó tức chết đi được. Thật ra tôi còn mấy đối tượng mập mờ trong điện thoại nữa, đôi khi sẽ lén đến quán bar tán tỉnh, mấy chuyện này ẻm cũng không biết. Kỳ thật tôi với Sở Cảnh Nguyên tình xưa chưa dứt, tôi còn tặng cậu ta cái trang viên với một cục tiền, Lâm Mộc Hàn cũng không biết chuyện này. Tôi đã muốn tìm cớ ly hôn từ lâu rồi, chẳng qua là vì k*ch th*ch mà chơi bời với em ấy thôi. Tôi chính là hạng rác rưởi.”

Lâm Mộc Hàn cắn chặt khớp hàm. Lâm Húc Minh cũng không ngờ lại được nghe nhiều tin sốt dẻo như vậy, chửi thầm một tiếng: “Lâm Mộc Hàn, người em yêu đến chết đi sống lại đây này.”

Lâm Mộc Hàn hít sâu một hơi, tức giận đến cả người phát run.

“Hàn Thanh Túc, mày lại đây! Đổi Lâm Mộc Hàn!” Lâm Húc Minh cao giọng nói.

Lâm Mộc Hàn theo bản năng muốn lắc đầu, trong tai nghe Hàn Thanh Túc truyền đến tiếng của cảnh sát: “Đừng đáp ứng, tiếp tục câu giờ.”

Lâm Húc Minh kéo Lâm Mộc Hàn về gần cái cây một chút. Hàn Thanh Túc thấy ngón tay gã muốn bóp cò, lớn tiếng nói: “Đổi thì đổi! Lần này nói thế nào anh cũng sẽ ly hôn!”

Lâm Mộc Hàn hai mắt đỏ hoe trợn trừng nhìn hắn, Hàn Thanh Túc đi nhanh về phía bọn họ, còn cách hơn một mét thì bị kêu dừng lại.

“c** q**n áo ra.” Lâm Húc Minh nói, “Mày tốt nhất đừng tự cho là mình thông minh.”

Hàn Thanh Túc thản nhiên gật đầu, bắt đầu cởi nút áo khoác. Không ngờ hắn còn mặc áo dài tay bên trong, Lâm Húc Minh cắn răng nói: “Cởi tiếp.”

Hàn Thanh Túc “chậc” một tiếng, cầm áo khoác hỏi: “Để đâu đây?”

“Bỏ xuống đất!” Lâm Húc Minh bị bộ dạng bình thản này của hắn chọc tức, đột nhiên lớn tiếng.

Chỉ trong nháy mắt gã nổi giận, Lâm Mộc Hàn đột nhiên lùi mạnh về phía sau. Hàn Thanh Túc thừa cơ ném áo khoác lên đầu Lâm Húc Minh rồi lao tới kéo Lâm Mộc Hàn.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Ngay sau đó tiếng súng vang lên, Lâm Mộc Hàn bị Hàn Thanh Túc đè sát xuống đất. Mùi máu tanh xộc vào mũi, Lâm Mộc Hàn lập tức tỉnh táo lại: “Hàn Thanh Túc!”

“Anh! Hàn Thanh Túc!?” Tay y bị trói, lại bị Hàn Thanh Túc đè dưới thân, gần như không cảm nhận được hô hấp của hắn, đầu óc trống rỗng, “Hàn Thanh Túc!! Anh sao vậy? Nói gì đi!!!”

Hàn Thanh Túc nằm trên người y gian nan ngẩng đầu, hô hấp dồn dập: “Lâm bé yêu… anh không sao…”

“Anh?” Giọng Lâm Mộc Hàn run run, hốc mắt đỏ bừng, “Anh, đừng làm em sợ, anh ơi, đừng chết… Em, em chỉ có mình anh… Anh, cầu xin anh đừng chết.”

Hàn Thanh Túc mặt mày trắng bệch cười với y, yếu ớt nói: “Sẽ không chết… Anh biết em yêu anh, anh mới rồi… nói linh tinh thôi…”

“Em biết, em biết mà.” Lâm Mộc Hàn giật mạnh, cơ thể lại chẳng có chút sức lực nào, run rẩy nói, “Em yêu anh, anh, em yêu anh, anh cố lên.”

Hàn Thanh Túc giơ tay v**t v* mặt y, đỏ mắt nói: “Gọi chồng.”

Thanh âm Lâm Mộc Hàn mang theo tiếng nức nở: “Chồng… Em yêu anh, đừng bỏ em lại một mình…”

Hàn Thanh Túc yếu ớt gục đầu lên vai y.

Lâm Mộc Hàn hốt hoảng: “Hàn Thanh Túc!”

Người đang dựa trên người y bắt đầu run run, sau đó ôm y, từ từ cười thành tiếng: “Ha ha ha ha, không chết đâu.”

Hàn Thanh Túc gian nan bò dậy, vén áo lên, gương mặt toét cười đến gợi đòn: “Chồng em có áo chống đạn mà.”

Lâm Mộc Hàn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, đỏ mắt nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt liên tục thay đổi. Hàn Thanh Túc bị y nhìn đến da đầu tê dại, cợt nhả nói: “Đùa thôi…”

“Đồ khốn nạn, Hàn Thanh Túc!” Lâm Mộc Hàn lửa giận công tâm, một chân đá hắn ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment