Lâm Mộc Hàn là đồ b**n th**!
—— oOo ——
Xung quanh ồn ào, có cảnh sát lao tới chỗ Lâm Húc Minh đang ngã gục bất động, có người kéo Lâm Mộc Hàn dậy cởi trói cho y, có người lao về phía Hàn Thanh Túc, cũng có người tức giận mắng chửi om sòm. Tiếng còi cảnh sát và tiếng trực thăng gầm rú đan xen vào nhau. Trời tối dần, giống mực đỏ đang đổ xuống, lẫn trong đó là vị tanh nồng của máu tươi.
Lâm Mộc Hàn chậm chạp chớp mắt một chút, nghe rõ tiếng hít thở dồn dập của mình. Ở phía xa, Hàn Thanh Nhiên, Cố Vạn Thanh và Lục Mạn Quý đang chạy về phía họ, bên tai y có bác sĩ vội vàng hỏi gì đó. Lâm Mộc Hàn hít sâu một hơi, lung tung gạt mấy cái tay xung quanh, bắt được cánh tay Hàn Thanh Túc.
“… Hít phải… khí độc k*ch th*ch… Anh ta… bệnh viện… chạy ra…” Tiếng của Lục Mạn Quý lúc xa lúc gần.
“Anh ơi.” Lâm Mộc Hàn lay tay hắn một chút.
Hàn Thanh Túc nhéo lòng bàn tay y, cố sức bò dậy, dang tay ôm y vào lòng: “Anh đây, đừng sợ, không sao đâu.”
Lâm Mộc Hàn được hắn ôm trọn, trái tim trong lồng ngực nặng nề rơi xuống đất.
——
Một giấc này ngủ đến trời đất tối sầm.
Cảnh tượng trong mơ kỳ quặc, khắp nơi là tiếng cãi vã và đánh chửi, y lẻ loi một mình ngồi trong góc phòng, im lặng nhìn Lâm Hưng Học và Ngụy Du dần biến thành những con quái vật kh*ng b* dữ tợn.
“Anh là đồ phế vật, một ngày có thể kiếm bao nhiêu tiền? Từ ngày gả cho anh tôi có được sung sướng ngày nào chưa? Anh có chút tinh thần cầu tiến đi được không?”
“Cô thì cầu tiến! Cả ngày trang điểm lẳng lơ đi dụ dỗ đàn ông! Thứ tạp chủng kia còn không biết có phải của tôi không!”
“Lâm Hưng Học anh nói cái gì? Anh giỏi thì lặp lại lần nữa xem!”
“Tôi nói cô là đồ…”
“Phải rồi, nó không phải của anh, vậy anh chém chết nó đi! Nào, chém tôi luôn đây này!”
“Cô tưởng tôi không dám à!?”
Trong lúc khắc khẩu, một con ngựa đồ chơi bị dẫm gãy chân, văng đến bên chân Lâm Mộc Hàn. Y luống cuống tay chân nhìn Ngụy Du và Lâm Hưng Học, giơ tay cầm con ngựa nhỏ, sờ cái chân gãy của nó, lí nhí nói một câu nghe không rõ: “Ba, mẹ… Hàn Hàn đói.”
Y rất đói bụng, cũng rất khó chịu, lại còn sợ hãi. Lâm Hưng Học hai mắt đỏ ngầu bóp cổ y lôi lên khỏi mặt đất, túm con dao phay bên cạnh nhắm ngay cổ y. Lâm Mộc Hàn cầm con ngựa, chầm chậm trợn tròn mắt, bên tai truyền đến tiếng gào thét thất thanh của Ngụy Du.
Lâm Mộc Hàn bị những bàn tay dính đầy máu kéo qua kéo lại. Y vô cùng sợ hãi nhưng không dám rơi nước mắt, cũng không dám khóc thành tiếng. Y giống như một con búp bê vải rách nát, im lìm nằm giữa lưỡi dao loang loáng và tiếng gào rú trong căn bếp chật hẹp u tối, bị những món đồ gia dụng có góc cạnh sắc nhọn đâm thủng da thịt, bị tiếng khóc và chửi rủa nghiền nát xương cốt. Dây thần kinh căng cứng như sợi dây buộc tóc của Ngụy Du bị Lâm Hưng Học kéo đến cực hạn. Hai con quái vật quấn lấy nhau, biến thành bùn lầy, nuốt chửng lấy y trong căn bếp vô tận.
Sau đó, một cái tay xương xẩu đen nhẻm kéo y ra.
“Về sau Tiểu Hàn sống với tao, hai đứa bây muốn ly hôn thì ly.”
Ông cụ tính tình khó chịu, cứng đầu, giống một cái cây già đã chết khô phân nửa, gian nan hấp thụ chút nước từ tầng đất sâu, miễn cưỡng chặn lại thứ bùn lầy dữ tợn, ngăn cách ra một không gian nho nhỏ.
Nhưng không gian ấy cũng toàn là cành lá mọc lan tràn, bộ rễ dày đặc, đè ép tứ chi y, chỉ chừa lại cho y một ít không khí. Trong cái khe ân huệ đó, Lâm Mộc Hàn gian nan lớn lên, cơ thể cùng cốt cách bị biến thành bộ rễ vặn vẹo nặng nề. Y bị chôn trong bùn đất, dốc hết sức lực ngẩng đầu, hấp thu không khí trên mặt đất, đợi đến ngày chính mình biến thành cái một cây sống dở chết dở khác.
Sau đó có người đi ngang qua, nhìn thấy y, duỗi tay kéo y ra khỏi cái khe hẹp méo mó đầy rễ cây khô cằn ấy, ngồi xổm xuống phủi bùn bẩn trên người y, cười hỏi y muốn cùng đi phơi nắng không.
Lâm Mộc Hàn cầm con ngựa nhỏ rách nát chỉ còn mỗi cái khung trong tay, nhìn cơ thể vặn vẹo dị dạng của mình, rụt rè và lẳng lặng lắc đầu.
Sau đó, đối phương không nói một lời mà ôm y lên, chạy về phía trước, vừa chạy vừa cười lớn. Lâm Mộc Hàn nhìn rễ cây phía sau bị giật đứt, bùn đất văng khắp nơi; nhìn người kia càng lúc càng to ra, biến thành một cái chăn bông mềm mại ôm lấy mình. Y hoảng sợ mở choàng mắt.
Hàn Thanh Túc đang cố gắng chen lên chung một cái giường với y: “…”
Lâm Mộc Hàn: “… Anh?”
Hàn Thanh Túc im lặng đứng dậy, ngồi ngay ngắn xuống cái ghế bên mép giường, nghiêm túc nói: “Gì ấy nhỉ… em hôn mê ba ngày ba đêm, anh xem video thấy bảo dùng tình yêu có thể đánh thức nên muốn thử xem. Mới rồi chủ yếu là muốn cho em cảm nhận chút hô hấp và nhiệt độ cơ thể anh.”
Một tay Lâm Mộc Hàn bị bó bột, đầu óc cũng mơ mơ màng màng, nghe hắn lải nhải một tràn, nhíu mày hỏi: “Bác sĩ nói em biến thành người thực vật?”
“Không đến mức đó.” Hàn Thanh Túc chột dạ xoa mũi.
“Em hôn mê ba ngày ba đêm?” Lâm Mộc Hàn nhìn hắn.
Hàn Thanh Túc ra dấu OK với y: “Ba tiếng cũng không tính là ngắn đâu?”
“Khùng.” Lâm Mộc Hàn cười mắng một tiếng, “Anh tỉnh lại sớm hơn em?”
“Anh không hề ngất nhé.” Hàn Thanh Túc kiêu căng nói, “Anh một đường hộ tống em đến bệnh viện, vất vả ngày đêm, không ngủ không nghỉ chăm sóc em…”
“Trong ba tiếng?” Lâm Mộc Hàn cười hỏi.
Hàn Thanh Túc tặc lưỡi một cái.
Lâm Mộc Hàn sờ khuôn cằm lún phún râu của hắn: “Không phải ba ngày thật đó chứ?”
Hàn Thanh Túc ý vị sâu xa nhìn chằm chằm y, sau một lúc lâu, hắn ghé sát lại gác đầu lên vai y: “Mẹ kiếp em ngủ suốt ba tuần.”
Từ vành mắt thâm quầng và khuôn mặt hốc hác của Hàn Thanh Túc, Lâm Mộc Hàn cảm thấy lời này khá đáng tin.
“Anh, em xin lỗi.” Y giơ tay ôm Hàn Thanh Túc, “Làm anh lo lắng rồi.”
Hàn Thanh Túc nói: “Em đúng là vô dụng, anh bị đạp một chân còn chẳng sao.”
Lâm Mộc Hàn cười cười: “Em đang mơ đẹp, anh đột nhiên vác em đi mất.”
Hàn Thanh Túc nhéo eo y: “Hứ.”
Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ nói tình trạng hồi phục của Lâm Mộc Hàn rất tốt, nằm viện quan sát một tuần, sau đó có thể xuất viện. Hàn Thanh Túc chăm chú nghe bác sĩ dặn dò, sợ bỏ sót cái gì.
“Anh, không cần căng thẳng như vậy, em không sao.” Lâm Mộc Hàn nhìn hắn nghiêm túc viết ghi chú, cảm thấy có chút mới lạ.
Hàn Thanh Túc nhìn y một cái thật sâu: “Câm miệng, em không biết hơn hai mươi ngày qua anh như thế nào đâu.”
Lâm Mộc Hàn cực kỳ hứng thú: “Nói nghe xem?”
“Em mà còn không tỉnh, anh *ụ cho em tỉnh mới thôi.” Hàn Thanh Túc mặt không đổi sắc, viết nốt một điểm lưu ý cuối cùng – bệnh nhân cần giữ tinh thần thoải mái, nghỉ ngơi đầy đủ, không làm việc quá sức.
Lâm Mộc Hàn sửng sốt: “Hai chúng ta rốt cuộc ai b**n th**?”
“Lâm Húc Minh b**n th**.” Hàn Thanh Túc không thèm ngẩng đầu lên, đáp.
Ánh mắt Lâm Mộc Hàn hơi khựng lại: “Lâm Húc Minh chết rồi à?”
“Chết thì nhẹ nhàng quá.” Hàn Thanh Túc nói, “Lúc đó gã bắn một phát vào lưng áo chống đạn của anh, cảnh sát bắn một phát vào tay gã, một phát vào đùi, thằng đần đó may mắn thoát chết.”
“Tuy nhặt được cái mạng, nhưng gã liên quan đến mấy mạng người, dính líu đến nhiều vụ án khác nữa, kết cục cũng chẳng khá khẩm hơn.” Hàn Thanh Túc nhướng mày nói, “Với gã mà nói, thế này không chừng sống không bằng chết.”
Lâm Mộc Hàn có chút tiếc nuối: “Thế mà không chết à.”
“Tài xế kia cũng không chết.” Hàn Thanh Túc nói, “Thằng ngu đó còn đòi gặp mặt em cảm ơn, nói em cứu hắn một mạng, anh không cho.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Thật nhỏ mọn.”
“Mẹ nó anh không xử thằng đó đã xem như bao dung rộng lượng.” Hàn Thanh Túc cầm điện thoại chọc lên mặt y, “Chờ mà xem, dù Lâm Húc Minh không bị phán tử hình, anh cũng sẽ khiến gã cả đời không thể ra khỏi tù.”
Lâm Mộc Hàn giật giật khóe miệng: “Anh ơi, anh ngầu quá.”
“Ngầu cái đếch, suýt thì mất vợ luôn rồi.” Hàn Thanh Túc ôm eo y, bám riết không tha đòi hôn. Lâm Mộc Hàn cũng không thèm làm bộ cự tuyệt, kéo hắn lên hẳn trên giường.
“Lâm à…” Tiếng gõ cửa cùng giọng nói vui vẻ của Cố Vạn Thanh vang lên.
Lâm Mộc Hàn lập tức đẩy Hàn Thanh Túc ra, ngồi bật dậy. Hàn Thanh Túc luống cuống kéo cổ áo lên, nhanh chân ra mở cửa trước khi Cố Vạn Thanh kịp nghi ngờ cái gì.
“Anh Hàn.” Cố Vạn Thanh có lễ có nghĩa gật đầu chào, đi vào hai bước rồi chợt quay lại, chỉ chỉ vào cổ hắn, “Thanh Nhiên ở ngay phía sau.”
Hàn Thanh Túc đút tay vào túi quần, nghiêng người nhìn mình trong gương, thấy trên cổ có mấy dấu hôn đỏ thắm, chỗ xương quai xanh vẫn còn dấu răng Lâm Mộc Hàn gặm ra… Tuy hắn không để tâm, nhưng thoạt nhìn có hơi bất nhã. Dù sao thì Lâm Mộc Hàn vừa tỉnh lại không bao lâu, trông hắn cứ như gấp không nhịn nổi. Bớt giỡn, hắn có phải thằng nhãi 17 18 tuổi nữa đâu.
Cố Vạn Thanh mang quà đến cho Lâm Mộc Hàn. Lâm Mộc Hàn nhướng mày, mở ra phát hiện đó là một bản hợp đồng, trầm mặc một thoáng: “Cái này nhất định phải ký à?”
Cố Vạn Thanh đưa y bút ký tên: “Sếp Lâm, xem xong hẵng nói.”
Lâm Mộc Hàn lật qua đọc lướt một lượt, ánh mắt nhìn Cố Vạn Thanh lập tức thay đổi: “Vạn Thanh, vất vả nhiều rồi.”
Cố Vạn Thanh xua tay: “Cổ phần họ Tần chúng ta chỉ nuốt được nhiêu đây, dù sao cũng còn Thanh Nhiên với Thẩm Tri Trọng, nhưng dù gì chúng ta cũng là cổ đông lớn nhất. Sếp Lâm, vớ bở rồi.”
Lâm Mộc Hàn vui vẻ, thấy Hàn Thanh Túc đi đến, càng không đè nổi ý cười trong mắt.
“Sao vậy?” Hàn Thanh Túc thấy y tươi cười, chẳng hiểu gì.
“Anh, công ty lại vừa kiếm được tiền.” Lâm Mộc Hàn tình ý chân thành nhìn hắn, “Cảm ơn anh đã hết lòng ủng hộ.”
Hàn Thanh Túc có chút hứng thú: “Vậy thì trả tiền em mượn anh trước đi, với chia cho anh thêm lợi tức từ hạng mục phía tây nữa.”
Lâm Mộc Hàn thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Thật ra cũng không kiếm được bao nhiêu, khoản nợ cứ theo hợp đồng của tụi mình mà làm đi.”
Hàn Thanh Túc cười hừ một tiếng: “Sếp Lâm, em thế này không tình cảm chút nào.”
“Anh, mọi việc đều phải theo quy trình, em cũng không làm gì được, cùng lắm em móc tiền riêng trả anh gấp đôi lãi.” Lâm Mộc Hàn thở dài, “Vầy đi, mỗi tháng em tăng thêm cho anh hai trăm tệ tiêu vặt.”
Cửa phòng còn mở hờ, Hàn Thanh Nhiên xách theo bảo vật quý giá của nhà họ Hàn, chuẩn bị vào thăm Lâm Mộc Hàn và chính thức nhận anh dâu. Cậu đang định gõ cửa thì nghe Lâm Mộc Hàn nói tăng thêm cho anh trai mình hai trăm tệ tiêu vặt, cả người cứng đờ tại chỗ.
Đã nói rồi mà, Lâm Mộc Hàn là đồ b**n th**!