Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 83

Cảm ơn anh đã cứu em.

—— oOo ——

Hàn Thanh Nhiên thật sự hận ông anh mình sắt không rèn thành thép. Nhất là khi thấy Hàn Thanh Túc chịu thương chịu khó lo trước lo sau, ân cần hỏi han Lâm Mộc Hàn, lại nghĩ đến chuyện một tháng anh hai chỉ có chút xíu tiền tiêu vặt, cậu lại muốn đưa Hàn Thanh Túc đi kiểm tra đầu óc.

Bên ngoài phòng bệnh, Hàn Thanh Túc cầm cái thẻ đen cậu đưa, không hiểu gì: “Cho anh cái này làm gì?”

“Cho thì anh cầm đi.” Hàn Thanh Nhiên nhìn hắn gầy gò tiều tụy thấy rõ, không nhịn được dịu giọng, “Anh, đều tại em không có bản lĩnh, họ Hàn nay không bằng xưa, khiến anh trước mặt anh ta không thể ngẩng cao đầu. Nhưng anh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng, một ngày nào đó em sẽ đoạt lại tất cả những gì đã mất vào tay Thanh Sâm.”

“Hả?” Hàn Thanh Túc nhất thời không theo kịp mạch suy nghĩ của cậu.

“Anh, tiền trong đó anh cứ tùy ý tiêu, thích gì mua nấy, chút tiền ấy nhà mình vẫn có.” Hàn Thanh Nhiên tận tình khuyên bảo, “Nhưng đàn ông vẫn phải có sự nghiệp của riêng mình, anh à, hiện giờ anh còn trẻ không thấy gì, chờ thêm vài năm nữa… Tóm lại trong lòng anh biết là được. Nếu anh thật sự định chung sống với Lâm Mộc Hàn thì không thể cứ để anh ta dắt mũi đi hoài được.”

“À.” Hàn Thanh Túc làm bộ làm tịch gật đầu, “Biết rồi.”

Kỳ thực nguyên tràn lải nhải dong dài của em trai, hắn chẳng nghe lọt tai nổi một chữ, nhưng vẫn chiều theo ý cậu nhét thẻ vào túi.

“Anh, biết thật à?” Hàn Thanh Nhiên không yên tâm túm hắn lại.

Hàn Thanh Túc gật gật đầu, cho cậu một ánh mắt trấn an, nhỏ giọng nói: “Vừa khéo anh định tặng vợ anh một chiếc máy bay riêng để dỗ dành. Có cậu tài trợ, ẻm sẽ vui lắm, không chừng còn tăng thêm cho anh ít tiền tiêu vặt.”

Hàn Thanh Nhiên lập tức tái mặt.

Lâm Mộc Hàn thấy Hàn Thanh Túc đi vào, hỏi: “Hai người nói gì mà trông kích động vậy?”

“Hàn Thanh Nhiên nói anh bị em thao túng tâm lý, muốn báo cảnh sát bắt em lại.” Hàn Thanh Túc thở dài, “May mà chồng em có tài ăn nói, hiện tại nó chỉ cảm thấy em thiếu cảm giác an toàn.”

Lâm Mộc Hàn: “…”

Thảo nào thái độ của Hàn Thanh Nhiên với y cứ chợt nóng chợt lạnh.

“Anh ơi, sau này đừng làm người truyền lời nữa.” Lâm Mộc Hàn thở dài, “Cố Phát Phát bị anh xúi ăn cơm quay mông vào Cố Vạn Thanh, cậu ta phải dùng đồ ăn vặt dỗ mấy ngày mới quay lại bình thường.”

Hàn Thanh Túc bất mãn: “Anh chỉ nói thật thôi.”

Lâm Mộc Hàn yên lặng nhìn hắn, mặt không cảm xúc: “Chồng à.”

“…” Hàn Thanh Túc chầm chậm nhướng mày, “Muốn gì? Bớt đi, anh không bị dụ đâu.”

Lâm Mộc Hàn nhẹ giọng, dang tay với hắn: “Chồng, lại đây.”

Hàn Thanh Túc không nhịn được nhếch miệng, hắng giọng, đi đến ôm y: “Đừng làm nũng, có phải con nít mười mấy tuổi đâu.”

Lâm Mộc Hàn ôm hắn, thong thả nói: “Anh ơi, sau này anh mà còn truyền lời lung tung là em *ụ chết anh.”

Hàn Thanh Túc cãi cố: “Nói với Cố Phát Phát cũng không được?”

“Nhất là không được nói với Cố Phát Phát.” Lâm Mộc Hàn nghiến răng.

Cố Phát Phát không vui, Cố Vạn Thanh lại mắng vốn y, cuối cùng vẫn là y đi thu dọn hậu quả cho Hàn Thanh Túc.

Hàn Thanh Túc ôm y, cười đến phát run: “Ghen kinh thế, nói chuyện với chó mà cũng không cho.”

Lâm Mộc Hàn nghi hoặc nhìn hắn: “… Anh cố ý à?”

Hàn Thanh Túc rầm rì hôn cổ y, ghé sát tai y mà cười đến không chút thiện ý.

Lâm Mộc Hàn rốt cuộc muộn màng nhận ra toan tính bí mật đen tối của hắn, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc: “Anh, không đến mức đó chứ.”

Hàn Thanh Túc gãi cằm y: “Hồi đó anh muốn tán em, Hàn Thanh Nhiên sống chết ngăn cản, xì, mở miệng là anh Lâm thế này anh Lâm thế nọ. Hai người rảnh rỗi lại lêu lổng với nhau, anh chỉ có thể ở một bên nhìn.”

Lâm Mộc Hàn một lời khó nói hết: “Bọn em chỉ làm thí nghiệm vật lý.”

“Ai thèm quan tâm bọn em làm gì.” Hàn Thanh Túc đè y xuống giường, dụi đầu vào cổ y, “Nếu không phải anh không thích học hành thì đã lấy cái bằng tiến sĩ vật lý cho em xem, ngày ngày đều cùng làm thí nghiệm với em.”

Lâm Mộc Hàn bị món dấm lâu năm này làm cho dở khóc dở cười, y véo lỗ tai Hàn Thanh Túc: “Anh ơi, không thấy trẻ con à?”

Hàn Thanh Túc ngẩng lên hôn cằm y một cái: “Vậy làm vài chuyện không trẻ con đi.”

Lâm Mộc Hàn hiểu ý: “Em vẫn còn đang bệnh.”

“Không sao, anh có thể làm bác sĩ.” Hàn Thanh Túc không biết lôi từ đâu ra cái áo blouse trắng, mặc vào rất ra dáng, vẻ mặt nghiêm túc, “Bệnh nhân, đề nghị em phối hợp kiểm tra.”

Lâm Mộc Hàn thần sắc phức tạp: “Anh lấy đâu ra vậy?”

“Cái bệnh viện này là của anh, trong văn phòng anh có cả đống.” Hàn Thanh Túc nhấn mạnh hai chữ “văn phòng”, ám chỉ mình cũng là một người đàn ông có sự nghiệp – dẫu cái sự nghiệp này quăng tám sào cũng không tới hắn, chẳng qua là muốn thỏa mãn mưu đồ xấu xa thôi.

“Nằm yên.” Hàn Thanh Túc cầm hồ sơ bệnh án lật lung tung, đẩy cái mắt kính vừa đeo lên, “d*ng ch*n ra.”

Lâm Mộc Hàn: “…”

Hàn Thanh Túc nghiêm nghị nhìn y, thoạt nhìn rất có dáng vẻ của một bác sĩ mặt người dạ thú: “Bệnh nhân, yêu cầu em phối hợp với công việc của tôi.”

Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn, không biết phải đấu tranh tâm lý dữ dội thế nào mới miễn cưỡng “phối hợp” một chút với “công việc” của bác sĩ Hàn: “Anh lấy đâu ra tiền mua bệnh viện?”

“Bệnh nhân, chuyện gì không nên hỏi thì đừng có hỏi.” Hàn Thanh Túc lạnh lùng từ chối trả lời, “Hiện giờ là thời gian điều trị.”

…………

——

Ngày Lâm Mộc Hàn xuất viện là ngày hè oi nóng nhất.

Mặt trời như thiêu đốt mặt đất, ve kêu râm ran trên cây, căn nhà vốn có màu đen xám đơn điệu và nặng nề đã chuyển thành những mảng xanh nhạt và vàng dịu. Trong không khí oi ả thoang thoảng hương hoa thơm ngát. Khu vườn trong sân được chăm sóc kỹ lưỡng, trên bãi cỏ có những cây nấm nhỏ tươi rói, phần gỗ được sơn đỏ sáng sủa. Cái cây mà Hàn Thanh Túc từng leo lên để sơn tường giờ đã treo một chiếc xích đu, trên cây đóng một tấm bảng gỗ, có ai đó dùng sơn viết qua loa mấy chữ lên đó.

Ở huyền quan chất đống mấy thùng hàng chuyển phát chưa mở, xếp chênh vênh lên nhau. Lâm Mộc Hàn không nhịn được sắp xếp chúng ngay ngắn lại: “Anh mua gì nhiều vậy?”

“Bao.” Hàn Thanh Túc hùng hồn đáp.

Lâm Mộc Hàn đang sắp xếp đống hộp: “?”

“Lúc em hôn mê tụi mình cùng chọn, em không hề phản đối.” Hàn Thanh Túc hợp tình hợp lý nói, “Em nói cái này được, cái kia cũng được, anh mua hết luôn, đến chừng đó mình đánh giá một chút… Này, đừng đi chứ!”

Lâm Mộc Hàn về đến nhà, việc đầu tiên y làm là quét tước dọn dẹp.

Hàn Thanh Túc thu dọn xong đống đồ chuyển phát ngoài cửa, còn dùng một cái tủ trưng bày chuyên dụng cho tiện dùng. Hắn cảm thấy rất khó hiểu: “Anh ở bệnh viện với em suốt, có dì giúp việc cách ngày đến làm vệ sinh một lần, em còn dọn gì nữa?”

Lâm Mộc Hàn ném cho hắn cái giẻ lau: “Anh không làm thì ra ngoài phơi nắng đi.”

Y vừa mới hồi phục, Hàn Thanh Túc không nỡ để y mệt nhọc, đành chịu thương chịu khó bắt đầu quét tước dọn dẹp, nhưng cái miệng không chịu ở không: “Anh từ hồi tốt nghiệp cấp hai chưa bao giờ làm nhiều việc nhà như vậy, cưới em xong nào là lau nhà, nào là giặt đồ. Em đoán xem tại sao robot lau nhà được gọi là robot lau nhà? Tại sao máy giặt được gọi là máy giặt? Anh hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói thói sạch sẽ và ám ảnh cưỡng chế là những rối loạn tâm lý, cần điều trị… Đậu má, em làm gì vậy?”

Hàn Thanh Túc đang vừa lèm bà lèm bèm vừa ngồi xổm lau chân ghế theo yêu cầu của Lâm Mộc Hàn. Đang nói hăng say thì đột nhiên có bàn tay ấn sau gáy hắn, hắn nhất thời không phản ứng kịp, quỳ thẳng xuống nền gạch men trơn bóng lạnh lẽo, cánh tay miễn cưỡng chống vào ghế. Nhưng Lâm Mộc Hàn quá khỏe, hắn không đứng dậy được.

“Anh, cái này dùng được không?” Lâm Mộc Hàn cầm thứ vừa mới khui đưa đến trước mặt hắn.

Hàn Thanh Túc cười nói: “Cái này dùng vào buổi tối thì hơn.”

“Dùng liền bây giờ.” Lâm Mộc Hàn nắm tóc hắn, đưa đến bên miệng hắn, “Anh, giúp em xé ra đi.”

Tư thế này không phát lực được, Hàn đại thiếu gia giãy giụa hai giây, thuận theo số mệnh mà cắn lấy, có chút gian nan giúp y xé mở.

Lâm Mộc Hàn cười nói: “Bác sĩ Hàn, không ai nói với anh là không nên tùy tiện theo bệnh nhân về nhà sao?”

Hô hấp Hàn Thanh Túc hơi loạn, vẫn mạnh miệng nói: “Anh còn giúp em quét dọn làm vệ sinh, em lại lấy oán trả ơn.”

“Anh ơi, anh nói nhiều quá.” Lâm Mộc Hàn vỗ vỗ hắn mặt, “Cái miệng này vẫn nên lấp kín lại thì hơn.”

…………

Để chúc mừng Lâm Mộc Hàn xuất viện, tối đó mọi người hẹn nhau liên hoan.

Đến sớm nhất là Cố Phát Phát, nó đeo cái nơ nhỏ màu lam, được tắm rửa thơm tho sạch sẽ, trong miệng còn ngậm cái rổ nhỏ, mang theo quà mà nó chọn cho Lâm Mộc Hàn – một quả banh đầy dấu răng với một gói bánh quy xương. Cố Vạn Thanh tháo dây dắt chó, cảnh giác nhìn chằm chằm Hàn Thanh Túc. Hàn Thanh Túc nhiệt tình đòi dắt Cố Phát Phát đi bơi, bị Lâm Mộc Hàn và Cố Vạn Thanh đồng loạt ngăn cản.

“Anh với nó mà xuống nước, tối nay khỏi làm gì nữa.” Cố Vạn Thanh thở dài, “Anh Hàn, nể tình chút đi.”

Hàn Thanh Túc bá vai cậu kéo vào trong: “Nói gì vậy, hai chúng ta còn thân thiết hơn anh em ruột.”

Em ruột Hàn Thanh Nhiên sâu xa nhìn theo bóng lưng hắn.

“Tới rồi à.” Lâm Mộc Hàn nhận lấy đồ trong tay cậu, “Dạo này công ty thế nào?”

“Cũng ổn.” Hàn Thanh Nhiên có chút lúng túng nhìn y, “Sức khỏe anh sao rồi?”

“Đã khá hơn nhiều.” Lâm Mộc Hàn nói, “Bác sĩ nói có thể sẽ có một ít di chứng, nhưng theo thời gian sẽ tự hồi phục.”

“Lần đầu tiên tôi thấy anh hai cuống cuồng như vậy.” Hàn Thanh Nhiên nói, “Lúc đó bác sĩ nói anh rất có khả năng trở thành người thực vậy, anh ấy suýt thì đánh nhau với bác sĩ.”

Lâm Mộc Hàn hơi sửng sốt: “Tôi tưởng anh ấy chỉ nói đùa.”

Kỳ thực y không thật sự rõ ràng tình trạng mình là thế nào, lần nào nhắc đến Hàn Thanh Túc cũng ngắt lời chuyển sang chuyện khác. Nhưng khoảng thời gian y vừa tỉnh lại, Hàn Thanh Túc ngủ cũng không yên, cứ qua một lúc lại sờ nắn y, đôi khi còn đánh thức y.

Hàn Thanh Nhiên nói: “Bọn tôi dùng hết mọi quan hệ, mượn được một thiết bị từ nước ngoài với một đội ngũ chuyên gia… Thời gian đầu không thể vào thăm anh, anh ấy ngày nào cũng canh giữ ngoài phòng hồi sức tích cực, còn nói sẵn lòng đổi mạng mình cho anh. Cả tôi cũng cảm thấy anh ấy điên rồi.”

Lâm Mộc Hàn mím môi.

“Tôi nói chuyện này cũng không có ý gì khác.” Hàn Thanh Nhiên có chút mất tự nhiên, “Anh hai từ nhỏ đã quen tiêu xài phung phí, nếu anh thật lòng thương anh ấy thì đừng bó buộc quá, chút tiền đó còn không đủ cho anh ấy ăn một bữa cơm.”

 Lâm Mộc Hàn: “… Cậu hiểu lầm rồi.”

Hàn Thanh Nhiên nghi hoặc nhìn y.

“Trong tay anh ấy có 15% cổ phần Thanh Sâm, hiện tại là nhà đầu tư lớn nhất của hạng mục phía tây…” Lâm Mộc Hàn nói, “Trước đây để moi tin từ miệng Sở Cảnh Nguyên, anh ấy cho hắn hai ngàn vạn cùng một trang viên; thấy người ta chơi máy bay thì một hai đòi mua một hãng hàng không dân dụng, muốn lập tức thành lập công ty… Những công ty anh ấy mở ở nước ngoài đều là kiểu nay đánh đông mai dẹp bắc, có cái lời to, có cái lỗ thảm, hoàn toàn tùy vào tâm tình, dòng tiền luôn trong tình trạng cực kỳ rủi ro.”

Hàn Thanh Nhiên biết anh hai tự do tản mạn, nhưng cứ nghĩ chỉ dừng ở mức giải trí cá nhân, thật sự không ngờ Hàn Thanh Túc chơi ngông như vậy.

“Tôi sẽ suy nghĩ một chút, cho anh ấy tự do trong giới hạn thích hợp.” Lâm Mộc Hàn nói, “Nhưng nếu anh ấy muốn tổ chức đoàn nghiên cứu khoa học đi Nam Cực thì tuyệt đối không được.”

Hàn Thanh Nhiên: “… Anh nói đúng, đừng học theo Lương Diệp.”

Lâm Mộc Hàn nhướng mày: “Sếp tổng của Khoa học Kỹ thuật Dục Thanh?”

“Anh gặp anh ta rồi?” Hàn Thanh Nhiên hỏi.

“Không có, nghe danh thôi, có tiếng tăm lắm.” Lâm Mộc Hàn nói, “Làm việc tương đối… không câu nệ tiểu tiết.”

Đâu chỉ là không câu nệ tiểu tiết. Nếu nói Hàn Thanh Túc ham chơi lêu lổng, chí ít vẫn còn trong chừng mực của người bình thường; vị kia mới thật sự là đồ điên tùy tâm tùy hứng, y nhắm vào ai kẻ đó xui xẻo. Nghe nói gần đây sếp Lương đang rất hứng thú với một hạng mục kỹ thuật ở nước ngoài, đích thân dẫn đoàn đội qua bên kia đại dương “học hỏi kinh nghiệm”, nhưng học hỏi hay cướp đoạt thì không ai rõ. Dù sao thì người bị nạn cũng không phải bọn họ, nói không chừng kéo về được, mọi người có thể hưởng sái, thế nên ai cũng vui mừng.

“Tóm lại, giữ anh hai tránh xa tên đó một chút.” Hàn Thanh Nhiên nhíu mày, “Tốt nhất là đừng dính dáng gì với nhau.”

Lâm Mộc Hàn gật đầu đồng ý.

“Đang nói gì đó?” Lục Mạn Quý và Mã Đồ cùng đi vào, “Hai người lén lút ngoài cửa làm gì vậy?”

“Không có gì.” Hàn Thanh Nhiên nhìn thoáng qua người sau lưng Lục Mạn Quý.

Lục Mạn Quý vỗ vỗ vai Mã Đồ: “Vệ sĩ mới của tôi, đừng thấy anh ta không nói gì mà lầm, anh ta rất biết chăm sóc người khác, còn biết chăm cây phát tài.”

Lâm Mộc Hàn: “…”

Mã Đồ trầm mặc đứng sau Lục Mạn Quý. Hiện giờ anh ta đã thay đổi hoàn toàn, không còn vẻ gầy gò khô khốc như trước kia. Anh dùng thủ ngữ nói với Lâm Mộc Hàn: Cảm ơn.

Lâm Mộc Hàn nói: “Không có gì.”

Lục Mạn Quý giật mình: “Anh còn biết thủ ngữ?”

“Hàn Thanh Túc biết, anh ấy rảnh rỗi lại dạy tôi mấy câu.” Lâm Mộc Hàn nói.

Lục Mạn Quý ngạc nhiên: “Bất ngờ đấy.”

“Anh hai thích gì làm nấy, có lẽ vừa mới học thôi.” Hàn Thanh Nhiên mời họ vào nhà.

Chỉ là buổi liên hoan nhỏ, mọi người ăn uống trò chuyện trên sân thượng. Chỗ này cách xa trung tâm thành phố, đêm hè có thể nhìn thấy bầu trời sao.

“… Nhiều tội gộp lại, khả năng cao Lâm Húc Minh sẽ bị phán tử hình, Phùng Tinh với Trần Đồng Hàm cũng không thể thoát tội.” Hàn Thanh Nhiên nói, “Lần này hai địa phương hợp tác phá án, Tề Hoạch là đệ tử của chú Vương. Anh, còn nhớ chú Vương Liên Hoa không?”

Hàn Thanh Túc chen chúc với Lâm Mộc Hàn trên cùng một cái sô pha, lắc đầu.

“Chú Vương là bạn học cũ của ba, tang lễ của ba chú cũng tới. Từ đầu chú ấy đã rất để tâm đến vụ án, nhưng thành phố A quá xa, không nhúng tay vào được. Hiện giờ vụ án đã nhập chung, tiến triển rất nhanh…” Hàn Thanh Nhiên uống rượu, gánh nặng vẫn luôn đè trên vai đột nhiên được dỡ xuống, cậu cúi đầu, hô hấp đè nén tiếng nức nở.

Lục Mạn Quý bên cạnh vỗ vai cậu, Cố Phát Phát ghé sát lại l**m l**m bàn tay cậu.

“Nhiên Nhiên.” Hàn Thanh Túc đứng dậy muốn nói gì đó, môi cũng khẽ động, rốt cuộc chỉ dùng sức bóp vai cậu.

Hàn Thanh Nhiên hít sâu một hơi, lắc đầu.

“Thanh Nhiên, mọi chuyện đều sẽ dần tốt hơn.” Cố Vạn Thanh chạm ly với cậu, “Kỳ thật bọn tôi đều rất khâm phục cậu, ngã rồi đứng dậy, làm lại từ đầu, không phải ai cũng có sự quyết đoán và lòng can đảm như vậy. Chuyện làm ăn bên ngoài chúng ta là vừa là đối tác vừa là đối thủ, nhưng ở trong nhà, cậu là em trai yêu dấu của bọn tôi.”

Hàn Thanh Nhiên ngẩng đầu lên: “Anh Cố, hơi mắc ói.”

Cố Vạn Thanh cười thở dài: “Hết cách rồi, sếp Lâm trả lương cao.”

Hàn Thanh Túc lung tung vò đầu Hàn Thanh Nhiên, sau đó nằm liệt trở về chen chúc với Lâm Mộc Hàn. Lâm Mộc Hàn nhét con tôm đã lột vỏ vào miệng hắn, đại thiếu gia nháy mắt cảm thấy mỹ mãn.

“… Tính ra, ít nhiều nhờ có bác sĩ Văn với bác sĩ Vân. Mọi người không biết đâu, tên sát thủ khi đó chĩa súng vào đầu tôi, bác sĩ kia nhìn trắng trẻo thư sinh, đeo cặp kính dày cộm, thế mà tung người đá một cú, thằng nhãi kia nằm bò luôn, mẹ nó cứ như đóng phim…” Hàn Thanh Túc diễn tả sinh động như thật, vừa hồi hộp vừa kịch tính.

“Lúc nào về Vu Thành mời bọn họ ăn bữa cơm…” Lâm Mộc Hàn gỡ xương món cá nướng xong, đưa cho Hàn Thanh Túc.

Mã Đồ ngồi trong một góc đang cắm đầu ăn, Lục Mạn Quý vừa ghét bỏ vừa gắp thức ăn cho anh ta, cười nói: “Với tôi thì thứ kỳ quặc nhất là máy định vị tình yêu của hai người. Đội trưởng Tề cũng ngơ ngác, chắc chưa thấy kiểu tình thú nào ly kỳ như vậy… Nhưng cũng may nhờ có nó, bằng không dám Lâm Húc Minh đã đưa sếp Lâm đi trốn rồi…”

Hàn Thanh Túc kiêu căng nói: “Nghe chưa, đây đều là công lao của anh.”

Lâm Mộc Hàn chỉnh cổ áo hắn, che lại dấu răng trên xương quai xanh và dấu hôn trên cổ, cười nói: “Ừm, đều nhờ anh.”

“Chỉ nói miệng thôi à?” Hàn Thanh Túc nhướng mày.

Lâm Mộc Hàn hỏi: “Chứ muốn sao?”

Hàn Thanh Túc buông cá nướng xuống, hắng giọng mấy cái, nói: “Vừa khéo có mọi người ở đây, nếu em thấy thích hợp, cuối tuần sau có rảnh kết hôn không?”

Mấy đôi mắt nhất loạt nhìn về phía Lâm Mộc Hàn. Lâm Mộc Hàn còn đang đeo bao tay gỡ xương cá cho Hàn Thanh Túc, thoáng sửng sốt: “Cũng… rảnh.”

Mã Đồ ngồi trong góc thấy ai cũng ngạc nhiên trân trân, chần chừ giơ tay lên vỗ bộp bộp. Lục Mạn Quý, Cố Vạn Thanh lẫn Hàn Thanh Nhiên đều bắt đầu vô thức vỗ tay theo, Cố Phát Phát hứng chí bừng bừng “gâu gâu” mấy tiếng.

“Má.” Hàn Thanh Túc cười mắng một tiếng, “Mấy người khùng hả.”

Có men say vào, mọi người vui đến nghiêng ngả. Lục Mạn Quý uống hơi nhiều, dựa vào Mã Đồ cãi cọ với người ta. Mã Đồ dùng tay kết thủ ngữ rào rào, Lục Mạn Quý cãi không lại thì nhắm mắt, ngó lơ người không biết nói. Cố Vạn Thanh lột tôm cho Cố Phát Phát, ôm con trai cưng chỉ nó ngắm sao. Hàn Thanh Nhiên bên cạnh im lặng uống rượu, lặng lẽ đá mông Cố Phát Phát, ý bảo nó ăn ít thôi.

Hàn Thanh Túc dựa trên sô pha, mơ màng sắp ngủ.

“Anh, mệt rồi thì về phòng ngủ đi.” Lâm Mộc Hàn ôm eo hắn, để hắn dựa vào vai mình.

Hàn Thanh Túc nói: “Không buồn ngủ. Hôm nay thứ mấy rồi?”

Lâm Mộc Hàn đáp: “Thứ Sáu.”

“Sáng mai chiên cho em hai cái trứng.” Hàn Thanh Túc nói.

“Hửm?”

“Ăn mừng cầu hôn thành công.” Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười, “Ít ra lần này em không vật anh xuống đất. Lần trước suýt nữa bị em dìm xuống hồ nước.”

Lâm Mộc Hàn cười cười: “Có nghĩ tới.”

Hàn Thanh Túc bất mãn tặc lưỡi một tiếng.

“Anh, cảm ơn anh đã cứu em.”

Hàn Thanh Túc giơ tay xoa đầu y: “Nếu hồi chiều em cũng có giác ngộ này thì tốt biết bao.”

Vành tai Lâm Mộc Hàn hơi đỏ lên: “Việc nào ra việc đó.”

Hàn Thanh Túc cười một tiếng, ôm y giơ ly lên: “Lại đây mấy đứa, dô một cái.”

Ly rượu chạm nhau, tiếng lanh canh vang trong bóng đêm. Hàn Thanh Túc quay đầu nhìn Lâm Mộc Hàn, thấy khóe miệng y nở nụ cười nhàn nhạt, đang lẳng lặng cho Cố Phát Phát một con tôm đã lột vỏ.

Rõ ràng là Lâm Mộc Hàn đã cứu hắn.

Hàn Thanh Túc nghĩ vậy, cầm lấy cái tay Lâm Mộc Hàn chưa kịp thu về.

“Cạn ly!”

“Gâu gâu!”

Gió đêm hè mát lạnh, ánh đèn sân thượng ấm áp, gom lại thành một chấm sáng nhỏ, hòa vào muôn vàn ánh đèn thành phố.

— HẾT —

Editor có lời muốn nói:

Giá mà tác giả chịu viết về chuyện lông gà vỏ tỏi cãi cọ xàm xí hằng ngày của anh Hàn và em Hàn thì thêm 100 chương nữa cũng được. Nhưng không, dường như cảm thấy rải thủy tinh nhiêu đó là chưa sướng tay nên cổ viết series ngoại truyện thời quá khứ. Đã sẵn sàng chữa rách vết thương lành chưa các bạn ^__^

Thật ra 10 chương thì chỉ ngược 8 chương đầu thôi, còn cứu được, mụi người có thể cân nhắc nhảy cóc hay nhảy hố để thử thách bản thân. Chúc mụi người có một trải nghiệm trọn vẹn và thỏa mãn~

Bình Luận (0)
Comment