Nhìn thấy xem như làm hòa nhé.
—— oOo ——
Từ hồi còn nhỏ xíu, Hàn Thanh Nhiên đã biết anh hai không đáng tin chút nào. Truy ngược về quá khứ, đại khái bắt đầu từ khi cậu vừa đầy tháng, Hàn Thanh Túc 6 tuổi đã bỏ cậu vào giỏ rau hòng mang ra chợ bán. Cũng may Hàn Hiên kịp thời phát hiện, sau đó anh hai ăn trận đét mông đầu tiên trong cuộc đời.
Lúc cậu vào mẫu giáo, Hàn Thanh Túc học tiểu học sắp lên trung học rồi, nhưng ở nhà vẫn hoành hành ngang ngược. Để dỗ anh hai đến trường, cả nhà phải tận tình khuyên bảo. Hàn Thanh Nhiên đeo chiếc cặp nhỏ, nắm tay chú tài xế, nhíu mày nhìn Hàn Thanh Túc bấu trên cầu thang gào thét ầm ĩ.
Sau đó cậu buông tay chú tài xế, đi đến trước mặt Hàn Thanh Túc, kéo kéo quai cặp sách của anh: “Anh hai, sắp muộn học rồi.”
“Anh không đi! Đánh chết anh cũng không đi! Cái trường học tồi tàn ấy mà cũng xứng cho anh đi… Anh muốn ở cùng với ba mẹ!” Hàn Thanh Túc gào khóc thảm thiết.
Hàn Thanh Nhiên chỉ cao tới eo hắn, thở dài: “Anh hai, cô Hoa Hoa nói trẻ nhỏ phải học cách trưởng thành và tự lập, anh đã là trẻ lớn rồi.”
Hàn Thanh Túc nước mắt lưng tròng nhìn cậu: “Nhiên Nhiên, em đi học thay anh được không?”
Hàn Thanh Nhiên cau mày, nghiêm túc suy nghĩ cả buổi: “Em thử xem.”
Hàn Hiên và Ôn Điềm bên cạnh nhìn nhau.
Cuối cùng Hàn Thanh Túc vẫn được như ý như nguyện không đi học, ở nhà chơi cả ngày. Ôn Điềm cũng không thể đi làm, ở nhà chơi game với hắn. Hàn Hiên tan làm sớm, trở về chơi với Hàn Thanh Túc và Ôn Điềm. Hàn Thanh Nhiên tan học về nhà, cầm bài kiểm tra tròn điểm được dán hoa hồng nhỏ, nhìn anh hai ngồi chơi game với ba mẹ, cảm thấy tràn ngập lo âu với tương lai gia đình.
“Ba ơi, ba mẹ không thể như vậy được. Cô nói không thể nuông chiều con cái quá mức.” Hàn Thanh Nhiên tìm Hàn Hiên nói chuyện riêng.
Hàn Hiên ngồi xổm xuống xoa đầu cậu: “Xin lỗi Nhiên Nhiên, anh hai gần đây ngưng dùng thuốc, ba mẹ lơ là con. Có muốn đi đâu chơi không, ba mẹ dẫn con đi.”
Hàn Thanh Nhiên nói: “Cuối tuần con còn học dương cầm với cưỡi ngựa, không có thời gian.”
“Ba xin nghỉ cho con.” Hàn Hiên cười nói.
“Ba, này là sở thích của con, con phải có trách nhiệm với bản thân mình.” Hàn Thanh Nhiên cự tuyệt, “Sau này định dẫn con đi chơi, ba mẹ phải báo trước cho con một tuần, con mới sắp xếp thời gian được.”
“Được.” Hàn Hiên cực kỳ tôn trọng ý kiến của cậu.
Ôn Điềm mỉm cười bước lại: “Nhiên Nhiên, tối nay mẹ ngủ với con được không?”
Hàn Thanh Nhiên lắc lắc đầu: “Con phải hỏi ý kiến A Á đã.”
A Á là một con khủng long màu xanh lục, là bạn tốt thứ nhì của cậu… Nó đã từng là tốt nhất, nhưng bị anh hai cưỡng ép đẩy xuống hạng nhì.
Ôn Điềm và Hàn Hiên rất cởi mở, cũng cực kỳ tôn trọng mong muốn của con cái, là những bậc cha mẹ thiên sứ. Phần lớn thời gian ở nhà, Hàn Thanh Nhiên có thể sắp xếp thời gian biểu của mình đâu ra đấy, trừ những lúc Hàn Thanh Túc tâm huyết dâng trào.
“Nhiên Nhiên, đi nào, đi trèo cây!” Hàn Thanh Túc gõ cửa phòng cậu cho có lệ, túm lấy cuốn từ điển trong tay cậu.
“Nhiên Nhiên, đi nào, đi bơi thôi!” Hàn Thanh Túc vỗ bộp vào bài thi Toán Olympic tiểu học của cậu, để lại cái dấu tay dơ hầy.
“Nhiên Nhiên, anh muốn làm một phi thuyền vũ trụ bay đi tìm người ngoài hành tinh!”
“Nhiên Nhiên, anh thấy nhà dì hàng xóm có một con chó to đùng, tụi mình đi làm quen với nó đi!”
“Nhiên Nhiên, đừng học nữa, chơi game với anh!”
“Nhiên Nhiên…”
Tuyệt đại đa số kế hoạch của Hàn Thanh Nhiên đều bị anh hai phá hỏng, sau đó anh hai không chút quan tâm, kéo cậu đi chơi bời quên hết trời đất, tuy rằng đôi khi cậu cảm thấy những trò Hàn Thanh Túc thích làm có hơi ấu trĩ.
Có một buổi tối cậu gặp ác mộng, sợ đến mức la hét bật dậy khỏi giường. Phòng Ôn Điềm với Hàn Hiên ở trên lầu, dì bảo mẫu cũng không nghe thấy, cậu sợ hãi khóc thành tiếng, sau đó cánh cửa có người chầm chậm đẩy ra.
Hàn Thanh Túc mặc bộ đồ ngủ in hình khủng long giống với cậu, đi đến ôm cậu dậy: “Đừng sợ đừng sợ, anh hai ở đây, gặp ác mộng hả?”
Hàn Thanh Nhiên khóc nấc lên, ôm cổ hắn gào khóc: “Em mơ thấy… ba mẹ không cần em nữa, muốn bán em cho khỉ đột làm con nuôi.”
Hàn Thanh Túc kinh hoảng biến sắc: “Cái gì? Em còn không biết trèo cây, sao mà làm con của khỉ đột được? Chắc chắn sẽ té chết.”
Hàn Thanh Nhiên ngơ ngác nhìn hắn, òa một tiếng càng khóc lớn hơn. Hàn Thanh Túc luống cuống tay chân vỗ lưng cậu dỗ dành: “Em ngã không chết đâu, chắc chắn. Yên tâm đi, ba mẹ không cần em nữa thì anh vẫn cần em, sẽ không bán em cho khỉ đột. Tiền của khỉ là chuối, tiền tiêu vặt của anh đủ mua nguyên vườn chuối, anh không thiếu chút tiền đó đâu.”
Hàn Thanh Nhiên mặc bộ đồ khủng long, được anh hai ôm trong lòng, bị cái logic kỳ quặc ấy thuyết phục. Cậu bắt lấy quả cầu đỏ đính trên bộ đồ: “Anh hai, ngày mai em muốn mặc đồ khủng long sừng.”
“Ừa, anh mặc với em.” Hàn Thanh Túc xoa xoa đầu cậu, “Tụi mình ngủ chung.”
Sau đó hắn một hai muốn chen chúc lên cái giường nhỏ của Hàn Thanh Nhiên, ôm cậu ngủ thẳng cẳng.
Lúc Hàn Thanh Nhiên lên tiểu học là thời kỳ mâu thuẫn anh em bùng nổ gay gắt nhất. Hàn Thanh Túc lên cấp hai, bước vào tuổi dậy thì, thích đánh nhau, yêu đương, kết bạn kết bè và đối đầu với người lớn. Với một đứa trẻ chín chắn trước tuổi như Hàn Thanh Nhiên, đây là cái loại cậu chướng mắt nhất.
Hàn Thanh Nhiên suốt thời tiểu học toàn đứng nhất, Hàn Thanh Túc suốt thời cấp hai toàn đứng bét. Hai anh em lại học cùng trường tư liên thông, thế nên mỗi lần họp phụ huynh, Ôn Điềm và Hàn Hiên lại phải rút thăm để quyết định xem ai phải đi họp cho Hàn Thanh Túc. Nhưng dù là ai đi thì cũng sẽ bị giáo viên “giáo dục” một phen.
Tuy Hàn Thanh Nhiên rất hài lòng vì có thêm thời gian rảnh rỗi, nhưng nhìn anh hai đi chơi với người khác, trong lòng cậu vẫn có chút mất mát.
“Anh hai, không được yêu sớm.”
“Anh hai, phải làm bài tập, đừng lúc nào cũng chơi game.”
“Anh hai, đánh nhau là không đúng.”
“Anh hai, cuối tuần đi công viên hải dương với em không?”
Hàn Thanh Túc xách cậu bỏ ra ngoài cửa: “Con nít bớt quản chuyện người lớn đi, em không hiểu đâu.”
“Em hiểu.” Hàn Thanh Nhiên nhíu mày nói, “Anh với một anh khác nắm tay nhau, anh còn hun lên mặt anh kia.”
Hàn Thanh Túc hốt hoảng biến sắc: “Em nhìn lầm rồi.”
Hàn Thanh Nhiên còn định nói tiếp thì bị hắn bịt kín miệng lại: “Câm miệng, dám nói cho ba mẹ là em chết chắc.”
Hàn Thanh Nhiên chớp chớp mắt: “Cuối tuần.”
“A A A đi!” Hàn Thanh Túc đẩy cậu ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Hàn Thanh Nhiên đứng ngoài cửa, thoáng cảm thấy mất mát, ôm khủng long A Á ngồi xuống sàn: “A Á, Hàn Thanh Túc là đồ anh hai xấu xa, mình không chơi với anh nữa.”
Cửa đột nhiên bị mở ra.
Hàn Thanh Túc ngồi xổm trước mặt cậu, ác mồm ác miệng nói: “Nhảm nhí, anh là anh hai tốt nhất trần đời, còn dám nói bậy bạ với A Á, anh lập tức đem em đi bán cho khỉ đột.”
Hàn Thanh Nhiên nhìn hắn một cái, xoay đầu đi, không thèm phản ứng.
Có gì đó chọc chọc lên vai cậu. Hàn Thanh Nhiên lặng lẽ quay đầu lại nhìn, hai mắt bỗng sáng rỡ: “Oa!”
Là bách khoa về khủng long bằng tranh mới nhất. Quyển sách này chỉ bán ở nước ngoài, cậu đã để dành tiền tiêu vặt lâu rồi mà vẫn chưa đủ.
Hàn Thanh Túc không kiên nhẫn đưa cho cậu: “Sau này không được làm phiền anh nữa.”
“Cảm ơn anh hai!” Hàn Thanh Nhiên ôm sách nhảy nhót, vui vẻ chạy như bay về phòng, vứt luôn anh hai ra sau đầu.
Biến cố phát sinh vào năm đầu tiên Hàn Thanh Túc lên cấp ba. Anh hai làm trời làm đất, bị người ta thụi một dao, phải vào bệnh viện.
Hàn Hiên và Ôn Điềm bị dọa chết khiếp. Hàn Thanh Nhiên vốn đã lên kế hoạch với ba mẹ, cả nhà bốn người đi công viên giải trí chơi. Cậu đã háo hức mong chờ từ lâu, chuẩn bị rất nhiều, nhưng hiện tại anh hai nằm trên giường cợt nhả, dường như chẳng để tâm chút nào.
“Anh ơi, đừng làm ba mẹ lo lắng nữa.” Cậu đứng trước giường bệnh, cau mày, “Mẹ khóc đến bất tỉnh, ba bỏ mặc công ty, bởi vì anh mà cả nhà rối loạn. Sao anh không thể nghĩ cho ba mẹ một chút?”
Hàn Thanh Túc cười nói: “Em cứ như ông cụ non.”
Hàn Thanh Nhiên phẫn nộ trừng hắn: “Hàn Thanh Túc, anh là con nít hư! Em không thèm anh hai như anh nữa.”
Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười: “Vậy em đi nhận khỉ đột làm anh đi, khéo người ta còn chê em lùn.”
“Em ghét anh!” Cậu ném tấm thiệp an ủi mà mình đã chuẩn bị cho anh hai xuống đất, xoay người chạy đi mất. Cậu vừa khóc vừa chạy xuống lầu, quyết định không bao giờ tha thứ cho đồ đần Hàn Thanh Túc đó nữa.
Hàn Thanh Túc vẫn luôn dưỡng thương trong bệnh viện. Hàn Thanh Nhiên lặng lẽ đi thăm hắn rất nhiều lần, nhưng không có dũng khí lộ diện. Hôm nay cậu đang ngồi trên bàn viết thư làm hòa với Hàn Thanh Túc, Ôn Điềm và Hàn Hiên đột nhiên gõ cửa đi vào.
“Nhiên Nhiên, ba mẹ muốn nói với con một chuyện.” Ôn Điềm nói.
Hàn Thanh Nhiên nhét thư xuống dưới sách, ngoan ngoãn ngồi trên ghế gật gật đầu.
“Thành tích học tập của anh hai kỳ này không tốt lắm, anh hai nói muốn ra nước ngoài du học. Mẹ với ba con đã suy nghĩ rất nhiều, quyết định đồng ý.” Ôn Điềm xoa đầu cậu, “Anh hai không muốn ba mẹ nói con biết, sợ ảnh hưởng đến kỳ thi của con, nhưng ba mẹ vẫn muốn nói với con.”
Hàn Thanh Nhiên sửng sốt một chút, hỏi: “Khi nào anh hai đi?”
“Sáng mai lên máy bay.” Hàn Hiên nói, “Chúng ta cùng đi tiễn anh, được không?”
Hàn Thanh Nhiên cắn môi: “Được ạ.”
Ngày hôm sau, Hàn Thanh Túc đeo kính râm, thoạt nhìn cực kỳ ung dung thoải mái. Hắn vò rối tung đầu Hàn Thanh Nhiên: “Nhiên Nhiên, đừng nhớ anh nhé.”
Hàn Thanh Nhiên “hứ” một tiếng, xoay đầu mặc kệ hắn.
Hàn Thanh Túc cũng không tức giận, ôm cậu x** n*n đã đời một phen, sau đó mới lần lượt ôm ba mẹ: “Ba mẹ, không cần lo lắng, con lớn rồi.”
Ôm Điềm đỏ mắt: “Phải ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, không vui nữa thì lập tức trở về.”
Hàn Thanh Túc gật đầu.
“Mấy người chú Trương đều đi theo, đã nói chuyện với bên trường học rồi. Cuối tuần ba mẹ bay qua.” Hàn Hiên vỗ vỗ vai hắn, “Mỗi ngày gọi một cuộc, đây là bắt buộc.”
Hàn Thanh Túc cười khổ gật đầu: “Đã rõ.”
Ôn Điềm nhón chân xoa mặt hắn: “Tuy đã cao hơn cả ba, nhưng vẫn là con nít thôi. Trong vali có con khủng long mẹ may cho con, ngủ không được có thể ôm nó.”
Hàn Thanh Túc đỏ mặt: “Mẹ, con có phải Hàn Thanh Nhiên đâu!”
Hàn Thanh Nhiên đứng phía sau Ôn Điềm trợn mắt với hắn: “Em với A Á đã ngủ riêng từ lâu rồi!”
Hàn Thanh Túc vô tình cười nhạo: “Dù sao thì buổi tối anh cũng sẽ không đắp chăn cho một con thú bông, đồ nhóc con.”
Hàn Thanh Nhiên cả giận: “Anh đi lẹ đi, anh đi rồi ba mẹ là của mình em.”
“Ba mẹ là của anh.” Hàn Thanh Túc cười hừ, “Ba em là khỉ đột.”
“Ba anh mới là khỉ đột!” Hàn Thanh Nhiên cãi.
Hàn Hiên bị kẹp giữa hai người: “…”
Đường đường là một sếp tổng đẹp trai lắm tiền, đột nhiên biến thành khỉ đột.
Ôn Điềm bất đắc dĩ vỗ vỗ vai ông, thấp giọng an ủi: “Vẫn là con khỉ đột đẹp trai nhất.”
Hàn Hiên gật đầu tán đồng.
Hàn Thanh Túc sải bước lên máy bay. Hàn Thanh Nhiên trên đường về tâm tình có chút sa sút, nhưng không để lộ ra ngoài.
Ôn Điềm nói: “Nhiên Nhiên, nếu nhớ anh hai thì cuối tuần cùng đi gặp anh.”
“Không nhớ.” Gương mặt nhỏ của Hàn Thanh Nhiên căng cứng, “Con còn chưa tha thứ cho anh đâu.”
Hàn Hiên hỏi: “Vậy con định khi nào mới tha thứ cho anh?”
Hàn Thanh Nhiên nói: “Chờ anh… 16 tuổi rưỡi đi.”
Ôn Điềm cùng Hàn Hiên nhìn nhau cười: “Được.”
Trước khi đi Ôn Điềm không yên tâm, hỏi: “Nhiên Nhiên, con ở nhà một mình được không? Không muốn đến công ty với ba mẹ thật à?”
Hàn Thanh Nhiên điềm đạm nói: “Con đã 10 tuổi rồi, hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân mình. Ba mẹ phải chăm chỉ làm việc, nhớ ăn cơm trưa.”
Hàn Hiên bật cười: “Đã rõ, sếp Hàn.”
Cậu về đến nhà, đẩy cửa phòng Hàn Thanh Túc.
Phòng của anh hai không có ai được vào, chỉ có lúc cậu không ngủ được hoặc là gặp ác mộng mới có thể len lén ôm gối bò lên giường. Anh hai mở một mắt nhắm một mắt, lần nào cũng làm như không phát hiện ra.
Trên máy bay, Hàn Thanh Túc tháo kính râm, lộ ra đôi mắt đỏ hoe. Hắn lấy từ trong túi ra bức thư gấp gọn, là vừa rồi Hàn Thanh Nhiên lén nhét cho hắn. Hắn cúi đầu đọc xong lại lặng lẽ đeo kính râm lên: “Chú Trương, có thể nói máy bay quay về điểm xuất phát không?”
Người đàn ông trung niên bên cạnh một lời khó nói hết: “Này không phải máy bay riêng của chúng ta.”
“Mua đi.” Hàn Thanh Túc nói.
Chú Trương giật giật khóe miệng: “Sợ là tiền tiêu vặt của cháu không đủ đâu.”
Hàn Thanh Túc tiếc nuối thở dài, sau đó mở bức thư cho ông xem: “Chú Trương, Nhiên Nhiên viết thư cho cháu, em trai chú có bao giờ viết thư cho chú không?”
Chú Trương đáp: “Chú không có em trai.”
Hàn Thanh Túc thương cảm: “Tội nghiệp quá.”
“…” Chú Trương cũng không biết mình tội nghiệp chỗ nào, nhưng vẫn bị bắt xem hết bức thư nhuốm màu sinh ly tử biệt của học sinh tiểu học, trong đó còn lẫn vào mấy từ tiếng Anh.
“Chữ Nhiên Nhiên đẹp thật.” Hàn Thanh Túc quay đầu nhìn mây ngoài cửa sổ, giọng nghèn nghẹn, đẩy kính râm một cách màu mè, “Cháu phải lồng khung treo lên.”
Chú Trương: “… Cháu thấy vui là được.”
Hàn Thanh Nhiên đẩy cửa.
Căn phòng gần như không thay đổi gì, trên bàn thiếu một tấm ảnh gia đình, hẳn là bị Hàn Thanh Túc mang đi, nhưng có thêm một tấm thiệp được lồng khung. Tấm thiệp nhăn nhúm, hiển nhiên là bị ai đó vò nát xong lại được cẩn thận ép cho bằng phẳng lại – đó là tấm thiệp mà Hàn Thanh Nhiên ném xuống đất lúc hai người bọn họ cãi nhau ở bệnh viện.
Bên cạnh có nguyên một bộ bách khoa toàn thư phổ cập vật lý mới tinh, phía trên dán tờ giấy ghi chú với một dòng chữ viết qua loa: Cho Nhiên Nhiên, nhìn thấy xem như làm hòa nhé.
Hàn Thanh Nhiên nhìn căn phòng trống trải, rốt cuộc không nhịn được òa khóc thành tiếng.