Hàn Thanh Túc, anh thật sự thích tôi sao?
—— oOo ——
Lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Thanh Túc, Lâm Mộc Hàn cứ ngỡ đó là một đại minh tinh nào đó trên tivi đưa em trai đến trường.
Người này có vẻ ngoài hạng nhất, lại kết hợp cùng một cái đầu rác rưởi. Ngay khoảnh khắc hắn mở miệng, bộ lọc mà ngoại hình mang đến cho hắn đều rớt sạch. Lời lẽ phô trương, tùy tiện, nhưng toàn là nói nhảm. Mỗi câu thốt ra đều thể hiện sự nông cạn và ngu xuẩn của mình.
Lâm Mộc Hàn không thích những kẻ ngu xuẩn. Trong tưởng tượng của cậu, nửa kia tương lai của mình tối thiểu phải thông minh, độc lập, tài giỏi, quyết đoán. Bọn họ sẽ cùng phấn đấu xây dựng một tương lai tốt đẹp.
Nhưng Hàn Thanh Túc theo đuổi một cách nhiệt liệt. Sau khi cậu đồng ý làm gia sư cho Hàn Thanh Nhiên, Hàn Thanh Túc liền tìm đủ mọi cách để ghi điểm trước mặt cậu.
“Tiểu Hàn, bên này.” Hàn Thanh Túc đứng trong đám đông vẫy tay với cậu.
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn một cái, chào bạn cùng phòng bên cạnh, đeo ba lô đi đến chỗ hắn. Hàn Thanh Túc mặt mày xán lạn, cười đến rạng rỡ, hết sức tự nhiên muốn giúp cậu cầm ba lô.
Lâm Mộc Hàn lẳng lặng né tránh: “Không cần, tôi tự đeo được.”
Hàn Thanh Túc thuận thế khoác tay lên vai cậu.
Hắn dựa quá gần, trời lại nóng, Lâm Mộc Hàn cảm thấy không thoải mái, muốn né tránh, lại bị Hàn Thanh Túc kéo ngược trở vào lòng: “Sao vậy, không cho khoác à?”
“Xin lỗi, không quen ở quá gần người khác.” Lâm Mộc Hàn nói rồi né tránh cánh tay hắn.
Hàn Thanh Túc bước nhanh hai bước đuổi theo, mở cửa xe cho cậu: “Lên đi.”
Lâm Mộc Hàn nhíu mày: “Tôi đã hẹn với Thanh Nhiên học thêm ở khách sạn gần trường.”
Hàn Thanh Túc mặt không đổi sắc: “Đổi địa điểm.”
“Tôi gọi cho cậu ấy.” Lâm Mộc Hàn lấy điện thoại muốn gọi cho Hàn Thanh Nhiên, bị Hàn Thanh Túc giữ lại. Lâm Mộc Hàn nhìn hắn với vẻ lạnh băng.
Hàn Thanh Túc cười nói: “Lâm Mộc Hàn, anh muốn theo đuổi em, em nhìn không ra sao?”
“Ngại quá, không thích nam.” Lâm Mộc Hàn nhàn nhạt nói.
“Cuộc đời có rất nhiều khả năng, sao không thử trải nghiệm nhiều một chút?” Cánh tay Hàn Thanh Túc gác lên cửa xe, vây cậu trong một không gian chật hẹp.
“Vì không muốn lãng phí thời gian.” Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc, “Anh Hàn, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Họ Hàn ở thành phố A rất có tiếng tăm. Lâm Mộc Hàn tra trên mạng, cũng nghe nói về tình trường phong lưu của Hàn Thanh Túc, tên này đích thị là một công tử ăn chơi trác táng. Cậu chỉ là một sinh viên nghèo không quyền không thế, cũng không muốn xảy ra xung đột với đối phương. Dù sao người ta cũng là đại thiếu gia có thể hô mưa gọi gió, đánh nhau thì còn đỡ, chứ nếu hắn chơi bẩn…
Hàn Thanh Túc nhấc tay nhường đường, tủm tỉm cười: “Thôi được, vậy em đi phụ đạo Nhiên Nhiên đi, anh không làm phiền nữa.”
Lâm Mộc Hàn hơi ngạc nhiên.
Hàn Thanh Túc cười nói: “Tiếc rồi?”
Lâm Mộc Hàn sa sầm mặt, đeo ba lô đi thẳng, không hề quay đầu lại. Hàn Thanh Túc lúng ta lúng túng quẹt mũi, thưởng thức gương mặt bảnh bao của mình trên kính xe: “Chậc.”
Cỡ này mà còn chướng mắt, đúng là một tổn thất to lớn trong cuộc đời Lâm Mộc Hàn. Hắn không phải kiểu người lì lợm bám riết, Lâm Mộc Hàn không thấy hứng thú, hắn cũng đã theo đuổi hai tuần rồi, không thì thôi đi.
Nhưng mà tiếc thật.
Lâm Mộc Hàn đến gặp Hàn Thanh Nhiên. Hàn Thanh Nhiên thấy cậu, thở phào nhẹ nhõm: “Anh hai em không làm gì anh chứ?”
Lâm Mộc Hàn lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Hàn Thanh Nhiên dừng một chút lại nói, “Anh Lâm, anh không cần để ý đến anh ấy. Anh em là vậy, làm gì cũng chỉ nhiệt tình ba phút, kể cả tán tỉnh. Nếu anh không đồng ý, anh ấy cũng sẽ không quấn lấy anh. Nhưng anh hai không phải người xấu, sẽ không ỷ thế h**p người, anh không cần lo lắng quá.”
Lâm Mộc Hàn nhớ lại mấy ngày qua, Hàn Thanh Túc tuy thường đến trường tìm cậu nhưng đúng là không làm gì cậu cả, thái độ cũng rất khách khí, vậy nên chần chừ gật đầu.
Cậu cứ thế tập trung phụ đạo cho Hàn Thanh Nhiên. Làm gia sư hai nơi cùng với học bổng đều không gánh nổi chi phí thuốc men đắt đỏ cho ông nội, Lâm Mộc Hàn nhanh chóng tìm thêm việc tạp vụ bên ngoài. Đến nơi phỏng vấn mới biết đó là một gay bar, cậu lập tức muốn rời đi, nhưng ông chủ lại rất vừa lòng với cậu, đề nghị tăng thêm nửa tháng lương. Vì làm ca khuya, không ảnh hưởng đến việc học ban ngày lẫn việc dạy thêm vào buổi tối, cộng thêm tiền lương khá cao, có thể giúp cậu giải quyết tình cảnh lửa sém lông mày. Lâm Mộc Hàn cân nhắc tới lui, rốt cuộc cắn răng nhận việc.
Ban đầu xem như thuận lợi, đồng nghiệp xấp xỉ tuổi nhau, đại đa số đều là người bình thường, không kỳ quặc như trong tưởng tượng của cậu, hơn nữa suy cho cùng đều đi làm vì chén cơm thôi. Đôi khi gặp vài vị khách không tốt lắm, ông chủ và đồng nghiệp lớn tuổi hơn cũng sẽ giúp giải vây.
Cho đến một hôm, cậu gặp phải Hàn Thanh Túc.
Phòng riêng này vốn dĩ do một đồng nghiệp khác phụ trách, nhưng người đó bị đau bụng, cậu hỗ trợ thay ca, rốt cuộc vừa bưng rượu đẩy cửa bước vào đã bốn mắt nhìn nhau với Hàn Thanh Túc ngồi ở giữa. Suốt hai tuần qua Hàn Thanh Túc đã không còn xuất hiện trước mặt cậu nữa, đột nhiên gặp lại, trên mặt cậu tràn ngập kinh ngạc và khiếp sợ.
Rõ ràng chẳng có quan hệ gì với nhau, nhưng lòng tự trọng nhạy cảm và mong manh của Lâm Mộc Hàn trỗi dậy, khiến cậu có chút hoảng loạn mà cụp mắt, hấp tấp bưng rượu đặt xuống cái bàn phía trước: “Mời dùng thong thả.”
Trong phòng mở nhạc, hơn chục người tụ tập ồn ào, bên cạnh Hàn Thanh Túc còn có một cậu trai trẻ trông rất ưa nhìn. Cậu trai cứ liên tục s* s**ng đùi hắn, Hàn Thanh Túc vốn dĩ cũng mở một mắt nhắm một mắt, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Mộc Hàn đã lập tức đánh bay cái tay của đối phương. Cậu trai khó hiểu lại ấm ức, xoa xoa mu bàn tay đỏ lên của mình. Lâm Mộc Hàn hoàn toàn không để ý, cầm cái khay xoay người muốn rời đi.
“Lâm…” Hàn Thanh Túc mở miệng. Mọi người xung quanh nghe hắn lên tiếng đều quay lại nhìn.
“Anh Hàn, sao vậy?” Bên cạnh có người ân cần hỏi, “Không ưng Tiểu Dương à? Cục cưng, lại đây với anh, để ngôi sao Thượng Quan qua đó.”
Một thanh niên có gương mặt lạnh lùng nhìn sang.
Lâm Mộc Hàn đã ra khỏi cửa, Hàn Thanh Túc tập tức đứng dậy: “Đi vệ sinh.”
Mấy ánh mắt xung quanh ra hiệu, cậu trai ngầm hiểu ý, ngượng ngùng đứng dậy theo hắn. Hàn Thanh Túc vội vàng đẩy ra: “Ngại quá, tiêu chảy.”
Cậu trai bị nghẹn một chút, theo không được, không theo cũng không xong.
“Ngồi xuống đi, anh Hàn không thích mấy trò đó.” Có người trào phúng, “Đại thiếu gia chúng ta muốn yêu đương nghiêm túc.”
Cả đám cười thành một tràn, như muốn chế nhạo Hàn Thanh Túc làm bộ làm tịch ra vẻ đứng đắn. Hàn Thanh Túc cũng không để tâm, cười mắng hai tiếng rồi vội vàng đẩy cửa đuổi theo.
Lâm Mộc Hàn theo quy định đứng cách phòng riêng không xa, thấy hắn đi về phía mình, mím môi. Tới đánh nhau? Hay muốn làm nhục cậu? Cự tuyệt đàn ông theo đuổi lại tới gay bar làm việc, là muốn lừa hắn sao? Hay hắn cảm thấy cậu giả vờ thanh cao… Nếu chỉ muốn chế giễu, cậu có thể chịu đựng, cùng lắm chỉ là vài câu thôi. Công việc này kiếm được tiền, tuyệt đối phải tránh xung đột với đối phương, không thể mất việc.
Lâm Mộc Hàn siết chặt cái khay trong tay, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Nào ngờ Hàn Thanh Túc đến trước mặt cậu, dừng lại, có chút cẩn trọng hỏi: “Lâm Mộc Hàn, em gặp khó khăn gì à?”
Lâm Mộc Hàn ngạc nhiên ngẩng đầu.
Hàn Thanh Túc hắng giọng cười nói: “Là chuyện gì? Nếu cần giúp đỡ, anh có thể hỗ trợ em, em không cần làm gì cả.”
Lâm Mộc Hàn đứng yên nhìn hắn, ngữ khí cứng nhắc: “Không cần.”
“À.” Hàn Thanh Túc xoa xoa mũi, “Vậy em nên chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc muộn quá.”
“Ừm.” Lâm Mộc Hàn cụp mắt, cắn chặt khớp hàm.
Sự quan tâm bất ngờ này không hiểu sao khiến cậu không biết phải phản ứng thế nào. Cậu thậm chí cảm thấy Hàn Thanh Túc châm chọc mình vài câu thì còn dễ chịu hơn. Cảm giác bất lực và tự ti dâng trào trong lòng khiến gương mặt cậu càng lạnh thêm vài phần.
Nhưng Hàn Thanh Túc không chút để tâm, chăm chú nhìn cậu: “Em ăn tối chưa?”
Lâm Mộc Hàn khựng lại một chút: “Ăn rồi.”
Hàn Thanh Túc gật đầu, vẫn không có ý định rời đi: “Em làm việc ở đây có ảnh hưởng đến việc học không?”
“Không đâu.” Lâm Mộc Hàn thả lỏng một chút.
“Vậy là tốt rồi.” Hàn Thanh Túc nói, “Anh nghe Nhiên Nhiên nói em dạy hay lắm, nó lúc nào cũng khen ngợi em.”
Lâm Mộc Hàn trầm mặc nhìn hắn: “Anh không quay trở vào phòng sao?”
“À, bạn bè tụ tập, một hai gọi anh tới, không tới thì không nể mặt người ta. Mấy người kia cũng là bọn họ gọi tới, bình thường bọn anh không chơi chung, anh cũng không quen cậu trai kia, đây là lần đầu tiên gặp mặt.” Hàn Thanh Túc cười nói.
Lâm Mộc Hàn hơi nhíu mày. Cậu cũng không để ý mấy chuyện đó, nhưng Hàn Thanh Túc lắm mồm phải giải thích cho bằng được, còn bắt chuyện với cậu: “Làm ở đây quen chưa? Mai em mấy giờ vào học?”
“Anh Hàn, anh nên trở vào đi.” Lâm Mộc Hàn không muốn dính đến hắn quá nhiều.
Hàn Thanh Túc hơi sửng sốt, quẹt mũi: “Em thấy anh phiền quá à?”
Lâm Mộc Hàn mím môi: “Không phải.”
Hàn Thanh Túc hai mắt sáng lên, vui vẻ vỗ vai cậu: “Vừa khéo anh đang muốn tìm cách thoát khỏi bọn họ, chút em tan làm anh đón em.”
Lâm Mộc Hàn nhíu mày nói: “Không…”
“Xem như em giúp anh.” Hàn Thanh Túc nhìn cậu đầy trông mong, “Xin em đó.”’
Cẩn thận suy xét, gương mặt bảnh bao của Hàn Thanh Túc thật sự có sức sát thương quá lớn, Lâm Mộc Hàn dù là trai thẳng cũng rất khó cự tuyệt hắn lần nữa. Hàn Thanh Túc thỏa mãn quay về phòng riêng.
3 giờ sáng, Lâm Mộc Hàn đeo ba lô đứng ở cửa sau quán bar, nhìn đường phố trống trải mà giật giật khóe miệng. Nói không chừng đại thiếu gia chỉ thuận miệng nói bừa thôi, phỏng chừng là thấy cậu đáng thương, cậu lại tin là thật.
“Ồ, em đẹp trai, sao một mình ở đây?” Một người đàn ông say khướt không biết từ đâu đi ra, tham lam nhìn chằm chằm Lâm Mộc Hàn, duỗi tay muốn sờ eo cậu.
Lâm Mộc Hàn đã từng gặp qua mấy tên say xỉn kiểu này, siết chặt nắm tay muốn rời đi, lại không ngờ xuất hiện thêm ba người khác nữa, trông như đã uống không ít.
“Bạn nhỏ, tốt nghiệp cấp ba chưa đó? Một mình đến mấy nơi kiểu này làm việc nguy hiểm lắm, bọn này chú ý cậu lâu rồi.” Một gã trung niên béo cười hềnh hệch, “Thiếu tiền thì nói với chú này.”
Một người khác chặn đường lui của cậu, mỉm cười: “Chỉ cần tối nay em chiều bọn anh, muốn bao nhiêu cũng được.”
Có người ra vẻ muốn sờ mặt cậu, có người định ôm eo cậu, Lâm Mộc Hàn vội vàng né tránh, mu bàn tay nổi gân xanh. Cậu không thể đánh nhau ở nơi làm việc, nếu làm liên lụy tới ông chủ thì chỉ có nước bị sa thải…
Thấy mấy người này càng lúc càng quá trớn, ngay khi Lâm Mộc Hàn sắp không nhịn được nữa, đột nhiên một cánh tay từ phía sau câu lấy cổ cậu. Lực kéo bất thình lình làm cậu lảo đảo nửa bước, sau lưng dựa vào một lồng ngực vững chắc
“Mấy anh làm gì vậy?” Hàn Thanh Túc vòng tay qua cổ Lâm Mộc Hàn, cánh tay khác ôm eo cậu, thuận thế đánh may mấy cái móng vuốt nhơ nhớp kia, ôm cậu trong lòng mình.
Lâm Mộc Hàn thoáng cứng đờ, sau đó nghe Hàn Thanh Túc nói bên tai: “Xin lỗi, đến hơi muộn, mấy người bọn họ cứ một hai ép anh uống.”
Khoảng cách quá gần, Lâm Mộc Hàn ngửi được mùi rượu thoang thoảng, rất nhạt, không nồng nặc hôi hám như đám người trước mắt.
“Tìm bạn trai tôi làm gì?” Hàn Thanh Túc lười biếng ôm Lâm Mộc Hàn, hờ hững cười, “Em ấy đi với tôi.”
Khí thế quanh thân hắn rất có sức áp bức, mấy người kia không dám bước đến. Có người biết hắn: “Hàn, Hàn Thanh Túc?”
Hàn Thanh Túc mỉm cười: “Ồ, nhận ra rồi?”
Đối phương lập tức biến sắc, tỉnh rượu quá nửa, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, bọn tôi thật sự không biết đây là người của đại thiếu gia. Cậu ta làm phục vụ ở đây, bọn tôi thấy có chút ưa nhìn nên mới…”
“Cút đi, mẹ nó đừng lắm mồm nữa được không?” Giọng Hàn Thanh Túc lạnh đi.
Bọn họ cút vội, chỉ có một tên không có mắt vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gần Lâm Mộc Hàn: “Không thì chúng ta…”
“Cút!” Hàn Thanh Túc kéo Lâm Mộc Hàn vào người mình, một chân đạp tên kia ra xa.
Người nọ phát ra tiếng heo bị chọc tiết, đồng bọn phải quay lại lôi đi.
Hàn Thanh Túc đứng thẳng người, buông Lâm Mộc Hàn ra, chỉnh lại cổ áo cho cậu, sau đó nghiêm chỉnh buông tay: “Không sao chứ?”
Lâm Mộc Hàn lắc đầu: “Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Hàn Thanh Túc nói, “Xe anh ở ngay phía trước.”
“Không cần, tôi tự về là được.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Anh gọi xe cho em nhé?” Hàn Thanh Túc hỏi.
Lâm Mộc Hàn cụp mắt: “Tôi đi bộ về.”
“Chỗ này không gần trường em, đi bộ về cũng phải hơn bốn mươi phút?” Hàn Thanh Túc nói.
Lâm Mộc Hàn: “Lần này cảm ơn anh, tôi đi trước đây.”
“Này, Lâm Mộc Hàn.” Hàn Thanh Túc nắm cánh tay cậu lại.
Lâm Mộc Hàn quay đầu nhìn hắn, quầng thâm dưới mắt lẫn sự quẫn bách trên mặt đều hiện rõ.
Hàn Thanh Túc thở dài: “Anh đưa em về trường, ít ra em cũng có thể ngủ một chút, ngày mai mới có sức thi chứ.”
Lâm Mộc Hàn sửng sốt: “Sao anh biết?”
Hàn Thanh Túc mở điện thoại cho cậu xem màn hình chờ của mình: “Thời khóa biểu của em, lịch học lịch dạy của em anh đều biết.”
Lâm Mộc Hàn nhíu mày: “Anh…”
“Được rồi, đi thôi, anh cũng không ăn thịt em đâu.” Hàn Thanh Túc đỡ vai cậu kéo đi về phía trước, “Nhưng anh lại không biết em làm việc ở đây, mấy chỗ này loạn lắm, chuyện này lỗi tại anh.”
Lâm Mộc Hàn bị hắn lôi kéo bước đi, nghi hoặc hỏi: “Liên quan gì đến anh?”
Hàn Thanh Túc thuận thế ôm vai cậu, cười nói: “Anh quan tâm em thôi, không được à?”
Lâm Mộc Hàn ngậm miệng không nói nữa.
Hàn Thanh Túc nhét cậu vào trong xe, thoải mái chen vào ngồi cạnh, nói với tài xế: “Đi thôi, đến cửa Nam đại học A.”
Cửa Nam ở gần ký túc xá của Lâm Mộc Hàn nhất. Lâm Mộc Hàn ngồi một bên, im lặng quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lưng thẳng đến cứng đờ.
Hàn Thanh Túc đưa cậu một hộp cơm: “Nhân lúc còn nóng, ăn đi. Anh nói nhà bếp làm, không biết hợp khẩu vị em không.”
Lâm Mộc Hàn có chút do dự nhìn hắn.
“Yên tâm, không bỏ gì vào đâu, anh vẫn có chút tiêu chuẩn đạo đức này.” Hàn Thanh Túc bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu tách đũa cho cậu, lẩm bẩm, “Nhìn anh không đáng tin chút nào à?”
Cuối cùng Lâm Mộc Hàn vẫn ăn. Cậu chưa ăn tối, bánh mì cứu đói còn bỏ trong ba lô, thông thường cậu sẽ ăn trên đường về trường học, xem như bữa tối lẫn bữa khuya, miễn cưỡng cũng lửng bụng.
Hàn Thanh Túc bên cạnh im lặng nhìn cậu ăn, chợt đưa cậu chai nước: “Làm thêm cũng được, như vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, biết không?”
Lâm Mộc Hàn cứng nhắc đáp: “Ừm.”
Vậy là Hàn Thanh Túc không lắm lời nữa. Thấy cậu ăn xong liền thu dọn hộp cơm: “Nghỉ chút đi, vẫn còn một đoạn.”
Lâm Mộc Hàn im lặng, nhưng trong lòng vẫn duy trì cảnh giác, có chút ảo não vì mình đã không kiên quyết từ chối bữa ăn Hàn Thanh Túc đưa. Nếu đối phương thật sự bỏ gì vào đó, cậu không hề có cơ hội phản kháng… Cậu cố hết sức giữ mình tỉnh táo, nhưng mí mắt càng lúc càng nặng nề, cuối cùng mất ý thức hoàn toàn.
Hàn Thanh Túc nhìn Lâm Mộc Hàn dần dần gục đầu, thấy sắp đập vào kính xe, hắn liền xích đến bên cạnh, cẩn thận giữ mặt Lâm Mộc Hàn, để cậu dựa vào vai mình. Hô hấp Lâm Mộc Hàn đều đặn nhẹ nhàng, Hàn Thanh Túc không dám lộn xộn, nhỏ giọng nói với tài xế: “Lái chậm lại một chút.”
Tài xế hiểu ý, giảm tốc độ.
Không biết qua bao lâu, Lâm Mộc Hàn đột nhiên mở mắt, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ, ngay sau đó có một bàn tay ấm áp đè lại bả vai: “Gặp ác mộng à?”
Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu, thấy Hàn Thanh Túc đang ngái ngủ, nhưng chuyện đáng mừng là bọn họ vẫn còn ở trong xe, quần áo cũng nguyên vẹn
“Tiểu Hàn?” Hàn Thanh Túc sờ trán cậu.
Lâm Mộc Hàn có chút mất tự nhiên né tránh.
Cái tay Hàn Thanh Túc khựng lại giữa không trung, hắn thu về, chủ động kéo giãn khoảng cách, giải thích: “Anh thấy em ngủ ngon nên không gọi dậy. Hiện tại gần 7 giờ rưỡi, em đến nhà ăn ăn sáng xong đi thi là vừa.”
Lâm Mộc Hàn nhìn sắc trời sáng rõ ngoài cửa sổ xe cùng cổng Tr**ng X* xa, đầu óc nhất thời chưa phản ứng kịp.
“Anh sợ đến gần quá sẽ làm bạn bè em hiểu lầm.” Hàn Thanh Túc vỗ vỗ lưng cậu, “Cục cưng, dậy đi.”
Lâm Mộc Hàn nắm chặt quai đeo ba lô, mở cửa xe bước đi. Hàn Thanh Túc ngồi trong xe lười biếng ngáp một cái, vừa định mở miệng bảo về nhà, chợt có người gõ lên cửa sổ.
Hắn hạ cửa sổ, thấy gương mặt anh tuấn mà lạnh nhạt của Lâm Mộc Hàn, cười hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Mộc Hàn đứng trước cửa sổ xe, đôi mắt đen láy sâu kín nhìn vào hắn: “Hàn Thanh Túc, anh thật sự thích tôi sao?”
Hàn Thanh Túc nghiêm túc nói: “Đương nhiên.”
Lâm Mộc Hàn mím chặt môi, gương mặt vừa tỉnh giấc có chút tái nhợt. Cậu giống như đã rất cố gắng hạ quyết tâm: “Nếu như vậy, tôi có thể… thử một lần với anh.”
Đôi mắt Hàn Thanh Túc hơi sáng lên: “Thật sự?”
Trong lòng Lâm Mộc Hàn đủ loại cảm xúc phức tạp, từ đáy lòng dâng lên nỗi chua xót khôn kể cùng một chút uất ức không dễ nhận ra: “Nhưng anh có thể cho tôi mượn một số tiền không, ba mươi vạn, tôi sẽ trả lại anh.”
“Được chứ.” Khóe miệng Hàn Thanh Túc cong lên thành nụ cười nhẹ, “Ba trăm vạn cũng được.”
Lâm Mộc Hàn cắn chặt răng: “Chỉ cần ba mươi vạn, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho anh.”
Hàn Thanh Túc mở cửa xe bước xuống, cho cậu một cái ôm chầm: “Biết rồi, đừng nghĩ nhiều, trong hôm nay có thể đổi ý bất kỳ lúc nào, anh vẫn cho em mượn tiền.”
Lâm Mộc Hàn ngạc nhiên nhìn hắn.
Hàn Thanh Túc xoa xoa tóc cậu: “Mau đi thi đi, cố lên nhé.”
Lâm Mộc Hàn gật đầu, đeo ba lô đi về phía trước. Cậu không biết trong lòng mình có tư vị gì, nhưng khi quay đầu lại thấy Hàn Thanh Túc vẫn đứng dưới tàng cây nhìn mình, hốc mắt cậu đột nhiên đỏ lên.