Ngại quá, không nhịn được.
—— oOo ——
Lần đầu tiên vào khách sạn cùng Hàn Thanh Túc, Lâm Mộc Hàn đã cố nén cảm giác buồn nôn và khó chịu tham khảo rất nhiều tài liệu… tuy cuối cùng đều không dùng tới.
Là trai thẳng, cậu vẫn có chút kháng cự với chuyện này, nhưng tự cưỡng ép mình tiếp thu. Ngay cả chuyện thuê phòng cũng là cậu chủ động đề nghị.
Khi đó Hàn Thanh Túc có vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng cười gật đầu, như thể nhìn ra sự chật vật của cậu. Dù tư thế không hoàn toàn giống như trong tưởng tượng, nhưng Hàn Thanh Túc thật sự dịu dàng, cũng rất biết cách săn sóc, không làm gì quá đáng.
Sáng sớm hôm sau, trong bóng tối, Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm sườn mặt Hàn Thanh Túc đang ngủ say, nhẹ tay nhẹ chân bò dậy. Cậu xuống lầu mua bữa sáng cho người ta rồi mới trở về trường học.
Trùng hợp, Lâm Húc Minh đến tìm cậu, thấy cậu từ ngoài đi vào trường thì hơi ngạc nhiên: “Tiểu Hàn, sao ra ngoài vậy?”
Lâm Mộc Hàn nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Có việc.”
Sắc mặt Lâm Húc Minh rất khó coi. Anh ta chỉ vào sau tai Lâm Mộc Hàn hỏi: “Đây là cái gì? Lâm Mộc Hàn, em ngủ với người khác à?”
Lâm Mộc Hàn nhíu mày: “Không liên quan đến anh.”
“Anh là anh trai em, sao lại không liên quan?” Trong sự lo lắng của Lâm Húc Minh còn xen vào chút cảm xúc khác thường, “Em yêu đương, hay là…”
Lâm Mộc Hàn cắt ngang: “Hôm nay em có tiết học, anh về trước đi.”
“Lâm Mộc Hàn.” Lâm Húc Minh bắt lấy cánh tay cậu, lại bị cậu hất ra.
“Anh, em rất mệt.” Lâm Mộc Hàn nói, “Cuối tuần em về Vu Thành thăm ông nội, anh muốn đi cùng không?”
Lâm Húc Minh há miệng, mấp máy: “Cuối tuần anh có việc.”
Lâm Mộc Hàn gật đầu, xoay người rời đi.
Lâm Húc Minh nói: “Chuyện tiền bạc anh sẽ nghĩ cách, em đừng tự tạo quá nhiều áp lực cho mình.”
“Không cần, em mượn được tiền rồi.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Em mượn ở đâu số tiền lớn như vậy?” Lâm Húc Minh biến sắc, hiển nhiên đã liên tưởng đến chuyện gì.
“Không cần anh lo.” Ngữ điệu Lâm Mộc Hàn cứng nhắc.
Lâm Húc Minh nói: “Anh không lo cho em ai lo, em mượn rồi có trả nổi không? Ông nội bị bệnh nan y, ba với các cô đã quyết định chỉ trị liệu duy trì thôi, ông cũng nói muốn xuất viện về nhà. Em còn đi học, chuyện này không cần em nhọc lòng.”
Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
Lâm Húc Minh không nói chuyện đó nữa: “Tiểu Hàn, anh nói thật lòng, em không cần phải ép mình thành như vậy.”
Lâm Mộc Hàn không quan tâm đến anh ta nữa, đeo ba lô đi vào trường. Lâm Húc Minh không đi theo.
Về đến ký túc xá, đi ngang qua gương, Lâm Mộc Hàn không nhịn được nhìn thoáng qua, cũng không thấy gì cả. Cậu dùng điện thoại chụp sau tai, thấy vành tai và sau cổ có hai dấu hôn đỏ chói.
… Hoàn toàn không có ấn tượng.
Cậu nhìn thời khóa biểu, buổi chiều mới có tiết, quyết định đến thư viện tự học. Vừa ra khỏi cửa, Hàn Thanh Túc đã gọi điện tới, nghe giọng giống như còn chưa tỉnh ngủ: “Tiểu Hàn, sao đi trước rồi?”
“Có tiết học.” Lâm Mộc Hàn nói.
Hàn Thanh Túc cười một tiếng: “Có tiết thì xin nghỉ. À thôi, Hàn Hàn nhà mình là con ngoan trò giỏi, không thể cúp học.”
Lâm Mộc Hàn không nói gì.
Hàn Thanh Túc nói: “Cảm ơn bữa sáng của em, vất vả rồi… Tối qua cũng vất vả.”
Lâm Mộc Hàn mím môi không đáp, chỗ da thịt bị hắn hôn ra dấu kia bất giác nóng lên. Cậu xem video cảm thấy ghê tởm, nhưng khi đối phương là Hàn Thanh Túc, đột nhiên lại có thể chấp nhận. Cậu nhớ tối qua Hàn Thanh Túc ôm mình vào lòng, không ngại phiền mà hết lần này đến lần khác nói yêu cậu… Cậu sống mười chín năm trên đời, lần đầu tiên có người “yêu” cậu nhiều đến vậy, khiến cậu ngẩn ngơ choáng váng.
“Anh Hàn,” Cậu đi đến một chỗ vắng, ngồi xuống bậc thang, “Em có chuyện muốn hỏi anh.”
“Ừ, em nói đi.” Hàn Thanh Túc bên kia trở mình.
“Nếu có một việc không ai muốn làm, cũng không muốn anh làm… thì nên làm sao đây?” Cậu cắn răng, không chờ Hàn Thanh Túc đáp đã tự cho mình câu trả lời. “Em nhất định phải làm.”
Hàn Thanh Túc cười nói: “Em chỉ cần chịu trách nhiệm với cuộc đời mình là được rồi. Những người phản đối em cũng chưa chắc sống ra hồn đâu, nghe bọn họ nói nhảm làm gì.”
Lâm Mộc Hàn trầm mặc hồi lâu: “Ừm.”
“Tối nay đón em đi ăn nhé?” Hàn Thanh Túc hỏi.
“Tối nay phải về nhà.” Lâm Mộc Hàn nói, “Xin lỗi, anh Hàn.”
“Có gì đâu. Anh nhớ sáng mai em có tiết học, nhớ xin phép giáo viên.” Hàn Thanh Túc sâu xa cười nói, “Cả buổi sáng không có tiết, anh Lâm à, vội vàng về trường làm gì vậy?”
Lâm Mộc Hàn nghe tiếng cười hài hước của hắn, siết chặt điện thoại, cứng nhắc bịa chuyện: “Đổi tiết đột xuất.”
“À…” Hàn Thanh Túc dài giọng.
Lâm Mộc Hàn có chút mất tự nhiên, cụp mắt: “Em cúp đây.”
“Anh đến trường với em.” Hàn Thanh Túc nói, “Đang ở thư viện à?”
Tâm trạng Lâm Mộc Hàn đang hơi sa sút đột nhiên dễ chịu hơn: “Ừm.”
Hàn Thanh Túc trưng dụng thẻ sinh viên của Hàn Thanh Nhiên, quang minh chính đại theo cậu vào thư viện.
Dù sao đêm qua hai người đã làm chuyện thân mật rồi, Lâm Mộc Hàn nhìn thấy Hàn Thanh Túc, có một sự xấu hổ vi diệu cùng vô cớ phấn chấn. Hàn Thanh Túc kéo ghế dựa đến bên cậu, cố ý ngồi sát rạt. Lâm Mộc Hàn làm bài tập cũng có chút thất thần.
Hàn Thanh Túc tùy tiện cầm một quyển vở của cậu, vừa mở ra đã hít hà một hơi, sau đó vô cùng trịnh trọng khép lại, lặng lẽ để lại chỗ cũ. Lâm Mộc Hàn nhịn không được quay đầu nhìn hắn.
Hàn Thanh Túc quay sang dán sát tai cậu, nghiêm trang nói: “Mới rồi anh vừa bị ánh sáng tri thức ám sát.”
Lâm Mộc Hàn bật cười.
Hàn Thanh Túc kiếp sợ: “Hóa ra em biết cười à.”
Lâm Mộc Hàn đè cho khóe miệng bằng phẳng lại, ép mình tập trung vào sách vở, vành tai lại dần nóng lên. Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười xoa xoa tai cậu. Lâm Mộc Hàn vừa muốn né tránh, hắn đã thu tay lại, ngoan ngoãn ngồi im. Lâm Mộc Hàn cụp mắt, tiếp tục làm bài.
Hàn Thanh Túc đọc giáo trình không hiểu gì, xung quanh đều là sinh viên học hành yên tĩnh. Hắn chơi điện thoại cũng có chút bức bối, nhích bên trái đụng bên phải, túm dây áo Lâm Mộc Hàn buộc thành cái nơ bướm xinh đẹp.
Lâm Mộc Hàn đứng dậy đi tìm cho hắn một quyển sách. Hàn Thanh Túc như lâm đại địch.
“Tiểu thuyết.” Lâm Mộc Hàn ngồi xuống đưa sách cho hắn, “Có thể dùng để giết thời gian.”
Hàn Thanh Túc nhận lấy, thuận tay nhéo đùi cậu một cái. Lâm Mộc Hàn bất thình lình run lên một chút, mím chặt môi. Cậu cũng không phản kháng, chỉ chừa lại cho hắn nửa sườn mặt lạnh lùng, giống như hiện giờ Hàn Thanh Túc muốn làm gì cậu cũng được.
Hàn Thanh Túc ngứa ngáy trong lòng, thật sự muốn làm gì đó k*ch th*ch, nhưng rồi vẫn nhịn xuống, đứng đắn đàng hoàng mở quyển tiểu thuyết kia ra bắt đầu “học tập”. Đó là một quyển tiểu thuyết ngoại văn, Hàn Thanh Túc đọc không tới hai trang, mí mắt đã bắt đầu nặng trịch.
Không bị hắn quấy rầy, Lâm Mộc Hàn nhanh chóng chìm đắm vào thế giới riêng của mình. Chờ đến khi cậu nhớ tới Hàn Thanh Túc, người này đã gối đầu lên sách ngủ mất rồi. Gương mặt tỳ lên quyển sách vẫn cực kỳ điển trai, phía xa có hai nữ sinh lén chụp hình hắn.
Lâm Mộc Hàn suy nghĩ một chút, cởi áo khoác đắp lên mặt Hàn Thanh Túc.
Hàn Thanh Túc bị tiếng chuông bên ngoài đánh thức, trước mắt tối đen. Lâm Mộc Hàn nhấc áo khoác ra liền thấy Hàn Thanh Túc ngơ ngác nhìn mình: “Má ơi, anh còn tưởng mình bị bắt cóc.”
Trong thư viện có sinh viên lục tục đi ra ngoài. Lâm Mộc Hàn mặc áo khoác vào: “Ở đây điều hòa mở thấp, sợ anh cảm lạnh.”
“Nên đắp lên mặt?” Hàn Thanh Túc chớp chớp mắt.
“Ừm.” Lâm Mộc Hàn ấn vai hắn một chút, “Đi thôi.”
Hàn Thanh Túc cũng không truy hỏi đến cùng, theo cậu đến căn tin ăn trưa, quẹt thẻ sinh viên của Hàn Thanh Nhiên.
“Cậu ấy ăn thế nào?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
Hàn Thanh Túc thờ ơ: “Nó gọi cơm hộp linh tinh bên ngoài, kệ nó đi không cần quan tâm.”
Lâm Mộc Hàn bưng khay thức ăn ngồi đối diện hắn: “Anh Hàn, thật ra anh không cần theo em, cứ đi làm việc của anh đi.”
“Anh không có việc gì cần làm, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất là yêu đương với em.” Hàn Thanh Túc một hai chuyển cái khay sang ngồi cạnh cậu.
Lâm Mộc Hàn muốn nói lại thôi.
“Thật sự không bận gì đâu. Công ty là của ba anh, có đến thì bọn họ cũng chỉ giao mấy việc lặt vặt cho có, nhìn thấy còn bực mình hơn.” Hàn Thanh Túc hùng hồn nói, “So với công ty, em cần anh hơn.”
Lâm Mộc Hàn cúi đầu ăn cơm: “Em tự lo được.”
“Nhưng một mình thì dễ lo nghĩ lung tung.” Hàn Thanh Túc đưa thức ăn đã lựa riêng ra cho cậu, “Ăn nhiều thịt chút đi, gần đây em vất vả quá, gầy đi rồi.”
“Cảm ơn.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Khách sáo quá.” Hàn Thanh Túc không chút chê bai canh suông rau nhạt của căn tin, ăn đến ngon lành, “Thân thể có thấy khó chịu không?”
Lâm Mộc Hàn suýt thì sặc cơm, liên tục lắc đầu. Hàn Thanh Túc cười đưa nước cho cậu: “Anh có nói cụ thể chỗ nào đâu, em phản ứng mạnh vậy làm gì?”
Lâm Mộc Hàn nghẹn đến mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Hàn Thanh Túc bị trừng mà vui vẻ cực kỳ, ân cần vỗ lưng cho cậu, hớn hở nói: “Đúng là dễ chọc.”
Hàn Thanh Túc không biết mệt mà gắp thức ăn cho cậu. Thấy có cặp đôi đi ngang qua cầm một cây kem tình yêu, hắn hỏi mua ở đâu, cơm nước xong một hai kéo Lâm Mộc Hàn cùng đi mua. Thế là Lâm Mộc Hàn được một cây kem ngon lành, hai người thong thả đi men theo con đường ngoài trường học hướng về phía khách sạn.
“Của em ngon không?” Hàn Thanh Túc nghiêng đầu hỏi cậu.
Lâm Mộc Hàn chần chừ gật đầu: “Chúng ta ăn cùng một vị…”
Còn chưa kịp nói xong, Hàn Thanh Túc đã thò qua hôn cậu, vừa chạm vào liền thuận thế l**m chút kem bên khóe miệng Lâm Mộc Hàn, dưới bóng cây cười nói với cậu: “Cảm giác của em ngọt hơn một chút.”
Đại não Lâm Mộc Hàn treo máy, cậu cầm cây kem cứng đờ tại chỗ.
“Khụ, trời nóng như vậy, xung quanh cũng không có ai.” Hàn Thanh Túc thấy cậu phản ứng dữ dội, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
“Ừm.” Lâm Mộc Hàn nhéo lớp giấy bên ngoài, “Không giống tối hôm qua.”
“Hả?” Hàn Thanh Túc chưa phản ứng kịp, “Cái gì không giống?”
Lâm Mộc Hàn câu cổ hắn, chủ động áp sát lại, vụng về cạy mở hàm răng của hắn, học theo động tác Hàn Thanh Túc đêm qua, trao cho hắn một nụ hôn lạnh băng mà ngọt ngào.
Hàn Thanh Túc bất ngờ, có chút luống cuống tay chân, hoảng loạn ôm eo Lâm Mộc Hàn, bị cậu đẩy lui nửa bước, đè lên thân cây bên cạnh. Mặt trời giữa hè khô nóng, bầu không khí oi bức, Hàn Thanh Túc cảm giác trái tim mình vui vẻ đập dồn, nhịp tim không màng hắn sống chết, máu trong người như bị thời tiết khô nóng thiêu đốt. Không biết phải phát lực vào đâu, hắn chỉ có thể ôm chặt người trong lòng mình.
Hắn cười nói: “Học sinh xuất sắc bọn em, ngay cả hôn cũng học nhanh thế sao?”
Lâm Mộc Hàn đứng thẳng người dậy, hơi xấu hổ nhìn hắn.
Nhịp tim nhanh đến có chút khó thở, Hàn Thanh Túc đột nhiên biến sắc: “Chảy chảy! Mau ăn!”
Lâm Mộc Hàn thấy hắn một ngụm ăn hơn phân nửa que kem, bị lạnh đến nhíu mày, rốt cuộc không nhịn được bật cười thành tiếng. Hàn Thanh Túc gian nan nuốt xuống, hít hà từng hơi, bất ngờ với nụ cười đó, chọc chọc mặt cậu: “Vui rồi?”
Lâm Mộc Hàn nháy mắt áp xuống nụ cười: “Anh uống chút nước đi.”
Hàn Thanh Túc uống nước luôn từ tay cậu, nói: “Tối nay cũng không có việc gì, anh lái xe đưa em về nhà.”
Lâm Mộc Hàn theo thói quen cự tuyệt: “Không cần phiền…”
“Yên tâm, sẽ không xuất hiện trước mặt người nhà em đâu. Anh tìm cái khách sạn gần đó chờ em.” Hàn Thanh Túc cười nói, “Được không? Em có thể ngủ một giấc trên đường, chúng ta có thể về kịp tiết buổi chiều.”
Lâm Mộc Hàn không tìm được lý do để từ chối: “Cảm ơn anh.”
Hàn Thanh Túc xoa xoa đầu cậu, lòng bàn tay thuận thế sờ đến sau tai, ngay chỗ dấu hôn, nhướng mày. Lâm Mộc Hàn theo bản năng bưng kín lỗ tai, quay đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia chất vấn.
Hàn Thanh Túc cười nói: “Ngại quá, không nhịn được.”