Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 87

Hô to một tiếng Hàn Thanh Túc.

—— oOo ——

Khi trở lại Vu Thành, Lâm Hưng Học, Trang Linh và mấy người cô đều ở bệnh viện. Lâm Hưng Học đang định đi làm thủ tục xuất viện cho Lâm Mậu Quân.

“Không được.” Lâm Mộc Hàn vừa kịp chặn ông ta trước cửa phòng bệnh.

“Mày không lo học hành, về đây làm gì? Chuyện này liên quan gì đến mày!” Lâm Hưng Học cũng đang khó chịu, một tay đẩy cậu ra.

“Tiểu Hàn, về rồi à.” Trang Linh cười gượng kéo kéo Lâm Hưng Học.

“Tiểu Hàn, được nghỉ sao?” Có người cô bước lại.

Một người cô khác đỏ mắt kéo cậu ra ngoài, thấp giọng khuyên nhủ: “Ông cứ bệnh, chúng ta cũng không có điều kiện, không trả nổi tiền phẫu thuật cao như vậy. Ở bệnh viện một ngày lại tốn bao nhiêu là tiền, không ai gánh nổi. Mọi người biết cháu có lòng, nhưng ông cũng muốn ra viện, chúng ta cố gắng ở cạnh ông nhiều hơn…”

“Nhất định phải phẫu thuật.” Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc, “Tiền phẫu thuật cháu trả.”

“Mày trả? Mày lấy đâu ra tiền!?” Lâm Hưng Học rống lên, “Cút về trường học đi, bớt ở đây làm phiền!”

Ông ta luôn thích phát huy uy nghiêm của người cha trước mặt nhiều người, nhất là đối với Lâm Mộc Hàn đã thi đậu đại học A, như thể làm vậy có thể khiến ông ta có thêm thể diện.

“Ba không cần xen vào.” Lâm Mộc Hàn đẩy ông ta ra, đi thẳng vào phòng bệnh.

Lâm Mậu Quân nằm trên giường, nghe thấy động tĩnh mở choàng mắt. Ông cụ gầy thê thảm, bị ốm đau tra tấn đến mặt mày nhợt nhạt, thấy cậu vẫn mỉm cười: “Được nghỉ à?”

“Dạ.” Lâm Mộc Hàn ngồi bên giường bệnh, nắm bàn tay khô gầy của ông. Cảm giác ấm áp khiến trái tim cậu rơi mạnh xuống đất, “Ông ơi, ông sẽ khỏe lên.”

Lâm Mậu Quân biết bệnh tình mình không khả quan, lắc đầu: “Nghe ba con đi, chúng ta xuất viện. Bệnh này không trị nổi, sau này con còn phải đi học.”

Lâm Mộc Hàn mím chặt môi.

“Ngôi trường tốt như vậy, ông nghe các cô nói chờ con tốt nghiệp là có thể trở thành nhà khoa học, còn có thể chế tạo tên lửa, giỏi thật.” Lâm Mậu Quân nắm chặt tay cậu, đè thấp giọng nói, “Ông đưa sổ tiết kiệm cho ba con, trong đó có mười sáu vạn, nói ba cho con thêm một phần, tốt nghiệp mua cho con cái nhà. Sau này ông không còn nữa, mẹ kế con… Phải dựa vào chính mình, tìm một bạn đời tốt, sống thật ổn định.”

Lâm Mộc Hàn lắc đầu: “Ông, con có tiền cho ông làm phẫu thuật.”

Lâm Mậu Quân không đồng ý: “Không được, không làm.”

“Không phải tiền của bọn họ, là học bổng của con. Con theo thầy thi đấu quốc tế, đoạt giải.” Lâm Mộc Hàn mặt không đổi sắc, nói, “Ba mươi vạn, đủ để làm phẫu thuật.”

Lâm Mậu Quân hơi sửng sốt, cười nói: “Đúng là học giỏi có khác.”

Lâm Mộc Hàn nắm chặt tay ông: “Ông ơi, nghe con đi.”

Lâm Mậu Quân nói: “Số tiền đó con giữ cho kỹ, đừng nói với ba…”

“Nếu ông không làm phẫu thuật, con không đi học nữa.” Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm ông.

Đôi mắt vẩn đục của Lâm Mậu Quân có chút bi thương, lại có chút vui mừng nhìn cậu. Người xưa nay tính khí nóng nảy, lại bị ốm đau hành hạ mà trở nên ôn hòa hơn nhiều, ông nắm chặt tay Lâm Mộc Hàn. Lực nắm ấy không quá lớn, chỉ giống như lúc cậu còn nhỏ xíu, Lâm Mậu Quân tìm được cậu co ro cuộn mình trong góc nhà bừa bộn, nắm cánh tay nhỏ của cậu, kéo cậu ra khỏi những trận cãi vã và chửi rủa không dứt của ba mẹ.

Nếu có thể sống, ai lại muốn chết?

“Ông nội, ba con với các cô cứ để con nói, ông đừng xen vào, cứ yên tâm nằm viện.” Lâm Mộc Hàn nói.

Lâm Mậu Quân nhìn cậu, hốc mắt từ từ đỏ lên: “Đứa trẻ ngoan.”

Ông nhắm mắt, lẩm bẩm nói: “Ông nuôi được một đứa trẻ ngoan.”

Lâm Mộc Hàn áp xuống cảm giác chua xót trong lòng, buông tay ông ra đứng dậy: “Ông nghỉ ngơi trước đi.”

Cậu ra khỏi phòng bệnh, lại lần nữa nói chuyện giải phẫu với Lâm Hưng Học.

“Con nít như mày không có quyền lên tiếng.” Lâm Hưng Học gằn giọng. “Mày nói thử xem, tiền đâu ra?”

“Học bổng thi đấu quốc tế.” Lâm Mộc Hàn đáp.

“Thi gì?” Lâm Hưng Học vẫn không tin.

Lâm Mộc Hàn mở miệng xổ ra một tràn tiếng Anh, mấy người Lâm Hưng Học nghe thấy ngẩn ra. Người cô bên cạnh bắt đầu khen cậu có tiền đồ, Lâm Hưng Học lại cảm thấy như mình bị mất mặt, sắc mặt tối đi: “Một đứa con nít như mày giữ nhiều tiền như vậy làm gì? Sao không nói sớm?”

Lâm Mộc Hàn thần sắc bình tĩnh: “Vừa mới phát.”

“Thế thì vừa khéo…” Trang Linh nói nửa chừng bị Lâm Hưng Học trừng mắt liếc nhìn một cái, tức khắc im lặng.

“Mày nghĩ tao với các cô không muốn cho ông làm phẫu thuật à? Ngoại trừ chi phí, mày có biết ca mổ này nguy hiểm thế nào không? Ông mày hơn 70 rồi, lên bàn mổ rồi cũng không biết có xuống được không, hơn nữa hiện giờ…” Lâm Hưng Học nghiến răng, “Hơn nữa phẫu thuật xong thì sao? Ai chăm sóc? Mọi người đều phải đi làm nuôi gia đình, ai cũng khó khăn…”

“Con lo.” Lâm Mộc Hàn nói, “Con trả tiền giải phẫu, con thuê hộ lý, những chuyện kế tiếp không cần ai lo hết.”

“Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy? Đó là ba của các cô, sao có thể mặc kệ?” Có người cô nổi giận.

“Cháu nó chỉ là sốt ruột thôi. Tiểu Hàn, cháu nghe cô nói…”

“Mày ở đây thể hiện cái gì? Việc này không phải mày nói được là được.”

“Ông nội cháu cũng không muốn trị, lỡ đâu thật sự không thể xuống bàn mổ, cháu chịu trách nhiệm được sao?”

“Tiểu Hàn, vấn đề không phải là tiền…”

“……”

Tiếng ồn ào bào mòn đại não. Bệnh tình của Lâm Mậu Quân, cơn giận dữ của Lâm Hưng Học, tiếng cha mẹ cãi nhau ầm ĩ lúc bé, mẹ kế với ánh mắt lạnh lùng và khó dễ, sự thù ghét nhưng cũng đầy toan tính của Lâm Húc Minh, kỳ vọng cùng cành olive mà thầy đã chìa ra mời cậu vào nhóm nghiên cứu, đề tài mà cậu đam mê muốn tìm hiểu, chuyện thân mật tối hôm qua, cả cảnh cậu quấn quýt dây dưa với Hàn Thanh Túc trên giường khách sạn, con số khổng lồ chuyển vào thẻ ngân hàng của mình… Từng chuyện từng việc như cùng bị xé toạc, hoàn toàn nghiền ép đến khi lý trí cuối cùng cũng sụp đổ.

“Đủ rồi!” Cậu quát.

Mọi người đều bị tiếng quát bất thình lình đó làm cho giật mình, đứng sững ra nhìn nhau.

Lâm Mộc Hàn từ nhỏ đến lớn luôn trầm tính, thậm chí là hơi hiền lành. Ấn tượng của người ngoài về cậu luôn là ngoan ngoãn biết điều, học giỏi, trước nay chưa từng thấy cậu lớn tiếng nói chuyện bao giờ, càng đừng nói đến nổi giận. Cả Lâm Hưng Học cũng sửng sốt.

Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm những người trước mặt, ngữ khí lạnh băng: “Ông nội nói muốn làm phẫu thuật.”

Tiếng ồn ào xung quanh biến mất.

Rõ ràng chỉ nói mấy câu như vậy, Lâm Mộc Hàn lại cảm thấy kiệt sức.

Cậu về tới khách sạn, Hàn Thanh Túc vừa tắm rửa xong, nửa trên để trần ra khỏi phòng tắm, thấy sắc mặt cậu nghi hoặc hỏi: “Cục cưng, làm sao vậy?”

Lâm Mộc Hàn nhìn hắn một cái, ném ba lô xuống đất, vươn tay ôm chặt lấy hắn.

Hàn Thanh Túc tuy khó hiểu nhưng vẫn ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu: “Được rồi, không sao đâu, có anh ở đây.”

“Mệt.” Lâm Mộc Hàn nhỏ giọng nói.

Hàn Thanh Túc cười cười, chà xát sau lưng cậu: “Vậy anh tiếp thêm năng lượng cho em.”

Lâm Mộc Hàn vùi đầu vào cổ hắn, ngửi mùi hương trên người hắn, ôm hắn chặt hơn một chút. Hàn Thanh Túc hẳn nhìn ra trong nhà cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại rất tinh tế không hỏi câu nào, ôm cậu đứng hồi lâu, dịu dàng v**t v* sau lưng và gáy, hôn lên tai cậu. Lâm Mộc Hàn cũng không có thói quen nói hết. Hàn Thanh Túc không hỏi gì, trái lại khiến cậu thấy nhẹ nhàng hơn một chút.

“Ăn tối chưa?” Hàn Thanh Túc hỏi cậu.

Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu lên: “Ăn rồi.”

Hàn Thanh Túc kéo cậu ngồi xuống mép giường, cười nói: “Anh chưa ăn.”

“Chúng ta ra ngoài…” Lâm Mộc Hàn còn chưa nói hết câu đã bị Hàn Thanh Túc túm qua, ngồi trên đùi hắn. Cái tay Hàn Thanh Túc không chút đắn đo thò vào trong áo cậu, v**t v* sau lưng, ám chỉ rõ ràng.

Tư thế này khiến Lâm Mộc Hàn có chút ngượng ngùng xấu hổ, cậu muốn đứng dậy, lại bị Hàn Thanh Túc giữ lấy eo. Cảnh tượng hôm qua còn rành rành trước mắt, tuy Lâm Mộc Hàn không căng thẳng như vậy nữa, nhưng vẫn không được tự nhiên. Cậu trấn định lại, cúi đầu hôn khóe miệng Hàn Thanh Túc.

Hàn Thanh Túc nằm ngửa ra sau, cười nói: “Biết làm à?”

Ánh mắt Lâm Mộc Hàn dừng ở vòng eo thon gọn săn chắc của hắn, nuốt khan một chút, ngồi quỳ phía trên hắn, cúi người ngậm yết hầu hắn, vụng về l**m láp.

Hô hấp Hàn Thanh Túc cứng lại, chửi thầm một tiếng: “Em học ở đâu vậy?”

“Video.” Lâm Mộc Hàn lại hôn lên ngực hắn.

Tuy rất vụng về, cũng không có kỹ xảo gì, nhưng Hàn Thanh Túc vẫn cực kỳ hưởng thụ. Hắn dễ dàng bị Lâm Mộc Hàn khơi gợi lên d*c v*ng, nhưng dần dần cảm thấy có gì đó không đúng.

“Không phải, từ từ cưng ơi, tay em sờ đâu vậy?” Hàn Thanh Túc bắt lấy cổ tay cậu.

Vành tai Lâm Mộc Hàn hơi đỏ lên: “Em muốn thử xem.”

Hàn Thanh Túc cười gượng: “Cái này có gì đâu mà thử, em cũng không biết làm.”

“Tối qua em học rồi.” Lâm Mộc Hàn nghiêm túc nhìn hắn, “Anh Hàn, em sẽ làm chậm thôi.”

Hàn Thanh Túc dở khóc dở cười nhìn cậu: “Ai da, trời ơi, đầu óc học sinh giỏi bọn em rốt cuộc nghĩ gì vậy, anh chỉ ở trên thôi.”

Lâm Mộc Hàn hơi nhíu mày: “Tại sao?”

Hàn Thanh Túc yêu đương nhiều như vậy, lần đầu tiên có người hỏi hắn vấn đề này, hắn có chút khiếp sợ: “Chuyện này không phải rõ ràng lắm sao?”

Lâm Mộc Hàn s* s**ng eo hắn: “Anh Hàn, anh cũng rất đẹp.”

Hàn Thanh Túc suýt thì bị cậu xoa ra da gà, xoay người đè cậu xuống: “Để lần sau đi, cục cưng, em còn phải học nhiều.”

Lâm Mộc Hàn bị hắn đè dưới thân, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm hắn, thoạt nhìn giống muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Quá hấp dẫn.

Hàn Thanh Túc cười một tiếng, bắt đầu cần cù chăm chỉ dạy học sinh.

…………

Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, Hàn Thanh Túc cảm giác có người đang sờ mặt mình, mở mắt ra, thấy Lâm Mộc Hàn: “Không ngủ chút sao?”

Lâm Mộc Hàn không nói gì, ghé sát lại ôm eo hắn. Hàn Thanh Túc thuận thế ôm cậu vào lòng: “Có đỡ hơn chưa?”

Lâm Mộc Hàn được hắn ôm, cảm thấy rất an tâm, thấp giọng nói: “Anh không cần đưa em nhiều tiền như vậy, em…”

“Anh biết, chờ em xoay xở xong, còn nhiêu chuyển lại anh là được, xem như anh cho em mượn, không tính lãi.” Hàn Thanh Túc cười nói, “Nhân tài như em, tốt nghiệp xong đi làm một năm là kiếm lại được rồi, nói không chừng sau này anh còn phải nhờ em nuôi.”

Lâm Mộc Hàn ôm hắn chặt hơn: “Được.”

Hàn Thanh Túc nhéo nhéo cổ cậu: “Đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, còn anh mà, em muốn làm gì cứ làm.”

Lâm Mộc Hàn nói: “Phải dựa vào chính mình.”

“Dựa bạn trai cũng được.” Hàn Thanh Túc cười nói, “Ai dám bắt nạt em, em cứ hô to một tiếng Hàn Thanh Túc.”

Lâm Mộc Hàn hỏi: “Tới cứu em à?”

“Cho em thêm dũng khí.” Hàn Thanh Túc nói tiếp.

Lâm Mộc Hàn thấp giọng cười.

Hàn Thanh Túc ôm cậu cùng cười, nói mấy chuyện lung tung vớ vẩn, khiến thần kinh căng chặt của cậu bất giác thả lỏng, sự thấp thỏm lo âu dần dần tiêu tan.

Lần đầu tiên trong mười chín năm sống nghiêng ngả lảo đảo, Lâm Mộc Hàn thử dựa dẫm ai đó. Cậu biết làm vậy là không đúng, trong lòng vẫn chần chừ, nhưng cả đời cậu chưa từng được nếm vị ngọt như vậy, cậu không thể khống chế chính mình, sa vào giấc mộng đẹp Hàn Thanh Túc dệt nên, tình nguyện cam chịu. Cậu cam tâm tình nguyện giao ra toàn bộ thể xác và tinh thần mình, vụng về nhưng cẩn thận học cách yêu thích Hàn Thanh Túc.

Hàn Thanh Túc là người yêu, là người thầy, cũng là người lớn duy nhất trong cuộc đời cằn cỗi ảm đạm này dốc xuống cho cậu tình yêu vô hạn. Lần đầu tiên trong đời cậu tràn đầy tự tin và hy vọng để đối mặt với thế giới này.

“Anh.” Cậu sẽ thầm gọi Hàn Thanh Túc như vậy, chất chứa sự ỷ lại và ái mộ mà chỉ riêng mình biết, sau đó rón rén chiếm hữu, dè dặt đoạt lấy.

Cậu nghĩ, một người tốt đẹp như vậy, lại là của mình.

Không có điều gì may mắn hơn thế nữa.

Bình Luận (0)
Comment