Anh, chờ em thêm hai năm
—— oOo ——
Ca phẫu thuật của Lâm Mậu Quân tiến hành rất thuận lợi. Ngày phẫu thuật, Lâm Mộc Hàn xin nghỉ học trở về, sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, thuê cho Lâm Mậu Quân hai hộ lý. Lâm Hưng Học cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh với Lâm Mậu Quân.
Khi cậu sắp rời đi, Lâm Hưng Học nói: “Con về học hành cho tốt, đừng cứ xin nghỉ mãi. Ba với các cô có rảnh sẽ qua đây.”
Lâm Mộc Hàn nhìn ông một cái, đáp: “Đã biết.”
Dù là chán ghét, cãi vã, thậm chí xé rách mặt mũi của nhau hòng nhổ sạch gốc rễ bản thân ra khỏi cái “gia đình” này, nhưng cuối cùng cậu nhận ra bộ rễ đã lan tràn trong bùn lầy, vĩnh viễn chẳng thể gỡ sạch những thứ ẩm ướt bẩn thỉu đó. Khi đó Lâm Mộc Hàn đã biết, ngày nào còn chưa độc lập, ngày đó cậu không thể thoát khỏi cái gánh nặng đè ép mình đến không thở nổi này.
Cậu bắt đầu khao khát muốn xây dựng nên một “gia đình” của riêng mình. Trong gia đình đó chỉ có người cậu yêu và người yêu cậu, ở đó cậu là người khống chế hết thảy, lột bỏ hết những ràng buộc dây dưa với Lâm Hưng Học và Ngụy Du, bất chấp việc chúng đã cắm sâu vào tận máu thịt. Cậu muốn có một mái nhà của riêng mình, mà dưới mái nhà của cậu, Hàn Thanh Túc là sự tồn tại thiết yếu nhất.
Nhưng cậu và Hàn Thanh Túc cách nhau một trời. Hàn Thanh Túc gia cảnh khá giả, cuộc đời viên mãn, giống như một cái cây to trưởng thành khỏe mạnh dưới ánh mặt trời. Hắn không cần bất kỳ ai che chở, cũng không cần ai cứu vớt mình. Hắn chỉ đứng sừng sững ở đó là đã có thể thu hút vô số người vây quanh. Còn Lâm Mộc Hàn giống một cái cây khô chìm trong bùn lầy, chỉ đơm một chồi non cũng đã hao hết tâm huyết của cậu. Thế nhưng cậu vẫn vọng tưởng sánh đôi cùng đại thụ.
Lâm Mộc Hàn vẫn luôn kiềm chế những si tâm vọng tưởng bồng bột ấy, cho đến lần cậu bị bệnh. Hàn Thanh Túc vội vã từ nước ngoài trở về, đón cậu về căn hộ gần trường. Căn hộ này hắn vốn mua tặng cậu, nhưng Lâm Mộc Hàn kiên quyết không nhận, Hàn Thanh Túc cũng không miễn cưỡng. Dù vậy, đồ đạc trong nhà đều là bọn họ cùng chọn mua. Có đôi khi Lâm Mộc Hàn gần như cảm thấy bọn họ là một cặp đôi mới cưới, vui vẻ hạnh phúc trang hoàng mái ấm nhỏ cho tương lai.
“Dù sao đi nữa thì sức khỏe vẫn quan trọng nhất. Em cố sức đến đổ bệnh như vậy anh biết đi khóc với ai?” Hàn Thanh Túc rót ly nước ấm, đưa đến bên miệng cậu, “Há miệng.”
Lâm Mộc Hàn uống non nửa ly nước, uống thuốc, uể oải cuộn mình nằm ở sô pha. Hàn Thanh Túc ghé sát lại muốn ôm, bị cậu ngăn cản: “Sẽ lây bệnh.”
“Mới rồi còn hôn, không sao đâu.” Hàn Thanh Túc cắn cậu một cái, kéo cậu ra khỏi chăn ôm vào lòng, “Muốn ngủ hay xem phim?”
“Ở bệnh viện ngủ nhiều rồi.” Lâm Mộc Hàn cụp mắt, nhích người đến gần hắn, “Không muốn xem phim, anh nói chuyện với em đi.”
“Ha, nói chuyện với em? Anh nói cả buổi em chỉ ‘ừm’ một tiếng, mẹ nó khác gì anh độc thoại đâu.” Hàn Thanh Túc ôm cậu cười, “Em còn chê anh nói nhiều.”
“Không có.” Lâm Mộc Hàn gác đầu lên vai hắn, bắt lấy tay hắn nghịch tới nghịch lui, “Em muốn kết hôn.”
Hàn Thanh Túc rõ ràng khựng lại một chút: “Hả?”
Lâm Mộc Hàn hơi nhíu mày, muốn ngẩng đầu nhìn hắn, lại bị Hàn Thanh Túc ấn trở về, sau đó nghe hắn nói: “Được thôi, nhưng cũng phải chờ em tốt nghiệp đã.”
Lâm Mộc Hàn ngạc nhiên ngước lên: “Anh đồng ý?”
Hàn Thanh Túc bị bộ dạng này của cậu chọc cười, véo má cậu nói: “Có gì đâu mà không đồng ý. Kết hôn không phải là chuyện sớm muộn sao, bằng không chẳng lẽ anh cứ vậy cả đời?”
Lâm Mộc Hàn nhíu mày: “Đau.”
Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười buông tay ra: “Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”
“Chỉ nghĩ vậy thôi.” Lâm Mộc Hàn lại nép vào người hắn, cứ cảm thấy Hàn Thanh Túc đồng ý quá nhanh, nhưng cậu cũng không nghĩ sâu thêm.
“Thời tiết năm nay lạ thật, mới vào thu mà đã có tuyết, hạ nhiệt độ nhanh quá.” Hàn Thanh Túc nói, “Em bình thường mặc nhiều một chút.”
“Ừm.” Lâm Mộc Hàn bắt lấy tay hắn đặt lên cổ mình.
Hàn Thanh Túc thuận thế vuốt sau gáy cậu, rồi lại xoa bóp bả vai cậu, nói: “Nhưng anh xem dự báo thời tiết thấy mấy ngày nữa sẽ ấm lên, có thể có mưa, đến phòng thí nghiệm nhớ mang dù.”
Lần này Lâm Mộc Hàn còn chẳng buồn ừm, quấn cái chăn lông trên người, vùi đầu vào cổ hắn, nhắm mắt lại.
“Bé cưng ơi, em giống một con thỏ lông dài siêu bự.” Hàn Thanh Túc cười cười xoa lưng cho cậu, “Dụi vào đây là muốn xây tổ à? Nhắc mới nhớ, có quán đầu thỏ cay tê ở bắc thành phố ngon lắm, chờ em hết bệnh mình đi ăn nhé? Lần này anh từ nước ngoài về có mang theo chiếc mô tô, anh chở em đi ăn, sau đó ghé Thương Sơn tắm suối nước nóng. Em muốn nuôi thú cưng không… Ứm.”
Lâm Mộc Hàn không ngước đầu lên vẫn chuẩn xác bịt miệng hắn lại: “Anh ơi, anh ồn quá.”
Hàn Thanh Túc tặc lưỡi, ú ớ nói: “Em kêu anh nói chuyện phiếm với em mà.”
“Em với anh chẳng có gì để nói.” Lâm Mộc Hàn nhéo miệng hắn.
Hàn Thanh Túc cười nói: “Hay thật, cuối cùng cũng chịu thành thật. Đàn anh Lâm là sinh viên ưu tú, khinh thường đám học dốt bọn anh.”
Lâm Mộc Hàn nhắm mắt lại, nhếch miệng cười: “Không có.”
Hàn Thanh Túc chọc chọc má cậu: “Buồn ngủ thì lên giường rồi ngủ.”
“Không.” Lâm Mộc Hàn ôm eo hắn, lầm bầm nói, “Lên giường tương đối nguy hiểm.”
Hàn Thanh Túc không thể tin nổi: “Em còn đang bệnh, anh có phải cầm thú đâu.”
Lâm Mộc Hàn: “Khó nói.”
Hàn Thanh Túc “Ha” một tiếng: “Anh phát hiện em càng lúc láo đó, Lâm Mộc Hàn. Ban đầu còn lễ phép kính trọng anh, giờ đã dám cãi lại rồi?”
Lâm Mộc Hàn hôn vai hắn: “Anh ơi, anh tốt quá.”
Hàn Thanh Túc vui vẻ: “Sao không nghe giống khen ngợi gì cả?”
Lâm Mộc Hàn ôm hắn: “Của em.”
Hàn Thanh Túc cười: “Của em của em, cả sợi tóc cũng là của em.”
Hắn mang gương mặt điển trai góc cạnh, xa cách khó gần, nhưng khi thật sự ở bên nhau, Lâm Mộc Hàn mới phát hiện con người này lại rất dịu dàng, chu đáo, tiến thoái đúng mực. Dù xảy ra chuyện gì, Hàn Thanh Túc vẫn luôn ung dung tự tại, là người tình hoàn hảo hơn bất kỳ ai.
Đôi khi Hàn Thanh Túc sẽ đến phòng thí nghiệm với cậu. Không biết hắn lấy đâu ra thẻ ra vào, không chỉ hắn mà cả Hàn Thanh Nhiên cũng có thể cùng vào làm thí nghiệm.
Lâm Mộc Hàn hỏi tới, Hàn Thanh Nhiên nói: “Anh hai quyên góp cho trường hai tòa nhà.”
Lâm Mộc Hàn: “??”
“Ha ha, nói giỡn thôi.” Hàn Thanh Nhiên vỗ vỗ vai cậu, “Viện trưởng là chú bọn em.”
Lâm Mộc Hàn không biết cái nào nghe chướng tai hơn, mặt không cảm xúc gật đầu.
Hàn Thanh Nhiên chắc hẳn biết rõ mối quan hệ của họ nhưng chưa từng nhắc tới, chuyện này khiến Lâm Mộc Hàn thở phào nhẹ nhõm. Cậu vừa lo Hàn Thanh Nhiên nghĩ mình và Hàn Thanh Túc có quan hệ giao dịch tiền bạc không chính đáng, lại vừa mơ hồ mong đối phương hỏi thẳng, để cậu có thể đường hoàng thông báo rằng mình và Hàn Thanh Túc đang yêu đương.
Đáng tiếc Hàn Thanh Nhiên quá tâm lý. So với Hàn Thanh Túc, cậu và Hàn Thanh Nhiên có nhiều tiếng nói chung hơn. Bất luận là đam mê với vật lý hay kiến thức tích lũy ở nhiều lĩnh vực khác, Hàn Thanh Nhiên đều vượt xa anh trai mình, hai người bàn luận vấn đề gì đó đều rất dễ quên hết thời gian.
Hàn Thanh Túc thường xuyên không biết từ đâu thò ra chặn ngang hai người: “Anh nói chứ, hai nhà khoa học, cũng đủ rồi đấy. Hàn Thanh Nhiên, không phải tối nay cậu về nhà à?”
“A đúng rồi.” Hàn Thanh Nhiên nhớ ra, vội vàng thu dọn đồ đạc, trước khi đi còn không quên nói với Lâm Mộc Hàn, “Anh Lâm, chuyện này lần khác chúng ta nói tiếp.”
“Được.” Lâm Mộc Hàn hơi mỉm cười.
“Anh, em đi trước đây.” Hàn Thanh Nhiên cũng không quên chào hỏi Hàn Thanh Túc một tiếng.
Hàn Thanh Túc ôm lấy bả vai Lâm Mộc Hàn, hất cằm lên ý bảo cậu mau cút đi. Lâm Mộc Hàn quay đầu nhìn về phía hắn.
Hàn Thanh Túc vẻ mặt vô tội: “Có đói bụng không?”
“Không đói.” Lâm Mộc Hàn xoay người thu dọn tài liệu, theo hắn ra khỏi phòng thí nghiệm, “Cuối tuần em phải về thăm ông nội.”
Hàn Thanh Túc nháy mắt không vui, từ sau lưng ôm dính lấy cậu: “Ông nội có hộ lý chăm sóc rồi, em ở với anh nhiều chút không được sao?”
“Em sẽ nhanh chóng trở về.” Lâm Mộc Hàn không nặng không nhẹ vỗ hắn một cái, “Chú ý chút đi.”
Hàn Thanh Túc không tình không nguyện đứng thẳng dậy, giúp cậu mang cái ba lô nặng trịch, cười khổ: “Vậy em phải về sớm một chút, anh ngủ một mình sợ lắm.”
Lâm Mộc Hàn dở khóc dở cười: “Anh có phải con nít ba tuổi nữa đâu.”
Hàn Thanh Túc thở dài: “Em không hiểu đâu, năn nỉ em đó.”
Người bình thường trầm ổn dịu dàng đáng tin cậy, lúc làm nũng thật sự khiến người ta không chống đỡ nổi. Tuy hầu hết thời gian Hàn Thanh Túc tỏ ra ôn hòa, nhưng sự cứng cỏi từ trong xương tủy vẫn rất rõ ràng, vậy mà không khiến người ta ghét nổi.
“Sáng em đi, chiều về.” Lâm Mộc Hàn xoay người, hai tay bưng mặt hắn, nghiêm túc nói, “Tối ngủ với anh.”
Hàn Thanh Túc cọ cọ vào lòng bàn tay cậu: “Yêu em.”
Lâm Mộc Hàn không nhịn được gãi gãi tóc hắn.
Thật đáng yêu.
Rõ ràng là một gương mặt đẹp trai lạnh lùng, sao có thể đáng yêu như vậy? Đáng yêu đến mức cậu muốn ôm chầm vào lòng x** n*n một phen, cởi hết quần áo đè dưới thân mình nghe hắn th* d*c; muốn nhìn hắn khóc đến đỏ mắt, tuyệt vọng gọi tên cậu xin tha…
“Tiểu Hàn? Này, hồn về.” Hàn Thanh Túc búng tay một cái trước mặt cậu, “Nghĩ gì vậy? Trông như muốn ăn thịt người.”
Lâm Mộc Hàn mím môi.
Tuy cậu rất muốn thử, nhưng Hàn Thanh Túc nhất quyết không chịu. Có lẽ nên chờ đến sau khi bọn họ kết hôn, hoặc chờ lúc nào Hàn Thanh Túc uống say… Không được, như vậy không ổn, như vậy là không tôn trọng người khác.
“Đói bụng.” Cậu nắm tay Hàn Thanh Túc, mười ngón đan vào siết chặt, “Anh, em cũng yêu anh.”
Hàn Thanh Túc cười hì hì dán sát vào cậu, câu được câu chăng trò chuyện.
“Chờ em đi Vu Thành về, dẫn em đi công viên giải trí.”
“Công viên giải trí?”
“Không thích à?”
“Không biết, chưa có ai dẫn em đi.”
“Ai da cục cưng, anh dẫn em đi, bao hết công viên chơi cho thỏa thích.”
“Anh, khi nào chúng ta mới có thể kết hôn?”
“Chờ em lớn thêm chút nữa đi, nhìn cái thân nhỏ xíu này, nuôi mấy tháng rồi chẳng có chút da thịt nào.”
“Anh, hình như em cao thêm hai phân.”
“Hả? 19 rồi vẫn có thể cao lên á?”
“Ừm, nói không chừng em có thể cao bằng anh.”
“Ha ha ha mơ đi, anh 1m87, em còn thua xa lắm.”
“Em cố gắng.”
“Chuyện này đâu phải cứ cố gắng là được. Em như vậy là vừa, làm cây gậy nhỏ của anh.”
“Anh mới là gậy nhỏ.”
“Há, hung dữ quá.”
“Anh, em sẽ học thật tốt, tốt nghiệp xong sẽ chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi gia đình. Em sẽ không để anh chịu khổ, chờ em thêm hai năm, hai năm sau chúng ta lập tức kết hôn.”
“… Ừa.”