Linh La Giới

Chương 193

Khi ra khỏi phủ viện Lục gia, Thổ Cẩu liền khôi phục lại như trước kia. Thổ Cẩu nếu giữ nguyên hình dáng nghênh ngang đi ở trên đường, vậy còn không phải hù chết khối người sao?
 
Từ thành Bắc trở lại thành Tây, Hạ Ngôn cũng không có ở lại trong tiểu viện của mình lâu, liền một mình đi về hướng Thiên Dược Phường, cách tiểu viện của mình không xa. Lúc đó ông chủ Thiên Dược Phường Tần Thì nói sau ba ngày sẽ chuẩn bị đủ dược liệu, mà hôm nay đã trải qua thời gian bốn ngày.
 
Không đến thời gian một nén nhang, Hạ Ngôn đã xuất hiện ngoài cửa tòa nhà Thiên Dược Phường ba tầng. Một thân áo dài màu trắng, cầm Thần Hi kiếm trong chiếc vỏ màu đen trên tay, Hạ Ngôn dừng nghỉ một chút phía ngoài cửa Thiên dược Phường, rồi nhanh chóng tiến vào Thiên Dược Phường.
 
- Tiên sinh, dược liệu ngài mua tổng cộng hết ba kim tệ sáu ngân tệ!
 
Ở tầng một Thiên Dược Phường, một nhân viên phục vụ khách khí nói với một khách hàng. Trước mặt người khách đó có một chút dược liệu sơ cấp.
 
- Ba kim tệ sáu ngân tệ! Sao đắt như vậy chứ?
 
Vị khách hàng đó dường như có chút bất mãn, tuy nhiên vẫn lấy từ trong túi mình ra ba kim tệ cùng sáu ngân tệ trả cho nhân viên phục vụ, rồi sau đó cầm số dược liệu sơ cấp trước mặt cất vào bên trong một cái bao. Hắn mua những dược liệu này về hiển nhiên là dùng để luyện chế dược phẩm.
 
- Ha ha! Tiên sinh ngài đi thong thả, hoan nghênh lần sau quang lâm!
 
Nhân viên phục vụ kia thu nhận kim tệ xong, vẻ mặt tươi cười khách khí nói với vị khách đó.
 
- Hừ!
 
Vị khách hàng đó cũng không quay đầu lại, bước nhanh về phía cửa ra.
 
Hạ Ngôn vừa mới tiến vào cửa chính liền thấy một bóng người lao vào mình, vội vàng né tránh sang một bên.
 
Thân hình người nọ dừng lại, dường như là sợ va vào người Hạ Ngôn, vội cầm bao dược liệu sơ cấp trong tay thật chặt, giống như đang cầm một bảo bối vậy.
 
- Ngươi đi đường kiểu gì đó, thiếu chút nữa va vào ta!
 
Người nọ nhướng mày, liếc mắt nhìn Hạ Ngôn nổi giận mắng.
 
Hạ Ngôn nao nao, rõ ràng người này đi quá nhanh thiếu chút nữa va vào mình, không ngờ còn lên tiếng mắng người trước?
 
Lắc đầu, Hạ Ngôn cũng không thèm để ý người như vậy.
 
- Ồ?
 
Người nọ cẩn thận nhìn dược liệu trong tay, phát hiện cũng không có tổn hại gì, mới lại hung tợn nhìn về phía Hạ Ngôn nói:
 
- Ngươi thiếu chút nữa đụng vào ta. Sao còn không xin lỗi? Tiểu tử này ngươi biết ta là ai không?
 
Hạ Ngôn đành phải lắc đầu, nhìn người này chân thật nói thẳng:
 
- Không biết.
 
- Đáng giận!
 
Người này trợn mắt hung tợn nhìn Hạ Ngôn.
 
- Hạ Ngôn tiên sinh!
 
Lúc này, nhân viên phục vụ của Thiên Dược Phường nhìn thấy Hạ Ngôn liền hô lên.
 
Hạ Ngôn ở bốn ngày trước đến Thiên Dược Phường mua số dược liệu trị giá chín mươi bốn vạn kim tệ, mấy nhân viên phục vụ trong Thiên Dược Phường mấy ngày nay ngày nào cũng đàm luận về việc này. Vốn Hạ Ngôn hẹn với Tần Thì ba ngày sau sẽ tới lấy những dược liệu đó, bất quá ngày hôm qua Hạ Ngôn không có xuất hiện đúng thời gian giao hẹn.
 
Tần Thì lúc đó còn ở trước mặt những nhân viên phục vụ này kinh ngạc vì sao Hạ Ngôn không có tới, thầm nghĩ không biết có phải Hạ Ngôn tạm thời bận việc hay không? Nhân viên phục vụ này thấy Hạ Ngôn đột nhiên xuất hiện, trong lòng cả kinh. Sau đó vội vàng từ trong quầy bước nhanh ra nghênh đón, thi lễ rất sâu chào Hạ Ngôn.
 
Tên khách vừa rồi đang định lớn tiếng quát mắng Hạ Ngôn, vội ngậm chặt miệng lại, ánh mắt trợn lớn còn hơn hồi nãy. Nhân viên phục vụ trong Thiên Dược Phường mặc dù bình thường đối với khách hàng đều rất khách khí, nhưng muốn để cho bọn họ cung kính như thế, người khách này còn chưa bao giờ nhìn thấy. Hơn nữa, Thiên Dược Phường là địa phương nào? Hắn vừa rồi tuy rằng oán giận một câu dược liệu quá đắt. Nhưng cũng không dám nói thêm cái gì. Nhưng hiện tại, nhân viên phục vụ này dường như lại đi ra nghênh đón cười nịnh người trẻ tuổi này. Người này rốt cuộc có thân phận gì?
 
- Hạ Ngôn tiên sinh! Ngài rốt cuộc đến rồi. Ông chủ vẫn luôn chờ ngài đó.
 
Nhân viên phục vụ này khom người cười nói với Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn gật gật đầu:
 
- Ừ! Vậy nhờ ngươi đi mời ông chủ Tần ra đi.
 
Những khách hàng khác đang ở tầng một Thiên Dược Phường mua dược liệu, cũng đều chú ý tới sự khác thường phía này. Mọi người liếc mắt nhìn Hạ Ngôn, trong lòng đều đang phỏng đoán người trẻ tuổi này rốt cuộc có thân phận gì.
 
"Hắn tới nơi này dường như còn muốn ông chủ Thiên Dược Phường đích thân ra tiếp đón nữa".
 
Một số vị khách thầm nghĩ trong lòng. Người bình thường căn bản là khó có thể tưởng tượng ra chuyện như vậy. Thiên Dược Phường là tiệm bán thuộc lớn nhất thành Tử Diệp, mà ông chủ Tần Thì cùng một số đại nhân vật Thánh điện cũng có quan hệ không tệ. Nghe nói, Tần Thì quen biết không ít cường giả Linh Sư, còn có một số Luyện Đan Sư cường đại nữa.
 
Tên khách hàng mới vừa rồi yêu cầu Hạ Ngôn xin lỗi, lúc này gắt gao ngậm miệng lại, sắc mặt có chút trắng bệch, đứng chết lặng ở tại chỗ.
 
- Được, Hạ Ngôn tiên sinh! Ta đi thông báo cho ông chủ!
 
Nhân viên phục vụ này vừa lên đến chân cầu thang, từ phía trên liền truyền đến một giọng nói. Tiếp theo, một thân ảnh màu xám có chút mập mạp xuất hiện từ trên lầu đi xuống.
 
Hạ Ngôn nhìn lại, đúng là ông chủ Tần Thì của Thiên Dược Phường!
 
- Ha ha! Ông chủ Tần, vẫn khỏe chứ!
 
Hạ Ngôn hơi ôm quyền nói.
 
Tần Thì cũng vội vàng hướng Hạ Ngôn hoàn lễ.
 
Lần này, khách hàng bốn phía đều cơ hồ đến tròng mắt cũng sắp lồi ra. Trong số bọn họ có không ít người thường xuyên đến Thiên Dược Phường mua dược liệu, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy Tần Thì xuất hiện. Tuy nhiên, bọn họ nhìn thấy Tần Thì đều là tư thái từ dưới nhìn lên, Tần Thì cũng căn bản sẽ không để ý tới những khách hàng bình thường đó. Nhưng hiện tại, Tần Thì lại vẻ mặt tươi cười tiếp đón người trẻ tuổi này.
 
- Hắc hắc! Hạ Ngôn tiên sinh, ngày hôm qua ngài không tới, khiến ta một đêm ngủ không ngon đó!
 
Tần Thì cười nói.
 
Hạ Ngôn vội nói:
 
- Bởi vì có một việc nên chậm trễ, ông chủ Tần xin bỏ quá cho!
 
Tần Thì cười ha hả:
 
- Không vấn đề gì, Hạ Ngôn tiên sinh! Dược liệu của ngài ta đã chuẩn bị tốt rồi. Chúng ta lên trên lầu nói chuyện được chứ?
 
Tần Thì nhìn khách hàng xung quanh một chút. Giọng nói thoáng hạ thấp, nhìn Hạ Ngôn nói.
 
Hạ Ngôn cũng nhìn xung quanh một chút, nhíu mày nói:
 
- Cũng không cần lên lầu, ta còn phải khẩn trương quay về. Ông chủ Tần, số dược liệu đó ta phải trả bao nhiêu kim tệ?
 
Một trăm phần dược liệu, mỗi một phần là chín mươi sáu loại, tổng trị giá là chín mươi bốn vạn kim tệ. Mà Hạ Ngôn mua dược liệu được giảm giá còn bảy mươi phần trăm. Toàn bộ giá chín mươi bốn vạn, sau khi giảm giá còn lại là sáu mươi bốn vạn tám ngàn kim tệ.
 
Nghe Hạ Ngôn nói như vậy, Tần Thì cũng cười nói:
 
- Tất cả dược liệu sau khi giảm giá còn bảy phần, tổng giá trị là sáu mươi bốn vạn tám ngàn kim tệ. Hạ Ngôn tiên sinh, lấy thân phận của ngài, cũng có lựa chọn trả tiền cho kỳ!
 
Bởi vì số lượng dược liệu Hạ Ngôn mua quá mức khổng lồ, số kim tệ cần trả cũng kếch xù, hơn nữa Tần Thì cố ý nịnh bợ Luyện đan sư Hạ Ngôn này. Cho nên, hắn mới có thể nói như vậy. Trả tiền theo kỳ người bình thường đương nhiên không có loại đãi ngộ này.
 
- Hơn sáu mươi vạn!
 
Khách hàng chung quanh sau khi nghe thấy con số đó, thân hình đều chấn động, thiếu chút nữa ngừng thở, trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Còn có người một lần mua tới hơn sáu mươi vạn kim tệ dược liệu sao?
 
Sáu mươi kim tệ dược liệu đối với bọn họ mà nói cũng rất khó tiếp nhận rồi, mà người trẻ tuổi tên gọi Hạ Ngôn này không ngờ mua hơn sáu mươi vạn kim tệ dược liệu. Hơn nữa, đây còn là con số sau khi đã giảm giá, nếu không số tiền phải trả chỉ sợ càng nhiều hơn. Hơn mười vị khách lúc này trong lòng đều đang hồi hộp.
 
Người khách vừa rồi muốn Hạ Ngôn xin lỗi, hai chân cũng bắt đầu có chút nhũn ra. Từ thái độ của Tần Thì đối với Hạ Ngôn có thể thấy thân phận Hạ Ngôn này khẳng định không đơn giản. Nghĩ đến vừa rồi mình tỏ thái độ ác liệt với Hạ Ngôn này: "Lát nữa tên Hạ Ngôn này có thể tìm ta tính sổ hay không? Ta cũng nhân cơ hội mà chạy nhanh thôi!"
 
Người khách này đưa mắt nhìn đám người xung quanh một chút, trong lòng muốn thoát thân. Tuy nhiên, hai chân hắn lại có chút không chịu nghe lời. Hắn mua một lần hơn ba kim tệ dược liệu một chút. Người ta mua một lần là hơn sáu mươi vạn kim tệ dược liệu. Chênh lệch này.
 
- Đa tạ ý tốt của ông chủ Tần!
 
Hạ Ngôn mỉm cười, chuyển Thần Hi kiếm sang tay trái, sau đó tay phải thò vào trong ngực áo:
 
- Tiền dược liệu ta sẽ trả một lần luôn.
 
Hạ Ngôn nói xong, tay phải từ trong ngực áo lấy ra ngoài, tuy nhiên trong tay cầm theo một tập kim phiếu thật dày!
 
Kim phiếu ánh vàng rực rỡ, được tất cả mọi người nhìn trong mắt.
 
Hạ Ngôn vốn có gần trăm vạn kim phiếu, Lục gia vừa rồi lại bồi thường năm mươi vạn kim phiếu, hiện tại số kim phiếu trên người Hạ Ngôn đại khái có khoảng ba trăm bốn mươi vạn. Hơn nữa, chỗ Hạ Tử Hân cũng còn có năm mươi vạn kim tệ. Trong khoảng thời gian ngắn, số kim phiếu cũng đủ Hạ Ngôn tiêu dùng.
 
- Đúng rồi, ông chủ Tần! Ta còn cần một cái đỉnh lô luyện đan!
 
Hạ Ngôn rất nhanh kiểm kê kim phiếu một lần, bỗng nhiên nhớ tới luyện đan còn cần một cái đỉnh lô nữa, lại cười nói.
 
Đỉnh lô luyện đan này cũng có phân thành phẩm chất tốt xấu khác nhau. Tuy nhiên, Hạ Ngôn hiện tại ngay cả Luyện đan sư sơ cấp cũng chưa phải, mua sắm những dược liệu này cũng chỉ sử dụng để luyện tập. Cho nên, sử dụng đỉnh lô bình thường cũng thích hợp. Về phần có thể tăng lên hiệu quả của những đan dược cũng cần đỉnh lô quý hiếm, về sau từ từ mới tìm kiếm cũng được. Đỉnh lô chỉ có hai loại đỉnh lô bình thường và đỉnh lô truyền thuyết. Mà đỉnh lô truyền thuyết này đều là những đỉnh lô mà Luyện đan sư cao cấp đã từng sử dụng một thời gian dài.
 
- Đỉnh lô?
 
Tần Thì thấy Hạ Ngôn kiểm kê kim phiếu trong lòng cũng vô cùng kích động, dù sao đây là một khoản sinh ý lớn hiếm thấy. Cho nên, hắn có chút nghe không rõ ý Hạ Ngôn nói cái gì.
 
Thấy biểu tình Tần Thì, Hạ Ngôn cười nói lại:
 
- Phải, đỉnh lô dùng để luyện đan, đỉnh lô phẩm chất bình thường là được! Ông chủ Tần, Thiên Dược Phường của ngài hẳn là có chứ?
 
- Ồ, có, có!
 
Tần Thì vội xấu hổ cười nói. Phối chế dược phẩm không cần công cụ đặc thù, nhưng luyện đan lại cần đỉnh lô! Những đỉnh lô này mặc dù phẩm chất bình thường, cũng phải dùng tài liệu đắt tiền chế tạo mà thành. Cho nên, cho dù là đỉnh lô bình thường cũng giá trên vạn kim tệ.
 
- Ừ, vậy tốt rồi. Ông chủ Tần, đỉnh lô này giá bao nhiêu kim tệ?
 
Hạ Ngôn dừng tay hỏi.
 
Tần Thì lông mi hơi hơi chớp chớp, cười nói:
 
- Đỉnh lô này coi như ta tặng cho tiên sinh đi!
 
Tần Thì cố ý lấy lòng Hạ Ngôn, cho nên đỉnh lô trị giá một vạn kim tệ cũng coi như là đền đáp.
 
Thấy Tần Thì như vậy, Hạ Ngôn cũng không có chối từ, gật đầu nói:
 
- Vậy đa tạ ông chủ Tần, đây là sáu mươi bốn vạn tám nghìn kim phiếu, ngài kiểm tra lại một chút xem có sai sót gì không!
 
Hạ Ngôn đẩy số kim phiếu đã kiểm kê tới trước mặt Tần Thì, hơn sáu mươi vạn kim phiếu khiến thân thể Tần Thì cũng có chút run rẩy.
 
Hơn mười khách hàng bốn phía nhìn thấy tập kim phiếu kia trong mắt sớm đã tràn đầy màu vàng, tuy nhiên bọn họ cũng không dám ở trong Thiên Dược Phường có động tác gì đặc biệt.
 
Bình Luận (0)
Comment