Tần Thì tiếp nhận kim phiếu, chỉ tùy ý đếm lại một chút, liền cầm hơn sáu mươi vạn kim phiếu nhét vào trong ngực áo. Lấy thân phận Hạ Ngôn, Tần Thì tự nhiên yên tâm, Hạ Ngôn không chỉ là khách hàng do bằng hữu tốt Tô Cách của hắn dẫn tới, mà còn là đệ tử viện trưởng Tử Diệp đích thân thu nhận. Chỉ riêng thân phận này, đã đủ để cho Tần Thì hoàn toàn yên tâm.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Mời đi theo ta!
Tần Thì sau khi thu kim phiếu lại, nói với Hạ Ngôn.
Một trăm phần dược liệu, mỗi một phần là chín mươi sáu loại, nhiều dược liệu như vậy đương nhiên không có khả năng đặt ở trên quầy hàng của Thiên Dược Phường được. Đi theo Tần Thì vào trong kho hàng Thiên Dược Phường, Hạ Ngôn ở trong này thấy được mấy chiếc thùng lớn. Trong kho hàng này, mùi các loại dược liệu hỗn tạp vô cùng nồng đậm.
Mà tên khách hàng vừa rồi rống giận với Hạ Ngôn kia, lúc này mới như trút được gánh nặng, đưa tay lau mồ hôi trên trán, vội vàng thừa dịp Hạ Ngôn rời đi cùng Tần Thì liền yên lặng trốn đi.
- Trời! Người trẻ tuổi vừa rồi rốt cuộc là ai? Các ngươi có nhìn thấy không, trên người hắn ít nhất có hơn một trăm vạn kim phiếu!
- Đúng vậy! Ta nhìn rất rõ ràng, mỗi một tấm đều là một vạn kim tệ.
Một nữ khách mang thai ngạc nhiên thán phục nói.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Trong sáu chiếc rương này là dược liệu ngài cần!
Tần Thì cười nói với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn gật đầu. Những dược liệu này gần như đều là dược liệu cấp thấp, tổng giá trị hơn chín mươi vạn kim tệ, cho nên số lượng hiển nhiên là phi thường khổng lồ.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Những dược liệu này để ta cho người chuyển giúp ngài đi!
Tần Thì nhìn Hạ Ngôn một chút, ánh mắt lóe lên cười nói. Hắn thấy Hạ Ngôn đến một mình, tự nhiên không thể một lần chở hết toàn bộ số dược liệu này được, cho nên mới nói như thế.
Hạ Ngôn trong đầu đang suy nghĩ nên làm thế nào chuyển số dược liệu này, Tần Thì lại nói sẽ phái người chở dược liệu về cho mình, điều này chính hợp tâm ý Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn gật đầu chắp tay cười nói:
- Như vậy tốt quá, đa tạ ông chủ Tần!
Sáu cái rương, còn có một đỉnh lô luyện đan, được xếp lên trên hai chiếc xe ngựa, sau nửa canh giờ được vận chuyển đến trong tiểu viện của Hạ Ngôn. Hai gã nhân viên phục vụ Thiên Dược Phường lần lượt khiêng sáu chiếc rương cùng đỉnh lô vào trong sương phòng bên phải, sau đó mới cung kính cáo từ. Hạ Ngôn hiển nhiên nói lời cảm ơn!
"Có những dược liệu này ta liền có thể bắt đầu luyện tập luyện chế đan dược!" Hạ Ngôn nhìn số dược liệu chất đầy toàn bộ phòng, hai mắt sáng lên:
"Nhưng hiện tại Thánh Hoàng gia gia thân thể không biết có khôi phục hay chưa!" Ở trong Thanh Vân Sơn, lão Thánh Hoàng hao phí không ít linh hồn lực cứu Hạ Ngôn từ trong tay Tống Lập ra. Mà Hạ Ngôn luyện chế đan dược tự nhiên phải có lão Thánh Hoàng ở một bên giúp đỡ. Như vậy, Hạ Ngôn cũng có thể ít phải đi đường vòng rất nhiều, nhanh chóng tăng lên năng lực luyện đan của mình.
Quan trọng nhất là luyện đan tăng lên độ kiên cố của tinh thần, còn có thể rất nhanh hấp thu linh lực đan dược. Với thực lực hiện tại của Hạ Ngôn, hoàn toàn có thể luyện chế ra đan dược tam phẩm. Nếu không có Luyện đan sư trợ giúp, vậy Hạ Ngôn có thể cần thời gian rất lâu mới có thể thành công luyện chế ra đan dược thành phẩm, mà nếu có Luyện đan sư trợ giúp một chút, thời gian đó có thể sẽ rất ngắn. Nhất là Luyện đan sư như lão Thánh Hoàng vậy.
"Cũng không gấp nhất, ta trước không gọi Thánh HOàng gia gia vội, Thánh Hoàng gia gia mặc dù ở trong nhẫn nhưng cũng biết chuyện của ta. Chờ gia gia tự hiện thân rồi nói sau!" Cuối cùng lại nhìn số dược liệu khổng lồ đó, Hạ Ngôn hơi gật đầu một cái, lúc này mới từ trong phòng đi ra ngoài.
Mà Thổ Cẩu thì vẻ mặt thống khổ nhìn Hạ Ngôn. Sương phòng bên phải vốn là phòng của Thổ Cẩu. Mà hiện tại lại bị lượng lớn dược liệu chiếm giữ. Thổ Cẩu đương nhiên trong lòng không tình nguyện, hai cái tai cũng cụp xuống.
"Ư ư!" Thổ Cẩu thấy Hạ Ngôn nhìn về phía mình, phát ra mấy tiếng kêu muốn kháng nghị.
Hạ Ngôn hơi nhíu lại mắt nói:
- Sau này ngươi ngủ cùng những dược liệu đó đi! Trông coi cho tốt, đừng để người ta trộm mất đó.
- Ngao ô!
Khi trời sẩm tối, Hạ Ngôn đang ngồi vận chuyển Linh La tâm pháp.
Toàn bộ động tĩnh trong tiểu viện đều ở trong cảm giác của Hạ Ngôn. Ngay cả một mảnh lá rụng theo gió bay xuống, cũng không tránh khỏi cảm nhận của Hạ Ngôn. Thực lực Hạ Ngôn tăng lên, năm cảm giác của Hạ Ngôn cũng càng ngày càng nhạy bén. Ngay cả tiếng hít thở trong phòng Tiểu Thanh cùng Thổ Cẩu, Hạ Ngôn cũng đều có thể nghe được rõ ràng. Hơn nữa, tuy rằng không cần tận mắt nhìn, Hạ Ngôn cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Thanh và Thổ Cẩu.
Một con bướm bay qua tiểu viện, Hạ Ngôn lông mày hơi giật giật, chợt lại giãn ra, khóe miệng xuất hiện một chút tươi cười.
- Ồ?
Hạ Ngôn tâm niệm đột nhiên chuyển động.
"Có người tới gần!" Trong thính giác, liên tiếp có tiếng bước chân rất nhanh tới gần cửa tiểu viện. Hạ Ngôn rất nhanh mở mắt, từ trên giường đứng lên, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống. Tay phải với về phía Thần Hi kiếm trên giường hất lên một chút, Thần Hi kiếm liền không một tiếng động bay vào trong tay Hạ Ngôn.
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên.
- Ai đó?
Tiểu Thanh ở trong phòng nghe được tiếng gõ cửa, vội đi ra ngoài lên tiếng hỏi.
"Có ai tới nhà chúng ta chứ?" Tiểu Thanh trong lòng thầm nghĩ, nhìn về phía cửa viện.
- Ồ? Ta đi lầm sao?
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói to ồm ồm, hắn nghe được thanh âm Tiểu Thanh từ trong viện truyền ra, nên mới kinh nghi một tiếng:
- Không đúng, không sai chính là nơi này mà! Nhưng sao lại có tiếng nữ nhân chứ?
Lý Nguyên Xuân đứng ở ngoài cửa, nhìn trái nhìn phải, buồn bực gãi gãi đầu.
"Bịch".
Thổ Cẩu lập tức lẻn đến phía sau khe cửa viện ngồi xổm xuống, ánh mắt xanh sâu thẳm trừng nhìn Lý Nguyên Xuân.
- Là Lý đại ca!
Hạ Ngôn nghe được giọng nói, liền biết là Lý Nguyên Xuân đang ở ngoài.
- Ha ha! Lý đại ca! Đệ đây.
Hạ Ngôn cười lớn, mở cửa phòng bước ra đi đến cửa viện.
Tiểu Thanh đôi mắt đen tròn lộ ra nghi hoặc, cũng rời gót sen đi theo sau Hạ Ngôn.
"Két!" Cửa viện được Hạ Ngôn mở ra.
Lý Nguyên Xuân đang cau mày đứng ở bên ngoài. Ánh mắt ngẩn ra, Lý Nguyên Xuân nhìn thấy Tiểu Thanh xinh đẹp thoát tục phía sau Hạ Ngôn, lông mi run rẩy, sau đó mới cười ha ha:
- Lão đệ.
Hạ Ngôn vội lên tiếng cắt lời:
- Lão ca! Đây là Tiểu Thanh. Muội tử của ta ở thành Ngọc Thủy, ta đưa nàng lên để có thể trông nom cho tiểu viện này.
Lý Nguyên Xuân vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ cười ha ha nói:
- Muội tử, ta gọi là Lý Nguyên Xuân, là đại ca của Hạ Ngôn. Chúng ta cũng coi như quen biết, sau này muội cũng coi ta là đại ca đi!
Tiểu Thanh sắc mặt đỏ lên, nhìn Hạ Ngôn một chút.
Hạ Ngôn gật đầu, nàng mới cúi thấp đầu lên tiếng
"vâng".
- Lão ca! Huynh tìm đệ có việc sao?
Hạ Ngôn hiếu kỳ hỏi. Lý Nguyên Xuân ở bên cạnh viện trưởng xử lý những việc lặt vặt, bình thường cũng có chút bận rộn, nếu không có việc gì hẳn là sẽ không đến tìm mình lúc này.
Lý Nguyên Xuân vỗ đầu lớn tiếng nói:
- Ta thiếu chút nữa quên mất. Hạ Ngôn! Viện trưởng bảo đệ hiện tại tới Túy Tiên lâu!
Túy Tiên lâu, tửu lâu đệ nhất thành Tử Diệp, cũng là tửu lâu xa hoa nhất thành Tử Diệp. Tửu lâu đệ nhất thành Tử Diệp cũng không phải Tụ Phúc lâu thành Ngọc Thủy có thể so sánh! Túy Tiên lâu này là tửu lâu do Thánh điện thành Tử Diệp mở kinh doanh.
- Túy Tiên lâu?
Hạ Ngôn nhướng mày. Hắn chưa bao giờ đi tới Túy Tiên lâu.
- Phải, Túy Tiên lâu ngay bên phải phòng đấu giá. Lão đệ, đệ mau đi đi. Viện trưởng còn có việc bảo ta đi làm. Tiểu Thanh muội, ta đi trước.
Lý Nguyên Xuân luôn miệng nói.
Hạ Ngôn cùng Tiểu Thanh đều gật đầu.
Nhìn Lý Nguyên Xuân xoay người rất nhanh rời đi, Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng:
"Sư phụ bảo ta tới Túy Tiên lâu làm gì nhỉ? Nghe nói Túy Tiên lâu này là tửu lâu xa hoa nhất, lớn nhất thành Tử Diệp! Chẳng lẽ, sư phụ bảo ta tới đó cùng ăn cơm sao?" Hạ Ngôn lắc đầu, ánh mắt xoay chuyển nghĩ:
"Ngày khảo hạch học viên đặc biệt, viện trưởng sư phụ bảo ta tới nhà người một chuyến, tuy nhiên lúc buổi tối ta tới người lại không ở nhà. "Hôm nay.
"
Thu liễm tâm thần lại, Hạ Ngôn đưa mắt nhìn về phía Tiểu Thanh:
- Tiểu Thanh! Buổi tối huynh sẽ không ăn cơm cùng muội. Thổ Cẩu, ngươi ở nhà với Tiểu Thanh.
Thổ Cẩu "ngao ô
" một tiếng, nhe răng trợn mắt lè lưỡi, ngoe nguẩy cái đuôi ngắn của mình.
- Vâng!
Tiểu Thanh gật đầu lên tiếng, đôi mắt đẹp nhìn về phía Hạ Ngôn:
- Hạ Ngôn ca! Huynh đi đi.
Túy Tiên lâu ngay tại phía bên phải, cách phòng đấu giá một trăm mét. Hạ Ngôn từ tiểu viện đến túy Tiên lâu, chỉ dùng không đến thời gian một chén trà nhỏ.
Quảng trường trung ương, đầu người nhấp nhô. Bên ngoài hội trường cực hạn khiêu chiến, bóng người đông đúc. Hạ Ngôn chỉ quét mắt nhìn một vòng, liền tiếp tục bước nhanh về phía Túy Tiên lâu.
Túy Tiên lâu này tổng cộng cũng chia làm ba tầng. Mà đêm buông xuống, ngọn đèn trước cửa Túy Tiên lâu lại tỏa sáng, từ rất xa liền có thể thấy được rõ ràng. Ở bên ngoài túy Tiên lâu, có bốn gã gác cửa! Những người gác cửa đó đều là nhân viên trong Thánh điện thành Tử Diệp. Nếu muốn ăn cơm ở Túy Tiên lâu, bình thường người giàu có phải đặt trước ba ngày. Nói cách khác, nếu không đặt trước, cho dù ngươi có nhiều tiền hơn nữa cũng không được.
Người có thể ở Túy Tiên lâu dùng cơm đều là người có thân phận ở thành Tử Diệp. Ngay cả người bình thường, cho dù có tiền cũng khó có điều kiện ở nơi này dùng cơm.
Có thể đi vào Túy Tiên lâu, bản thân điều này đã là một loại biểu tượng cho thân phận!
- Quả nhiên không tầm thường!
Hạ Ngôn ở ngoài Túy Tiên lâu dừng lại một chút.
Túy Tiên lâu này tuy rằng cũng là ba tầng, tuy nhiên chiếm diện tích lớn hơn nhiều so với Tụ Phúc lâu thành Ngọc Thủy. Ánh mắt đảo qua, Hạ Ngôn nhìn thấy ngay cả người gác cửa đứng ngoài cũng đều là cường giả cảnh giới Hậu thiên đỉnh. Hơn nữa, bốn người này không ngờ đều mang theo vũ khí tùy thân. Tửu lâu bình thường, người gác của đương nhiên không có khả năng mang binh khí ở trước mặt khách hàng, nhưng Túy Tiên lâu lại đặc biệt!
"Cũng không biết sư phụ hiện tại đã đến hay chưa!
"
Hạ Ngôn trong lòng nghĩ, cất bước tiến tới cửa Túy Tiên lâu.
- Tiên sinh, xin dừng bước!
Một gã người gác cửa đưa tay ra ngăn Hạ Ngôn lại.
Hạ Ngôn lập tức dừng lại, nhìn về phía người gác cửa kia thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ còn phải tháo kiếm?"
Vào Tụ Phúc lâu thành Ngọc Thủy cũng phải tháo kiếm, Túy Tiên lâu này cũng có quy củ tháo kiếm!
- Tiên sinh, ngài có hẹn trước không?
Tên gác cửa này vẻ mặt tươi cười dò hỏi.
- Hẹn trước?
Hạ Ngôn sửng sốt:
- Chẳng lẽ dùng cơm ở nơi này còn phải hẹn trước sao?
Hạ Ngôn chưa bao giờ tới Túy Tiên lâu, tự nhiên không biết quy củ nơi này. Hơn nữa việc tu luyện quá bận rộn, Hạ Ngôn cũng chưa từng nghe người nào nói về việc này.
- Đúng vậy! Dùng cơm ở Túy Tiên lâu chúng ta cần hẹn trước ba ngày. Nếu không thì không thể đi vào. Vị tiên sinh này, ngài nếu không có hẹn trước có thể hiện tại liền đăng ký chỗ ngồi trước. Tuy nhiên, phải chờ ba ngày sau mới có thể tiến vào Túy Tiên lâu dùng cơm.
Người gác cửa này có chút kiên nhẫn nói với Hạ Ngôn.
Mà ba gã gác cửa khác cũng đều đưa mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, tuy nhiên vẻ mặt lại không chút thay đổi.