Linh La Giới

Chương 498

Hạ Ngôn khẽ cau mày, người thanh niên áo vàng hoa lệ này có thực lực Đại Linh Sư sơ kỳ, bộ dáng khoảng hai ba hai bốn tuổi, thân người gầy ốm. Mà người hầu theo sau hắn, thân hình tráng kiện, tuy nhiên chỉ có cảnh giới Hậu Thiên.
 
- Huống thiếu gia, thật sự xin lỗi. Trú Nhan Bảo Châu này xác thật đã được vị tiên sinh này mua, ngài đã tới trễ một chút. Nếu ngài tới sớm hơn năm phút, giao tiền cho Trân Bảo Các chúng ta, vậy Trú Nhan Bảo Châu đã là của ngài. Thế nhưng bây giờ.
 
Nữ nhân viên này cũng có chút khó xử, Huống thiếu gia này là Huống gia, ở Thánh thành thuộc về một gia tộc hạng ba. Nhưng gia tộc ở nơi này cũng phải mạnh hơn những đại gia tộc ở các chủ thành.
 
Huống gia truyền thừa cũng quá ngàn năm, lạc đã gầy còn mạnh hơn ngựa, tuy rằng từ từ xuống dốc, thế nhưng gia tộc cũng không có biến cố lớn, cho nên nội tình còn mạnh hơn các các gia tộc mới quật khởi ở các chủ thành.
 
- Vị công tử này, không biết xưng hô thế nào?
 
Huống thiếu gia không dây dưa với nữ nhân viên này nữa, mà chuyển hướng Hạ Ngôn, khẽ chắp tay, dùng giọng trầm thấp nói.
 
HạNgôn cười cười, lạnh nhạt nói:
 
- Ta họ Hạ! Huống công tử, ngài tới chậm một chút, Trú Nhan Bảo Châu này đã bị ta mua, chỉ có thể chờ cơ hội khác thôi.
 
- Họ Hạ?
 
Huống thiếu gia nhướng mày, trong đầu không ngừng suy nghĩ:
 
"Trong chủ thành, cũng không có gia tộc họ Hạ, tiểu tử này có thể lấy ra một ngàn vạn kim tệ mua Trú Nhan Bảo Châu, có lẽ cũng không phải hạng người vô danh. Không biết hắn là con cháu gia tộc chủ thành nào, nhìn bốn vị mỹ nữ tuyệt sắc theo sau hắn, có lẽ thân phận cũng không đơn giản. Tuy nhiên, nơi này là Thánh thành, không phải chủ thành gia tộc hắn."
 
Trong đầu xoay chuyển, khóe miệng Huống thiếu gia lộ một tia cười lạnh, nhìn Hạ Ngôn nói:
 
- Hạ công tử, không bằng như thế này. Ngài tặng Trú Nhan Bảo Châu cho ta, ta trả thêm mười vạn kim tệ phí chuyển nhượng thì thế nào?
 
Hạ Ngôn ngẩn ra, chợt cười nhạt nói:
 
- Huống công tử, ngài nghĩ ta sẽ thiếu mười vạn kim tệ sao? Ha ha, Trú Nhan Bảo Châu này là ta buộc phải có. Huống công tử đừng dây dưa nữa.
 
- Hạ công tử, Trú Nhan Bảo Châu này là công tử nhà ta coi trọng từ mấy tháng trước, chuẩn bị mua rồi. Còn ngài, chi sợ hôm nay mới đến thấy được Trú Nhan Bảo Châu kia phải không? Nói lại, vẫn là công tử nhà ta tới trước một bước!
 
Người hầu Huống công tử kia liền đứng ra, chỉ trỏ trước mặt Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn cũng không tức giận, vẫn lạnh nhạt nói:
 
- Công tử nhà ngươi đã muốn mua từ mấy tháng trước, có thể là thật, thế nhưng khi đó hắn lại không mua. Lẽ nào thứ công tử nhà ngươi muốn mua, người khác sẽ không thể mua được sao? Trong thiên hạ này nào có đạo lý như thế? Hay là nói, công tử nhà ngươi vốn không có dự định muốn mua Trú Nhan Bảo Châu này!
 
- Hừ! Hạ công tử, Trú Nhan Bảo Châu này ngài muốn nhường thì nhường, không nhường cũng không phải nhường! Ta mặc kệ rốt cuộc ngươi có thân phận gì, Trú Nhan Bảo Châu này ta đã chuẩn bị mấy tháng là để mua nó.
 
Huống thiếu gia ánh mắt chợt lạnh, khuôn mặt lạnh băng, lúc nói chuyện đã không còn khách khí
 
- Họ Hạ kia, ngươi thức thời một chút, không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!
 
Người hầu kia thấy công tử nhà mình nổi giận, lúc này cũng hùa theo trợn mắt nhìn Hạ Ngôn, làm ra vẻ muốn động thủ.
 
- Hai vị công tử, cái này.
 
Lúc này nữ nhân viên kia cũng cuống lên, Huống gia ở Thánh thành tuy là gia tộc hạng ba, thế nhưng thế lực cực lớn, nàng cũng không dám đắc tội Huống gia. Nếu đắc tội Huống gia, vậy sau này nàng sẽ không còn chỗ sống yên ở Thánh thành nữa. Lão bản Trân Bảo Các, làm sao sẽ vì bảo hộ nàng mà đắc tội Huống gia?
 
- Ha ha ha.
 
Đúng lúc này, phía sau mọi người lại truyền đến một tiếng cười to sang sảng. Mọi người nhìn lại, đó là một người thanh niên thô lỗ dẫn đầu, phía sau là hai cô gái.
 
- Ta vừa mới đi dạo lầu hai, chợt nghe đến tiếng nói của Huống công tử. Quả nhiên là bá đạo, lại mạnh mẽ muốn người khác nhường lại thứ đã mua
 
Người thanh niên thô lỗ này chậm rãi đi lên, nhìn Huống công tử cười to nói.
 
Huống công tử nhìn thấy người thanh niên này, sắc mặt liền biến đổi, khóe miệng co rút, ánh mắt lập lòe, không biết đang suy nghĩ gì. Qua một lát, hắn mới nói:
 
- Hóa ra là Tiêu công tử, không ngờ cũng có nhã hứng tới Trân Bảo Các này?
 
- Huống công tử, ngài nói vậy là không đúng, lẽ nào chỉ có ngài được tới, ta lại không đến được? Ngài nhìn hai vị cô nương xinh đẹp như hoa phía sau ta đây, hôm nay ta tới là để mua cho các nàng chút thứ. Ồ! Vị công tử này thật lạ mặt, ôi chà, vị công tử này dẫn theo bốn cô nương thật là gấp mười gấp trăm lần hai vị phía sau ta
 
Tiêu công tử này làm ra vẻ kinh ngạc, nhìn chúng nữ phía sau Hạ Ngôn. Hạ Ngôn cũng mỉm cười, khẽ chắp tay chào Tiêu công tử.
 
- Ta cũng có nghe nói qua Trú Nhan Bảo Châu này, đặt giá một ngàn vạn ở Trân Bảo Các, quả thật là vật vô cùng xa hoa. À, không nghĩ ra vị công tử này bạo tay như vậy, bỏ được một ngàn vạn mua viên Trú Nhan Bảo Châu này. Nếu đổi lại là ta, khẳng định sẽ không mua nó.
 
Tiêu công tử lại nhìn Trú Nhan Bảo Châu trong tay nữ nhân viên, lắc đầu nói.
 
Tiêu gia ở Thánh thành thuộc về gia tộc hạng hai, tương đương thực lực Cao gia Cao Minh Nguyệt, thực lực mạnh hơn Huống gia không ít. Cho nên Huống công tử thấy Tiêu công tử sắc mặt đại biến, chính là bởi loại quan hệ này.
 
Hắn có thể không quan tâm thân phận Hạ Ngôn, nhưng không thể không để ý tới thân phận Tiêu công tử. Hơn nữa hai người chia làm hai trận doanh bất đồng, hai gia tộc đều âm thầm tranh đấu, hắn biết Tiêu công tử này hiện thân khẳng định là vì phá hư chuyện của mình.
 
- Ha ha, Tiêu công tử nói quá lời!
 
Hạ Ngôn lắc đầu, cười nói.
 
- Hắc hắc. Không biết vị công tử này xưng hô thế nào?
 
Tiêu công tử đảo mắt, hỏi ngược lại.
 
- Ta họ Hạ!
 
Hạ Ngôn gật đầu nói.
 
- Hạ công tử, Trú Nhan Bảo Châu này là ngài mua trước, đương nhiên là của ngài rồi. Ở trong Thánh thành này, không phải ai cũng có thể một tay che trời như vậy. Hôm nay ta đứng cùng Hạ công tử, nhìn xem có người dám dùng sức mạnh cướp đoạt Trú Nhan Bảo Châu hay không!
 
Tiêu công tử vừa nói xong, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Huống công tử. Hiển nhiên, hắn nói lời này chính là nhằm vào Huống công tử bên kia.
 
Huống công tử hít một hơi thật sâu, thân người tức giận run run, sắc mặt âm trầm bất định, cuối cùng cười lạnh nói:
 
-Được, ta đi! Trú Nhan Bảo Châu là của ngươi, chúng ta chờ xem!
 
Nói xong, Huống công tử phất áo xoay người xuống lầu.
 
Lúc này, nữ nhân viên kia thở phào một hơi, nếu không phải Tiêu công tử tới, nàng thật không biết phải làm gì. Vừa nãy nàng còn lo lắng Hạ công tử này, nếu Hạ công tử cố ý tranh đoạt với Huống công tử, vậy hậu quả rất khó nói. May mà Tiêu công tử xuất hiện, đè Huống công tử xuống.
 
- Hạ công tử, hiện giờ mời ngài theo ta xuống lầu làm thủ tục!
 
Nữ nhân viên khôi phục mỉm cười, nói với Hạ Ngôn, lại quay sang Tiêu công tử nói:
 
- Tiêu công tử, thật cảm tạ ngài đã xuất hiện đúng lúc.
 
- Phải! Tiêu công tử, thật đa tạ!
 
Hạ Ngôn cũng cười cười.
 
- Chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Được rồi, Hạ công tử dường như không phải người Thánh thành, không biết hiện giờ ở nơi nào, không bằng đến Tiêu gia ta ở vài ngày có được không?
 
Tiêu công tử thoạt nhìn thô lỗ, tâm tư lại nhẵn nhụi. Hắn thấy Hạ Ngôn ra tay rộng rãi, phía sau lại dẫn theo bốn cô gái tuyệt sắc, nghĩ rằng nhất định không phải gia tộc bình thường, cho nên mới có ý làm quen Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn lắc đầu nói:
 
- Sợ rằng chúng ta sẽ nhanh chóng rời Thánh thành, không cần phải phiền Tiêu công tử. Chẳng qua Tiêu công tử trợ giúp hôm nay, ta sẽ nhớ kỹ, ngày khác tất sẽ bái tạ.
 
- Nếu vậy cũng được, Hạ công tử xin cứ tự nhiên!
 
Tiêu công tử chắp tay với Hạ Ngôn, liền mang hai cô gái lên lầu, tránh đường cho Hạ Ngôn xuống phía dưới.
 
Hạ Ngôn mang theo các nàng cùng nữ nhân viên xuống lầu một, làm xong thủ tục liên quan, thanh toán một ngàn hai mươi mốt vạn năm ngàn ba trăm kim tệ, đồng thời cũng lấy các vật phẩm tương ứng.
 
Giao dịch kếch xù như vậy, Trân Bảo Các cũng khó có một lần, cho nên tự nhiên thu hút nhiều người chú ý, tiếng than thở liên tiếp vang lên. Ngàn vạn kim tệ, cứ tiêu xài hết như thế.
 
-Bại gia tử!
 
- Khẳng định chỉ dùng tiền lão cha hắn, đi ra lấy lòng nữ nhân!
 
- Ta thấy cũng phải, nếu không thì hắn trẻ tuổi như vậy, làm sao có nhiều tiền như thế?
 
Ở trong mắt nhiều người, Hạ Ngôn quả thật là một bại gia tử. Từ tuổi Hạ Ngôn, lại thêm Hạ Ngôn dẫn theo bốn cô gái, dù cho ai cũng sẽ nghĩ Hạ Ngôn là một Hoa Hoa công tử. Đương nhiên, bọn họ đa số đều đang đố kỵ, thầm hận mình không thể là một trong bốn cô gái phía sau Hạ Ngôn.
 
Một lát sau, năm người rời Trân Bảo Các, Hạ Ngôn tìm một góc vắng thu các vật phẩm trong tay vào nhẫn Linh La.
 
- Hạ Ngôn ca, mấy thứ kia sao không thấy nữa?
 
Bạch Nhị hé môi nhỏ, trừng mắt to kinh ngạc, nhìn Hạ Ngôn vốn cầm đồ vật đầy tay liền thoáng cái biến mất
 
- Hắc hắc, các muội đoán xem?
 
Hạ Ngôn liếc chúng nữ, cố ý trêu chọc.
 
- Huynh nói mau, sẽ không phải do huynh giấu đi chứ?
 
Bạch Nhị vây quanh Hạ Ngôn một vòng, cũng không tìm được đồ vật nào.
 
- Xem này!
 
Hạ Ngôn vừa động ý thức, trong tay chợt lóe sáng, một bình nước hoa liền xuất hiện. Sau đó trong đầu vừa nghĩ, bình nước hoa liền biến mất.
 
- A! Đây rốt cuộc làm thế nào?
 
Tô Cầm cũng không nhịn được hỏi, tính tình của nàng trầm ổn nhất trong chúng nữ.
 
- Nói cho các muội, kỳ thật ta có một cái nhẫn, gọi là nhẫn trữ vật, không gian bên trong rất lớn, cho dù là một ngọn núi lớn cũng có thể bỏ vào được.
 
Hạ Ngôn giải thích.
 
- Vậy nhẫn có hình dáng gì?
 
- Muội muốn nhìn chiếc nhẫn kia.
 
Đoàn người Hạ Ngôn dạo chơi ở Thánh thành tròn ba ngày, mới trở về thành Tử Nguyệt. Hạ Ngôn lấy ra những thứ mua ở Thánh thành cho chúng nữ, chỉ để lại một viên Trú Nhan Bảo Châu.
 
Trở lại thành Tử Nguyệt, Hạ Ngôn liền bế quan lần nữa, bắt đầu nghiên cứu liên hệ giữa Trú Nhan Bảo Châu và Linh La tâm pháp.
 
"Không sai, xác thực giữa hai thứ có liên quan. Ta cảm giác được có viên bảo châu này, có thể lĩnh ngộ được bộ phận Linh La tâm pháp thứ hai trong thời gian ngắn. Khẳng định viên bảo châu này không chỉ có tác dụng trú nhan đơn giản, nó ẩn chứa lực lượng rất quỷ bí, sợ rằng là thứ ở Chủ thế giới!"
 
Hạ Ngôn nhắm mắt lại, cảm nhận dao động năng lượng trên Trú Nhan Bảo Châu.
 
Bình Luận (0)
Comment