Để bắt Hứa Thiệu thành công, Đội trưởng Lưu chuẩn bị kỹ lưỡng, lập hàng loạt phương án dự phòng cho Triển Bằng. Khi các kế hoạch C, D, E sắp triển khai, Triển Bằng lập tức ngăn lại, đề xuất phương án của mình.
Đội trưởng Lưu lo lắng: "Kế hoạch này quá đơn giản, lỡ có chuyện gì..."
Triển Bằng sốt ruột: "Nếu không khẩn trương, người sẽ chạy mất!"
Anh nhấn mạnh, nếu trì hoãn, thông tin của anh sẽ vô dụng, nguy hiểm cho bản thân lẫn đồng đội.
Cuối cùng, Đội trưởng Lưu chấp thuận và triển khai kế hoạch.
Chỉ trong hai ngày, toàn bộ nhân sự sẵn sàng. Triển Bằng, sau ba năm hôn mê, lại bước vào thế giới hỗn loạn của đèn xanh đỏ. Trái tim những người ẩn mình trong xe thắt chặt khi bóng dáng anh biến mất sau cửa quán bar.
Ngay khi bước vào, tiếng nhạc kim loại đinh tai vang lên, nhưng Triển Bằng quen thuộc nơi này. Anh đi thẳng đến quầy bar, gọi rượu và chủ động hỏi mua viên thuốc giải rượu. Câu hỏi này thu hút sự chú ý của người pha chế.
Người pha chế thản nhiên: "Anh lạ quá, làm sao mà biết thuốc giải rượu ở đây?"
Triển Bằng giả vờ: "Bạn tôi nói ở đây tốt lắm."
Pha chế cười: "Chúng tôi không có thuốc giải rượu, chỉ có kẹo bạc hà, thử không?"
Hắn đẩy đĩa kẹo, Triển Bằng lấy một viên rồi đi vào đám đông.
Người pha chế gọi ngay quản lý tầng hai. Vừa nghe, quản lý kinh ngạc, điếu thuốc rơi xuống: "Sao... sao có thể..."
Hắn lao xuống lầu, xông vào phòng mà không gõ cửa, hoảng hốt: "Đại ca!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không khí phòng bao lập tức thay đổi. Hứa Thiệu, người đang xem các cô gái nhảy, hơi khó chịu.
Mấy thuộc hạ bên canh lập tức xoa dịu: "Lão Ngô, cậu sao vậy?"
Ngô Lão Tứ căng thẳng: "Đại ca, tôi thấy tên cảnh sát chìm ba năm trước rồi!"
Cả căn phòng lập tức chìm trong im lặng. Tiếng nhạc kim loại vẫn vang lên đều đều, nhưng bầu không khí đã nặng nề hẳn. Những cô gái ngừng nhảy múa, đứng nép sát vào tường, ánh mắt đầy lo lắng, không dám phát ra một âm thanh nào.
Tên phó tướng hỏi: "Lão Ngô, cậu không đùa chứ? Hắn bị hạ sát, còn bị tiêm thuốc, sao có thể xuất hiện?"
Ngô Lão Tứ: “Thật mà! Vừa nãy tôi tận mắt thấy, cả người pha chế cũng đã xác nhận!”
Hứa Thiệu hỏi: "Hắn đâu?"
Ngô Lão Tứ: "Khu ghế A1!"
Hứa Thiệu bước xuống, nhìn về phía A1, nhưng khu vực đó trống không một bóng người.
Hắn bình thản, giọng đầy nguy hiểm: "Không phải ở đây sao? Người đâu?"
Ngô Lão Tứ há hốc mồm: "Rõ ràng vừa nãy còn ở đó mà!"
Hứa Thiệu lạnh lùng ra lệnh: "Bố trí người canh cửa trước và cửa sau ngay."
Tên phó tướng lập tức đứng dậy: "Rõ!"