Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi

Chương 1360


Thế nhưng, Khương Nhất hoàn toàn không hề hay biết về việc lợi dụng “lỗ hổng chế độ” này. Nếu cô mà biết, e rằng còn phải giơ ngón tay cái tán thưởng Triển Bằng một phen.

Dù sao đi nữa, đây là lần đầu tiên cô gặp một người… yêu nghề kính nghiệp đến mức c.h.ế.t rồi mà vẫn còn muốn quay lại đi làm.

Có lẽ vì vậy, cô còn phải tặng thêm cho hắn một lá bùa hộ mệnh, để linh hồn có thể thích nghi tốt hơn với cường độ công việc khắc nghiệt trong ngành.

Tiếc là cô chẳng có cơ hội nào cả, bởi giờ đây còn đang phải tự xoay sở cho chính mình.

Sáng hôm ấy, vừa mới định nằm lăn ra ngủ bù thì Khương Nhất đã bị mẹ bắt gặp ngay tại chỗ.

Lý do: thử đồ!

Càng gần tới lễ kế thừa, những thứ cần chuẩn bị càng chồng chất. Ban đầu, Khương Nhất còn ngây thơ nghĩ chỉ cần mặc thử một bộ là xong, thế là vui vẻ đồng ý.

Nào ngờ… một bộ, rồi lại một bộ, rồi thêm một bộ nữa!!!

Lần này thì cô c.h.ế.t lặng.

Trong suốt ba tiếng đồng hồ, cô hết cởi ra lại mặc vào, mặc vào rồi lại cởi ra, chẳng khác gì một con búp bê để người ta mặc thử đồ.

Đến cuối cùng, mí mắt cô sắp sụp xuống, không nhịn được mà oán thán:

“Không phải mẹ nói rất nhanh thôi sao?”

Cơ Thư vẫn cầm trên tay bộ quần áo tiếp theo, thản nhiên gật đầu:

“Đúng vậy, rất nhanh rồi. So với ta hồi đó, con đã coi như nhanh lắm.”

Khương Nhất: "..."

Chưa kịp thở ra một hơi, cô đã thấy Cơ Thư nhíu mày lắc đầu:

“Bộ này không được, quá đơn điệu.”

Ngay sau đó, Vân Mặc lại đưa thêm hai bộ khác.

Kết quả vẫn như cũ.

“Bộ này cũng không được, quá lỗi thời.”

“Cái này thì càng không được, quá lòe loẹt.”

...

Vân Mặc thấy chủ tử cứ chê hết, rốt cuộc không nhịn được mà nhắc nhở:

“Chủ tử, mấy bộ này đều là người tự tay chọn lúc đó mà.”

Cơ Thư cầm lấy quần áo, ngắm nghía trái phải, nghiêng đầu soi xét:

“Thật sao? Lúc đó nhìn bản thiết kế thì thấy ổn, sao mặc lên lại xấu thế này nhỉ?”

Khương Nhất lúc này đã mệt đến mức mí mắt díp lại, vội nói bừa:

“Chắc là con quá xấu, mặc gì cũng không hợp thôi.”

Nói rồi, cô lập tức thò tay kéo áo khoác, chuẩn bị tìm đường chuồn êm.

Nhưng ngay giây tiếp theo, mẹ cô đã thẳng tay tóm lại, nghiêm giọng:

“Nói bậy! Rõ ràng là con quá xinh đẹp, khiến cả bộ đồ bị lu mờ mới đúng.”

Khương Nhất: “…”

Giờ phút này, cô chỉ muốn lập tức ngã lăn ra, ngủ một giấc dài đến tận chân trời, cách ly hoàn toàn với thế giới.

Cơ Thư thì vẫn chau mày, hết nhìn sang trái lại ngó sang phải, cuối cùng dứt khoát phán:

“Làm lại một lô mới.”

Khương Nhất nghe xong, cơn buồn ngủ bay sạch:

“Làm lại?!”

Vân Mặc cũng vội vàng chen lời:

“Chủ tử, nếu làm lại một lô mới e rằng không kịp thời gian.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khương Nhất lập tức hùa theo, gật đầu liên tục như gà mổ thóc:

“Đúng rồi, đúng rồi! Thời gian gấp gáp thế này sao kịp được! Hơn nữa, mấy bộ này xấu thì thôi không mặc nữa, bên kia chẳng còn một đống sao!”

Cơ Thư thản nhiên đáp:

“Những bộ kia là chuẩn bị cho tiệc tối.”

Khương Nhất cúi xuống nhìn bộ đồ trên người mình, lắp bắp:

“Vậy… bộ con đang mặc bây giờ là…”

Cơ Thư: “Là đồ cho buổi chiều.”

Khương Nhất: "???"

Cần phải chia chi tiết đến mức đó sao? Khương Nhất đột nhiên nhớ ra điều gì, vội hỏi:

“Mẹ chẳng phải đã nói là quy mô nhỏ hơn của mẹ sao?”

Cơ Thư gật đầu thản nhiên:

“Đúng vậy, là nhỏ hơn nhiều rồi. Lễ kế thừa của ta hồi đó kéo dài suốt ba ngày, còn con chỉ có một ngày thôi, thế đã gọi là rất nhỏ rồi đấy!”

Đôi mắt Khương Nhất lập tức trợn tròn:

“Ba ngày?!”

Cơ Thư khẳng định chắc nịch:

“Đúng thế! Khi đó phải mời khách cả trong nước lẫn ngoài nước, hết đợt này đến đợt khác, chen chúc kín cả sân, mệt c.h.ế.t đi được.”

Khương Nhất há hốc miệng:

“Cả nước ngoài nữa sao?”

Nhìn vẻ mặt hoang mang, ngây ngốc như chưa từng nghe bao giờ của con gái, Cơ Thư bật cười:

“Đương nhiên rồi. Cơ gia chúng ta có hợp tác và giao lưu với không ít gia tộc phù thủy, giáng đầu sư ở các quốc gia khác.”

Nghe vậy, Khương Nhất chỉ thấy lông mày giật giật.

Còn kéo cả người nước ngoài đến?

Tự nhiên trong lòng cô dấy lên một dự cảm chẳng lành chút nào.

Thấy con gái im lặng, Cơ Thư còn dịu giọng an ủi:

“Yên tâm đi, đến lúc đó mẹ sẽ đích thân giới thiệu từng người cho con.”

Khương Nhất vừa nghĩ đến cảnh phải giao thiệp với từng ấy người, chút buồn ngủ cuối cùng cũng bay biến, chỉ còn sót lại một bụng phiền muộn:

“Thực ra… không cần giới thiệu cũng được mà.”

Cơ Thư nhìn dáng vẻ như muốn “nghỉ việc tập thể” của cô, chỉ bật cười khẽ:

“Lần này mẹ chỉ mời một vài gia tộc cốt lõi thôi, sẽ không khiến con mệt đâu.”

Nhưng Khương Nhất tuyệt đối không tin.

Thử vài bộ đồ còn mệt đến muốn xỉu, thì lễ chính thức chẳng phải sẽ càng “hành xác” gấp bội sao?

Sau khi bị ép mặc thêm ba bộ nữa, cô rốt cuộc cũng chịu hết nổi, vội kiếm cớ đi vệ sinh rồi chuồn thẳng một mạch.

Chỉ đến khi chạy ra sân nhỏ, cô mới thở phào một hơi dài, như vừa thoát khỏi kiếp nạn. Trong đầu lập tức lóe lên kế hoạch: tìm chỗ chợp mắt nửa tiếng, lấy lại sinh khí.



Nhưng vừa bước vào cổng sân, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững lại.

Bạn học Hoa Hoa đang lén lút từ trong phòng cô chui ra.

Trong tay còn ôm một túi đồ lớn, dáng vẻ cực kỳ khả nghi.

Điều này khiến Khương Nhất lập tức cảm thấy khả nghi. Nhân lúc cô bé còn đang tìm cách chuồn êm, Khương Nhất bất ngờ bước ra sau lưng, lạnh giọng hỏi:

“Em không đi học mà làm gì ở đây?”

Hoa Hoa giật b.ắ.n người, suýt nhảy dựng tại chỗ!

Bình Luận (0)
Comment