Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi

Chương 1361

Thấy rõ là Khương Nhất, sắc mặt Hoa Hoa lập tức cứng đờ, lắp bắp:

“Em… em đi học ngay đây…”

Nói xong liền xoay người định chạy.

Nhưng bàn tay Khương Nhất đã nhanh chóng tóm lấy cổ áo, ánh mắt sắc bén quét về phía túi đồ lớn trong tay cô bé:

“Đi học mà ôm theo cả đống pháp khí chiêu hồn sao?”

Lời nói như vạch trần toàn bộ, Hoa Hoa đành dừng bước.

Bị nhìn thấu, cô bé c.ắ.n môi, cuối cùng dứt khoát thú nhận:

“Sư phụ… em muốn đi cứu người.”

Khương Nhất nhướng mày:

“Chiêu hồn thì cứu sống kiểu gì?”

Hoa Hoa siết chặt tay, ánh mắt nghiêm nghị hiếm thấy:

“Không cứu sống được… nhưng em nhất định phải biết sự thật!”

Khương Nhất hơi khó hiểu:

“Em muốn tìm sự thật gì cơ?”

Hoa Hoa nghiêm túc đáp, ánh mắt sáng rực:

“Sự thật về cái chết!”

Khương Nhất khẽ nhíu mày:

“Là bạn học em qua đời sao?”

Hoa Hoa vội lắc đầu:

“Không phải… là một nghệ sĩ mà em yêu thích! Trên mạng có rất nhiều lời đồn, ai cũng nghi ngờ. Em không tin, nên muốn tự mình kiểm chứng!”

Thấy cô bé thật lòng như vậy, Khương Nhất im lặng vài giây. Đây cũng coi như một cơ hội để thử thách bản lĩnh, nên cô chỉ dặn dò:

“Được thôi. Nhưng nhớ cẩn thận, đừng để người ta bắt được, kẻo bị xem là ăn trộm thì phiền lắm.”

Được sự cho phép, Hoa Hoa lập tức vui mừng khôn xiết:

“Vâng, sư phụ yên tâm, em biết rồi!”

Cô bé ôm túi đồ chiêu hồn, lon ton chạy ra khỏi sân nhỏ.

Nhưng vừa tới cổng, như chợt nhớ ra điều gì, Hoa Hoa quay đầu lại, nghiêm túc dặn dò ngược lại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“À, đúng rồi sư phụ! Nếu thầy giáo gọi điện, chị nhớ nói là em bị cảm sốt nhé!”

Khương Nhất: "???"

Sau khi ngẩn ra một giây, Khương Nhất mới kịp phản ứng:

“Em… em dám trốn học?!”

Nhưng lời còn chưa dứt, Hoa Hoa đã ôm chặt túi đồ chiêu hồn, “vèo” một cái thuấn di biến mất.

Khương Nhất: “…”

Con nhóc này càng ngày càng quá quắt! Trốn học thì thôi đi, còn ngang nhiên kéo cả sư phụ vào làm đồng phạm để lừa thầy giáo nữa chứ! Cô siết chặt nắm tay, suýt nữa thì định đuổi theo để tóm lại dạy dỗ một trận ra trò. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thở dài, đành quay vào phòng… ngủ bù.

Kết quả, giấc ngủ dự định chỉ nửa tiếng lại kéo dài đến tận tối mịt.

Khi tỉnh dậy, Khương Nhất hoảng hốt bật dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Vừa mở cửa, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là Cơ Thư và Vân Mặc đang ngồi thảnh thơi trong đình nghỉ mát, vừa uống trà vừa nhàn nhã bóc hạt dẻ nướng.

Tiếng cửa vừa mở, hai người đồng loạt quay đầu nhìn cô.

“Tỉnh rồi à?” Cơ Thư cười dịu dàng: “Lại đây, mau nếm thử hạt dẻ nướng đi, nóng hổi vừa thơm vừa ngọt.”

Khương Nhất hơi bất ngờ: “Mọi người… ngồi đây đợi con sao?”

Cơ Thư vừa nhẩn nha bóc hạt dẻ vừa đáp: “Không hẳn là đợi. Chỉ là mẹ chưa từng tới Đạo quán của con, hôm nay tiện thể đi dạo một vòng. Quả thật phong cảnh nơi này rất tuyệt.”

Khương Nhất vốn là kiểu “mềm nắn thì buông”, càng thấy mẹ nói vậy lại càng áy náy, liền chủ động hỏi:

“Còn bao nhiêu bộ đồ nữa chưa thử ạ?”

Không ngờ, Cơ Thư phất tay dứt khoát: “Nếu con không muốn thử thì thôi, khỏi cần. Con vui là được.”

Khương Nhất sững người: “Thật sự được sao?”

Cơ Thư bá đạo gật đầu: “Có gì mà không được? Con gái mẹ muốn thế nào thì thế đó. Quyết định đều dựa vào thực lực cả.”

Khương Nhất không nhịn được bật cười: “Đúng rồi, nói đến thực lực thì con gái mẹ chắc chắn vô đối.”

Cơ Thư nhướng mày, đắc ý: “Đó là điều tất nhiên!”

Thế là hai mẹ con thoải mái bắt chéo chân ngồi trên đình nghỉ mát, vừa ăn hạt dẻ nướng vừa nói chuyện phiếm. Vân Mặc thì im lặng ngồi một bên, kiên nhẫn tiếp tục nướng thêm cho cả hai.

Đêm thu, gió lạnh nhè nhẹ luồn qua mái hiên, mang theo hơi sương. Trong sân nhỏ hiếm hoi toát lên một bầu không khí ấm áp và yên bình.

Hai mẹ con trò chuyện rôm rả, tiếng cười vang xen lẫn mùi hạt dẻ thơm lừng. Khoảnh khắc tưởng chừng bình thường này lại vô cùng quý giá đối với họ.

Thế nhưng, sự yên ả chẳng kéo dài được bao lâu — một cuộc điện thoại bất ngờ đã phá vỡ toàn bộ không khí ấm áp.

Bình Luận (0)
Comment