“Reng—reng—”
Âm thanh chói tai vang lên, làm cả đình nghỉ mát thoáng chấn động.
Khương Nhất đang nhẩn nha bóc hạt dẻ liếc sang chiếc điện thoại đặt trên bàn. Trên màn hình sáng rõ cái tên quen thuộc — học trò xui xẻo của cô.
Động tác trên tay Khương Nhất khựng lại. Cô khẽ bĩu môi: Chậc, chẳng lẽ con bé này chiêu hồn không xong, lại dắt cả một đám ác quỷ về rồi sao? Cô nhấc điện thoại lên, nhấn nút nghe. Còn chưa kịp mở miệng, tiếng hét thất thanh của cô học trò đã vọng thẳng vào tai:
"Sư phụ, cứu em á á á á á!!!"
Âm thanh gấp gáp, hoảng loạn đến mức khiến Khương Nhất bất giác nhíu mày:
“Em lại làm sao nữa?”
Đầu dây bên kia, Hoa Hoa lắp bắp, nghẹn ngào:
“Em… em… em bị người ta bắt vì tội trộm cắp rồi!!!”
Khương Nhất: “…”
Hoá ra là vậy. Cô thật sự đã đ.á.n.h giá quá cao năng lực của con bé này. Còn tưởng đâu nó chiêu nhầm ác quỷ rồi cầu cứu cô ra tay, ai ngờ lại bị… pháp luật nhân gian xử lý trước một bước.
Vài giây im lặng trôi qua, cô mới chậm rãi lên tiếng:
“Ta đã dặn rồi, đừng có lén lút, rất dễ bị bắt mà.”
Hoa Hoa lập tức oan ức kêu trời:
“Em không hề lén lút! Em còn chưa kịp làm gì, mới vừa đến dưới lầu khu chung cư thôi thì đã bị bắt rồi!”
Khương Nhất ngẫm lại, gõ nhẹ ngón tay lên bàn, rồi bình tĩnh kết luận:
“…Thực ra, lý do của người ta cũng không sai.”
Hoa Hoa ở đầu dây bên kia òa khóc t.h.ả.m thiết, giọng nức nở:
“Sư phụ, cứu em đi!”
Khương Nhất bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng vẫn hỏi:
“Em đang ở chỗ nào?”
Hoa Hoa lập tức đáp nhanh như b.ắ.n súng:
"Đồn cảnh sát Kinh Bắc."
Khương Nhất “ừm” một tiếng ngắn gọn:
“Ta đến ngay.”
Cô dứt khoát kết thúc cuộc gọi.
Đối diện, Cơ Thư vừa đưa qua mấy hạt dẻ đã bóc sẵn vừa hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Khương Nhất tiện tay nhét hai hạt dẻ vào miệng, nhai rôm rốp, rồi mơ hồ trả lời:
“Cô học trò chẳng nên thân của con… bị bắt rồi.”
Cơ Thư hơi nhíu mày:
“Không sao chứ? Mẹ nghe nói ở Kinh Bắc… có cần mẹ bảo Vân Mặc đi hỏi thăm trước không?”
Khương Nhất phủi sạch vụn hạt dẻ trên tay, ung dung đáp:
“Không cần đâu, chút chuyện nhỏ thôi. Con đi xem sao đã.”
Nói xong, cô đứng dậy, quay vào phòng khoác thêm áo. Chỉ vài phút sau, Khương Nhất đã rời sân nhỏ, trực tiếp đến Đồn cảnh sát Kinh Bắc.
Vừa bước đến cổng, cô lập tức chạm mặt một người quen cũ đã lâu không gặp. Người nọ cũng sững lại một giây, rồi nở nụ cười nhận ra cô.
Khương Nhất tiến tới, thong dong chào hỏi:
“Đội trưởng Phó, thật trùng hợp, sao anh lại ở đây?”
“Tôi được điều đến hỗ trợ.” Phó Thừa thản nhiên đáp, sau đó liếc cô một cái:
“Thế còn cô? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Khương Nhất cũng chẳng vòng vo, thẳng thắn nói:
“Tôi đến cứu cô học trò chẳng nên thân của tôi.”
Phó Thừa hơi khựng lại:
“Học trò?”
“Ừ, con bé bị đồng nghiệp của anh bắt vì tội… trộm cắp.” Khương Nhất trả lời vừa bất lực vừa ngại ngùng.
Phó Thừa nhíu mày nhớ lại, rất nhanh liền “à” một tiếng:
“Có phải cô bé tên Khương Hoa không?”
Khương Nhất gật đầu xác nhận ngay:
“Đúng, chính nó!”
Phó Thừa lập tức nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đi thôi, tôi dẫn cô đến gặp con bé.”
Khương Nhất thở phào:
“Tốt quá, vậy thì làm phiền Đội trưởng Phó rồi.”
Phải công nhận, có quen biết thật sự tiện lợi.
Thế nhưng, vừa theo anh ta bước vào đại sảnh, Khương Nhất đã thấy một đám thanh niên nam nữ đứng chật cả bên trong, ai nấy đều bừng bừng bất mãn:
“Các anh dựa vào đâu mà bắt chúng tôi!”
“Đúng rồi, bọn tôi có phạm pháp gì đâu!”
“Đây là bắt nạt dân thường, chúng tôi sẽ khiếu nại!”
...
Viên cảnh sát trực ban nghiêm giọng quát:
“Các người không phải cư dân của khu chung cư này, lại còn trèo tường xông vào. Hơn thế, còn đốt đồ ở khu vực công cộng — rõ ràng vi phạm quy định phòng cháy chữa cháy và an ninh trật tự của khu phố!”
Lời giải thích rành rọt, nhưng đám thanh niên kia vẫn xôn xao phản đối, ai nấy mặt mũi bất bình, như thể mình mới là người bị oan ức nhất đời.
Khương Nhất liếc qua, thầm thở dài. Nhìn qua thì chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, rõ ràng còn chưa trưởng thành, đầu óc nóng nảy hơn là biết suy nghĩ.
Cô không để tâm thêm, chỉ theo sát bước chân Phó Thừa xuyên qua đại sảnh ồn ào.
Phó Thừa thuận miệng nhắc:
“Khương Hoa ở đằng kia.”
Khương Nhất nhìn theo hướng anh chỉ, quả nhiên thấy cô bé đang ôm chặt túi đồ chiêu hồn của mình, ngồi rụt trong góc phòng, trông ngoan ngoãn lạ thường.
Khương Nhất khẽ gọi:
“Hoa Hoa.”
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Hoa Hoa lập tức ngẩng phắt đầu. Đôi mắt sáng rỡ hẳn lên vì mừng rỡ, cô bé gần như reo lên:
“Sư phụ!”
Nói rồi, chẳng thèm để ý xung quanh, Hoa Hoa lao thẳng vào lòng Khương Nhất như chú cún nhỏ tìm được chủ.
Khương Nhất nhìn cô bé đang ôm chặt lấy eo mình như một chú cún con, vừa buồn cười vừa bất lực:
“Đúng là em chỉ giỏi gây chuyện cho ta thôi.”
Phó Thừa không nhiều lời, quay sang gọi một đồng nghiệp:
“Tiểu Tào, đây là người thân của đương sự. Để cô ấy ký giấy tờ, rồi thả người ra.”
Tiểu Tào vừa ngẩng lên nhìn thì thoáng sững lại, sau đó đôi mắt tròn xoe:
“Cô… cô…”
Rõ ràng là anh chàng đã nhận ra người trước mặt.
Phó Thừa thấy thế liền khẽ nhíu mày, giọng thúc giục:
“Còn ngây ra làm gì, mau lên. Người ta đi một quãng đường xa đến rồi, để họ về nghỉ.”
“À… à, vâng vâng!” Tiểu Tào luống cuống đáp, sau đó đưa giấy tờ ra, giọng nói không giấu nổi sự kích động:
“Phiền cô ký tên ở đây…”
Trong lúc Khương Nhất cúi đầu ký, ánh mắt Tiểu Tào không ngừng len lén liếc nhìn, rõ ràng là vừa hồi hộp vừa hưng phấn như fan gặp thần tượng bằng xương bằng thịt.
Đợi đến khi ký xong, Khương Nhất dắt Hoa Hoa rời đi, bóng dáng dần khuất sau cửa.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tiểu Tào không kiềm chế nổi nữa, lập tức móc điện thoại ra, hạ thấp giọng nhưng vẫn run run vì kích động, nói với đồng nghiệp bên cạnh:
“Cậu đoán xem tôi vừa gặp ai? Khương Nhất! Chính là Đại sư Khương Nhất trong truyền thuyết ấy! Trời ạ, cô ấy tự mình đến đồn bảo lãnh người kia luôn!!!”
Khương Nhất tai thính, vốn còn hơi đắc ý khi nghe đám cảnh sát trẻ bàn tán về mình, nhưng đến nửa câu sau thì mặt cứng đờ:
“...”
Mất mặt c.h.ế.t đi được, cầu xin đừng nói nữa!
Thế là cô lập tức kéo Hoa Hoa bước nhanh ra khỏi cửa, như thể càng ở lâu thì càng khó sống.
Ra đến cổng lớn, cô mới thở phào, rồi quay sang mỉm cười cảm ơn Phó Thừa:
“Đội trưởng Phó, hôm nay thật sự đã làm phiền anh rồi.”
Phó Thừa xua tay, dáng vẻ thản nhiên:
“Chuyện nhỏ thôi. Chẳng qua giờ bên kia đã kéo dây phong tỏa, cô nhớ nhắc học trò mình đừng có chạy tới gần nữa là được.”
Nói đến đây, ánh mắt anh ta vô thức liếc sang Hoa Hoa, ngữ khí mang theo chút ý nhắc nhở:
“Theo đuổi thần tượng thì cũng nên giữ lý trí.”
Rõ ràng, tất cả mọi người đều tin chắc rằng cô bé này chỉ vì muốn đi viếng thần tượng mà liều lĩnh đến vậy.
Hoa Hoa ôm chặt túi đồ, ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng… em hiểu rồi.”
...
Sau một cuộc trò chuyện ngắn, Khương Nhất liền dẫn theo cô học trò chẳng nên thân của mình rời khỏi đồn cảnh sát.