“Con nhện gì chứ, đây rõ ràng là cua mà? Cậu xem mấy bàn bên kia, bọn họ ăn ngon lành đó thôi.” – Người đàn ông mặc áo đen chỉ tay về phía bàn khách gần đó.
Tô Nhiên đưa mắt nhìn theo.
Đúng lúc thấy một gã giấy béo ở bàn bên cạnh, gắp lấy con nhện bỏ vào miệng. Nhện từ miệng trước chui vào, rồi lại từ gáy rơi xuống đất.
Lại quay về nhìn gã áo đen vẫn tươi cười, tâm trạng của Tô Nhiên đã không còn từ nào có thể diễn tả.
Người đàn ông áo đen tưởng Tô Nhiên sợ, còn tốt bụng an ủi:
“Anh bạn, đừng hoảng. Chẳng qua tên món ăn nghe rợn rợn vậy thôi, chứ thực chất cũng chỉ là cua, ăn đi cho biết, sợ gì.”
Trong đôi mắt ngây ngô kia ánh lên sự chân thành trong sáng, khiến Tô Nhiên nghẹn lời.
Đôi khi, thứ đ.á.n.h bại cái ác không phải là sức mạnh, mà lại là… sự ngây thơ.
Không cần nghi ngờ, hai gã này chắc chắn đã trúng “quỷ che mắt”.
Khí âm tràn ngập khắp nơi, quỷ khí dày đặc, ngay khi bước vào cả người họ đã bị phủ kín hắc khí. Lúc trước Tô Nhiên cũng không để ý, giờ mới nhận ra.
Cô do dự, không biết có nên nói ra sự thật cho họ biết không.
Thấy cô cứ nhăn nhó như mắc chứng táo bón, người đàn ông mặc sơ mi trắng – đi cùng gã áo đen – cũng cười nói:
“Đúng rồi, tên món thì đáng sợ, chứ ăn thì chẳng có gì. Đi chơi nhà ma còn được dọn tiệc, không ăn thì uổng quá.”
Nói xong, anh ta đưa đũa gắp miếng “rắn hầm” trong dĩa.
Nhìn đoạn thân rắn to bằng cánh tay trẻ con còn đang ngọ nguậy trong đĩa, tim Tô Nhiên thắt lại. Để phòng bất trắc, cô vội dán kín đáo hai lá bùa trừ tà lên người bọn họ.
Sơ mi trắng hớn hở, chỉ vào đĩa rắn:
“Tôi lần đầu tiên thấy lươn mà to thế này, không biết ăn thế nào… A… A… A!!! Má ơi, rắn! Rắn sống!!!”
Anh ta thét lên, hoảng hốt nhảy ngược lại.
Ngay lập tức, cái đầu rắn trong đĩa bật dậy, lao thẳng tới c.ắ.n bàn tay đang cầm đũa.
“Đại Minh!” – Gã áo đen hét thất thanh.
Mặt Tô Nhiên lạnh lùng, một gắp đũa xuyên thẳng qua đầu rắn, ghim chặt xuống bàn.
Đầu rắn còn ngọ nguậy, quằn quại dữ dội.
Sơ mi trắng run cầm cập, ngã ngồi bệt xuống đất. Gã áo đen cũng tái nhợt, ngây dại ngồi bất động, chẳng dám nhúc nhích.
Tất cả diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả hai vẫn còn chưa hoàn hồn, ngồi c.h.ế.t lặng không dám tin.
“Các cậu không sao chứ?” – Tô Nhiên nhìn một người ngồi dưới đất, một người trên ghế, cả hai run lẩy bẩy há miệng cứng đờ, bèn hỏi.
Nghe tiếng cô, gã áo đen mới bừng tỉnh, vội xua tay, thở hắt ra:
“Không sao, không sao… Vừa rồi cảm ơn cậu, nếu không thì Đại Minh đã…”
Chưa nói hết, hắn chợt nhớ tới đĩa “cua” trước mặt.
“Ọe ~”
Gã cúi gập người, nôn thốc nôn tháo.
“Đoàng—”
Tiếng trống bỗng vang lên, báo hiệu nghi lễ bái đường bắt đầu.
Tất cả khách mời giấy ùn ùn kéo vào đại sảnh, xem tân lang tân nương bái thiên địa.
Trà Đá Dịch Quán
Tô Nhiên nhìn qua đám đông, lập tức biến sắc. Cô nhanh chóng lách người, tiến đến hàng đầu.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
Khi tân lang cùng tân nương đứng dậy, vừa xoay người, ánh mắt hắn chạm đúng vào Tô Nhiên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tô Nhiên sững sờ. Đó chính là Cao Viễn!
Trước khi vào đây, Lương Chí Siêu đã cho cô xem ảnh hắn. Dù ảnh chỉnh sửa đến nỗi mẹ ruột cũng khó nhận, Tô Nhiên vẫn nhận ra.
Tân lang… chính là Cao Viễn!
Lúc này, tiếng chủ hôn vang vọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đưa vào động phòng!”
Cao Viễn cười rạng rỡ, bế ngang tân nương e ấp đi về phòng tân hôn.
Sắc mặt Tô Nhiên lạnh hẳn, bởi cô đã nhận ra: tân nương là quỷ.
Chờ đám đông tản bớt, cô lặng lẽ bám theo về phía tân phòng.
Đi được vài bước, phát hiện hai gã vừa ngồi cùng bàn cũng lén theo.
“Các cậu…” – Tô Nhiên định hỏi.
Nhưng gã áo đen vội đưa ngón tay lên môi “suỵt”:
“Đừng lên tiếng, mau đi thôi! Bọn họ đều không phải người, mà là giấy cả! Chạy nhanh!”
Hai gã không chờ cô đáp, lập tức kéo cô chạy vội ra khỏi phủ.
Ra đến ngoài, Tô Nhiên dặn:
“Tôi còn phải tìm người, hai cậu mau rời khỏi đây trước.”
Trên người họ đã có bùa hộ thân của cô, đi ra ngoài chắc chắn an toàn.
Không ngờ cả hai lại đồng loạt lắc đầu, nhất quyết không đi:
“Không được. Ở đây toàn không phải người, bỏ cậu lại một mình quá nguy hiểm. Chúng tôi theo cùng, đông người vẫn hơn.”
Tô Nhiên liếc đôi chân đang run lẩy bẩy của họ, rõ ràng sợ phát khiếp rồi, nhưng vẫn c.ắ.n răng đi cùng.
“Thôi được, vậy… cảm ơn hai cậu.” – Cô nở nụ cười chân thành.
“Khách sáo gì!” – Hai gã xua tay, nhưng khi bước tiếp thì đôi chân run còn dữ dội hơn.
Tô Nhiên đi đầu, hai gã theo sau, ba người lặng lẽ vòng ra hậu viện, đến trước tân phòng.
Họ ghé mắt qua khe thủng trên giấy cửa sổ, lặng lẽ quan sát.
Trong phòng, tân lang tân nương đang ngồi đối ẩm rượu giao bôi.
Nàng dâu thướt tha, kiều diễm như hoa. Trong ánh nến lung linh, càng thêm mị hoặc.
Uống xong, nàng đứng lên, vòng tay ôm lấy cổ Cao Viễn, giọng nũng nịu:
“Phu quân~ Từ nay thiếp chính là người của chàng rồi.”
Nàng dịu dàng v**t v* mặt hắn, ngón tay trượt dần xuống ngực, giọng mê hoặc:
“Vậy phu quân… có phải cũng thuộc về thiếp không?”
Cao Viễn ngẩn ngơ, si mê gật đầu:
“Đương nhiên… ta là của nàng.”
Tân nương thẹn thùng:
“Đáng ghét~ Biết ngay là phu quân thương ta nhất.”
Nói rồi, nàng ngồi lên đùi hắn, kéo mạnh áo, bàn tay chậm rãi luồn vào trong.
Mặt nàng đỏ bừng như đào xuân, mắt long lanh quyến rũ.
“Phu quân, hôm nay là đêm tân hôn… Thiếp không khách khí nữa đâu~”
Cao Viễn thở gấp:
“Nàng cứ thoải mái…”
Nàng khẽ cười, kéo áo hắn trễ xuống vai, ngón tay vẽ vòng tròn trên da thịt.
“Vậy… thiếp đến đây nhé~”
Cao Viễn nhắm mắt, đắm chìm trong ảo mộng.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo—
Đầu tân nương đột nhiên phình to gấp mấy lần, miệng nhỏ biến thành huyết khẩu, bốn chiếc nanh dài nhọn hoắt, ngoạm thẳng xuống đầu hắn!
Hai gã bên ngoài sợ đến mức ngã quỵ.
Tô Nhiên kinh hoảng ra tay ngăn cản.
Tiếc rằng đã muộn một bước.
Chỉ thấy tân nương c.ắ.n phập, đầu Cao Viễn lập tức lìa khỏi cổ, m.á.u phun xối xả, b.ắ.n tung tóe.
Nàng ta tránh né chiêu của Tô Nhiên, nhai rôm rốp, chỉ vài cái đã nuốt gọn cái đầu.
Rồi, dáng vẻ khủng khiếp biến mất. Nàng lại trở về dung nhan kiều diễm, tao nhã rút khăn lụa chấm nhẹ khóe môi còn dính máu.