Cô dâu uốn éo vòng eo, bước đi yêu kiều quyến rũ về phía Tô Nhiên, khẽ cười nói:
“Ui chao, vị công tử tuấn tú này là từ đâu tới vậy? Hay là... ngươi làm tân lang của ta nhé?”
Khi nói, trong mắt cô dâu lóe lên một tia sáng đỏ.
Tô Nhiên lập tức trở nên mê mẩn, ánh mắt si dại nhìn cô ta:
“Được, ta muốn làm tân lang của nàng.”
Cô dâu liếc nhanh ra ngoài cửa sổ, kéo tay Tô Nhiên ngồi xuống giường.
“Chậc chậc, thật đẹp quá, nhất là làn da này, mịn màng, trắng nõn, nhìn mà muốn bóp ra nước luôn. Hay là... cho ta mượn làn da này nhé?”
Tay cô ta vuốt lên mặt Tô Nhiên, ánh mắt đầy thèm khát.
“Được, được thôi.”
Tô Nhiên gật đầu như một kẻ ngây dại.
“Ta nói là diện mạo thật sự của ngươi cơ, không phải cái mặt xấu xí hiện giờ.”
Ánh mắt Tô Nhiên chợt lạnh đi, linh lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, bàn tay vươn ra bóp lấy cổ cô dâu:
“Vậy thì xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!”
Nhưng ngay giây sau, Tô Nhiên sững sờ.
Cảnh tượng linh lực đốt cháy nữ quỷ không hề xảy ra.
Cô ngạc nhiên nhìn bàn tay mình.
Cô dâu thản nhiên gỡ tay Tô Nhiên ra, khẽ cười:
“Thấy lạ đúng không? Sao pháp lực của mình lại vô dụng rồi? Đừng vội, chờ ngươi c.h.ế.t rồi sẽ biết thôi.”
Cô ta cười khanh khách, đôi môi đỏ mọng dần biến dạng, nứt toác ra thành một cái miệng khổng lồ đầy máu, lộ ra những chiếc nanh nhọn hoắt chảy dãi.
Vô số nhện và rết tràn ra từ trong miệng, bò kín khắp người Tô Nhiên.
Tô Nhiên muốn niệm chú, nhưng toàn thân lại cứng đờ, không thể cử động.
Đúng lúc đó, một luồng lửa tím bùng nổ từ người cô, đ.á.n.h bay cô dâu ra xa.
Ngọn lửa nhanh chóng bao trùm toàn thân cô dâu, thiêu cháy thành một người lửa.
Nhện và rết trên người Tô Nhiên lập tức biến mất, ánh mắt cô cũng dần khôi phục lại sự tỉnh táo.
Chỉ trong chớp mắt, ngôi nhà cổ, phòng tân hôn với màn đỏ, tất cả đều biến mất.
Cảnh vật xung quanh trở lại thành một ngôi nhà ma bình thường, bày biện thô sơ, những “hồn ma” hai bên nhìn giả đến không thể giả hơn.
Tô Nhiên đang đứng cách cửa không xa, còn trên mặt đất là bốn người nằm bất tỉnh — Cao Viễn, gã áo đen, gã áo sơ mi, và một người đàn ông lạ mặt.
Nhìn thấy lồng n.g.ự.c họ vẫn còn hơi nhấp nhô, cô mới yên tâm.
“Cứu tôi với! Xin cô tha cho tôi! Tôi không thật sự muốn hại cô đâu, tôi chỉ muốn hù dọa cô thôi, thật đấy…”
Cô dâu lăn lộn trên đất, bị ngọn lửa thiêu đốt đau đớn đến tột cùng, nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng không dập tắt được.
“Cứu tôi… xin cô… cứu tôi…”
Khi thấy cô dâu sắp bị thiêu đến hồn phi phách tán, Tô Nhiên mới hoàn hồn lại, vội thu hồi dị hỏa:
“Tiểu Cửu, quay lại!”
Ngọn lửa trên người cô dâu co lại thành một đốm lửa nhỏ, bay vút về vai Tô Nhiên.
“Chủ nhân, người bị ả đàn bà xấu xa đó mê hoặc rồi đó! Là Tiểu Cửu dùng hỏa nhãn kim tinh nhìn thấu ảo thuật của ả, cứu chủ nhân đó! Tiểu Cửu lợi hại không?”
Đốm lửa nhỏ nhảy nhót trên vai Tô Nhiên, giọng khoe khoang đầy đáng yêu.
“Ừ, Tiểu Cửu lợi hại nhất, ta thích Tiểu Cửu nhất.”
Tô Nhiên mỉm cười, đưa tay khẽ chọc chọc vào nó, khiến Tiểu Cửu cười khúc khích.
Cô dâu ngồi bệt dưới đất, quần áo cháy trụi, tóc tai khét vàng quăn tít, thân hình mờ ảo như sắp tan biến.
Cô ta kéo tấm khăn bàn quấn quanh người, kinh ngạc nhìn đốm lửa tím đang nói chuyện trên vai Tô Nhiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thứ gì thế kia? Suýt nữa thiêu c.h.ế.t ta, lại còn biết nói nữa, quái lạ thật!”
Tô Nhiên nhìn cô dâu, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc.
Dù bây giờ cô ta chật vật, nhưng việc có thể khiến cô trúng ảo ảnh đã đủ khiến Tô Nhiên chú ý.
“Ngươi là người đầu tiên khiến ta rơi vào ảo ảnh đấy. Còn là một quỷ tu. Nói đi, ngươi học được thuật này ở đâu? Tại sao lại ở đây hại người?”
“Không hại người, không hại người đâu.”
Cô dâu — lúc này mới lộ ra tên mình là Vãn Quân, vội vàng xua tay.
“Thuật của ta không tính là cao siêu gì đâu, cùng lắm ta đứng thứ hai thiên hạ thôi, không ai dám tranh thứ nhất.”
Cô ta hất cằm kiêu ngạo, nhưng nhìn xuống bàn tay đen nhẻm liền nhăn mặt, lấy khăn bàn chùi chùi.
“Ta nói thật đấy, ta không hại người. Cùng lắm chỉ dọa họ một chút thôi.”
Tô Nhiên hỏi:
“Tại sao phải dọa họ?”
“Đều là tại hắn!”
Vãn Quân chỉ vào người đàn ông nằm trên đất, phẫn nộ nói:
“Là tên khốn đó đào mộ, ném xác ta đi! Ta chỉ muốn trả thù thôi!”
Cô ta nói tiếp, giọng nghẹn lại:
“Ta tên là Vãn Quân, bốn trăm năm trước là ảo thuật sư nổi danh nhất nước Đại Triệu.
Ta vốn là cô nhi, may mắn được cao nhân ẩn thế cứu, bái sư học nghệ, luyện thành tuyệt kỹ ảo thuật.
Ảo thuật của ta cũng giống như t.h.u.ố.c mê của con người bây giờ vậy — có thể khiến người ta nhìn thấy những gì ta muốn họ thấy, khiến họ nghe lời ta tuyệt đối.
Sau khi sư phụ qua đời, ta hành tẩu giang hồ, tự do tự tại.
Nhưng… kẻ hiền mang ngọc, tất bị họa.
Vì tài nghệ này, ta bị cuốn vào tranh đấu hoàng quyền.
Các thế lực đều muốn thu ta về làm thuộc hạ.
Ta không chịu khuất phục, và kết cục — bị truy sát khắp thiên hạ.”
Vãn Quân khẽ cười, nhưng nụ cười đầy chua xót:
“Ta vốn không sợ. Nhưng cuối cùng lại c.h.ế.t trong tay chính đệ tử mà ta tin tưởng nhất.
Nó khóc bên xác ta, nói rằng gia đình bị bắt cóc, cả nhà bảy mạng đều bị uy h**p.
Chỉ có thể dùng mạng ta đổi lấy bọn họ.
Nó chọn cách ấy — một đổi bảy.
Sau khi cứu được người nhà, nó chôn ta ở đây, rồi tự sát trước mộ ta để tạ tội.
Khi chết, hồn phách nó nói: ‘Con có tội với sư phụ, không dám vào luân hồi, xin người nuốt hồn con, tăng thêm pháp lực.’
Ban đầu ta hận, nhưng rồi cũng hiểu. Ta không trách nó, càng không nỡ nuốt linh hồn nó.
Thế là, nó ở lại bên ta, cùng ta lang bạt.
Sau này, khi ta độ kiếp, nó vì ta mà đỡ lôi kiếp, hồn phi phách tán.”
Trà Đá Dịch Quán
Vãn Quân ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm:
“Nơi này vốn là danh thắng hữu tình. Nhưng qua mấy trăm năm biến thiên, chiến loạn, cách mạng… cuối cùng thành bãi tha ma.
Rồi hắn đến.”
Cô ta chỉ vào tên đàn ông nằm bất động.
“Hắn cho người lái xe ủi, san phẳng nơi này, dựng thành nhà ma.
Sợ oan hồn báo oán, hắn còn cho người lập Trận Thôn Hồn quanh đây.
Bao nhiêu cô hồn yếu đuối đều bị trận đó diệt sạch, chỉ còn ta sống sót nhờ chút tu vi.”
Giọng Vãn Quân nghẹn lại, cay đắng:
“Có lẽ ông trời cũng thấy bất bình.
Trong lúc sửa sang, một công nhân vô tình phá trận, ta mới có cơ hội tìm hắn báo thù.
Ngươi nói xem, với những gì hắn làm… ta tìm hắn tính sổ, có gì sai không?”