Nghỉ đông hai người đều dậy sớm cho nên rảnh rỗi chẳng có việc gì làm.
Anh trai Thành Hướng Bắc – Thành Hướng Đông đã trở về, còn mang theo quà cho bọn họ. Nhất là chocolate cho Lộ Nam, ăn vô cùng ngon miệng, mặt Lộ Nam mỗi ngày đều rạng rỡ vây quanh Thành Hướng Đông, Thành Hướng Bắc đứng một bên nhìn anh hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ba mẹ Lộ Nam đều là giáo viên cao trung, cha cậu là chủ nhiệm một lớp, mẹ cậu theo lớp tốt nghiệp, một lòng cống hiến vì sự nghiệp cho nên không chăm sóc được con trai, càng về sau thì ném thẳng con mình cho Thành gia nuôi, Lộ Nam cũng không xem mình là người ngoài, mỗi ngày đều ăn chực ở Thành gia, tiêu diêu tự tại.
Hằng năm đến thời gian này đều phải mua sắm một phen, hai người con trai cũng xuất phát theo người lớn. Thành phố khá nhỏ, chỉ có hai siêu thị lớn, Thành Hướng Đông và Thành Hướng Bắc mỗi người một xe đẩy, phía trước là mẹ Thành và Lộ Nam đang đi dạo. Trong cửa hàng vô cùng rộn ràng, âm thanh ồn ào không ngớt. Thành Hướng Bắc thấy cái gì cũng muốn bỏ vào xe đẩy, bị anh trai góp ý mấy câu. Lộ Nam nắm lấy góc áo Thành Hướng Bắc, nhìn trái lại nhìn phải, đến khu đồ chơi thì hai mắt sáng lên thì ra là có một chiếc máy bay điều khiến từ xa ở trên kệ cao, cậu nhỏ người với không đến được, bèn dùng ánh mắt trông đợi. Thành Hướng Đông mỉm cười, đang muốn nhấc chân lấy xuống cho cậu. Tay anh còn chưa chạm vào thì chợt nghe một giọng nói vang lên: “Anh! Em muốn cái máy bay này!”
Mọi người quay đầu lại, vừa hay thấy Chu Phác cùng Chu Mục đang đi cùng nhau đến đây, Chu Phác vừa nói vừa khoa chân múa tay. Lộ Nam nhìn thấy Chu Phác thì lớn tiếng hô: “Bao Tự! Cậu cũng tới à!”
Im lặng ba giây, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Chu Phác, Bao Tự? Gọi cái gì vậy? Thành Hướng Đông nhìn Thành Hướng Bắc, Thành Hướng Bắc nén cười, mẹ Thành cười vui vẻ, nói: “Ôi! Bạn nhỏ này chính là bạn cùng lớp con à? Cùng bọn Tiểu Bắc…”
Chu Phác lúng túng nhìn mẹ Thành, vội vàng cắt lời bà: “Dì ơi, con họ Chu ạ.”
“À, bạn học Chu Bao Tử* à! Tên con thật đáng yêu!”
Chú thích: Chu Bao Tử và Chu Bao Tự đọc gần giống nhau, cho nên chắc mẹ Thành nghe lầm thành Chu Bao Tử.“Phụt há há há…” Thành Hướng Bắc nhịn không được nữa, ôm bụng cười điên cuồng, đến cả Chu Mục cũng chỉ vào Chu Phác rồi cười lớn, mặt Chu Phác đỏ bừng, trong lòng muốn băm Lộ Nam thành trăm mảnh.
Qua năm mới, ba Lộ mẹ Lộ phải đi làm lại.
Lộ Nam ôm bài tập đến Thành gia, dự định triệt để biến thành thành viên ngoài biên chế của nhà họ Thành.
Giường của Thành Hướng Bắc là giường tầng, Lộ Nam tu hú sẵn tổ, Thành Hướng Bắc thích nằm ngủ trên giường trên. Đông qua, ánh sáng mặt trời rất rực rỡ, Thành Hướng Bắc dọn chiếc bàn kiểu nhật ra, hai người ngồi xếp bằng trên sàn để làm bài tập. Lộ Nam viết chữ ẩu cho nên bài tập làm xong rất nhanh, trong miệng còn ngân nga một vài bài hát hiếm người nghe qua.
Thành Hướng Bắc đã quen với giai điệu rối loạn của cậu, tiếp tục vùi đầu làm bài tập. Lộ Nam làm xong bài tập trong hai ngày rồi bắt đầu ngồi không yên, cọ cọ bên người Thành Hướng Bắc:”Lão Hổ…”
“Hửm?” Thành Hướng Bắc không ngẩng đầu, tiếp tục viết bài.
“Truyện tranh lần trước đọc xong rồi.”
“Ừh.”
“Cậu mượn thêm mấy quyển nữa đi!”
“Không đi!” Vừa viết bài vừa lật giấy, Thành mỗ nhập vai rất chân thật.
“Vì sao?! ” Lộ Nam trừng mắt, Lão Hổ từ trước đến nay đều thuận theo mình sao bây giờ lại ngoắt đuôi vậy chứ?
“Cả ngày cậu chỉ chạy theo đại ca, còn nhớ Lão Hổ tớ ở đây nữa à!” Ngữ khí của người nào đó tràn ngập oán hận. Grừ! Đại ca hắn mới cho hai miếng chocolate đã chiếm được nhân tâm, bản thân mỗi ngày lao tâm khổ tứ hầu hạ như tổ tiên thì một chút ngon ngọt cũng không sờ được! Đây là đạo lý gì chứ?!
Lộ Nam cười há miệng, vỗ đầu Thành Hướng Bắc nói: “Đại ca rất tốt với tớ, cậu ghen tỵ à? Lòng dạ hẹp hòi quá, thật trẻ con!” Trán Thành Hướng Bắc suýt chút nữa gục xuống bàn, nghe Lộ Nam hiểu sai ý mình, dỗi không thèm để ý đến cậu nữa.
Lộ Nam đã sớm có thói quen hắn sẽ thỉnh thoảng quái lạ nên nghiêng người sang một bên nhìn hắn làm bài tập, một lát sau thấy hơi đói bụng bèn đứng lên đi xuống nhà.
“Cậu đi đâu thế?” Người nào đó đang chuyên tâm làm bài tập hỏi.
“Tìm đồ ăn!” Lộ Nam không thèm đếm xỉa nói.
Thành Hướng Bắc bị cậu đánh bại, vội vàng đẩy dép bên thảm qua: “Đi dép vào!”
Năm 6 sơ trung, Thành Hướng Đông mang về một người bạn, tự giới thiệu mình là Hàn Minh Lãng.
Hàn Minh Lãng rất đẹp trai, là cái loại thân thể cường tráng dễ nhìn. Thành Hướng Bắc cảm thấy thời gian tiếp theo mình phải phát triển theo chiều hướng này mới được, trong lòng cũng hơi ước ao. Lộ Nam nhìn lướt qua chẳng để lại ấn tượng gì. Hàn Minh Lãng ở lại Thành gia rất thoải mái, bình thường không lớn không nhỏ chơi đùa với hai đứa trẻ con, Lộ Nam cũng dần quen thuộc với hắn, thầm nghĩ người này không tồi.
Hôm đó, người lớn Thành gia đều ra ngoài thăm bạn, để lại mấy đứa nhỏ vẫn ngủ khì khì đến lúc mặt trời lên cao. Lộ Nam tỉnh dậy sớm nhất, là đói bụng mà tỉnh, cậu mặc đồ ngủ, dép lê lảo đảo xuống nhà tìm thức ăn. Thành Hướng Đông cũng tỉnh, anh bật cười nhìn Lộ Nam cài nút áo này lộn nút áo kia, tóc tai loạn thành một đống.
“Đông ca…” Lộ Nam ngáp một cái, cũng tỉnh thêm một chút.
Thành Hướng Đông uống một ngụm cà phê, thấy Lộ Nam bèn hỏi cậu: “Uống không?”
Lộ Nam lắc đầu, mở tủ lạnh tìm đồ ăn, trong tủ lạnh đều là thức ăn sạch nhưng phải ăn chín, cậu lấy ra một hộp sữa tươi, chu mỏ lên uống: “Đông ca, trưa nay ăn gì?” Một hộp sữa tươi không thể no được, bụng đói vẫn cần cơm canh nóng hổi an ủi.
“Em muốn ăn gì?” Thành Hướng Đông thả cốc cà phê xuống, xắn tay áo lên làm cơm. Đúng lúc trên tầng truyền đến tiếng Hàn Minh Lãng kêu to, Thành Hướng Đông đành phải đi lên tầng trước.
Lộ Nam rửa mặt bằng nước ấm trong phòng bếp, mở tủ lạnh chuẩn bị làm cơm.
“Nam Nam!” Thành Hướng Bắc cầm áo khoác Lộ Nam chạy xuống tầng: “Sao cậu không mặc áo đã xuống rồi?” Hắn dậy hơi muộn, khi tỉnh đã không thấy Lộ Nam đâu, áo khoác cũng ném nơi góc giường, thầm nghĩ tên này lại mặc áo quần phong phanh chạy khắp nơi rồi mà hệ thống lò sưởi hơi của Thành gia không quá nóng, sợ nhiệt độ cao quá khi đi ra ngoài sẽ bị cảm lạnh.
Lộ Nam ngừng tay, tùy ý để Thành Hướng Bắc mặc áo khoác cho mình, còn mặc tạp dề của thím Lý vào, đó là một chiếc tạp dề ô vuông màu xanh, trên ngực còn có một chiếc túi nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Lộ Nam từ lúc năm tuổi đã theo thím Lý học làm cơm, tay nghề không tồi đâu. Thế nhưng bản tính cậu mơ màng, mỗi lần sử dụng phòng bếp đều biến thành nó thành chiến trường chiến tranh thế giới thứ hai, quang cảnh hoang tàn, hoàn toàn là một đống hỗn loạn. Cho nên mỗi lần Lộ Nam làm cơm, Thành Hướng Bắc đều lẽo đẽo phía sau thu dọn. Thời gian lâu, nhìn nhiều cũng biết, Thành Hướng Bắc từng muốn tranh đoạt quyền kiểm soát phòng bếp nhưng Lộ Nam một câu phủ quyết luôn! Tớ không thể thích ăn cái gì thì làm cái đó được à? Cậu chê tớ chiếm phòng bếp nhà cậu sao? Tớ tự về nhà mình làm!
Thành Hướng Bắc sợ hãi, vội vàng giơ tay lên trời thề thốt với Phật Tổ, cậu thích làm món gì thì làm món đó, thức ăn trong tủ lạnh muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, tuy rằng thời gian thu dọn tàn tích phòng bếp lẫn thời gian chờ Lộ Nam nấu cơm rất dài nhưng được ăn cơm cậu làm vẫn vô cùng hạnh phúc.
Lần này Lộ Nam ngại vướng Thành Hướng Bắc, một đá khiến hắn bay ra khỏi phòng bếp, Thành Hướng Bắc đứng thập thò trước cửa bếp nhìn Lộ Nam ăn xài phung phí xào rau bên trong, tiếng bát va chạm với bồn nước không dứt, thời gian chờ Lộ Nam nấu cơm hắn sẽ âm thầm cầu nguyện vì công tác làm vệ sinh của mình.
“Tiểu Lão Hổ, em đang làm gì thế?” Hàn Minh Lãng đã rửa mặt chải đầu xong, tinh thần sáng lạng đi xuống nhà.
Thành Hướng Bắc liếc hắn, ngực có dự tính, lặng lẽ đóng cửa bếp lại.
Bữa trưa, tay nghề Lộ Nam chiếm được lời ca ngợi của tất cả mọi người, nhất là Hàn Minh Lãng, hắn rất thích tay nghề Lộ Nam nên khen không dứt miệng.
Trên bàn ăn cũng chẳng có khuôn phép gì cả, mấy người tùy tiện nói chuyện phiếm với nhau. Hàn Minh Lãng nhìn xung quanh một lượt, cười ầm lên. Thành Hướng Đông liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Cười ngu gì vậy?”
Hàn Minh Lãng nói: “Tôi phát hiện tên các cậu đều có hướng đông, bắc, nam. Có Tây không vậy?”
Lộ Nam ăn chậm nên vẫn đang ăn, nói: “Có chứ!”
“Thật sự có Tây à! Ai vậy?” Hàn Minh Lãng tò mò hỏi.
“Chị họ em, Lucie (Lộ Thiến)*.” Gắp một miếng sườn lợn, ăn thật ngon, Lộ Nam nheo mắt lại.
Chú thích: 路茜: là Lộ Thiến, từ Thiến có nghĩa là màu đỏ, sắc đỏ nhưng khi dịch tên phụ nữ nước ngoài sang tiếng Trung thì dùng là Tây. Cho nên xét về nghĩa thì từ Thiến có thể hiểu là Tây, chắc do từ 茜viết gần giống từ 西 (phía Tây).Thành Hướng Bắc thấy cậu ăn được nhiều thịt thì vội vàng gắp một đũa đưa qua bát.
Hàn Minh Lãng nghe xong cười nói: “Tên của mấy người thật thú vị, đặt tên cũng theo đông tây nam bắc, thêm một người Trung nữa là có thể chơi mạt chược rồi!”
“À…có luôn!”
“Cái gì?” Hàn Minh Lãng không ngờ được.
“Có trung mà! ” Lộ Nam chán ghét ớt xanh, không thèm chú ý mà trả lời.
“Ai?” Sẽ không phải là anh họ chứ?
“Ba em!”
“Phụt_____Khụ! Khụ!….” Hàn Minh Lãng phụt cười, cả bàn ăn đều bị ảnh hưởng.
Mấy người còn lại đều tràn đầy hắc tuyến nhìn hắn, Thành Hướng Đông dùng tay vỗ vỗ lưng Hàn Minh Lãng, hai người còn lại buông bát cơm ra, Thành Hướng Bắc đã ăn no, thấy Lộ Nam cũng gần như ăn hết cơm, nói với anh hắn: “Cơm la do Nam Nam làm, bàn ăn và phòng bếp do các anh dọn!” Nói xong kéo tay Lộ Nam chạy luôn.
Ăn trưa xong, hai tên nhóc lên tầng chơi.
Lộ Nam nằm sấp trên thảm dưới sàn đọc truyện tranh, hai chân giơ lên giơ xuống.
“Nam Nam! Đi tất chân vào đi! Cậu lại muốn bị cảm lạnh à.” Thành Hướng Bắc cầm một đôi tất dệt bằng len đặt trước mặt Lộ Nam. Cậu chỉ “Ừm” một cái, xong lại tiếp tục đọc truyện.
“Nam Nam!” Thành Hướng Bắc kêu lên, Lộ Nam lật sách hoàn toàn không chú ý đến hắn. Thành Hướng Bắc không có cách nào khác hơn là chộp lấy hai cái chân đung đưa của cậu rồi đi tất vào.
Yên tĩnh chưa được một lúc, Thành Hướng Bắc lại mang một cái hộp đến, hỏi cậu: “Nam Nam, cậu ăn kẹo không?”
Người nào đó đang đọc truyện cười khanh khách, chỉ “ừm” một cái. Thành Hướng Bắc thấy đối phương trầm mê trong truyện mà không thèm để ý đến mình thì rất buồn bực, lấy một viên chocolate ra nhét vào miệng mình, cuối cùng còn hung ác uy hiếp: “Nam Nam, đây là viên chocolate cuối cùng đó!”
Rốt cục Lộ Nam cũng ngẩng đầu lên, cậu thấy miếng chocolate đã biến mất trong miệng người nào đó rồi, hộp cũng trống, xem ra lần này Lão Hổ không nói dối rồi. Sắc mặt Lộ Nam thay đổi, nắm lấy vai đối phương hô to: “Đem nó ra đây!”
“Ối…không…” Lắc đầu nguầy nguậy.
Lộ Nam tức giận, tiếp tục lắc người: “Nhổ ra cho tớ!”
Rốt cuộc Thành Hướng Bắc vẫn không khuất phục trước thế lực hung ác, Lộ Nam nhìn miếng chocolate trong miệng đối phương ngày càng nhỏ, nhất thời xúc động, lè lưỡi chui vào miệng đối phương.
“A…ưm…” Thành Hướng Bắc bị một đôi môi dán vào làm cho hoảng sợ! Cho đến khi lưỡi Lộ Nam chui vào miệng thì hắn gần như quên mất phản ứng, nuốt luôn miếng chocolate xuống họng.
“Ực!” Tiếng nuốt nước miếng vang lên.
Lưỡi Lộ Nam còn đi dạo trong miệng Thành Hướng Bắc một vòng, chẳng tìm thấy gì nữa, chỉ có một chút mùi vị chocolate trên lưỡi nữa thôi.
“Cậu đưa chocolate cho tớ!” Lộ Nam không có ý thức về hành vi của mình, vẫn vô cùng tức giận vì viên chocolate cuối cùng.
Thành Hướng Bắc đỏ bừng cả mặt, thấp giọng kêu lên: “Nam Nam…”